Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm

Chương 30: Chương 30:




Chương 30: MƯỢN TẠM PHƯỢNG BỘ
Người bên cạnh Nguyên Thù công chúa thật đúng là không dám xông thẳng vào trong ngục, cứ đối diện với khuôn mặt đáng sợ của Xuân cô cô đều bị hù run rẩy, huống chi cướp người từ bên người nàng.
A Vinh thấy không còn cách nào khác, đành phải tự mình đi đến bên trong cửa ngục, thúc giục bà bà trông coi cửa: "Công chúa triệu Trương Anh gấp, làm phiền đại nương đi một chuyến." Còn đưa ra một thỏi vàng nhỏ, mới tính là gặp được mặt Đường Anh.
Đường Anh vào trong ngục dạo qua một vòng, trò chuyện vui vẻ cùng Xuân cô cô, bà bà kia cầm thoi vàng tử chạy tới, đặt xuống trước mặt Xuân Nương: "Xuân đại nhân, thả người thôi."
Đường Anh còn tưởng là đút lót ngay trước mặt sẽ không có kết quả tố, kết quả nghe được Xuân cô cô khàn khàn cuống họng cười mắng một câu: "Thấy tiền sáng mắt à lão bà chết tiệt, tranh thủ thời gian mang nha đầu này đi đi." Vội vàng chạy tới nắm lấy tay áo nàng kéo ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà bà giữ cửa còn không ngừng nói xin lỗi với nàng: "Cô nương đừng thấy lạ, thật sự là từ khi Nguyên Thù công chúa tiếp chưởng Hoàng Bộ, đám nha đầu dưới tay công chúa đều nhượng bộ lui binh với nội ngục, thấy cô nương muốn vào xem, bà bà cũng không có cản."
Bọn họ không vừa mắt nhất chính là đám người bên cạnh công chúa này, ỷ vào công chúa mà vênh vang đắc ý, đúng là ngay cả người của Đại trưởng công chúa cũng không có được chống lưng lớn như đám nha đầu đó.
Không có chuyện nào làm cho ra hồn, nhưng thích tỏ vẻ uy phong ra trước.
Lúc Đường Anh vào, bà bà còn tưởng nàng là người bên cạnh công chúa, kết quả nhìn qua nhìn lại cũng đã có ý nghĩ sơ lược, cảm thấy vị này là đến từ Phó phủ, nên tự nhiên có chút ngượng ngùng, lúc trước nghĩ muốn để tiểu nha đầu vào trong đó dọa nàng một hồi, cũng cho nàng thêm chút giáo huấn.
Đường Anh cười hòa khí: "Đại nương khách khí, nếu vào Cấm Kỵ Ti, tự nhiên đều phải đi dạo các nơi. Xuân cô cô là người có bản lĩnh lớn, có thể đi theo bên người lão nhân gia học tập một chút da lông, cũng khiến tiểu nữ cảm thấy thấy đủ rồi."
Bà bà nghe xong mặt mày hớn hở, đối xử với nàng càng khác biệt: "Đó là bản lĩnh của Xuân Nương, ngay cả Đại trưởng công chúa cũng khen không dứt miệng."
A Vinh thấy Đường Anh cùng bà bà giữ cửa cười cười nói nói đi ra đến, lập tức ôm một bụng lửa: "Công chúa chỉ nói cho ngươi đi dạo, cũng không có nói ngươi đi mất tăm mất tích. Công chúa triệu kiến ngươi gấp nên cho người lục soát tứ phương, còn tưởng là ngươi độn thổ."
Đây mắng nàng là con chuột?

Đường Anh cười vô tội: "Công chúa bảo tỷ tỷ mang ta đi chung quanh một chút, thế nhưng là tỷ tỷ sợ mỏi chân, ta không thể làm gì khác hơn là tự mình đi tìm như một người mù không biết phương hướng."
Tâm tình A Vinh bực bội, hung hăng trừng nàng một chút, dẫn đầu đi trở về.
Nguyên Thù công chúa nhìn thấy Đường Anh, cũng không có quở trách nàng, dù là trong bụng bốc hỏa, nhưng cũng còn khách khí ba phần, nói: "Trong cung vừa đưa điểm tâm tới, Phượng Bộ tra án bận rộn không có thời gian ăn cơm, không bằng ngươi cùng A Vinh đi một chuyến, đi đưa chút điểm tâm cho Phó đại nhân, hỏi A Sâm, có cần Hoàng Bộ giúp giải quyết bản án không?"
