Nắng Xuân Không Muộn - Trình Quái

Chương 2: Chủ động dụ dỗ




Hòa Yến ngủ thẳng tới hơn 2 giờ chiều, lúc trưa Chu Hoành Xương có tới gọi dậy ăn cơm, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại nói để mình ngủ thêm một lát, dậy sẽ tự giải quyết bữa trưa sau.

Cô giảm nhiệt độ điều hòa xuống một chút rồi nằm trên giường đọc tin nhắn trong nhóm.

Một đám con trai đi ăn nướng, nhìn mấy tấm ảnh chụp thịt dê nướng với bánh gạo giòn, bánh mật các loại, Hòa Yến nuốt nước miếng, thấy hơi hối hận vì không theo họ ra ngoài ăn…

Tóc tai bù xù đi vào phòng tắm rửa mặt và tô một lớp son đơn giản, sau khi sửa soạn xong, cô xuống nhà hàng dưới khách sạn kiếm đồ ăn.

Nghĩ đến những món ngon của nhà hàng dưới khách sạn mà Nguyên Phi Cách đề cử ngày hôm qua, Hòa Yến định hôm nay sẽ đi nếm thử. Mấy hôm trước trong lúc chuẩn bị cho trận đấu, cô luôn phải ăn những món lành mạnh chuẩn bị cho đội, cuối cùng cũng được ăn mấy món nhiều dầu mỡ này.

Vào nhà hàng, cô nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng quen thuộc nào cả. Sau khi ngồi vào chỗ, phục vụ cầm menu tới, cô chọn những món anh đề cử mà mình nhớ.

Trong lúc đợi đồ ăn, cô tranh thủ làm một ván PUBG. Đồ ăn lần lượt được mang lên, cô thoát game, mở camera ra chụp vài tấm ảnh rồi gửi vào nhóm, chứng minh mình ăn cũng ngon không kém cho bọn họ thèm chơi.

Nhìn những bức ảnh này, Hòa Yến đột nhiên nhớ ra ngày hôm qua hai người trò chuyện lâu như vậy mà còn chưa thêm phương thức liên hệ.

Ngẫm lại thấy cũng dễ hiểu, có lẽ do anh khá ga lăng, thấy cô ra ngoài một mình không an toàn nên mới kết bạn đồng hành, hàn huyên một lát chưa thể tính là quen biết, không cần phải thêm phương thức liên hệ.

Nghĩ đến đây, cô nhướng mày, thở dài không nghĩ ngợi nữa, cầm đũa lên chuyên tâm dùng bữa.

Ăn xong, cô nhận được tin nhắn cả đội đang ngồi ở đại sảnh khách sạn nên đứng dậy đi tìm bọn họ.

Thành viên trong đội đang ngồi trên sô pha chơi di động, đều là một lũ ăn no quay về tranh thủ nghỉ ngơi.

Thấy cô đi tới, Chu Hoành Xương lên tiếng chào: “Tiểu Ba, đến đây ngồi chỗ này.”

Hòa Yến ngồi xuống bên cạnh Chu Hoành Xương, anh ta đưa mắt đánh giá Hòa Yến một lượt rồi hỏi: “Hôm qua về mấy giờ? Sao dậy muộn thế?”

Ngón tay Hòa Yến xoắn đuôi tóc, cô đáp qua loa: “Hơn 4 giờ gì đó ạ.”

“Này, thi đấu xong rồi nhưng đừng có mà buông thả quá mức, cô không thấy năm ngoái à, không được thức đêm nghe không? Với lại không nên ăn quá khuya như thế.”

“Em biết rồi thưa huấn luyện viên.”

Cô cong môi, ngoan ngoãn gật đầu.

Ốp lưng di động là một chiếc gương hình trái tim, cô giơ máy lên soi gương để chỉnh lại tóc, tóc mái có hơi dài. Lúc thi đấu cô đã phát hiện ra, không cẩn thận tóc mái sẽ chọc vào mắt, chắc buổi tối phải lấy kéo ra sửa lại chút.

