Nàng Dâu Trọng Sinh

Chương 2: Trùng sinh




Có đôi khi Chung Linh nghĩ rốt cuộc là sự bất hạnh và bi thảm của mình bắt đầu từ đâu. Đương nhiên cô cũng hiểu chính mình mới là mấu chốt vấn đề. Nếu chính mình có thể như người phương Tây phóng khoáng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của thế nhân, không cho rằng hành động của mình là sai thì có lẽ sẽ sống tốt hơn. Nhưng mà sự thật lại không phải như vậy, hai mươi mấy năm qua, Chung Linh luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, theo đuổi sự hoàn mỹ mà người người truy cầu, thân thể hoàn mỹ, tâm hồn thuần khiết, tình yêu nóng bỏng, hôn nhân ấm áp cùng gia đình hòa thuận. Nhưng do chính mình không hiểu được, nói đúng hơn là đã từng có nhưng mà không biết trân trọng để rồi cuối cùng mất đi hết thảy.

Tỉnh lại, Chung Linh thấy màn giường cưới của mình và Chu Bảo Cương hồi trước, màu đỏ, trên mặt có thêu hình uyên ương hí thủy, buộc gọn vào đầu giường. Đó là đồ dùng khi kết hôn tốt nhất lúc ấy nhưng mà khi đó Chung Linh đầy bụng oán khí nên nhìn cái gì cũng không thuận mắt. Mới 18 tuổi, thành tích học tập lại tốt nhưng chỉ vì trong nhà nghèo quá, nếu không gả mình đi thì anh trai không có tiền cưới vợ, chỉ vì thế mà gả con gái cho một người hơn cô những mười tuổi, Chu Bảo Cương. Chu gia cũng khá giả, vì nhìn trúng ngoại hình xinh đẹp của Chung Linh nên đã ra giá cao để hỏi Chung Linh về làm dâu, thậm chí là Chu Bảo Cương chỉ nhìn qua ảnh chụp mà định luôn hôn sự này. Chung Linh là một người có chính kiến, hay nói đúng hơn là người tâm cao khí ngạo, cho nên khinh thường Chu Bảo Cương cùng với Chu gia hành động ác bá như vậy.

Hiện tại nghĩ đến lúc đó, Chu gia chắc chắn là nhìn ra sự không tình nguyện của con dâu cho nên đã tìm cách bù đắp, chỉ cần nhìn đồ cưới là biết. Hầu hết là do Chu gia chuẩn bị, chỉ có tấm chăn là do nhà mẹ đẻ chuẩn bị, chính mẹ mình cùng với dì làm xong từ tuần trước, làm từ vải bông trắng. Ngoài ra trong phòng còn có trải giường màu đỏ cùng xanh lam. Hiện tại kết hôn đã không cần chuẩn bị như vậy, cái gì cũng là mua sẵn.

….. Ah, mà đây là có chuyện gì nhỉ? Chẳng lẽ cô thật sự quay trở lại quá khứ?

Hôm nay là ngày ngay sau lễ thành hôn, xem lịch trên bàn thì biết, ngày13 tháng 12 năm 1983. Chung Linh nhớ rõ buổi tối hôm trước Chu Bảo Cương cùng cô trải qua tân hôn, khi đó cô chỉ có khóc với khóc. Sáng sớm hôm sau, anh nhận được điện thoại trong quân cho nên đã vội đi rồi, chỉ còn cô nằm ở trên giường không dậy nổi, không có chuẩn bị hành lý cho anh, cũng không đưa tiễn. Nhớ đến đây, Chung Linh cảm thấy mình phải suy nghĩ thật cẩn thận, hiện tại mình nên phải làm gì? Nếu đã trùng sinh thì phải làm sao đây?

Bây giờ chị cảm thấy mình thật quá hưng phấn và hạnh phúc, ông trời đối với cô quá tốt, chỉ cần còn sống đã là tốt lắm rồi thế mà cô là còn có cơ hội trùng sinh, một lần nữa có thể cảm nhận tình cảm cô đã bỏ lỡ, ở bên cạnh người đàn ông vĩ đại, thâm trầm mà tin cậy, người đàn ông cao lớn không biết bày tỏ cảm xúc của mình. Trước kia cô đã nói rồi, nếu có thể quay trở lại, cô nhất định sẽ coi anh như thần mà đối đãi. Còn nữa cô sẽ sống tốt, hưởng thụ cuộc sống này. Chung Linh vừa cười vừa khóc, thật là cảm tạ trời xanh!

