Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm

Chương 27: Chương 27:




Chương 27: MÊ HOẶC NGƯỜI NGOÀI
Phó Sâm chỉ biết nàng từng đánh một trận với người của Cấm Kỵ Ti, lại không biết vì sao đánh nhau.
Sau khi vào chính đường, lần đầu tiên hắn nhìn thẳng Nguyên Thù công chúa, cực kỳ không vui: "Công chúa cũng nên quản thúc cách làm việc của bọn thủ hạ đi, miễn để người khác coi Cấm Kỵ Ti đều là những hạng người ương ngạnh ức hiếp bách tính." Ánh mắt hắn lành lạnh đảo qua A Vinh: "Nếu như làm không được, không bằng ở trong phủ công chúa bưng trà đổ nước, cũng đừng khiến cho Cấm Kỵ Ti mất thể diện!"
Nguyên Thù xưa nay sĩ diện, không nghĩ tới bởi vì A Vinh mà mất mặt như vậy, một gương mặt xinh đẹp đỏ lên rồi cáo từ, ra khỏi Phó phủ liền quất A Vinh một roi: "Tiện tỳ!"
Trên lưng A Vinh lập tức liền thấm ra một vết máu, cũng không dám tránh né: "Đều là nô tỳ sai! Đều là nô tỳ sai!"
Nguyên Thù công chúa lần đầu tiên nhìn thấy Phó Sâm khoảng ba năm trước đây, từ đấy trong lòng trong mắt nàng chỉ có một mình hắn, thời gian trang điểm cũng tăng gấp đôi. Từ sau khi chưởng quản bộ Hoàng Tự, tỷ lệ ngẫu nhiên gặp Phó đại nhân gia tăng lên nhiều, thì càng để ý cố gắng ăn mặc trang điểm.
Hôm nay trước khi đến Phó phủ, ngay cả màu son cũng chọn qua chọn lại rất nhiều lần, kết quả lần đầu tiên Phó Sâm nhìn thẳng vào nàng, thế mà không phải sự tỉ mỉ ăn mặc trang điểm của nàng, mà là chỉ trích nàng phóng túng thủ hạ ức hiếp bách tính.
Nguyên Thù công chúa càng nghĩ càng tức, vốn dĩ A Vinh cũng là nô tỳ được sủng ái của nàng, lớn lên từ nhỏ cùng nàng, bởi vì Đường Anh cáo trạng, Phó Sâm chỉ trích, lại chịu sáu bảy roi, nếu không phải Nhị hoàng tử ngăn cản, trên lưng cũng sắp da tróc thịt bong.
Huynh muội Nhị hoàng tử chân trước cáo từ, chân sau Thẩm Khiêm liền nện bàn cười như điên.
"Tiểu Anh, nếu không phải ngươi cáo trạng, ai biết Cửu công chúa muốn ở đến khi nào. Ta thấy A Sâm hẳn là cám ơn ngươi mới đúng!"
Đường Anh: "Không dám không dám. Nhưng mà đại nhân nếu là muốn cám ơn ta, kỳ thật ta cũng không phản đối, đại nhân có thể thực tế chút."
"Không vội, ngươi đi xuống trước, ta có chuyện nói với Thẩm hầu gia."
Thẩm Khiêm luôn cảm thấy biểu cảm của Phó Sâm có chút kỳ lạ, hắn đột nhiêm cảm giác nguy hiểm sắp đến, sốt ruột muốn bỏ chạy: "Cửu công chúa đến quá sớm, làm chậm trễ ta chưa vẽ xong bức họa tuấn mã, ta bận việc đi trước đây."
"Đợi chút nữa!" Lần này là Đường Anh kéo lấy tay áo hắn.

Lúc này nàng mới tỉnh táo, một mặt bát quái xích lại gần Thẩm Khiêm, giảm thấp giọng nói xuống: "Cho nên, giống như ta nghĩ đúng không?"
"Chuyện gì?" Rõ ràng Phó Sâm đang đứng ở bên cạnh, hắn vì phối hợp với biểu cảm hiếu kỳ của Đường Anh, cũng muốn làm bộ lấm la lấm lét.
