Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 85: Mỹ phẩm dưỡng da




Chú của Lương Đông tên Lương Thế Thành, năm nay đã bốn mươi bảy tuổi có thể nói chính là một người đàn ông hoàng kim, muốn tiền có tiền, muốn thế lực tuyệt có thế lực, thế nhưng Lương Thế Thành lại có một vấn đề… đó chính là ông ta căn bản không thích phụ nữ. Thế cho nên, đến tận bây giờ vẫn chưa lập gia đình, thậm chí ngay cả một đứa con cũng không có, bởi vì… bên cạnh Lương Thế Thành vẫn luôn có một người đàn ông khác canh giữ.

Lương Thế Thành và ba của Lương Đông là hai anh em ruột, nhưng quan hệ của bọn họ lại không tốt, cũng bởi vì vấn đề Lương Thế Thành thích đàn ông mà ba của Lương Đông mới gần như không có đứa em trai này. Tuy nói quan hệ anh em không mấy tốt đẹp, nhưng quan hệ chú cháu giữa Lương Thế Thành và Lương Đông tuyệt đối là vô cùng thân thiết. Chính vì vậy chuyện Lương Đông đánh bạn học trong trường rất nhanh đã đến tai của Lương Thế Thành, lý do tại sao lại đánh nhau Lương Thế Thành cũng có nghe qua nhưng vẫn có điểm không tin cho lắm, vì thế ngày hôm nay mới gọi điện thoại hỏi Lương Đông.

Lương Đông đối với chuyện mình có bạn trai đã sớm cảm thấy không còn e ngại gì, hơn nữa người chú này của Lương Đông cũng có sở thích như hắn, thế cho nên khi nghe Lương Thế Thành đề cập đến vấn đề này, Lương Đông liền rất nhanh khẳng định, không có một chút gì gọi là che giấu.

Lương Thế Thành nói muốn gặp Triệu Tử Thiêm, Lương Đông do dự một chút cuối cùng cũng đồng ý. Hắn do dự không phải là vì hắn e ngại chuyện mình thích con trai, mà là hắn lo chuyện sóc nhỏ nhà mình nhất định sẽ không chịu đi gặp mặt chú của hắn. Chính vì thế mà Lương Đông ngày hôm nay mới làm ra vẻ như bình thường nói muốn đưa Triệu Tử Thiêm đến một nơi, rồi lừa người ta đến công ty của chú mình.

Triệu Tử Thiêm đứng dưới tòa nhà cao tầng đưa mắt nhìn lên trên cao, ánh mắt bởi vì mặt trời chiếu rọi mà hơi nhíu lại một chút, nhíu mày quay sang hỏi Lương Đông:

“Sao lại đến đây?”

Lương Đông làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ liếc nhìn Triệu Tử Thiêm một cái rồi mỉm cười:

“Anh đến lấy đồ, sau đó sẽ đi ngay!”

“À” Triệu Tử Thiêm gật đầu rồi nói tiếp: “Vậy em đứng đây đợi!”

“Không cần, vào cùng đi!” Nói rồi không đợi Triệu Tử Thiêm đồng ý, Lương Đông đã nhanh chóng kéo cổ ai đó bước vào trong công ty.

Nhân viên công ty thấy Lương Đông liền khẽ cúi chào, Triệu Tử Thiêm có điểm mơ hồ chưa thể thích nghi ngay được:

“Họ đang chào chúng ta sao?”

Lương Đông bình thản trả lời Triệu Tử Thiêm:

“Chúng ta là khách, họ đương nhiên là phải cúi chào!”

“À!” Triệu Tử Thiêm gật gật đầu giống như đã hiểu ra.

Lương Đông bước vào trong thang máy, ngón tay nhanh chóng ấn lên tầng ba mươi sáu. Triệu Tử Thiêm lại quay sang hỏi hắn:

“Tòa nhà này có bao nhiêu tầng?”

Lương Đông mặc dù biết rất rõ nhưng vẫn nhún vai lắc đầu:

“Anh không biết”

Lương Đông không nói là bởi vì không muốn dọa cho sóc nhỏ nhà mình hốt hoảng, tòa nhà này thật ra có sáu mươi tư tầng. Chú của Lương Đông đương nhiên là làm việc ở tầng cao nhất, nhưng mà nếu hắn hiện tại vừa vào liền nhấn lên tầng sáu mươi tư, sóc nhỏ nhà hắn thông minh như vậy nhất định sẽ nhận ra được có điều gì đó không đúng. Cho nên Lương Đông mới nhấn lên tầng ba mươi sáu trước để cho ai kia buông lỏng cảnh giác.

