Nàng Hoàng Lan

Chương 32: 32: Rời Đi





Chậm rãi ngồi xuống giường.

Hoàng Lan e dè nắm lấy đôi tay gầy guộc hằng rõ gân xanh của người kia.

Thật nhẹ nhàng áp lên má nàng.

Nước mắt nóng hổi chưa khô vẫn còn hiện rõ trên khóe mắt.

Đôi mắt nàng đau rát như bị thứ gì đó chọc ngoáy, ánh mắt thẩn thờ tối đen, thứ duy nhất còn sót lại trong đôi mắt vô hồn ấy, chỉ còn độc nhất hình ảnh chật vật của Thanh Thu.
Khẽ hôn thật nhẹ lên mu bàn tay người kia.

Hoàng Lan dường như muốn đem hết thảy yêu thương của chính mình bày ra hết toàn bộ.

Nàng áp bàn tay lạnh lẽo của Thanh Thu lên má mình khẽ cọ cọ mấy cái xua đi cảm giác nhung nhớ mãnh liệt sau từng ấy ngày xa cách.

Chạm khẽ lên khuôn mặt hốc hác, tiều tụy của em.

Trái tim Hoàng Lan như bị treo lơ lửng giữa không trung, chỉ sợ vô tình chạm nhẹ cũng sẽ khiến nó vỡ tan tành.
"Vất vả cho em rồi, mau mau tỉnh dậy nói chuyện với chị đi.

Chị nhớ em lắm"
Vận nội lực của bản thân, Hoàng Lan liền đem hết thảy tinh lực của mình rót vào cơ thể Thanh Thu.

Còn bản thân nàng thì ngày một mệt mỏi, hoàn tất xong việc chuyền tinh lực cho Thanh Thu, Hoàng Lan liền ngay tai đó gục xuống bất tỉnh nhân sự.
Thần sắc của Thanh Thu sau khi được truyền một lượng lớn tinh lực từ Hoàng Lan liền có nhiều biến đổi.

Khuôn mặt hốc hác thiếu khí sắc nay lại hồng hào, tươi tắn trở lại.

Cánh môi trắng bệt liền biến hóa khôn lường tràn đầy sức sống.

Vết bầm lớn sau gáy mờ dần đi vài lần so với khi nãy.

Tất cả đều dần dần biến hóa trở lại trạng thái tốt nhất có thể.
______________________________
- Thanh Thu con gái cưng của ba má.

Lâu rồi ba má không gặp con.

Ba má nhớ con lắm!!
Thanh Thu ngạc nhiên sờ sờ hai mắt mình.

Cô có thể nhìn thấy mọi thứ, còn có nghe được cả tiếng ba má đang gọi mình.
Thanh Thu vui mừng khôn xiết, chạy thật nhanh đến nơi phát ra ra tiếng nói kia.

Liền nhanh chóng nhìn thấy hai thân ảnh già nua phía trước, hết thảy vẫn là sự quen thuộc trước kia.

Cô vui vẻ không nghỉ ngơi xà vào lòng ba má, khuôn miệng ríu rít luyên thuyên.
- Rất lâu, rất lâu rồi nha, hai người xem con có thể nhìn thấy rồi này, con vui lắm cũng nhớ hai người lắm.

Bao lâu rồi nhỉ? Chắc cũng đã hơn năm năm rồi ba má ha.
Ánh mắt yêu thương của ba má Thanh Thu lần lượt hạ xuống, nét vui vẻ cũng dần dà phai nhạt.


Họ chỉ có thể gượng cười trìu mến an ủi cô.
- Ba, má đời này không thể cùng con sống bên nhau tới già.

Chỉ có thể đứng ở nơi xa thiệt xa trông theo bóng dáng của con.

Con yên tâm chúng ta vẫn luôn luôn dõi theo con mà.

Con không cô đơn, con còn có ba má ở đây nhìn con từng bước trưởng thành.
- Con biết chứ, con vẫn luôn biết là hai người thương con nhất mà.

Hôm nay con vui lắm ba má ơi.

Con có thể nhìn thấy hai người rồi.

Còn có con ước gì con có thể được gặp hai người mãi.
Nghe được lời nói của con gái, nước mắt mặn đắng của hai người già thay nhau rơi xuống.