"Chính là. . . Cửu công chúa có ý với Phó đại nhân, cho nên hôm nay nàng ta tới vốn dĩ không phải đến xem Đằng Vân, chính là đi theo Nhị hoàng tử tới gặp đại nhân? Kết quả ——" Nàng ảo não dùng bàn tay đập vào trên cái trán trơn bóng của mình, cường độ lớn đến nỗi dọa Thẩm Khiêm nhảy dựng một cái.
"Tiểu Anh ngươi làm cái gì vậy?"
"Ngươi không biết, quê nhà chúng ta có một cách nói, phá hoại nhân duyên của người khác sẽ bị trời đánh!" Nàng hối hận nhìn Phó Sâm xin lỗi: "Đại nhân chứa chấp huynh muội chúng ta, thế mà ta còn làm ra chuyện như vậy, thật là đáng chết! Ta không nên cáo trạng, tại sao lại không quản được cái miệng mình chứ?"
Phó Sâm đen mặt: "Không nên nói bậy nói bạ!"
Đường Anh nhớ lại ánh mắt Cửu công chúa nhìn về phía Phó Sâm, lúc này mới nhận ra, đây rõ ràng là công chúa xinh xắn yêu thầm Chỉ Huy Sứ mặt lạnh, cho dù là trong văn chương hay là người của thế hệ hiện đại sau này thì cũng được gọi là một đôi oan gia vui vẻ hạnh phúc, dựa theo những bộ phim ngôn tình, công chúa làm tan chảy trái tim của Chỉ Huy Sứ mặt lạnh, kết quả nửa đường bị nàng làm bàn đạp ngăn cản, thúc đẩy tình yêu nồng cháy của hai người, nên đã tiến thêm một bước nữa.
"Ta thật sự sai rồi đại nhân!" Nàng thề: "Chờ ta vào Cấm Kỵ Ti, nhất định giải thích với Cửu công chúa, nói tốt cho đại nhân, để hai người tiêu tan hiềm khích lúc trước. . ."
Phó Sâm rốt cuộc không thể nhịn được nữa, chân dài hai bước vọt tới, nắm lấy cổ áo nàng nhấc lên, ném ra ngoài cổng.
"Ài ài ài cứu mạng. . ." Đường Anh huơ huơ hai tay la hét giống con cua, nhìn thấy mình bị xách lên không trung, thoát khỏi sự khống chế của Phó Sâm, lập tức đưa cánh tay cân bằng thân thể, lúc rơi xuống đất cả người lăn một vòng, đã vững vàng đứng trên mặt đất, cười hì hì ôm quyền với Phó Sâm: "Đa tạ đại nhân thủ hạ lưu tình!"
Nếu Phó Sâm thật sự muốn đánh nàng, xuất thủ là những chiêu muốn mạng nàng, mà không phải ném nàng ra ngoài giống như chơi đùa, hơn nữa ra tay cực nhẹ, nàng thì thân thủ tốt, nửa cọng tóc đều không bị thương.
"A Sâm ngươi đừng quẳng đừng quẳng!" Thẩm Khiêm bị hù kêu to, nhìn chăm chú Đường Anh đã hoàn hảo không chút tổn hại nào đứng ở trong sân phất phất tay với hắn, chạy đi nhanh như chớp.
"Ngươi quá thô lỗ với nữ tử, ngộ nhỡ làm bị thương tiểu Anh thì sao?" Thẩm Khiêm thao thao bất tuyệt, có một bụng bất mãn: "Cũng chỉ có Cửu công chúa mắt mù, mới coi trọng ngươi."

Nụ cười Phó Sâm có mấy phần lạnh: "Tiểu Anh? Hai người các ngươi hợp đấy."
Thẩm Khiêm tự đắc cười một tiếng: "Đúng thế, bản hầu gia nhân duyên tốt, chỉ cần là thiếu nữ tuổi trẻ, thì không bao giờ không hợp với ta. Huống chi tiểu Anh cởi mở hào phóng, một người khôi hài, hiểu biết lại nhiều, thú vị hơn nữ tử bình thường nhiều."
Phó Sâm cảnh cáo hắn: "Ngươi đừng có ý đồ với nàng, nếu không đừng trách ta không khách khí!" Hắn đọc sách khi còn bé, rất kính trọng người trung nghĩa, không nghĩ những vấn đề khác, đơn giản chỉ nhìn phụ tử Đường gia vì nước hy sinh thân mình, nên không thể để Thẩm Khiêm phong lưu gây ra tai họa cho nữ nhi Đường gia.