Tự có cung tỳ đưa một lồng cơm rõ to ra, giao trên tay Đường Anh.
Đường Anh mang theo hộp cơm trĩu nặng, đi theo A Vinh đến Phượng Bộ, thầm nghĩ Nguyên Thù công chúa coi Phó Sâm là heo sao?
Vóc người Phó đại nhân cao, vòng eo gầy, mặc một chiếc áo choàng bào giản dị, tay cầm văn thư, ngồi yên lặng không nói lời nào, lại phối hợp với khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiên kia của hắn, thì còn có thể nhìn thấy mấy phần thư sinh từ trên người hắn, giống như quý công tử nhà ai đang nghiên cứu học vấn, làm cho người gặp mà quên đi bụi trần —— điều kiện tiên quyết là Phó đại nhân không nói không động, cũng không tùy tiện dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn người khác.
Ánh mắt lạnh lẽo của Phó đại nhân giống như đao kiếm vô tình khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng tướng ăn ưu nhã ung dung, hiển nhiên từ nhỏ được gia giáo tốt, so với Đường Anh thô lỗ vì lớn lên trong quân doanh đúng là có khác nhau, thực khó tưởng tượng hắn có thể ăn hết một lồng cơm to như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Điểm tâm... có phải có chút nhiều hay không?"
Đường Anh hơi tỏ rõ nghi ngờ, liền bị A Vinh mắng một câu: "Ngậm miệng!"
Thế là nàng ngoan ngoãn ngậm miệng không nói lời nào.
Tân binh trong doanh trại còn phải bị mấy người cũ làm giảm nhuệ khí mất mấy ngày, huống chi là đám cung tỳ Cấm Kỵ Ti không coi ai ra gì?
A Vinh mang theo nàng đi đến Phượng Bộ, ven đường gặp gỡ không ít người, có trêu chọc: "A Vinh cô nương lại đưa điểm tâm cho Chỉ huy sứ đại nhân chúng ta sao?"
Cũng có người công khai có lòng tốt an ủi nhưng thật ra là có thâm ý khác: "Ta khuyên A Vinh cô nương vẫn là đừng đưa nữa, dù sao đại nhân cũng sẽ không ăn, những chuyến đưa qua đưa lại khiến cô nương mệt nhọc."

Từ khi A Vinh bước vào Phượng Bộ, sự phách lối yếu đi một nửa, bị những người này giễu cợt cũng chỉ là trợn mắt trừng một cái, khuôn mặt căng thẳng dẫn Đường Anh đến cửa phòng làm việc của Phó Sâm.
"Phó đại nhân đang ở bên trong." Nàng còn chưa gõ cửa, cửa được người từ bên mở ra.
Mở cửa chính là Lưu Trọng, bên trong còn có Lôi Kiêu, ba người hiển nhiên đang nghị sự.
A Vinh dẫn đầu đi vào, liếc Đường Anh một chút, nhỏ giọng ra hiệu: "Còn không mau nói?" Trên đường tới nàng ta sớm dặn dò qua, để Đường Anh mở miệng, coi như bị cự tuyệt cũng là nha đầu này mất mặt.
Đường Anh một tay cầm lấy hộp cơm, một tay che miệng, lắc đầu liên tục.
A Vinh gấp gáp kéo tay nàng: "Còn không mau nói chuyện?" Giọng nói hơi cao chút.
Phó Sâm nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra?"
Đường Anh vẫn che miệng như cũ rồi dùng sức lắc đầu, còn cầm hộp cơm, một bộ dáng tội nghiệp.
A Vinh tức hận không thể đánh nàng, lại biết rõ thực lực hai người cách xa, chỉ có thể mặt dày nói: "Công chúa để thuộc hạ đưa điểm tâm tới thăm hỏi Phượng Bộ, còn bảo thuộc hạ hỏi một chút, có bản án nào cần Hoàng Bộ cùng nhau giải quyết?" Hai bộ hỗ trợ phá án bình thường đều do Xuân Nương xử lý, Nguyên Thù công chúa cũng chưa từng hao tâm tổn trí qua, đây bất quá là lấy cớ mà thôi.