Đặt di động xuống, cửa thang máy phía đối diện mở ra, người đàn ông mặc một bộ đồ thể thao bước ra ngoài.

Hòa Yến sửng sốt, não nhảy số nhanh chóng, mình có nên chào anh không nhỉ?

Người đàn ông liếc nhìn đại sảnh một cái, anh đã trông thấy cô. Hòa Yến nhướng mày, không những không né tránh ánh mắt anh mà còn nhìn chằm chằm anh đang bước từng bước tới.

“Chào buổi chiều.”

Mấy người đang thả mình trên sô pha đều ngẩng đầu lên.

Hòa Yến bình tĩnh chào anh: “Chào buổi chiều.”

Nguyên Phi Cách cầm một chiếc cốc giữ nhiệt trong tay, anh hỏi cô: “Bao giờ cô đi?”

“Ngày mốt, sao vậy ạ?”

Nguyên Phi Cách lắc đầu, nói: “Không có gì, chẳng phải hôm qua cô nói chưa đi Hồ Tây bao giờ sao, trùng hợp là tôi cũng chưa đi, đang định tìm bạn đi cùng, không biết cô có thời gian không?”

Không ngờ anh lại chủ động mời, Hòa Yến làm lơ những ánh mắt hóng hớt bên cạnh, cô nhìn sang Chu Hoành Xương. Anh ta lập tức đáp ngay: “Hai ngày này mấy đứa tự do sắp xếp thời gian, không vấn đề gì.”

Cô ngước mắt lên, nói: “Tôi cân nhắc một chút được chứ?”

Nguyên Phi Cách nhìn thẳng vào mắt cô, sau một thoáng thất thần, anh lập tức nở nụ cười: “Được, tôi cũng chỉ hỏi vậy thôi, không sao.”

“Ừm, vâng.”

Người đàn ông đi rồi, đồng đội bên cạnh im lặng vài giây rồi lập tức ngồi bật dậy sán lại gần Hòa Yến.

“Ủ ôi lão Ba, tình huống gì đây? Hôm qua vừa gặp nhau, sao hôm nay đã thân thiết vậy rồi?!”

“Đúng vậy, tôi nhớ bà còn chưa nói chuyện với anh ấy cơ mà?”

“Mau kể nhanh lên!”

Hòa Yến tặng bọn họ một cái liếc đầy khinh bỉ, đấm mỗi tên một cái rồi nói: “Bớt thăm dò chuyện của mỹ nhân đi.”

Mặc dù đều là đồng đội kề vai chiến đấu mấy năm nay nhưng dù sao cũng là con trai, thực sự không có gì để tán gẫu, cô cũng ít khi chia sẻ đời tư với bọn họ. Trước giờ cô luôn duy trì khoảng cách với đàn ông, đương nhiên bao gồm cả Nguyên Phi Cách vừa chủ động mời cô.

Cô dặn Chu Hoành Xương nếu trước 10 giờ tối mai còn chưa thấy cô về thì nhớ gọi điện thoại, không gọi được phải báo công an ngay.

Chu Hoành Xương trêu ghẹo: “Nếu lo thế thì đừng đi có phải hơn không.”

“Em đây đề phòng vạn nhất thôi. Hơn nữa, nếu không đi…” Cô cũng đùa theo: “Có khi sau này không có cơ hội gặp được người đàn ông nào như vậy nữa.”



Hòa Yến thừa nhận cảm giác thần bí trên người Nguyên Phi Cách đã hấp dẫn mình, anh rất giống một chú hổ đang nửa tỉnh nửa mơ, sự hung dữ đã được che giấu và kiềm chế rất kỹ. Đối với cô, người đàn ông này đầy mới mẻ và hấp dẫn, cô không nhịn được muốn khám phá bí mật trên người anh và không thể không muốn đến gần hơn nữa.