Thẩm Khiêm lại chưa hề thấy phát tiểu của mình bảo vệ nữ tử nào, lập tức thầm đoán Phó Sâm đây là thích Đường Anh, nhưng mà từ trước đến nay Phó Sâm không biết cách giao tiếp với nữ tử, cho nên vừa duy trì biểu cảm lạnh lùng của mình, vừa yêu thầm mà khó nói, thật đúng là làm khó hắn.
Làm một phát tiểu bình thường không đáng tin cậy, thời khắc mấu chốt. . . cũng không quá đáng tin cậy, Thẩm Khiêm hiếm khi khéo hiểu lòng người một lần, nhìn Phó Sâm cam đoan: "Sau này ta không gọi nàng là tiểu Anh còn không được sao?"
Phó Sâm hồ nghi nhìn hắn chằm chằm: "Thật?" Ngày thường không phải hắn nói cái gì không cho hắn làm, gia hỏa này liền càng muốn làm sao?!
"Thật, dùng vị phụ thân đã mất của ta ra thề!"
Phó Sâm giơ tay muốn đánh: "Vậy càng không thể tin tưởng!"
Ai không biết phụ tử các ngươi chính là kẻ thù!
Thẩm Khiêm muốn khóc: "Ngươi có còn là huynh đệ với ta không?"
Đạo lý thê tử của bằng hữu không thể đụng, ta còn biết mà!
** ** **
Trương Thanh biết Đường Anh muốn vào Cấm Kỵ Ti, rất là lo lắng cho nàng.

"Ta nghe nói thanh danh của Cấm Kỵ Ti trong kinh không tốt, ai cũng không thể trêu vào, hơn nữa trước đó muội còn đánh người của Cửu công chúa, nàng ta mời muội gia nhập Cấm Kỵ Ti, nói không chừng là không có lòng tốt. Hơn nữa, bên ngoài đều truyền rằng Cửu công chúa có ý với Phó đại nhân…"
Đường Anh: "Huynh cũng biết sao?" Nàng vừa đoán được, còn chuẩn bị kể cho Trương Thanh.
Hôm đó Trương Thanh vừa nghe được tin tức này, trở về liền đụng phải nàng đánh nhau cùng A Vinh, còn thuần phục được mã vương rồi vào Phó phủ, cho nên sau đó đã vứt chuyện này ra sau đầu. Hơn nữa Phó Sâm chứa chấp bọn họ, ngược lại hắn bát quái chuyện của Phó Sâm ở sau lưng, đã làm trái cách làm người của Trương Thanh.
"Chuyện này chỉ sợ cũng chỉ có muội không biết. Muội nghĩ thử xem, Cửu công chúa sớm không tìm muội, muộn không tìm muội, hết lần này tới lần khác hôm nay tới Phó phủ, bảo muội đi Cấm Kỵ Ti, người bên cạnh nàng ta lại kết thù mới với muội, như thế nào cũng cảm thấy nàng ta không có lòng tốt."
Đường Anh vuốt ve vết thương đã để lại sẹo trên người Đằng Vân: "Vậy thì sao chứ? Chỉ cần có thể vào Cấm Kỵ Ti, ai chịu thiệt thòi còn chưa biết đâu."
Hai huynh muội nói chuyện xong, Đường Anh vào Cấm Kỵ Ti trở thành kết cục đã định.
Đêm đó, Hùng Dự đến tìm nàng: "Đại nhân cho mời."
Đường Anh đi theo Hùng Dự đến thư phòng của Phó Sâm, Thẩm Khiêm còn làm ổ trong phòng vẽ bức họa tuấn mã, người hầu hạ tất cả đều ở bên ngoài chờ đợi, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Phó Sâm chỉ vào cái ghế một bên: "Ngồi."
Đường Anh cười ngồi xuống: "Đại nhân đây là nhớ tới phải đưa lễ vật cho ta rồi?"
"Ừm." Phó Chỉ Huy Sứ ngồi phía sau thư án, lật ra một xấp giấy thật dày: "Nơi này có nhiều thứ, ngươi xem trước một chút."
Đường Anh nhận mới phát hiện, thì ra là tư liệu của tất cả đám người Bách Hộ, Thiên Hộ, Đồng tri, Trấn thủ sứ trong Cấm Kỵ Ti.
"Đa tạ đại nhân."