Nén lại đau thương, nắm lấy đôi tay nhỏ gầy của cô khẽ dặn dò:
- Xin lỗi con rất nhiều, chúng ta chỉ có thể gặp nhau trong chốc lác.

Con gái ngoan, con ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe.

Hãy luôn nhớ ba má luôn ở bên con, cùng còn lớn lên, cùng con trưởng thành.

Con gái của ta.

Chúng ta phải đi rồi.
Khuôn mặt tươi cười của Thanh Thu giờ đây liền trở nên biến sắc.

Cô hoảng hốt níu giữ lấy tay ba má, khóe mắt đỏ hoe, lưu luyến không rời.
- Ở lại với con một chút nữa thôi.
Một chút nữa thôi ba má ơi!!
Rất lâu rồi, con không còn cảm nhận được cảm giác gia đình đoàn tụ, hạnh phúc mỹ mãn như vậy.

Cho con vài phút nữa thôi, xin hai người.
Cô ôm chầm lấy hai người họ.

Nước mắt tuôn trào, cố gắng vùi thật sâu vào lòng hai người cảm nhận hơi ấm đã rất lâu không còn nhớ rõ.
Thế nhưng chưa kịp nhận được câu trả lời từ ba má.

Thân ảnh của hai người rất nhanh liền bị một lực đạo thật mạnh kéo về phía ánh sáng lóe mắt phía trước, rất nhanh, rất nhanh.

Để lại Thanh Thu với cái ôm chưng hửng giữa không khí, khóc không ra tiếng vội vã mò mẫm, loạng choạng đuổi theo.
Cô chạy thật lâu, thật lâu đến nỗi hai chân mỏi nhừ, cả người ê ẩm mệt mỏi.

Mồ hôi như tắm, ướt đẫm cả người.

Thế nhưng chạy hoài, chạy mãi vẫn chẳng đuổi kịp theo hình bóng của ba má.

Chạy mãi, chạy mãi cho đến khi bóng hình của hai người dần dần tan biến trước mắt.


Thanh Thu liền loạng choạng tuyệt vọng ngã khụy xuống đất, cúi đầu, khóc không thành tiếng.
Chỉ trong phút chốc ánh mắt cô liền như cũ tối đen lại, mọi thứ xung quanh dần dà chìm vào bóng tối.

Cả thế giới quanh cô chỉ còn lại một mảnh đen kịt rợn người.

Hết thảy mọi thứ đều quay lại thời điểm ban đầu, mù lòa tăm tối.
.
.
Trong giờ phút tuyệt vọng nhất.
Cả cơ thể cô đột nhiên rơi vào cái ôm của ai đó, thật ấm áp, thật mềm mại.

Trái tim cô lại một lần nữa được người kia nhẹ nhàng vỗ về, an ủi.

Cơn đau đớn trong lồng ngực được xoa dịu không ít.
"Là chị ấy, thật là chị ấy"
Thanh Thu ngẩn ngơ trong giây lát song lại thơ thẩn hỏi nàng:
- Sao chị lại ở đây_?
Người kia không chút e dè, gọn gàng nói ra một câu:
- Chị đến đây nói lời tạm biệt em!
.
.
Ngơ ngác, bàng hoàng, đau nhói, tuyệt vọng, bất lực,...!Tất cả những điều trên chính là cảm xúc của Thanh Thu ở thời điểm hiện tại.
Cô uể oải thoát khỏi cái ôm ấm áp khiến cô lưu luyến không rời kia.

Một mình thu lại một góc.

Không nói không rằng, tự ôm lấy chính mình, tất cả các giác quan của cô như như chết lặng, Thanh Thu không còn cảm nhận được bất cứ điều gì xung quanh nữa rồi, nội tâm đau đớn như bị ai đó hung hăng dùng dao đâm vài nhát.
"Đau quá...đau đớn quá...tất cả mọi người đều lần lượt rời khỏi mình...tất cả...tất cả...chẳng còn ai nữa rồi."
"Mệt quá...mình muốn ngủ...ngủ mãi để quên đi khoảnh khắc đau đớn này, quên đi cảm giác bị bỏ rơi này...không muốn tỉnh dậy...một chút cũng không muốn."
Màn đêm bao trùm lấy cả thân người em, bóng tối sấn sổ đến như nuốt trọn em vào thế giới hắc ám của nó.