——

Hôm đó nắng đẹp đến bất ngờ, Hòa Yến mặc một bộ đồ mát mẻ, vẫn là áo hai dây, màu hồng khói, trước ngực có chiếc nơ khá to, quần bò bó sát tôn dáng. Thời tiết quá nóng nên cô không trang điểm, chỉ tô một lớp son màu hồng đất tăng thêm chút khí sắc.

Vừa mở cửa phòng đã thấy Nguyên Phi Cách đứng dựa vào tường nhìn di động, anh vẫn mặc một bộ đồ thể thao màu đen giống hôm qua. Thấy cô, anh thoáng sững sờ vài giây.

“Tôi chuẩn bị xong rồi, giờ xuất phát được chưa ạ?”

Hòa Yến cười xán lạn.

Thật ra ban đầu Nguyên Phi Cách mời cô là do đột nhiên nổi hứng, không nghĩ cô sẽ đồng ý, cô cũng không cho anh một câu trả lời chắc chắn. Nhưng sáng nay anh vẫn ma xui quỷ khiến đứng đợi một lát, không ngờ lại đợi được cô.

Anh không hỏi thêm, chỉ cười nói: “Đi thôi, phí đi lại và ăn uống tôi mời.”

Hai người bắt xe tới điểm hẹn và ăn sáng, sau đó đi thăm 10 địa điểm vui chơi ở Hồ Tây theo hướng dẫn trên mạng.

Từ cầu Đoạn đến Bình Hồ Thu Nguyệt (trăng mùa thu trên hồ lặng như gương), tới thăm đê Tô rồi xem cá ở ao Hoa. Vào lúc không phải mùa thu cũng chẳng phải buổi tối như bây giờ, Bình Hồ Thu Nguyệt trông chẳng khác gì vai phụ mờ nhạt Tống Binh Giáp [1], hầu hết du khách đều vội vã nhấn chụp mấy tấm rồi đi ngay.

[1] Nhân vật phụ của phụ trong “Anh hùng xạ điêu”.

Mùa hè cũng không phải thời điểm thích hợp tới Hồ Tây, nhưng thật ra có thể đến tham quan Khúc Viện Phong Hà (hương sen hòa lẫn hương rượu).

Hai người nghỉ chân ở công viên Liễu Lãng Văn Oanh (chim Oanh hót trong rừng Liễu), Hòa Yến nhờ Nguyên Phi Cách chụp cho mình mấy tấm hình đẹp, sau đó tìm một quán nhỏ để ngồi, bắt đầu vùi đầu chỉnh ảnh.

Chỉnh xong một tấm, cô đột nhiên ngẩng đầu.

Bàn tay đang cầm cốc nước của Nguyên Phi Cách khẽ run, vài giọt nước rớt ra.

Cô hỏi: “Anh tới dạo Hồ Tây thật đấy à?”

Hòa Yến có thể nhận ra Nguyên Phi Cách không có hứng đi chơi lắm, nhưng đi dạo Hồ Tây là anh nói trước, cô đến với tâm lý muốn đi chơi cùng với anh, cuối cùng lại thành mình cô vui nhất.

Nguyên Phi Cách uống hết nước trong cốc giữ nhiệt rồi bình tĩnh đáp: “Đúng vậy.”

“Hmm… Cảm giác anh không hào hứng với cảnh sắc Hồ Tây lắm.”

Anh nhướng mày, từ chối cho ý kiến: “Thật ra tôi ra ngoài chơi có thể là do… đột nhiên cảm thấy chán.”

Hòa Yến chống cằm nhìn anh, hai má bánh bao lộ rõ, trông càng giống quả đào hơn.

“Anh gặp chuyện không vui ạ?”

Nguyên Phi Cách nâng mắt nhìn cô, nửa đùa nửa thật: “Xem ra cô chưa lên Baidu tra thông tin về tôi rồi.”