Phó Sâm nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi quyết ý phải vào Cấm Kỵ Ti, mặc dù ta không biết ngươi muốn làm cái gì, chỉ cần ngươi không chuẩn bị đâm thủng trời ở kinh thành, bản quan cũng còn có thể nhắm mắt bỏ qua, giúp đỡ chút ít."
Hắn lại bồi thêm một câu: "Ngươi cũng là người trong phủ của ta, ta cũng không thể nhìn người bên ngoài khi dễ ngươi. Nếu là người bên cạnh Cửu công chúa quá đáng, ngươi cũng đều có thể đến nói cho ta."

Đường Anh lại có thêm hiểu biết về hắn, nàng là một người có tính tình sảng khoái, lúc này liền nói: "Tuyệt đối không thể! Đại nhân trong nóng ngoài lạnh, chăm sóc huynh muội chúng ta, còn giúp ta mang Đằng Vân về, trong lòng ta đã rất cảm kích đại nhân ra tay tương trợ. Còn vào Cấm Kỵ Ti, người bên cạnh Cửu công chúa coi như làm khó ta, ta cũng có cách đối phó. Đại nhân nếu ra mặt vì ta, khiến Cửu công chúa không vui, ảnh hưởng tới tình cảm hai người, ta cũng không biết sau này nên đối mặt với đại nhân như thế nào!"
Trước hôm nay, nàng cũng không biết quan hệ của Cửu công chúa và Phó Sâm, giờ đã biết, còn muốn Phó Sâm ra mặt cho nàng, vậy thì không nên.
Phó Sâm: "Ngậm miệng!"
Đường Anh vội vàng một tay bưng kín miệng của mình, nháy nháy con mắt, biểu thị nàng đã lĩnh hội được ý của Phó đại nhân.
Con mắt của nàng vừa trong vừa sáng, lông mi dài, giờ khắc này ở dưới đèn ngước nhìn lên, rất dễ dàng khiến cho người ta xem nàng là thiếu nữ được dưỡng trong khuê phòng không hiểu nhiều chuyện thế sự, giảo hoạt trong ánh mắt đều là người trong nhà dung túng nâng ở trong lòng bàn tay mà có.
Thế nhưng là Phó Sâm biết rõ đây chẳng qua là mặt nạ của nàng, nụ cười ngây ngô, nói nhăng nói cuội nói hươu nói vượn, tất cả đều là dùng để mê hoặc người bên ngoài mà thôi.
Hắn không có cách nào quên thiếu nữ ngồi bên cạnh Đằng Vân vụng trộm thút thít.
Thế là hắn không tự chủ được giọng cũng mềm xuống: "Ngươi đừng nói hươu nói vượn nữa, ta và Cửu công chúa không có quan hệ gì."
Đường Anh khoa trương vỗ ngực một cái: "May mà ta không có lấy của cải của nhà mình đi đặt cược, nghe nói kinh thành cược hôn nhân của đại nhân cùng Cửu công chúa có thể thành rất lớn, tỉ lệ đặt cược rất cao."
Phó Sâm: ". . ." Lại muốn khiến nàng ngậm miệng làm sao bây giờ?
Đường Anh thấy hắn có dấu hiệu thật sự như để ý lời nàng nói, vội vàng đứng lên cung cung kính thi lễ một cái: "Ta nhất định cố gắng xem những tài liệu này, xem hết liền thiêu hủy. Đa tạ đại nhân!"
Phó Sâm trấn an mình, nha đầu này chỉ cần không nói hươu nói vượn, cũng không tệ lắm nha.
Giọng điệu của hắn cũng ôn hòa rất nhiều: "Ngươi biết liền tốt, trở về để Hùng Dự nói tỉ mỉ cho ngươi chuyện trong Ti, miễn cho ngươi luống cuống. Nhưng mà Đằng Vân cùng Phó Anh Tuấn làm sao bây giờ? Ban đêm ngươi còn trở lại không?" Bên trong Ti có chỗ ở, hoàn toàn do con người muốn ở lại hay không mà thôi.
Đường Anh thử nói: "Đằng Vân cùng Phó Anh Tuấn đều không thể rời khỏi ta, đại nhân. . . sẽ không đuổi ta đi chứ? Thật ra ta cũng coi như xứng đáng với chức mã phu?"
Trong mắt Phó Sâm hiện lên một tầng nhàn nhạt ý cười: "Ta đã biết."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.