Phó Sâm cũng không để ý nàng ta, ấm giọng hỏi Đường Anh: "Chuyện gì xảy ra?" Hắn biết rõ Cấm Kỵ Ti nước đục đến mức nào, trong đó lại kéo theo rất nhiều nội tình mà không thể để cho người khác biết, người Đường gia trời sinh thẳng tính, thực sự không thích hợp lăn lộn trong âm mưu quỷ kế, luôn cảm thấy ném nàng đến bên người Nguyên Thù công chúa, ánh mắt của đám cung tỳ lớn lên trong cung kia còn nhiều hơn so với lỗ của củ sen, nói không chừng sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
Đường Anh thấy hắn hỏi, lúc này mới buông lỏng tay ra, nhỏ giọng giải thích: "Trên đường tới, A Vinh tỷ tỷ bảo ta ngậm miệng!"
"..." A Vinh tức muốn thổ huyết!
——một đoạn đường cố gắng dặn dò, ngươi chỉ nhớ kỹ câu này?

"Bây giờ ta bảo ngươi ngậm miệng sao?" Cứ sốt ruột thì nàng ta liền bộc lộ tính tình, tiếng nói cũng tự động nâng cao lên 8 độ.
Đường Anh co lại sang một bên, giống như bị sự tức giận của nàng ta dọa sợ: "A Vinh tỷ tỷ, là lỗi của ta, tỷ đừng nóng giận!"
Phó Sâm tự động nghiêm nghị lại: "Ra ngoài!" Nhìn tận mắt người của Phó phủ bị người khác khi nhục, hắn há có thể ngồi yên không để ý đến?
A Vinh bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, người trước mắt này cũng không phải núp dưới trướng của Nguyên Thù công chúa, nên đỏ mặt dắt Đường Anh muốn lui ra, âm thầm hối hận không nên theo đến, mất thể diện thì để nha đầu này chịu là được.
Trước kia nàng ta cũng có rất nhiều lần mang theo điểm tâm trong cung cùng công chúa tình ý đến đây lấy lòng Phó Sâm, đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa, đã sớm nhiều lần mất mặt, khiến người của Phượng Bộ nhìn thấy đều lộ ra ý đùa cợt.
Đám người này ở trước mặt công chúa quy củ ghê gớm, nhưng không ở trước mắt công chúa, chưa chắc khách khí đối với A Vinh nàng ta.
Đường Anh bị A Vinh kéo tới cổng, không nghĩ tới Phó Sâm chợt chỉ nàng nói: "Ngươi, ở lại." Phân phó A Vinh: "Trở về nói cho công chúa, lễ Vạn Thọ gần ngay trước mắt, Phượng Bộ muốn điều tạm Xuân Nương, Diêu nương cùng với hai mươi người thủ hạ của Hoàng Bộ, còn có Trương Anh cùng nhau giải quyết việc công, Trương Anh tạm thời ở lại nơi này."
A Vinh: "..."
Phó chỉ huy sứ cho nàng ta một ánh mắt lạnh lẽo, A Vinh bị hù một cái giật mình, vội vàng hành lễ lui ra.
Sau khi cửa phòng đóng lại, A Vinh cách cánh cửa nghe được Lôi trấn phủ sứ lấy lòng hỏi: "Trương cô nương, qua hai ngày ta phải đi Lĩnh Nam giải quyết việc công, cô nương có thể theo giúp ta đi chọn một con ngựa tốt sao?"
Lưu Trọng giễu cợt hắn: "Ngươi chuẩn bị tiêu bao nhiêu lượng bạc mời Trương cô nương?"
Lôi Kiêu: "... Có thể cho thiếu trước không? Chờ ta từ Lĩnh Nam trở về lại trả?"
Nàng ta nghe được nha đầu kia không còn sợ hãi như lúc mới đến, tiếng nói thanh thúy như châu: "Cửa hàng không có lời nhiều, không thể cho chịu!"
Lôi Kiêu giống như bị cắt thịt, nhịn đau trả giá: "Năm lượng, không thể nhiều hơn nữa. Nếu không đợi sau khi ta đi trong nhà cũng đói chết, nương tử đáng thương của ta vào cửa không đủ ba tháng..." Hắn gần đây khóc than đã thành quen, gặp người là phải khóc than nghèo một lần, sau đó lại nhịn không được khoe ân ái, khiến cho đám độc thân đều hận không thể đánh hắn.