Được rồi, cứ như vậy đi!

“Con…con dậy rồi à?”, là mẹ chồng, Phùng Trân. Bà là một người phụ nữ hào sảng, hồi đó đối với cô rất tốt, cho nên khi cô cùng kế toán Vương bỏ trốn, bà đã tức giận vô cùng. Hiện tại bà đã hơn năm mươi tuổi, bên cạnh là bố chồng Chu Xuân Lai, trầm tĩnh ít nói nhưng rất cơ trí.

“Vâng, con đã dậy.” Cũng không biết nói chuyện gì với hai bố mẹ chồng, nhìn thấy trước sân đầy bàn, bát đũa, còn có cả chậu lớn, tất cả đều là mượn của hàng xóm dùng cho hôn lễ, hiện tại đang rửa sạch để trả lại.

“Động phòng hoa chúc thế nào?”.

Trời ạ! Là chị chồng, sao không có phát hiện ra chị ta vậy nhỉ? Lời ấy của chị ta khiến cho Chung Linh xấu hổ vô cùng. Tuy rằng nàng cũng là trải đời nhưng dù sao đối tượng cũng là Chu Bảo Cương. Cô không dám nói gì, chỉ chào một tiếng rồi xắn tay áo lên làm việc.

Bố mẹ chồng thấy Chung Linh chịu khó như vậy, trong lòng rất là vui, còn đang tưởng cô con dâu bất mãn với hôn sự này cho nên chưa an tâm, bây giờ xem ra đứa con dâu này là một đứa biết giữ bổn phận.

Chừng đó chén đĩa chứa đầy ba cái chậu lớn, chị chồng Chu Bảo Cầm cũng giúp cô một tay. Len lén đánh giá Chung Linh, chị ta cứ cười tủm tỉm, làm Chung Linh càng ngại ngùng. Thời ấy vẫn còn chưa có các loại nước rửa chén, Chung Linh đi vào bếp lấy bột mì hòa với nước ấm, như thế có thể rửa sạch được vết dầu mỡ trên bát đĩa.

“Tiểu Linh, mau lên, nghỉ ngơi một chút, trời hôm nay rất lạnh…”

“Không sao đâu, con vẫn làm được! Chị à, chị vào nghỉ ngơi trước đi.”

“Ôi mẹ, mẹ chỉ lo quan tâm con dâu của mẹ, không cần con gái nữa rồi!” Chu Bảo Cầm kêu ca.

“Con gái gả rồi như bát nước đổ đi, làm sao so sánh với con dâu có thể nối dõi tông đường của mẹ chứ?”

“Đúng rồi, không thể so sánh được, ha ha…” Hai người đều nhìn Chung Linh cười, gương mặt Chung Linh nóng bừng cả lên.

Rửa xong đám bát đĩa, Chung Linh lại đi tìm một chiếc khăn sạch sẽ, lau khô hết số bát đĩa đấy. Thấy Chung Linh làm việc cẩn thận, tỉ mỉ như vậy, người nhà Chu gia rất hài lòng, càng nhìn càng thấy thích.

Làm xong mấy việc này cũng đã xế chiều. Thói quen của người Đông Bắc vào mùa đông là ngày ăn cơm hai bữa. Chung Linh không đợi mẹ chồng lên tiếng sai bảo, vội vàng vào bếp nấu cơm, thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần đem mấy phần thức ăn dư của tiệc hôm qua hâm nóng là được rồi, nhưng do tay nghề của đầu bếp hôm qua cũng không quá tốt cho nên Chung Linh mang món thịt hôm qua ra, chế biến lại một chút. Nhìn thấy việc làm của Chung Linh, Chu Bảo Cầm chỉ biết đứng bên cạnh ngây ngốc, cô vợ mới cưới của em trai làm việc quả thật rất nhanh nhẹn, lúc nàocũng bận rộn luôn tay luôn chân, làm cho cô không giúp được gì.

