Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 1 - Chương 4: Nữ nhân giao chiến




“Mệt quá.” Ôn Noãn trở lại sân nhỏ lập tức gọi Minh Nhi mang sạp mỹ nhân ra, té thẳng trên đó nằm ngay đơ, nếu không phải vì di sản nàng mới chẳng muốn hầu hạ đại gia hắn ăn cơm sống mệt mỏi như vậy, cũng may ăn xong hắn gọi Bạch Ưng dìu hắn vào thư phòng xử lý công vụ, nàng thì “Bất đắc dĩ” giải thoát không cần tiếp tục hầu hạ nịnh hót.

Nhưng nói đi nói lại, cũng sắp là người chết rồi, còn một lòng dốc sức vào công vụ, có cần phải như vậy?

Ôi, khoản hắn khỉ gió gì. Ôn Noãn ngủ mơ mơ màng màng nghĩ hắn chuyên cần công vụ cũng tốt, kiếm thêm nhiều tiền một chút lưu làm di sản cho nàng, hắn đã chết nàng sẽ thêm hương cảm tạ hắn.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Giọng nói mềm mại mơ hồ vang lên bên tai, Ôn Noãn cau mày lật người.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Âm thanh đáng ghét kia còn tiếp tục, giống như con ruồi bay vo ve bên tai rất đáng ghét.

“Các ngươi là ai? Vương phi đang ngủ không nên làm ồn ào người, có chuyện gì đợi người tỉnh.” Minh Nhi đang dọn dẹp trong nhà nhanh chóng bước ra nói nhỏ.

“Chúng ta là mỹ nhân Hoàng thượng ban cho Vương gia, ta là Nhu Nhi, hai người này là Diệu Tố tỷ tỷ và Tử Nhiêu tỷ tỷ. Đến đây muốn thỉnh an Vương phi.” Nhu Nhi nhỏ giọng đáp, nhưng cuối cùng lại khẽ cất cao giọng nói, “Tỷ tỷ, Nhu Nhi và Diệu Tố tỷ tỷ, Tử Nhiêu tỷ tỷ đến thỉnh an ngài.”

“Đã nói Vương phi đang ngủ không thể quấy nhiễu, ngươi vẫn còn ở đây gọi bậy cái gì.” Minh Nhi hơi tức giận nói.

“Hừ, tân Vương phi thật quá phách lối, ngay cả một nô tỳ cũng điêu ngoa cỡ này, thấy chúng ta không hành lễ thì cũng thôi đi, lại còn ác thanh ác khí * như thế, xem ra đúng là thiếu dạy dỗ, hôm nay ta sẽ thay chủ tử ngươi trừng trị giáo huấn thích đáng ngươi.” Được gọi tên là Diệu Tố quét mắt thấy Ôn Noãn vẫn chưa tỉnh, tức giận sau khi nói xong giơ tay định tát Minh Nhi.

(*) ác thanh ác khí: giọng nói tức giận và lời lẽ nặng nề.

“Bốp.” Hai tay Diệu Tố còn chưa rơi xuống, cổ tay trắng nõn đã bị một cành cây đập trúng, thoáng chốc hiện ra tơ máu màu đỏ tươi chảy ra, đau đến mặt mày nàng co rúm, tức giận trừng mắt về chỗ phát ra cành cây, đã thấy nữ tử vốn ngủ say trên sạp chẳng biết tỉnh dậy từ lúc nào, ngồi nửa người đầu gối hơi cong, khuỷu tay đang đặt trên đầu gối, cành cây đang đong đưa từng đợt trong tay, đôi mắt lưu lại chút buồn ngủ đang cười lạnh nhìn nàng chằm chằm.

“Vương, Vương phi.” Diệu Tố che cổ tay co rút đau đớn theo bản năng lùi về sau một bước.

“Ra mắt Vương phi tỷ tỷ.” Nhu Nhi và Tử Nhiêu vội vàng cúi người hành lễ.