Thanh Thu thẩn thờ không một chút chống cự, cứ như thế mặc lấy mọi thứ xung quanh, yên lặng chìm trong thế giới bi thương của chính mình, một mình gặm nhắm nổi đau.
......................................................
Hoàng Lan giật mình tỉnh dậy thì trời đã nhá nhem sáng.

Bên ngoài gió lạnh thổi qua từng cơn, tiếng rít rào vang lên từng hồi.

Càng nghe càng cảm thấy rợn người.
Mệt mỏi ngẩn đầu ngồi dậy.

Suốt đêm hôm qua nàng chỉ có thể tựa người vào thành giường mà ngủ.

Cả người hôm nay liền ê ẩm không chịu được.
Uể oải xoay đầu kiểm tra xem Thanh Thu có bất kì động tĩnh nào hay không thì Hoàng Lan liền giật mình hốt hoảng.
Trên khuôn mặt đã có vài phần khí sắc của người kia cư nhiên như vậy mà tràn đầy nước mắt, thấm ướt cả hai bên gối.

Đủ thấy từ tối hôm qua đến giờ, đôi mắt đáng thương kia vẫn một mực rơi lệ.

Đôi mắt em vẫn nhắm nghiền, cả thân người bất động.


Nhưng hết thảy cảm xúc bi thương vẫn như cũ bao trùm lấy thân ảnh đơn bạc gầy gò của em.
"Vì cái gì đến cả khi đang say ngủ, vẫn tràn ngập bi thương như vậy hả em."
Cẩn thận dùng khăn tay, nhẹ nhàng lau đi hết thảy từng giọt nước mắt lấm lem trên mặt em.

Hoàng Lan dùng toàn bộ sự dịu dàng của chính mình tỉ mỉ săn sóc em từng chút một.
Nhịn thật lâu vẫn không kiềm được lí trí của chính mình.

Hoàng Lan đánh liều hôn thật khẽ lên đôi mắt đang nhắm chặt kia.

Thật nhẹ nhàng từng chút, từng chút một.

Nàng dùng hết thảy sự yêu thương của chính mình mà an ủi, vỗ về đứa nhỏ đáng thương này.
Trán tựa trán, Hoàng Lan thật sâu nhìn vào khuôn mặt đã có vài phần huyết sắc của em.

Trái tim trong lồng ngực lại như cũ nẩy đập mạnh mẽ, máu nóng trong cơ thể chạy loạn khiến đầu óc nàng mụ mị không thôi.
Nàng muốn tiến tới, chiếm trọn đôi môi mềm mại của em, từng bước âu yếm nó, từng bước thưởng thức nó.

Nhưng hết thảy vẫn bị sự tỉnh táo của Hoàng Lan đè ép xuống ham muốn xấu xa đó.

Nàng chỉ âm thầm đặt nhẹ một nụ hôn lướt qua khóe môi em, rồi nhanh rời khỏi đó, loạng choạng đứng dậy ngồi xuống chiếc bàn gần đó.

Có trời mới biết trái tim nàng ngay lúc này đây đập nhanh đến mức nào.
"Thiếu chút nữa, mình đã...mình đã...Thật may vẫn còn kiềm chế lại được.

Ahhh...Mày sắp phát điên rồi hay sao, nhỡ đâu em ấy tỉnh dậy thì toi đời là cái chắc."
Hẳn đang còn suy nghĩ vu vơ.

Hoàng Lan liền bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm cho giật mình.

Nàng ôm lấy lồng ngực đang chứa đựng trái tim vẫn còn đập mạnh đến điên đảo.

Cố gắng bình tâm lại mà đi đến mở cửa.
Người đàn ông hôm qua đang đứng trước mặt nàng.

Hai tay bưng lấy một mâm thức ăn nhỏ gọn.

Giọng điệu vẫn lành lạnh phát ra:
- Tôi đến đem đồ ăn sáng và thuốc cho cô với em ấy.
Hoàng Lan gật đầu, né sang một bên để anh ta bước vào.

Thuận tiện nói hai tiếng "cảm ơn".
Thế nhưng, người đàn ông kia vẫn chưa chịu rời đi.