Ở đây Lưu Trọng có vợ có con, không có chút nào xúc động, vỗ ngực nhìn hắn cam đoan: "Lĩnh Nam là khối xương cứng, nếu ngươi về không được, ca ca ta nhất định giúp nương tử nhà ngươi tìm một mối tốt!"
Lôi Kiêu tức đến muốn giơ tay cào hắn, ngược lại bị Lưu Trọng thấy được tiên cơ ép ở trên mặt đất, hắn ngẩng một gương mặt to thô ráp bán thảm: "Đại nhân ngài cần phải làm chủ cho thuộc hạ..."

Phó Sâm bình thường mới không thèm để ý đến bộ dáng của hắn, nhưng bây giờ không những nhìn hai người cào nhau, thế mà còn lần đầu tiên quản chuyện không đâu, thay Đường Anh trả giá: "Mười lượng một chuyến, không được thì lăn."
Lưu Trọng "phốc" cười ra tiếng, buông lỏng tiểu tử này ra.
Vẻ mặt Lôi Kiêu đau khổ "lăn" ra bên ngoài, kéo cửa ra vừa đụng vào bóng lưng A Vinh chạy trối chết, khinh thường nói: "Người trong cung đều thích nghe lén sao? Không bằng đưa đi "Ảnh bộ" huấn luyện một phen, nói không chừng còn là mầm mống tốt đấy."
Lưu Trọng quét mắt một vòng nhìn Phó Sâm, tranh thủ thời gian chửi một câu: "Ngoài cửa không ai canh gác, lại nói lung tung cắt đầu lưỡi của ngươi."
Lôi Kiêu vội vàng che miệng chạy, đi ra cửa đi thăm dò một lát lại trở về, nhìn Đường Anh chớp mắt: "Trương cô nương, xong việc chờ ta."
Vì mười lượng bạc, Đường Anh cũng cảm thấy đáng giá, nàng thẳng thắn gật đầu, hắn mới biến mất ở cổng.
Lưu Trọng ra ngoài đuổi theo, tìm cớ là: "Tiểu tử này mới thăng chức, vẫn không biết nặng nhẹ, thủ hạ phải đi giáo huấn cho hắn nhớ thật lâu."
Trong trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người Phó Sâm cùng Đường Anh, rất là yên tĩnh.
"Không nặng sao?" Phó Sâm chỉ chỉ hộp cơm.
Đường Anh vội vàng bỏ lên trên bàn, cười cười: "Sao ta lại cảm giác công chúa hận không thể mang tất cả điểm tâm của ngự thiện phòng đến?" Làm bộ trước đó không nghe thấy Lôi Kiêu nói cái gì "Ảnh bộ".
Gian ngoài truyền rằng, Cấm Kỵ Ti chỉ có Phượng Bộ cùng Hoàng Bộ, nếu tên là "Ảnh bộ", tất nhiên là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nàng vẫn là ít dính đến thì hơn.
Phó Sâm dường như cũng vô ý để nàng biết, thuận nàng nói chuyện phiếm: "Thủ hạ của công chúa khi dễ ngươi rồi?"
Đường Anh cố ý thở dài: "Đúng vậy. Trước đó đã kết thù oán với các nàng, huống hồ lại là từ Phó phủ ra, không khi dễ ta còn có thể khi dễ ai?" Thật đúng là bộ dáng đáng thương.
Nàng mở nắp lồng cơm, thấy trên chiếc đĩa trên cùng nhất bày biện món điểm tâm có cánh hoa màu hồng, kinh hô một tiếng: "Oa, thật xinh đẹp." Mang từng tầng từng tầng hộp cơm mở ra, sáu cái đĩa bày đầy trên bàn của Phó Sâm, ngay cả công văn phía trên đều không thể không dịch sang một bên nhường chỗ.
Phó Sâm thấy mặt nàng buồn rười rượi, nhìn thấy điểm tâm ngon lại mở to mắt liền quên sạch sành sanh mọi sầu khổ, chỉ cảm thấy nàng có tính trẻ con đáng yêu, tâm tình bởi vì công sự rối ren vậy mà thoải mái hơn một chút.
"Muốn ăn thì ăn đi." Hắn không hẳn biết an ủi người, nhưng từ khi biết được thân phận chân thật của nàng, luôn luôn không tự chủ được sẽ đối với thiếu nữ trước mắt nhiều thêm một phần thương tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.