Lúc làm cơm đều dùng chảo lớn, vẫn dùng củi để nấu, bệ bếp còn có thể truyền nhiệt, rất nhiều nhà vẫn dùng loại gạch thô, vừa nấu cơm vừa có thể sưởi ấm giường. Hai ông bà Chu gia ngồi trên giường sưởi đợi cơm, một lúc sau, bàn lò được đặt lên, thức ăn thơm ngào ngạt, trong phòng tràn ngập hơi khói, tuy hai phòng cũng chỉ cách nhau một bức vách nhưng lại không ngửi thấy tí mùi dầu mỡ nào,

“Tiểu Linh, đừng làm nữa, mau tới ăn cơm đi con.” Mẹ chồng gọi, Chung Linh nghe mà cảm thấy bùi ngùi, thật ra ngay từ đầu bà rất thích cô, những mâu thuẫn phát sinh sau này phải trách là do cô quá hời hợt và vô tâm.

“Dạ, con đến đây.” Chung Linh biết rõ được sở thích của ba mẹ chồng, ba chồng thích ăn thịt còn mẹ chồng thích ăn dưa muối,

“Ba, mẹ, còn cần gì thêm không ạ?”

“Không cần đâu, mau ăn cơm thôi, mệt nhọc cả ngày rồi.” Mẹ chồng quan tâm cô, đẩy con gái sang một bên rồi lại kéo cô ngồi cạnh bên mình.

“Tay nghề lão Trần càng ngày càng tốt, bà xem mấy món này rất được.” Chu Xuân Lai vui vẻ, cái gì cũng vừa ý.

“Không phải đâu ba! Đây đều là do Tiểu Linh chế biến lại.” Chu Bảo Cầm lấy đũa gõ gõ vào mâm, đây là hành động trước đây Chung Linh chướng mắt, nhưng giờ lại thấy thật đáng yêu.

“Ah, thể nào! Mẹ đang cảm thấy lạ. Ngày hôm qua cũng đâu ăn ngon được như thế này”. Mẹ con họ rất thích đấu xảo, trước đây cùng liên hợp lại đối nghịch với chị, bây giờ nghĩ lại, người ta đối xử với cô như thế nào đều do thái độ của mình mà thôi. Bầu không khí ấm áp như thế này thật dễ chịu.

Buổi tối nằm trên giường, Chung Linh nghĩ về chuyện trong cả ngày hôm nay, hạnh phúc đến nỗi cười thành tiếng, cô tự nhéo vào chân, đây là sự thật sao? Nhìn tấm ảnh của cô và anh trên tường, cô càng thẹn thùng. Hạnh phúc quá, thật sự là đã quay lại rồi. Nhìn gương mặt cô trong ảnh rất lạnh lùng, ánh mắt của anh lại thoang thoảng nét vui mừng, cô quyết định sau này nhất định phải chụp ảnh cưới một lần nữa. Ah, đúng rồi, bây giờ cô mới mười tám tuổi, hai năm nữa mới có thể đăng kí kết hôn, không có cách nào khác, đây là quy định ở nông thôn, đợi có giấy đăng kí kết hôn lại chụp tấm ảnh cưới khác vậy, nhất định phải chụp một tấm ảnh tràn ngập tình yêu. Chung Linh nhớ lúc động phòng hoa chúc, lúc ấy vừa đau lại vừa tủi thân, cô chỉ cao một mét sáu còn Chu Bảo Cương cao một mét tám, Chu Bảo Cương lúc nào cũng làm cô sợ hãi, nhưng giờ nhìn ảnh lại thấy nhớ anh, cô thật hy vọng được anh ôm vào lòng yêu thương.

Bất luận người phụ nữ có bao nhiêu tuổi cũng đều khao khát tình yêu, cho dù cô sắp năm mươi tuổi. Chung Linh cực kì ghét xem phim điện ảnh, nhưng cô lại nhớ rõ một lời thoại trong phim, “Đã từng có một tình yêu chân thành trước mắt nhưng tôi lại không trân trọng, đợi đến khi mất đi mới thấy hối hận khôn cùng, đau khổ lớn nhất trong đời người cũng chỉ đến mức này thôi…” Phụ nữ chỉ có một nguyện vọng lớn nhất trong đời, nguyện có được trái tim của một người, bạc đầu không xa rời. Chung Linh biết, Chu Bảo Cương là người có thể cho cô tất cả, chỉ cần cô biết nếm trải và quý trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.