Lục tục có du khách đi vào, dù hai người ngồi trong góc cũng sợ bị người khác nhận ra. Hòa Yến hạ giọng nói: “Cho nên anh bảo tôi đi cùng là vì muốn tìm một người bạn đồng hành cho đỡ cô đơn đúng không?”

Nguyên Phi Cách mở miệng định đáp, Hòa Yến khoát tay với vẻ không để ý: “Bình thường mà, tôi có thể hiểu được. Ngày nào cũng ngây ngốc nhìn mấy đồng đội thì chán lắm, tôi cũng muốn ra ngoài giải sầu.”

Trong lòng thầm thở dài, may thay cô nhanh chóng hiểu ra, nếu không lại tự mình đa tình.

“Thế… chúng ta có đi tháp Lôi Phong nữa không?”

Đuôi mắt cô hơi nhướng lên, đôi mắt trong veo, lông mi cong vút. Đôi mắt này có sức quyến rũ trời sinh khiến cô thêm vài phần gợi cảm.

Anh gật đầu: “Đi.”

Người đàn ông cười khẽ, lại nói thêm: “Đi ngắm hoàng hôn.”

Bọn họ đi thuyền dạo quanh Hồ Tây một vòng rồi mới tới tháp Lôi Phong.

Trời đã về chiều, dưới ánh nắng nhạt màu, bầu trời như bị lửa thiêu đốt. Trái đất tắm mình trong ánh hào quang rực rỡ, mọi người tản bộ trên phố, cơn gió chiều nhẹ thổi, mang theo từng đợt hương hoa cỏ cây khiến lòng người sảng khoái.

Hòa Yến chụp rất nhiều ảnh hoàng hôn, đủ mọi góc độ.

Nguyên Phi Cách lại không chụp ảnh, anh chỉ đứng một bên lẳng lặng thưởng thức. Dời mắt sang cô gái bên cạnh, mái tóc đen xoăn dài tới eo xõa tung sau lưng, tóc mái bị gió thổi bay để lộ vầng trán tròn trịa mịn màng. Cô đang chuyên chú ngắm hoàng hôn, cần cổ thon dài, ánh chiều tà rực rỡ đã phủ một lớp vàng cam lên những đường cong của cô.

Đột nhiên cảm thấy, phong cảnh này… vô cùng đẹp.

Dường như đã nhận ra suy nghĩ của mình không được đứng đắn cho lắm, anh bật cười đầy bất đắc dĩ.

Hòa Yến quay đầu nhìn anh, không biết tại sao anh cười nhưng vẫn mỉm cười theo.

“Tôi chụp xong rồi, chúng ta đi chứ?”

“Ừ, được.”

——

Lúc về, bọn họ tìm một quán ăn nổi tiếng ở địa phương để xử lý bữa tối.

“Anh uống rượu không?”



Hòa Yến hỏi.

Nguyên Phi Cách gật đầu: “Được, cô có thể uống gì?”

“Hmm… Tôi chỉ từng uống bia thôi. Anh thì sao?”

“Vậy tôi cũng uống bia, cùng cô.”

Hòa Yến nở nụ cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm. Nguyên Phi Cách phát hiện nụ cười của cô bé này dễ lây thật sự, thấy cô cười, tâm trạng của anh vui lên nhiều.

Họ gọi bốn chai bia, Hòa Yến uống được một chai rưỡi là bắt đầu choáng váng, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh. Khi nhận ra đầu óc hơi choáng, cô sẽ không uống nữa, sợ mình say thật.

Mà người đàn ông đối diện lại chẳng có chút thay đổi gì, vẻ mặt lãnh đạm uống hết cốc này đến cốc khác, mặt không hề đỏ lên chút nào.

Chắc là do trời quá tối nhỉ?

Ngước mắt nhìn người đàn ông đang ngửa đầu uống bia, yết hầu anh hơi gồ lên, chuyển động lên xuống, anh cầm cốc uống một hơi cạn sạch. Cô luôn cảm giác anh là kiểu người sẽ nốc cả chai chứ không phải uống bằng cốc như thế này, chẳng qua ngại ở đây có con gái nên chú ý giữ hình tượng mà thôi.