Rất lâu sau này, khi Lương Đông đã chính thức tiếp quản công ty của chú mình, Triệu Tử Thiêm nói mỗi lần lên tận tầng sáu mươi tư sẽ phải đợi thang máy lên xuống rất mệt, thế cho nên ai kia liền ngay lập tức chuyển nơi làm việc xuống tầng hai, mục đích vẫn chỉ là muốn sóc nhỏ nhà mình không phải mệt mỏi.

“Lát lên lấy cái gì vậy?” Triệu Tử Thiêm đứng ở trong thang máy nghi ngờ nhìn Lương Đông

Lương Đông không liếc Triệu Tử Thiêm lấy một cái, chỉ bình thản nhìn về phía trước:

“Lấy một chút đồ!”

Triệu Tử Thiêm im lặng, sau đó như có như không hỏi Lương Đông một câu thế này:

“Anh bán em à?”

Lương Đông nghe thấy câu đó cũng phải bật cười, hắn làm sao có thể bán sóc nhỏ nhà mình chứ.

Triệu Tử Thiêm nhíu mày, Lương Đông cứ cười mà không trả lời như vậy làm cho cậu thật sự có cảm giác mình giống như sắp rơi vào bẫy của hắn rồi:

“Có phải anh bán em hay không?”

Lương Đông đưa một tay lên khoác vai Triệu Tử Thiêm:

“Bán ai cũng không thể bán em!”

Cửa thang máy rất nhanh mở ra ở tầng thứ ba mươi sáu, Lương Đông không có ý định bước ra, Triệu Tử Thiêm lại nghi ngờ hỏi hắn:

“Đến tầng ba mươi sáu rồi, anh không xuống hả?”

Lương Đông nhanh tay ấn vào tầng sáu mươi tư rồi kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng:

“Có muốn lên tầng sáu mươi tư xem không?”

Triệu Tử Thiêm nhanh chóng đẩy Lương Đông ra, ánh mắt nhíu chặt nhìn chằm chằm hắn:

“Anh rốt cuộc có ý gì?”

Lương Đông đứng khoanh tay trước ngực:

“Ý gì? Em yên tâm, anh tuyệt đối không bán em!”

Triệu Tử Thiêm cho đến hiện tại thì chắc chắn mình nhất định là trúng bẫy của Lương Đông rồi. Tuy rằng không biết Lương Đông định giở trò gì, nhưng mà Triệu Tử Thiêm vẫn tức giận hét lớn:

“Đông ca…”

Lương Đông đưa tay lên bịt tai của mình lại:

“Sao? Nói đưa em lên tầng sáu mươi tư xem một chút, nếu em không muốn thì hiện giờ chúng ta đi xuống”

Triệu Tử Thiêm tức giận đến đứng không vững, bây giờ lên đến tầng bốn mươi chín rồi còn có thể xuống được hay sao. Triệu Tử Thiêm quắc mắt, đưa tay lên tát vào má Lương Đông một cái thật mạnh:

“Lần sau đừng có mà làm như thế!”

Câu nói này Triệu Tử Thiêm thật sự đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào nói xong Lương Đông cũng giống như là không để vào tai. Hắn hiện tại chỉ đưa tay lên xoa má mình một chút, rồi lại vươn tay ý muốn kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng:

“Biết rồi, biết rồi…”

Triệu Tử Thiêm bực bội đẩy tay Lương Đông ra:

“Mau tránh ra đi!”

Thang máy cuối cùng cũng lên đến tầng sáu mươi tư, Triệu Tử Thiêm mang theo gương mặt nhăn nhó cùng Lương Đông bước đến trước cửa phòng làm việc của Lương Thế Thành.

Lương Đông đang định đưa tay gõ cửa liền có tiếng rên rỉ đứt quãng của nam giới ở bên trong truyền ra.

“Muốn nhanh hay chậm?”

“Muốn… nhanh một chút”

“Như vậy đã được hay chưa?”

“Còn chưa… muốn… nhanh một chút nữa”

“Một chút thôi sao?”

“Không… muốn thật nhanh”

“Có muốn chơi SM hay không?”

“Ừm…”

“…”

Triệu Tử Thiêm nghe rất rõ ràng đoạn hội của hai người đàn ông bên trong phòng kia, có điều cậu càng nghe lại càng cảm thấy quen thuộc, giống như là những lời này hình như cậu và Lương Đông đã từng nói qua. Đúng vậy, là lần đó ở sân bóng rổ thật sự không khác nhau là mấy. Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm nước miếng, quay sang hỏi Lương Đông:

“Tiếng gì vậy?”

Lương Đông thấy bộ dạng hoang mang xấu hổ kia của sóc nhỏ nhà mình thì buồn cười, thành thật trả lời Triệu Tử Thiêm:

“Tiếng người!”

“Hả?” Triệu Tử Thiêm cũng không biết hiện tai nên phải nói cái gì nữa.

