Nàng Cười Đến Ngọt Ngào

Chương 26




Edit: uyên ương mộng

Beta: Heo🐷

Bầu không khí trong phòng nháy mắt đông cứng, không ai dám động đậy hay nói thêm câu nào nữa.

Tận đến khi nhìn thấy đôi chân thon dài thẳng tắp đi về phía bọn họ, mọi người thấy mặt người đến tránh còn không kịp, nhanh chóng rẽ sang hai bên để lộ ra một khoảng trống.

Một thân áo trắng quần tối màu, dáng người thẳng tắp như tùng, quanh thân tản ra hơi thở lạnh như băng, đôi mắt hoa đào ngập tràn sát ý, đi đến trước mặt Quan Tuyết.

Lưng Quan Tuyết cứng đờ, trán đổ mồ hôi lạnh, vừa nghe thấy câu “Tiểu Hề nhà tôi”, liền biết mình bị người ta chơi rồi.

Cô ta nghe nói Nhan Hề là người cạnh tranh lớn nhất với cô ta trong câu lạc bộ kịch nói, không chỉ bởi Nhan Hề biểu diễn xuất sắc, còn là kiểu loại hình Bành Triết thích, cứ như vậy liền sinh ra địch ý với Nhan Hề.

Không thể ngăn cản Nhan Hề tham gia câu lạc bộ kịch nói, cô ta liền quyết định gây khó dễ để đuổi Nhan Hề ra khỏi câu lạc bộ.

Bây giờ nhìn thấy Hà Tư Dã tự mình đến đây thì hoàn toàn tỉnh ngộ, cô ta bị người khác cố ý chỉ sai hướng, đụng phải tứ gia.

Trách ai được, chỉ trách cô ta quá ngu xuẩn, dễ dàng tin tưởng lời người khác.

Ai khi dễ Nhan Hề?

Quan Tuyết biết rõ chính mình bị đẩy ngã, cũng xác thật làm bẩn tranh của Nhan Hề, nên không dám nói câu gì.

Tầm mắt Hà Tư Dã chỉ thoáng nhìn qua Quan Tuyết, giống như nhìn thêm một giây nữa sẽ làm bẩn mắt mình.

Ánh mắt dừng trên người Bành Triết, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm:

“Tránh ra.”

Bành Triết giật mình bừng tỉnh, theo phản xạ tránh sang một bên, anh ta nhớ có người nói gia cảnh Nhan Hề đáng thương, hiện tại lại chưa có bạn trai, anh ta được cổ vũ tinh thần liền ân cần chăm sóc hơn đối với Nhan Hề.

Nhưng lúc nãy, Hà Tư Dã nói câu kia, amh ta liền hiểu rõ tất cả.

Anh ta bị người lợi dụng.

Khẽ thở dài, lâu lắm rồi mới có một cô gái khiến anh ta rung động, ai ngờ lại là hoa đã có chủ. May mà anh ta chưa dấn sâu vào, còn dứt ra được.

Nhan Hề ngồi xổm bên chân ghế, cô vẫn đang cố sức dùng tay áo sơ mi trắng lau đi cafe trên từng bức tranh, cả ống tay áo đã nhiễm màu nâu của cafe, nhưng cũng không làm cô để ý.

Trên mặt đất rơi văng vãi nước, còn có cái cốc đang nằm đổ trên mặt bàn.

Tất cả đã nói lên sự việc vừa xảy ra.

Còn cô lại tựa như không để ý đến việc mình vừa bị khi dễ, tất cả sự chú ý đều dồn lên tập tranh.

Bức họa đặt trên cùng vẽ bộ dáng anh nằm nghiêng trên bàn học nhắm mắt ngủ.

Toàn bộ mặt tranh đều dính nước, nên nhiều chỗ đã bị nhòe, tuy không nhìn rõ hết thẩy nhưng cũng nhận ra, cô đã bỏ rất nhiều công sức vào để vẽ.

Tâm ý của cô đều bị hủy hoại.

Đồng tử Hà Tư Dã co lại, ngữ khí càng lạnh hơn:

“Ai làm?”

Mọi người trong phòng không tự giác được mà hô hấp chậm lại, không ái dám lên tiếng.

Sắt mặt Quan Tuyết đã sớm trắng bệch, âm thanh nhỏ như muỗi ấp úng:

“Là, là tôi. Nhưng tôi không cố ý.”

Hà Tư Dã mắt lạnh nhìn qua:

“Không cố ý? Không cố ý thì sẽ không phải xin lỗi?”

Bành Triết dùng khuỷu tay huých nhẹ Quan Tuyết, thúc giục cô ta đi xin lỗi.

Cô ta dùng đuôi mắt liếc mọi người trong phòng, bàn tay nắm chặt, sĩ diện mạnh miệng:

“Cô ta ra tay đánh người, nhưng cô ta có xin lỗi đâu?”

Hà Tư Dã nghiêng người đi tới trước mặt Quan Tuyết, làm cho cô ta sợ hãi lùi lại vài bước.

“Em ấy tại sao lại đánh người? Đánh ai?”