Ôn Noãn nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn hai người, đưa mắt lại nhìn Diệu Tố, bàn tay cầm cành cây gõ từng nhịp, “Thay bổn Vương phi dạy dỗ hạ nhân? Muốn tát Minh Nhi của bổn Vương phi?” Ôn Noãn không chút để ý giọng nói còn mang theo chút lười biếng, lại làm cho Diệu Tố giật nảy mình.

“Coi như nàng ta là tỳ nữ của tỷ tỷ, nhưng hành động càn rỡ như vậy cần dạy dỗ, Diệu Tố chỉ coi như thay tỷ tỷ phân ưu giải lao *.” Chút hoảng hốt lúc đầu đi qua, Diệu Tố dần trấn tĩnh lại, khẽ hất hàm nhìn thẳng Ôn Noãn nói.

(*) phân ưu giải lao: chia sẻ lo lắng, giải tỏa mệt mỏi.

“A, nói như thế, muốn bổn Vương phi cảm tạ ngươi?” Ôn Noãn chầm chậm đứng dậy đi tới trước mặt nàng ta, mắt nhìn nữ tử dung mạo xinh đẹp thấp hơn nàng nửa cái đầu, hơi vểnh môi trào phúng.

Vóc người nàng vốn cao gầy, mà vóc người Diệu Tố nhỏ nhắn, dáng vẻ bễ nghễ khí thế này của nàng vừa đứng trước mặt nàng ta, Diệu Tố chỉ cảm thấy bị cảm giác áp bức đập vào mặt.

“Vì tỷ tỷ phân ưu giải lao là chuyện thuộc bổn phận của muội, tỷ tỷ không cần khách khí.” Diệu Tố nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu đáp, dáng vẻ kia ngược lại như đủ ngưỡng mộ Ôn Noãn.

“Hả?” Ôn Noãn chau mày nhìn nàng ta mà cười rạng rỡ, cười không ngừng khiến Diệu Tố tê dại da đầu, lúc nàng mới nghe nàng ung dung nói, “Thật sự là tỷ muội tốt giúp đỡ bổn Vương phi đấy. Ngươi đã vì bổn Vương phi suy nghĩ, sao bổn Vương phi lại phụ ý tốt của ngươi. Đúng lúc, bổn Vương phi định cải tạo viện này, ngươi giúp một tay thật sự quá tốt rồi. A, chuyển toàn bộ hàng cây ở bên này vào trong sân cỏ kia đi, hoa bên kia chuyển qua để cạnh chỗ hàng cây, để hoa trong sân cỏ đó là được rồi, cây không thể mất lá, hoa không thể thiếu cánh ho, cỏ không thể thiếu cây. Bổn Vương phi rất quý chúng, những việc này hạn cho ngươi làm xong trước lúc mặt trời lặn, không cho phép tìm người khác hỗ trợ, dĩ nhiên, hai vị tỷ muội khác của ngươi thì có thể.” Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn về phía hai người khác, hơi kinh ngạc “Ah” nói, “Hai ngươi sao còn cúi người, đây là phương pháp rèn luyện thân thể mới nhất sao? Mệt mỏi không? Có hiệu quả không?”

Nhu Nhi và Tử Nhiêu biết đây là Vương phi cố ý cảnh cáo bọn họ, nhưng có dạy dỗ của Diệu Tố ở trước, nàng ta không để cho bọn họ đứng dậy họ nào dám đứng dậy, ngay cả đã sớm đau lưng cũng chỉ có thể cắn răng chống đỡ, lúc này nghe nàng ta hỏi như thế, hai người cũng chỉ có thể phá răng và máu nuốt vào trong nhịn ở trong lòng có khổ mà không nói được.

Vốn cho rằng tuy tân Vương phi là trưởng nữ phủ Tướng quân được Thái hậu ban gả, nhưng nàng ta ở phủ Tướng quân sống cuộc sống như người tàng hình, đoán chắc tới cũng không được cưng chiều, vì không có chỗ dựa nhà mẹ đẻ, mà tối hôm qua chuyện nàng ta không biết thẹn cưỡng chế Vương gia đã sớm truyền khắp Vương phủ, nghĩ đến làm tổn hại Vương gia cũng không chắc được Vương gia vui sướng. Mà mặc dù bọn họ là mỹ nhân Hoàng thượng ban cho Vương gia, địa vị lại không bằng nàng ta, nhưng ở trong Vương phủ thời gian dài, người trong phủ cũng tôn kính, so sánh hai cái, tất nhiên địa vị của các nàng không hề thua kém địa vị của Vương phi.