Sau đó Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cứ đứng im lặng ở bên ngoài cửa, đến khi tiếng than nhẹ bên trong kia biến mất hoàn toàn rồi, Lương Đông mới nhanh chóng đưa tay lên gõ cửa. Triệu Tử Thiêm giật mình kéo tay Lương Đông lại, ánh mắt mang theo tia hốt hoảng:

“Anh bán em phải không?”

“Đông Nhi đến phải không?” Bên trong có một giọng nói truyền ra.

Lương Đông xoa đầu sóc nhỏ nhà mình một cái mới lên tiếng đáp:

“Dạ!”

“Vào đi!” Lương Thế Thành mặc quần áo chỉnh tề lại mới nói.

Triệu Tử Thiêm vội vàng ngăn không cho Lương Đông mở cửa:

“Là ai thế?”

Lương Đông hiện tại đột nhiên nổi ý muốn trêu chọc Triệu Tử Thiêm một chút:

“Thật ra… anh nợ người ta một số tiền lớn, muốn em giúp anh trả nợ!”

“Hả?” Triệu Tử Thiêm giật mình lùi lại phía sau một bước.

Lương Đông cười xấu xa lên tiếng:

“Không sao đâu, chỉ là gặp mặt mà thôi”

Triệu Tử Thiêm định xoay người bước đi:

“Em đi về!”

Lương Đông kéo tay Triệu Tử Thiêm lại:

“Nói chuyện một chút thôi, sẽ không có gì đâu!”

Triệu Tử Thiêm không biết là Lương Đông nói thật hay đùa, nhưng hiện tại nghe thấy lời này cậu quả thật là có chút sợ hãi. Vừa rồi đứng bên ngoài Triệu Tử Thiêm nghe thấy rất rõ ràng đoạn đối thoại đáng xấu hổ kia, còn nói có muốn chơi SM hay không. Thật sự chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy chân sắp đứng không vững rồi.

Đúng lúc này Lương Thế Thành lại lên tiếng:

“Sao còn chưa vào?”

Lương Đông nhanh chóng kéo Triệu Tử Thiêm định tiến vào. Triệu Tử Thiêm dùng hết sức lực cố gắng muốn thoát khỏi tay Lương Đông:

“Làm cái gì, em không vào”

Lương Đông buồn cười:

“Vào nói chuyện thôi, người ta có làm gì em đâu mà lo”

Triệu Tử Thiêm một hai lắc đầu dùng sức muốn chạy:

“Không muốn…”

Nhưng mà lời còn chưa nói xong, Lương Đông đã mở cánh cửa lớn kia ra rồi. Triệu Tử Thiêm giật mình đứng thẳng người, không dám làm loạn cũng không dám lên tiếng, chỉ còn biết cảnh giác bước vào bên trong cùng Lương Đông.

Lương Thế Thành đánh giá Triệu Tử Thiêm một lượt, cuối cùng quay sang Lương Đông hỏi:

“Là cậu ta phải không?”

Lương Đông gật đầu. Triệu Tử Thiêm trong lòng càng khẩn trương gấp bội, tình thế này hình như đúng là đang giao hàng rồi.

“Không tệ!” Lương Thế Thành mỉm cười nói với Lương Đông.

Triệu Tử Thiêm đứng im không nhúc nhích, mồ hôi sau lưng đã bắt đầu chảy dòng dòng. Triệu Tử Thiêm có chút lo lắng, không tự giác đứng sát về phía Lương Đông, đến khi hai vai chạm nhau rồi mới dừng lại.

“Ngồi đi!” Lương Thế Thành chỉ về phía ghế sô pha trước mặt.

Hai chân của Triệu Tử Thiêm hiện giờ giống như bị ai đó giữ chặt, bước chân thật sự không thể nhấc lên nổi. Lương Đông thấy sóc nhỏ nhà mình như vậy lại buồn cười, đưa tay khoác lên vai Triệu Tử Thiêm:

“Đi thôi”

Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm làm cho cậu suýt chút nữa ngã nhào, hắn nhanh chóng đưa tay đỡ sóc nhỏ nhà mình lo lắng hỏi:

“Có sao không?”

Triệu Tử Thiêm mắt nhìn Lương Thế Thành, thấy ông ta cứ nhìn mình cười cười lại càng thấy hoang mang. Lần trước đến quán bar Phó Thiếu Dương cũng nhìn cậu cười như vậy, sau đó… thật sự chuyện này đã làm cho Triệu Tử Thiêm không thể nào dễ dàng quên được. Triệu Tử Thiêm ghé sát vào tai Lương Đông nói nhỏ:

“Đi về đi!”

Lương Đông xoa đầu Triệu Tử Thiêm rồi kéo cậu ngồi xuống ghế sô pha. Triệu Tử Thiêm âm thầm hít một ngụm khí lạnh, chỉ cần nghe thấy Lương Thế Thành lên tiếng nói thôi là cả người liền giật mình cương cứng lại.