Quan Tuyết thực sự sợ, không dám cùng Hà Tư Dã đối mặt, hai vả vai co rụt lại:

“Cô ta đẩy tôi.”

“Đẩy cô một chút mà coi là đánh người? Được, tôi thay em ấy xin lỗi cô. Nhưng những bức họa này em ấy đã phải vẽ trong hai năm, cô định tính sao?”

Quan Tuyết cứng đờ người, đôi tay không ngừng run rẩy.

Đây là một vấn đề khó giải quyết, căn bản cô ta phụ trách không nổi.

Hà Tư Dã ánh mắt như đè nặng trên người cô ta:

“Người trưởng thành phải vì lỗi lầm của mình mà phụ trách gánh vác, ba chữ ‘không cố ý’ chỉ là lấy cớ mà thôi.”

Hà Tư Dã dứt lời cũng không thèm nhìn Quan Tuyết, quay người bước về phía Nhan Hề, bàn tay thon dài đặt lên đỉnh đầu cô vỗ nhẹ, động tác mềm mại dịu dàng, không lên tiếng an ủi cô.

Một màn này làm người đứng trong phòng trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm.

Hai nữ sinh đứng vây xem điên cuồng kích động, nhỏ giọng thì thầm vào tai nhau:

“Đây là Hà Tư Dã? Ôn nhu như vậy?”

“Trời ơi, cô ấy mới là bạn gái chính thức hả?”

“Vậy còn Đằng San San?”

“Khẳng định không phải.”

“Mẹ nó, Quan Tuyết lần này thảm rồi.”

Tay Nhan Hề đã sớm dừng lại, ngón tay vì tức giận cùng đau lòng mà run run.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh:

“Anh Tiểu Dã!” thanh âm run rẩy, mang theo đau lòng khổ sở.

“Em đã phải vẽ rất lâu mới được từng này, anh còn chưa được xem mà.”

Cô ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn anh, bao nhiêu ủy khuất đều hiện lên mặt, từng giọt nước mắt theo gò má chảy xuống thấm vào mái tóc.

Cô khóc không phải vì bị khi dễ, mà là bởi vì cô chưa cho anh xem được tranh cô vẽ.

Thật giống như lúc trước.

Mỗi lần nhìn thấy bé con khóc, anh đều không có biện pháp nào để dỗ dành, trong ngực nghẹn một hơi, làm cả người khó chịu.

Hà Tư Dã ngồi xổm xuống bên cạnh Nhan Hề, lật từng tờ tranh đã bị ố màu.

Trên từng tờ giấy khắc họa rõ nét hình ảnh của anh, có lúc anh ngồi chống tay bên cửa sổ, lúc anh ngồi trên xe một chân chạm đất, lúc anh ngồi chơi cờ bên gốc hòe già, khoảng khắc anh nắm tay cô hà hơi làm ấm, lúc cùng nhau chơi bên biển, hay là lúc anh cầm đèn Khổng minh thả lên trời.

“Hiện tại anh thấy được rồi,” âm thanh mềm mại nhu hòa, mang theo ý cười của Hà Tư Dã vang lên:

“Xem ra, em không chịu khó học tập, còn có rất nhiều thời gian để vẽ tranh? Hửm?”

Nhan Hề ngừng khóc, vội vàng ngẩng đầu lên giải thích:

“Em không có lười học, sau khi học xong bài em mới vẽ.”

Hà Tư Dã nâng tay lau đi nước mắt trên mặt cô, ngữ khí dung túng bất đắc dĩ:

“Đừng khóc.”

*

Bành Triết thấy mọi việc có vẻ ổn thỏa, liền túm lấy cánh tay Quan Tuyết muốn rời đi, tâm tư xem náo nhiệt cũng nên có giới hạn thôi, không lại mang họa vào thân mất.

Lúc này, Hà Tư Dã bỗng nhiên lên tiếng, âm thanh vẫn mềm mại ôn nhu như dụ dỗ con nít:

“Cô ta tên là gì?”

Nhan Hề trộm liếc nhìn biểu cảm trên mặt anh, nhưng không nhìn ra cảm xúc gì, đành cúi đầu, cũng không dám trả lời câu hỏi.

Quan Tuyết chưa kịp bước đi, đứng như bức tượng, giọng nói cứng nhắc:

“Quan Tuyết.”

Hà Tư Dã coi như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào Nhan Hề hỏi lại:

“Nói cho anh biết, cô ta tên là gì?”

Nhan Hề lúc này mới xác định là anh đang hỏi cô, liếc mắt về phía Quan Tuyết đang đứng.

Quan Tuyết hơi thở gấp gáp, cau mày, bất an nhìn Nhan Hề.

Mà ánh mắt Hà Tư Dã vẫn luôn chăm chú nhìn bé con trước mặt.

“Quan Tuyết.” Nhan Hề rũ mắt nhìn vào vũng nước cafe trên mặt đất nhỏ giọng trả lời.

“Nhìn anh,” Hà Tư Dã nói “Chuyện này em định xử lý như thế nào?”