Hôm nay ba người vốn muốn cho nàng ta hạ mã uy *, lại không nghĩ rằng ngược lại khéo quá hóa vụng.

(*) hạ mã uy: ra oai phủ đầu, áp đảo tinh thần.

Nhu Nhi và Tử Nhiêu ngượng ngùng đứng dậy, Nhu Nhi dịu dàng nói: “Nếu đã thỉnh an tỷ tỷ, bọn muội muội không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa, đi về trước.”

“Hả?” Ôn Noãn nhếch mày, “Các ngươi là tỷ muội tốt cùng đi, sao không ở lại giúp nàng ta?” Nàng vừa nói ra, Diệu Tố sắc mặt tái nhợt cũng ngẩng đầu nhìn về phía hai người.

Mặt Nhu Nhi và Tử Nhiêu đỏ lên, Tử Nhiêu cười cười nói: “Từ trước đến nay Diệu Tố tỷ tỷ tâm tính khá cao, không thích người khác nhúng tay vào việc của tỷ ấy, muội và Nhu Nhi đương nhiên không tiện giúp đỡ.”

“Các ngươi…”Mặt Diệu Tố tái nhợt giận đến ửng đỏ.

Khóe môi Ôn Noãn cười nhạt, quả nhiên là tỷ muội tốt. “Được rồi, đi xuống đi, nhớ lần sau tìm bổn Vương phi thì đừng chọn lúc bổn Vương phi ngủ.”

“Vâng.” Hai người cùng nhau cáo lui, lưu lại Diệu Tố cắn răng nghiến lợi.

“Còn đứng làm gì?” Ôn Noãn liếc xéo Diệu Tố, “Chẳng lẽ ngươi định tối nay không ngủ làm đến trăng sáng?” Ngay sau đó nàng dặn dò Minh Nhi đang đứng xem kịch vui bên cạnh, “Đi lấy chút bánh ngọt và trà, lấy thêm quyển sách. Hôm nay thời tiết tốt, lần này tỉnh ngủ vừa đúng lúc đọc sách uống chút trà phơi nắng giết thời gian.”

“Dạ, Vương phi.” Minh Nhi vui vẻ trừng mắt nhìn Diệu Tố tức giận đến toàn thân phát run, chạy nhanh đi chuẩn bị.

Chỗ khúc quanh nơi hành lang, Bạch Ưng đi theo bên cạnh Quân Dập Hàn không nhịn được chắc lưỡi hít hà, “Nhìn dáng dấp thanh tú của tân Vương phi, khí tức rất khôn khéo, không ngờ còn lộ ra khí phách dữ dội như thế, quả nhiên không thể khinh thường nữ nhân từ phủ Tướng quân ra.” Ngay sau đó cười hì hì nói với Quân Dập Hàn, “Vương gia, ngài mặc kệ không quản lý? Cẩn thận về sau Vương phi này bò trên đầu ngài.”

Quân Dập Hàn rất tùy ý mở miệng, “Bạch Ưng, xem ra gần đây ngươi quá rảnh rỗi?”

Bạch Ưng lập tức thu lại nụ cười, thái độ nghiêm chỉnh, tầm mắt hơi lạnh của Quân Dập Hàn một lần nữa nhìn về phía vẻ mặt lười biếng bản lĩnh hài lòng của nữ tử trong viện, giọng trầm thấp mang theo giễu cợt nhàn nhạt, “Đã có người nguyện ý thay bổn Vương ra tay, bổn Vương cũng vui khi việc thành.” Dứt lời thân hình hơi gầy cao ngạo của hắn khẽ chuyển định rời đi thì bị Diệu Tố đang ngồi chồm hổm trên đất ra sức nhổ cỏ nhìn thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.