“Đợi một chút, còn có người nữa đang bên trong chuẩn bị!” Lương Thế Thành cười cười nhìn bọn họ.

Lương Đông gật đầu. Triệu Tử Thiêm thì lại lắc đầu, kín đáo nói nhỏ với Lương Đông:

“Có hai ngươi sao?”

Lương Đông không nói, chỉ vỗ vỗ đùi Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm vừa liếc mắt nhìn về phía Lương Thế Thành liền đúng lúc bắt gặp ông ta cũng đang nhìn mình thì vội vã cúi đầu xuống, sau đó ghé vào tai Lương Đông hỏi:

“Anh nợ người ta bao nhiêu tiền thế?”

Lương Đông bật cười:

“Nhiều lắm…”

Triệu Tử Thiêm nhéo tay Lương Đông:

“Nhiều là bao nhiêu?”

Lương Đông bình thản đáp:

“Mấy triệu…”

Triệu Tử Thiêm giật mình, hai mắt mở lớn hét lên:

“Mấy triệu?”

Lương Thế Thành đang ngồi xem hợp đồng công ty, nghe thấy Triệu Tử Thiêm đột nhiên nói lớn như vậy cũng có chút khó hiểu hỏi:

“Sao thế?”

Triệu Tử Thiêm đến liếc Lương Thế Thành một cái cũng không dám, chỉ ngồi nép bên cạnh Lương Đông, hai tay đặt lên đầu gối mắt nghiêm chỉnh nhìn về phía trước. Lương Đông lắc đầu cười không nói, Lương Thế Thành liền tiếp tục công việc của mình.

Triệu Tử Thiêm hơi hơi quay đầu sang bên cạnh nói khẽ vào tai Lương Đông:

“Đông ca… anh trêu em nữa phải không?”

Lương Đông cố gắng nhịn cười, đưa tay vỗ vỗ đùi Triệu Tử Thiêm:

“Không cần gấp gáp, anh đến lấy chút đồ thôi!”

Triệu Tử Thiêm đẩy mạnh vào tay Lương Đông vội vàng nói:

“Thế lấy đi rồi về!”

Đúng lúc này cánh cửa phòng nghỉ liền bật mở, bước ra là một người đàn ông áo sơ mi trắng quần âu chỉnh tề. Triệu Tử Thiêm kín đáo đánh giá người này một lượt, người trước mặt nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, mái tóc cũng được chải chuốt rất tỉ mỉ, không rõ là gel vuốt tóc hay là vừa mới gội đầu mà hiện tại tóc trên đầu có vẻ còn ướt. Người này vừa bước ra liền nhìn thẳng về phía cậu và Lương Đông, rất nhanh đi lướt ngang qua Lương Thế Thành rồi vui vẻ tiến đến ngồi ngay bên cạnh Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm cảm giác ghế sô pha đang dần lún xuống, sống lưng liền lạnh toát bắt đầu căng thẳng ngồi nhích qua Lương Đông một chút, đến khi không thể nhích được nữa rồi, vai lại tự động ngả về phía hắn giống như một thói quen.

“Là cậu ta phải không?” Người đàn ông áo sơ mi trắng lên tiếng.

Lương Đông thản nhiên đưa tay khoác lên vai Triệu Tử Thiêm gật đầu mỉm cười.

“Không tệ!”

Triệu Tử Thiêm từ lúc bước vào căn phòng này đã hai lần nghe ra được cặp câu “là cậu ta phải không?”, “không tệ”. Cái câu tự hỏi tự đáp này thật sự làm cho Triệu Tử Thiêm cảm thấy mình giống như là hàng hóa, bị mang ra cho người ta xem xét đánh giá vậy.

Lương Thế Thành hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt yêu thương chiếu về phía người đàn ông áo sơ mi trắng kia đáp lời:

“Anh cũng nghĩ vậy đó!”

Người đàn ông áo sơ mi trắng gật đầu, rồi lại nhìn Triệu Tử Thiêm lên tiếng:

“Có muốn…”

Nhưng mà chưa đợi người ta nói xong, Triệu Tử Thiêm đã mất bình tĩnh hét lên: “Không muốn!” Nói rồi còn khẽ đưa tay đẩy người Lương Đông một chút.

Ba người còn lại trong phòng cũng phải bất ngờ trước phản ứng đó của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm hiện tại thật muốn cứ như vậy mà chạy ra khỏi phòng, nhưng nghĩ lại đây là công ty của bọn họ, cậu có chạy ra được khỏi phòng này cũng nhất định không thoát ra ngoài được.

Người đàn ông áo sơ mi trắng liền lên tiếng hỏi:

“Tôi còn chưa nói hết câu mà, chỉ là hỏi cậu có có muốn đi ăn cơm không?”