Ánh mắt anh mang theo thâm ý, lần này cô nhìn thấy rõ ràng, anh là đang giáo huấn cô, nói cho cô biết không được nhân từ mềm yếu với những người khi dễ mình.

Nhưng cô còn có thể làm thế nào được nữa, Nhan Hề cố gắng áp chế sự đau lòng khổ sở xuống, nhỏ giọng trả lời:

“Cứ như vậy thôi ạ.”

“Thật là, không thể sửa được cái tính này của em.”

Hà Tư Dã nắm lấy tay Nhan Hề kéo cô đứng dậy, giọng nói mang theo lãnh đạm cực độ, bình tĩnh thong dong, nhưng khi rơi vào tai người khác lại giống như mặt biển yên lặng trước cơn sóng lớn:

“Người của tôi, tôi có thể khi dễ. Nhưng người khác động vào, vậy thì không được rồi.”

*

Nhan Hề được Hà Tư Dã nắm tay dắt vào một phòng học, lúc đi vào cô mới biết là phòng vẽ tranh.

Sau khi đi vào anh liền để cô đứng trước giá vẽ, bản thân thì đi đến trước cửa sổ, hơi nghiêng người dựa vào, tay cầm điện thoại rũ mi lướt xem gì đó, cũng không ngẩng đầu lên.

Nhan Hề bị một loạt hành động của anh làm cho ngây ngốc, đứng mất một lát mới bừng tỉnh, đây là anh Tiểu Dã làm người mẫu cho cô, để cho cô vẽ lại những bức tranh đó sao?

Nhan Hề hưng phấn cầm giá vẽ tìm một vị trí ánh sáng tốt ngồi xuống, nhìn về phía người làm mẫu, bao nhiêu khổ sở dường như tan biến hết, cảm thấy trong lòng thật mãn nguyện, vui vẻ cầm bút lên bắt đầu vẽ.

Hà Tư Dã tay phải đút túi, tay kia ấn gửi tin nhắn, lơ đãng hỏi:

“Tại sao lại học vẽ tranh?”

“Bởi vì anh thích ạ.”

Nhan Hề theo phản xạ bật thốt lên câu trả lời.

Hà Tư Dã ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía cô, giọng nói mang theo dò hỏi:

“Sao cơ?”

Nhan Hề đang tập trung vẽ dáng người anh, nên có chút lơ đễnh, trả lời theo bản năng:

“Anh Tiểu Phi có nói với em, anh thích nữ sinh an tĩnh lại biết vẽ tranh.”

*

Trong ký túc xá, Thẩm Phi đang chổng mông ngủ nướng, điện thoại dưới gối vang lên tiếng tin nhắn, bực bội lôi ra nhìn.

Đôi mắt đang ngủ có chút mơ màng dần dần mở lớn, đứng bật dậy, nhanh chóng mặc quần áo, tìm thẻ hội viên quàng lên cổ, ba chân bốn cẳng tông cửa chạy ra ngoài.

- --Toàn bộ thành viên câu lạc bộ kiểm tra kỷ luật tập hợp, kiểm tra bất ngờ!

Thẩm Phi chạy như bay ra khỏi ký túc xá, tay lướt trên màn hình điện thoại nhắn tin gửi cho Diêu Dao và Lãnh Ngạn Nhiên, nhắc nhở bọn họ mau chóng dọn dẹp phòng ký túc.

Thẩm Phi chạy được đến nơi tập hợp thì đã không còn thở ra hơi, trong miệng chỉ dám lẩm bẩm mắng thầm:

“Khẳng định mấy cái phòng này muốn làm quen với Nhan Hề, còn không là có người khi dễ em ấy.”

Khi nhận được danh sách phòng, Thẩm Phi chỉ biết gào khóc:

“Tại sao lại phân cho tôi mấy cái phòng phiền phức như vậy chứ hả?!!”

Thẩm Phi chia danh sách ra cho từng nhóm hỗ trợ, bảo họ đi kiểm tra thời khóa biểu lên lớp của các phòng.

Thấy còn sót lại hai người liền phân phó bạn nữ:

“Cậu đi kiểm tra cái phòng này, cường điệu hóa một chút, nhưng đừng thu cái gì cả.”

“Bạn nam kia lại đây. Cậu đi kiểm tra mấy phòng này, xem có người trốn học không, buổi tối chúng ta lại kiểm tra trốn ngủ*.”

*trốn không ngủ lại phòng ký túc

Diêu Dao đang họp ở câu lạc bộ học tập, nhìn thấy tin nhắn nhắc nhở của Thẩm Phi liền vội vội vàng vàng chạy trở về phòng ký túc.

Diệp Tử Oánh và Nhan Hề không thấy ở trong phòng, Diêu Dao đành một mình dọn dẹp cả của hai cô ấy.

Kéo ngăn kéo ra, lôi tất cả mấy thứ đồ điện phạm quy giấu đi. Vất vả một hồi mới dọn dẹp xong, Diêu Dao mệt đến toát mồ hôi, lúc này mới dám thở phào an tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.