Một mực đứng cạnh giường quan sát Thanh Thu.
Hoàng Lan nghĩ rằng anh ta chỉ đến xem em ấy một chút rồi sẽ lại rời đi.

Nào ngờ hắn ta còn ngồi hẳn xuống bên mép giường.

Còn cẩn thận đưa tay lên sờ trán Thanh Thu.

Tay còn lại chuẩn bị đưa xuống dưới, kiểm tra vết thương của em.
Hoàng Lan bên này khó chịu ra mặt.

Nàng nhanh chân bước đến gần, nắm lấy tay người anh ta, tuyệt đối không để anh ta chạm vào người Thanh Thu dù chỉ là một chút.
- Anh làm gì thế, anh hẳn là nên hiểu đạo lí "nam nữ thụ thụ bất thân" không.

Tại sao lại làm ra hành động như vậy.
Dương đôi mắt lạnh nhạt lên nhìn Hoàng Lan.


Vũ Nhất chẳng ngần ngại gạt tay nàng ra.

Khóe môi nhếch lên, chậm rãi trả lời:
- Tôi với em ấy chính là thanh mai chúc mã từ nhỏ.

Chúng tôi thân thiết với nhau hơn năm năm rồi.

Những hành động này ắt hẳn không tính là quá quá phận đi.
Hoàng Lan ngẩn người.

Cái gì mà thanh mai chúc mã, cái gì mà thân thiết năm năm.

Tất cả như một nguồn thông tin khổng lồ đánh thẳng vào tâm trí Hoàng Lan, nàng nhanh chóng nhận ra đây đích xác là mối một hiểm họa.

Mà mối hiểm họa này, là một mối nguy hại mang tên "người xưa".

Nàng không khỏi rùng mình, thái độ thay đổi ngay lập tức:
- Hừ, làm sao tôi có thể tin được chứ.

Nhỡ đâu anh nhận bừa thì sao.

Tôi biết anh là ân nhân của em ấy.

Nhưng không nhất thiết phải làm quá đến mức này đâu.
Anh ta không vẫn bình đạm như cũ, khe khẽ nhướng mày.

Sự tự tin tràn ngập nơi khóe mắt.
- Vậy để tôi kể cho cô nghe, tất tần tật quá khứ cũng như hiểu biết của tôi về em ấy cho cô tỏ tường.

_____________________________
Lòng bực dọc khó chịu khi nghe hết thảy những gì mà anh ta kể lại.

Hoàng Lan hận không thể đẩy anh ta ra thật xa để bản thân không thấy được bộ mặt khinh khỉnh kia.
Trước khi rời đi anh ta còn tự tin quay sang nói với Hoàng Lan một câu khiến tâm trạng của Hoàng Lan trùng xuống thấy rõ.
- Chúng tôi đã mất liên lạc hơn mười năm nay, nay ông trời cho chúng tôi tương ngộ.

Tôi chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội này mà...
Nghĩ tới thôi, Hoàng Lan cũng cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác khó chịu, bức đến nỗi nàng sắp phát điên lên rồi.

Thử hỏi người mình "thương" lại bị người khác lăm le như vậy, tâm trạng của ai cũng chẳng thể vui nổi.
Gạt đi tâm trạng chẳng ra làm sao từ sáng đến giờ.

Hoàng Lan liền quay trở lại nơi Thanh Thu nằm, chậm rãi ngồi xuống vuốt ve lấy khuôn mặt hẳn đã vơi bớt vài phần nhợt nhạt của em.
Xoay người lấy chén thuốc đặt trên bàn.

Thổi qua vài lần để thuốc nguội.

Sau đó liền nâng muỗng lên đút thuốc cho Thanh Thu.
Thế nhưng tất cả số thuốc Hoàng Lan đút cho Thanh Thu đều trôi tuột ra ngoài.

Chỉ có một lượng nhỏ lọt vào trong miệng em.
Đến lúc này, vấn đề nan giải lại lần nữa xuất hiện.
"Làm sao đây, làm sao để em ấy uống hết số thuốc này đây."
"Chẳng lẽ..."
__________________________
Thanh niên mặt dày nhất năm xuất hiện ~~
Nhớ vote ⭐ cho mình với nha mọi người ơi.
Sự ủng hộ của mọi người là động lực to bự bự của tui luôn ó.
Yêu mọi người thật nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.