Triệu Tử Thiêm nghiêm mặt lắc đầu nói: “Đã ăn rồi”. Đối với chuyện lần đầu gặp Phó Thiếu Dương, Triệu Tử Thiêm luôn coi đó là một bài học đắt giá. Lúc ấy Phó Thiếu Dương không quen không biết lại mời cậu một ly cocktail còn nói đó là loại nhẹ, hại cậu cứ như thế mà uống một hơi thật lớn rồi say. Bây giờ người trước mặt cũng không có quan hệ gì với cậu, tự nhiên lại hỏi cậu có muốn đi ăn cơm không. Triệu Tử Thiêm trong đầu thật sự nghĩ đến chuyện người ta có nhân lúc cậu ăn cơm mà bỏ thuốc gì đó vào bát của cậu hay không, vẫn là không ăn thì tốt hơn.

“Em còn chưa ăn mà” Lương Đông quay sang cười cười nhìn Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm vội nhéo chặt eo Lương Đông, kín đáo quay sang hắn khẽ nói:

“Anh đừng lên tiếng!"

Người đàn ông áo sơ mi trắng cười rộ lên. Lương Thế Thành lúc này cũng bước ra khỏi bàn làm việc đi về phía Lương Đông và Triệu Tử Thiêm:

“Rốt cuộc đã ăn hay chưa?”

Lương Đông thản nhiên đáp:

“Chưa ăn!”

Triệu Tử Thiêm bên cạnh cũng nói xen vào:

“Vẫn còn chưa đói!”

Người đàn ông áo sơ mi trắng khẽ cười lên tiếng:

“Được rồi, cậu ta không thích ăn thì đừng ép, chúng ta ngồi nói chuyện một lúc có được không?”

Triệu Tử Thiêm không nói gì, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh căn phòng một lượt. Lương Thế Thành hiện tại đã ngồi chặn lối đi, nếu bây giờ có muốn chạy ra cũng không thể.

“Đông Nhị, cậu ta tên gì?”

Lương Đông đưa tay chạm vào đùi của Triệu Tử Thiêm:

“Chú hỏi em tên gì đó!”

Triệu Tử Thiêm kiên quyết không lên tiếng, Lương Đông cũng hết cách đành cười khổ giải thích với Lương Thế Thành:

“Không trách Đại Thiêm, vừa mới rồi cháu mới nói với em ấy rằng mang em ấy đến đây trả nợ, hiện tại biểu hiện gấp rút như vậy cũng không có gì lạ… ha ha”

Người đàn ông áo sơ mi trắng ánh mắt giống như lóe sáng, quay sang nhìn Lương Thế Thành một lượt rồi gật đầu. Ngón tay thon dài liền đưa lên ý định chạm vào má của Triệu Tử Thiêm:

“Da thật đẹp…”

Triệu Tử Thiêm vội vàng quay mặt đi, mồ hôi lạnh hai bên trán cũng đã chảy ra.

Lương Thế Thành thấy ai kia nghịch ngợm như vậy liền rất biết phối hợp nói câu:

“Cháu nóng sao? Hay là cởi bớt áo ra đi”

Triệu Tử Thiêm vì câu nói kia của Lương Thế Thành mà nhảy dựng, còn nói muốn cậu cởi bớt áo, cậu hiện tại chỉ mặc một cái áo phông mà thôi, cởi nó ra rồi cậu mặc cái gì.

Lương Đông biết hai người kia nhất định là muốn trêu chọc sóc nhỏ nhà mình, có điều hắn cũng không có ý định giải thích với Triệu Tử Thiêm, trái lại còn muốn đổ thêm dầu vào lửa:

“Có muốn cởi áo ra không?”

Triệu Tử Thiêm hốt hoảng, một tay tự giác đưa đến phía dưới gấu áo nắm chặt, rồi mở to mắt nhìn Lương Đông chằm chằm:

“Em không cởi, em mặc một áo thôi, cởi ra rồi thì mặc cái gì?”

Người đàn ông áo sơ mi trắng thản nhiên nói ra một câu khiến cho Triệu Tử Thiêm chết lặng:

“Trước sau gì chẳng phải cởi, chi bằng cậu cởi ra luôn đi!”

Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu giống như có một tiếng nổ lớn, hỏng bét rồi quả thật cậu bị Lương Đông bán. Nhưng mà cậu hiện tại cũng chỉ quen biết Lương Đông ở chỗ này, cho nên Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng víu chặt lấy tay Lương Đông gấp gáp nói:

“Không phải anh nói chỉ nói chuyện thôi sao, sao lại nói trước sau gì cũng phải cởi. Đi về đi, nhanh lên…”

Lương Thế Thành nhịn không được cười lớn:

“Ngồi đi, không cần gấp gáp, cháu không cởi cũng không sao!”