Nhưng tưởng tượng đến cảnh anh nốc cả chai bia, Hòa Yến bỗng cảm thấy đúng là hơi đẹp trai thật.

Cơm nước xong, bọn họ bắt xe về khách sạn.

Đi tham quan mấy danh lam thắng cảnh này là mệt nhất, đi suốt cả ngày, chân Hòa Yến như mất hết tri giác dù hôm nay cô đã đeo giày thể thao.

Hai người vào thang máy, tựa vào vách tường nghỉ ngơi. Hòa Yên đổ mồ hôi, cô lấy giấy ướt trong túi xách ra lau cánh tay, sau đó lấy di động ra xem giờ, đã hơn 9 giờ tối.

Nguyên Phi Cách dựa ở bên cạnh, anh nói với vẻ mệt mỏi: “Hôm nay cảm ơn cô nhé.”

“Tôi nên cảm ơn anh mới đúng, tiền đều do anh chi, lần sau…”

Nói được một nửa, cô mím môi, không nói tiếp nữa.

Chắc là không có lần sau đâu nhỉ, dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau.

Cho dù cô biết người đàn ông này không tồi thì cũng không nên có suy nghĩ đó, không cần phải…

Nguyên Phi Cách trầm mặc nhìn cô chăm chú. Một lát sau, anh lấy một viên chocolate trong túi ra, bóc vỏ rồi thả vào miệng.

Hòa Yến liếc anh một cái, hiếu kỳ hỏi: “Anh ăn gì thế?”

Anh vươn đầu lưỡi, chocolate được đặt ngay trên: “Chocolate, con trai của một người bạn đưa cho mà tôi quên mất, sắp chảy rồi.”

Hòa Yến còn đang thất thần vì vừa nãy anh đưa đầu lưỡi ra, sau một hồi yên lặng, cô mới nói: “Có thể cho tôi ăn một viên được không?”

Nguyên Phi Cách ngậm chocolate, chăm chú nhìn cô vài giây rồi lấy một viên chocolate khác trong túi ra, bóc vỏ, vươn tay đưa cho cô.

Hòa Yến cụp mắt nhìn viên chocolate trên tay anh, bất động nửa ngày.

Mặc dù không cần phải thế, nhưng cô vẫn muốn thử xem. Người đàn ông tên Nguyên Phi Cách này quá đỗi hấp dẫn, cô không thể dừng lại, không hài lòng với việc chỉ cùng nhau đi ăn, cùng nhau đi chơi đơn giản như thế. Cô muốn tìm tòi nhiều hơn, nhiều hơn nữa…

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay anh.

Cô hơi cúi người.

Khi ánh mắt chạm đến thứ như ẩn như hiện trước ngực cô, con ngươi đen láy của Nguyên Phi Cách như ngưng đọng.

Cánh môi no đủ khẽ hé, cắn lấy viên chocolate nho nhỏ kia, cô không rời đi ngay mà giả bộ vô tình dán môi lên đầu ngón tay anh một lúc lâu.

Nguyên Phi Cách không nhúc nhích, chăm chú nhìn cánh môi màu hồng đất của cô.

Hòa Yến ngẩng đầu, ngậm viên chocolate trong miệng. Cô chớp chớp mắt, nói: “Ngọt ghê.”

Trái cổ lăn nhẹ, đầu ngón tay cọ xát. Bốn mắt nhìn nhau, tựa như thăm dò, tia lửa bắn ra tung tóe.

Khuôn mặt ngọt ngào như trái đào, đôi mắt trông mong nhìn anh, tựa như bé mèo con rất muốn được cho ăn.

Anh muốn ngó lơ ánh mắt kia nhưng không khỏi bị hấp dẫn, ánh mắt đó đáng thương như bị người ta ức hiếp. Anh lại càng muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương hơn của cô.

Hết chương 2.

 

 

------oOo------

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.