Triệu Tử Thiêm đã đứng bật dậy dùng sức kéo tay ý muốn Lương Đông đứng lên:

“Không được, đi về đi, anh về bán cái xe kia trả nợ…”

Lương Đông thấy bộ dạng sợ hãi kia của Triệu Tử Thiêm cuối cùng nhịn không được lên tiếng giải thích rõ ràng:

“Được rồi, đây là chú của anh, muốn dẫn em đến gặp chú anh mà thôi”

Triệu Tử Thiêm vẫn không tin, một hai kéo Lương Đông đứng lên:

“Không tin, đi về thôi…”

Người đàn ông áo sơ mi trắng cười lớn tiếng:

“Là thật đó, chúng tôi chỉ muốn đùa cậu một chút thôi”

Triệu Tử Thiêm đình chi động tác, ánh mắt vẫn chưa hết nghi hoặc lén nhìn Lương Thế Thành một chút, phát hiện ra ông ta quả thật có một chút giống lừa lớn nhà mình. Lương Đông nhân lúc Triệu Tử Thiêm còn đang suy nghĩ liền nhanh chóng kéo cậu ngồi xuống ghế, Triệu Tử Thiêm e dè lên tiếng hướng người đàn ông áo sơ mi trắng kia hỏi:

“Có thật không?”

Người đàn ông áo sơ mi trắng trả lời:

“Là đùa đó!”

Triệu Tử Thiêm trên trán xuất hiện ba vạch đen vô hình:

“Hả?”

Lương Đông đưa tay lên khoác vai Triệu Tử Thiêm:

“Được rồi, đừng trêu em ấy nữa”

Thế là cả một buổi trò chuyện đó đều diễn ra vô cùng suôn sẻ, lúc đầu Triệu Tử Thiêm còn e ngại không dám nói nhiều, sau đó liền nói như được mùa. Thật ra thì Triệu Tử Thiêm không nói chuyện nhiều lắm với chú của Lương Đông là Lương Thế Thành, cậu đa số toàn nói chuyện với người đàn ông mặc áo sơ mi trắng tên Đinh Nhạc kia.

Đinh Nhạc và Triệu Tử Thiêm vấn đề nào cũng có thể mang ra mà bàn luận, Lương Thế Thành bận việc công ty nên đã đến phòng họp, Lương Đông thật sự không có cơ hội chen vào góp vui với hai người kia, thế cho nên hiện tại chỉ còn biết ngồi một góc chơi game.

“Chú nói cái gì? Chú bốn mươi sáu tuổi rồi sao? Không phải vậy chứ” Triệu Tử Thiêm kinh ngạc hai mắt mở lớn, không dám tin người ngồi trước mặt mình lại lớn tuổi như vậy, vừa mới rồi cậu vào bên trong còn nghĩ người này mới ngoài ba mươi.

“Làm sao, có cần tôi cho cậu xem thẻ căn cước hay không?” Đinh Nhạc cười như nở hoa, cảm giác có người nói mình trẻ thật sự rất vui sướng.

“Là đã bốn mươi sáu, thật sự không thể tin!” Triệu Tử Thiêm nhìn thẻ căn cước trên tay, sau đó liền quay sang nói nhỏ với Đinh Nhạc: “Có phải chú phẫu thuật thẩm mỹ hay không?”

Đinh Nhạc nghe vậy liền cười nghiêng ngả, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hai mắt lóe sáng xoay chuyển nhìn Triệu Tử Thiêm mở miệng:

“Không hề, tôi có dùng một loại mỹ phẩm này, cậu có muốn dùng thử hay không?”

Triệu Tử Thiêm tuy rằng không mấy quan tâm đến mỹ phẩm cho lắm, nhưng nhìn người trước mắt trẻ hơn tuổi rất nhiều, thế cho nên cậu cũng có chút tò mò hỏi:

“Là loại gì?”

Đinh Nhạc cười tủm tỉm đi vào trong phòng nghỉ. Lương Đông để ý cũng đã muộn rồi liền có ý định muốn ra về:

“Đại Thiêm, về thôi!”

“Hả? Chờ một chút!” Triệu Tử Thiêm mắt vẫn chăm chú nhìn về phía phòng nghỉ, xua xua tay nói với Lương Đông.

Lương Đông nhíu mày thở dài. Đinh Nhạc cuối cùng cũng từ trong phòng nghỉ mang ra một hộp vuông nho nhỏ đưa cho Triệu Tử Thiêm:

“Là cái này, cậu đã từng dùng qua hay chưa?”

Triệu Tử Thiêm mở hộp vuông được bọc bằng vải nhung đen cẩn thận xung quanh, phát hiện ra được bên trong để một chai thủy tinh trong suốt màu tím cao dài. Lại nhìn xuống toàn là tiếng anh, cậu căn bản là không thể hiểu trên đó viết gì, chỉ nhìn thấy hình in trên đó hoa lavender:

“Còn chưa từng thấy qua!”

Đinh Nhạc hào phóng nói:

“Vậy tôi tặng cậu, dùng xong đảm bảo trẻ ra!”

Đúng lúc này Lương Đông liền lên tiếng:

“Về thôi Đại Thiêm!”

“Hả?” Triệu Tử Thiêm có chút luyến tiếc, quay sang hỏi Đinh Nhạc: “Tặng cháu thật sao?”

Đinh Nhạc gật đầu:

“Đương nhiên, coi như quà gặp mặt đi!”

Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp hỏi cách dùng đã bị Lương Đông bực bội kéo đi:

“A… cái này… cám ơn chú nha!”

___

Buổi tối hôm đó, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm không về ký túc xá mà về nhà Lương Đông. Lúc ăn cơm xong rồi, Triệu Tử Thiêm ngồi trên giường bỏ cái hộp nhung hôm nay Đinh Nhạc tặng ra xem. Lương Đông nằm bên cạnh thấy thế liền hỏi:

“Cái gì vậy?”

Triệu Tử Thiêm thản nhiên nói:

“Là mỹ phẩm dưỡng da”

Lương Đông nằm nghiêng người sang một bên, một tay chống lên đầu dùng ánh mắt trêu chọc nhìn sóc nhỏ nhà mình:

“Là thuốc kích trắng sao?”

Triệu Tử Thiêm làm sao mà không biết Lương Đông đang nghĩ gì, hắn ta nhất định là lại chê cậu da đen nữa rồi:

“Anh im đi!”

Triệu Tử Thiêm nhìn bên ngoài vỏ chai thủy tinh dài màu tím trong suốt kia một hồi, có điều nhìn sao cũng chỉ hiểu được duy nhất một từ là lavender. Thế cho nên liền đưa chai thủy tinh đó đến trước mặt Lương Đông:

“Mấy cái này nghĩa là gì?”

Lương Đông lười biếng cầm lấy chai thủy tinh kia, vừa nhìn lên đó liền cảm thấy chóng mặt toàn là tiếng anh. Cho nên hắn trực tiếp mở nắp chai ra ngửi thử:

“Rất thơm đó”

Triệu Tử Thiêm giật chai thủy tinh trên tay Lương Đông đưa lên mũi ngửi, vừa ngửi hai mắt liền sáng lên:

“Là mùi lavender, thơm thật!”

Sau đó Triệu Tử Thiêm liền xịt một ít ra tay, cảm giác thứ chất dịch đông đặc trong suốt mát lạnh ướt ướt vô cùng thoải mái, Triệu Tử Thiêm vẫn không hiểu cái này rốt cuộc dùng thế nào, thế cho nên liền đưa bàn tay có gel đó đến trước mặt Lương Đông hỏi:

“Là gel vuốt tóc hay sao?”

Lương Đông nhìn tay của Triệu Tử Thiêm một lúc, thật ra hắn cũng không biết thứ này là cái gì nhưng vẫn gật đầu nói bừa:

“Chắc là gel vuốt tóc!”

Triệu Tử Thiêm do dự một chút, liền định đưa tay lên bôi thứ đó vào tóc Lương Đông. Lương Đông thấy vậy liền tránh ngay sang một bên:

“Em làm cái gì vậy?”

Triệu Tử Thiêm tươi cười lấy lòng, khi chưa chắc chắn cái thứ này là cái gì cậu tuyệt đối sẽ không bôi lên người mình, thế cho nên vật thí nghiệm thích hợp nhất chỉ có Lương Đông:

“Em bôi thử lên tóc anh, anh giúp em xem nó có tốt hay không”

Lương Đông cũng có suy nghĩ như Triệu Tử Thiêm, khi hắn chưa biết thứ kia là cái gì thì hắn thật sự không muốn dùng thử:

“Anh không bôi, em tự xem đi!”

Triệu Tử Thiêm im lặng một chút, cuối cùng nói ra một câu thế này:

“Anh ngay cả đến chuyện nhỏ cũng không chịu giúp em!”

Lương Đông giật chai thủy tinh trên tay Triệu Tử Thiêm xấu xa đáp lại:

“Anh giúp em bôi!”

Triệu Tử Thiêm làm ra vẻ bực bội: “Không cần!” Nói rồi bước xuống giường định đi vào phòng tắm rửa tay: “Bây giờ em biết rồi, giờ đã biết…”

Lương Đông cười khổ gọi Triệu Tử Thiêm lại:

“Được rồi qua đây đi!”

Triệu Tử Thiêm biết thế nào Lương Đông cũng đồng ý, nhưng lúc quay lại đằng sau vẫn tỏ vẻ buồn bã nói:

“Làm cái gì?”

Lương Đông bĩu môi:

“Làm cái gì? Em không muốn vậy anh đi ngủ”

Nói rồi không kịp để cho Lương Đông nằm xuống, Triệu Tử Thiêm đã từ dưới đất nhảy lên giường nhanh chóng xoa hết thứ gel đông đặc mà mình vừa rồi xịt ra tay lên đầu Lương Đông. Triệu Tử Thiêm xoa xoa tóc Lương Đông một hồi liền bỏ tay ra nhíu mày nói:

“Là gel mềm sao?”

Lương Đông đưa tay lên sờ tóc mình một hồi, cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm:

“Anh nghĩ không phải là gel vuốt tóc đâu, có thể là gel tẩy da chết đó!”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, lại xịt một lượng lớn ra tay định bôi lên mặt của Lương Đông. Lương Đông vội vàng tránh sang một bên, Triệu Tử Thiêm trực tiếp ngồi lên người hắn rồi nói:

“Em bôi lên mặt anh xem có phải là gel tẩy da chết hay không”

Lương Đông đẩy tay Triệu Tử Thiêm ra:

“Không được, bôi vào tay đi!”

Triệu Tử Thiêm cười xấu xa, cố chấp muốn đưa tay chạm vào mặt Lương Đông:

“Bôi lên mặt, em muốn bôi lên mặt”

Lương Đông dùng sức đẩy Triệu Tử Thiêm ra, Triệu Tử Thiêm suýt chút nữa là bị Lương Đông đẩy ngã ngửa ra giường, nhưng rất nhanh sóc nhỏ chỉ nói một câu liền có thể chế ngự được con lừa lớn nào đó. Triệu Tử Thiêm nói thế này:

“Đông ca, bôi xong em tắm cho anh… Có muốn vậy hay không?”

Lương Đông quả thực đình chỉ động tác, nằm ngoan ngoãn ở dưới. Triệu Tử Thiêm cố gắng nhịn cười, đưa tay lên xoa xoa mặt Lương Đông rồi vỗ nhẹ hai bên má hắn:

“Không phải là gel tẩy ra chết, là mặt nạ dưỡng da hay sao đó”

Lương Đông cảm thấy trên mặt mình dính dính khó chịu liền lên tiếng hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Đã được hay chưa, anh muốn đi tắm!”

Triệu Tử Thiêm vẫn ngồi ở trên người Lương Đông xoa xoa gương mặt hắn:

“Còn chưa, đợi mười phút đi, em mát xoa mặt giúp anh, anh không thích hả?”

Lương Đông không phải không thích, nhưng mà chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy trong người ngứa ngáy nhộn nhạo. Im lặng một lúc, Lương Đông liền trầm giọng nói với Triệu Tử Thiêm thế này:

“Có khi nào là thuốc kích dục hay không?”

Triệu Tử Thiêm khó hiểu:

“Hả?”

Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng thành thật nói:

“Anh cảm thấy nóng trong người!”

Triệu Tử Thiêm buồn cười, đưa tay tát mạnh vào má Lương Đông:

“Lại nói khoác nữa, anh không muốn bôi kem dưỡng da chứ gì”

Lương Đông nhíu mày:

“Thật đó, đi tắm ngay thôi”

Triệu Tử Thiêm nhìn người bên dưới, phát hiện ra gương mặt của Lương Đông biểu hiện rất khó chịu, mông cậu vốn dĩ ngồi ở trên bụng hắn cũng nhích thử xuống dưới xem Tiểu Đông Đông có phản ứng gì hay không. Không thử thì không sao, vừa thử liền thấy nó rõ ràng phản ứng rất mạnh rồi. Triệu Tử Thiêm giật mình, vội vã nhảy xuống khỏi người Lương Đông:

“Anh đi tắm đi”

Lương Đông ngồi dậy, đưa tay kéo lấy tay Triệu Tử Thiêm ý định không cho cậu chạy trốn:

“Em nói bôi xong em tắm cho anh cơ mà”

Triệu Tử Thiêm cười cười, cố gắng gạt tay Lương Đông ra nhưng mà vô ích, cuối cùng chỉ còn biết đẩy hắn xuống giường:

“Được rồi được rồi, đi vào phòng tắm đi!”

___

Ở một chỗ khác…

Có một cuộc đối thoại thế này…

“Nhạc Nhạc, lo gel bôi trơn hương lavender anh mới mua ở Pháp em để đâu rồi!” Lương Thế Thành đứng ở trong phòng nghỉ lục tìm thứ gì đó.

“Tặng rồi!” Đinh Nhạc thản nhiên nói ra một câu như vậy.

“Tặng rồi?” Lương Thế Thành giật mình quay lại phía sau.

“Đúng vậy, là tặng cho cháu dâu anh!” Đinh Nhạc cười như nở hoa.

___

Hỏi ý kiến mọi người một chút, 85 chương rồi có nên cho hai người ăn nhau hay không? -__-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.