Nàng Cười Đến Ngọt Ngào

Chương 20




Edit: uyenuongmong

Beta: Behind

Cô nhỏ và dượng của Nhan Hề chưa từng mang giấy tờ của cô đi xử lý thân phận cháu nuôi, vì vậy Phương Nhiên và Dương Phong không thể làm người giám hộ trong hộ khẩu của cô, chuyện này có chút ảnh hưởng đến việc làm thủ tục nhận nuôi của bọn họ.

Vì vậy, dịp nghỉ lễ dài ngày 1-5, cũng giống như kì nghỉ Đông năm ngoái, Phương Nhiên cùng Dương Phong cùng Nhan Hề đi leo núi, đi biển, đến xem viện bảo tàng, viện trưng bày khoa học kỹ thuật, đi bơi, ba người một nhà chơi vui vẻ đến quên hết mọi thứ.

Sau đợt nghỉ lễ, cả nước bùng phát dịch cúm H1N1, các bậc phụ huynh lo lắng tình hình sẽ giống như dịch SARS sáu năm trước, nghiêm cấm bọn nhỏ nhà mình ra ngoài đường, không được tiếp xúc với người lạ.

Nhưng Thẩm Phi thì không nằm trong phạm vi đó, anh tuyệt đối không sợ, vẫn giữ nguyên kế hoạch tổ chức sinh nhật của mình.

Ở nhà có bà mẹ nhỏ và nha đầu mới sinh suốt ngày chỉ biết khóc, Thẩm Phi ngại phiền phức, không tổ chức ở nhà, sinh nhật lại vừa lúc vào thứ bảy, anh liền mời bạn học cùng anh em tốt với một vài học muội* đi bờ biển nướng BBQ.

*Đàn em học khóa sau

Một đoàn hơn mười người ở bờ biển dựng một cái lều trắng lớn, bên trong bày ba cái bàn dài, bên trên để hàng loạt đồ ăn cùng thức uống. Sáu bảy cậu thiếu niên đùa nhau nhảy xuống nước hát hò, trên bờ các bạn nữ ngồi trong lều ăn trái cây, rót rượu bia và nước ngọt.

Chiều thứ bảy, phóng tầm mắt khắp nơi trên bờ biển toàn người là người, bọn họ trong khu vực nướng BBQ đợi thủy triều xuống, nước biển theo từng đợt sóng vỗ vào bờ, âm thanh sóng biển hòa cùng tiếng nhạc, mấy nam sinh và nữ sinh dùng súng nước đuổi bắn nhau mang theo những tiếng cười đùa náo nhiệt.

Hà Tư Dã ngồi trên ghế dựa bằng nhựa, trước mặt bày bếp lò nướng than, anh đeo mắt kính màu lam, khom lưng hướng về phía bếp lò, tay cầm một nắm xiên thịt dê, nướng trên vỉ, đôi tay thuần thục lật dở.

Toàn thân tỏa ra hơi thở nhàn nhã lười biếng, anh mặc chiếc áo sơ mi màu lam phối với quần bò cao bồi, ống quần sắn tới bắp chân, trên chân đi đôi dép xỏ ngón màu đen, mái tóc màu nâu nhạt theo gió biển nhẹ bay, khóe môi luôn mang theo ý cười nhẹ, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời như phát sáng, đôi môi mỏng ánh lên một màu đỏ.

“Anh Tiểu Dã...”

Nhan Hề lớn tiếng gọi từ xa, hướng về phía anh chạy tới, đến sau lưng anh liền ngồi xổm xuống trốn tránh.

Thẩm Phi mặc áo hình hoa lá cùng chiếc quần cộc trắng, toàn thân ướt sũng, trên tay cầm khẩu súng nước lớn, giận đến tức cười mắng Nhan Hề: “Nhan Hề! Em có giỏi thì đừng trốn sau lưng anh em, đi ra đây cho anh!”

Nhan Hề hơi nhổm người dậy ngó ra, hai tay vịn vào vai Hà Tư Dã thăm dò nhìn Thẩm Phi: “Súng của em không có nước, anh không được mắng em.”

Nói xong liền cúi đầu xuống, trốn lại sau lưng Hà Tư Dã.

Thẩm Phi nhìn thấy hành động của cô không nhịn được cười: “Em vừa rồi bắn anh thoải mái như vậy, giờ lại kêu súng không có nước, súng em bắn hết nước vào người anh, anh không mắng em còn đợi đến lúc em nạp đầy nước vào à?”

Thẩm Phi vừa nói vừa vòng tới phía sau Hà Tư Dã muốn bắt lấy Nhan Hề, Hà Tư Dã coi như không nhìn thấy chen một chân vào giữa, Thẩm Phi không để ý dưới chân, vấp phải lảo đảo ngã xuống khiến cho một miệng toàn cát.

“Hôm nay tôi là thọ tinh*!!!” Thẩm Phi rống lên đầy giận.

*Đại ý là người được chúc thọ hay chúc mừng sinh nhật.

Hà Tư Dã lười biếng, không để ý: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

Thẩm Phi tức giận bò dậy, dậm chân, đuổi theo Nhan Hề chạy vòng quanh, Nhan Hề đuối sức không làm sao được liền ngồi xổm xuống ôm lấy một chân Hà Tư Dã, ngước lên chớp đôi mắt to nhìn anh, trông cô giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng chủ nhân, Thẩm Phi sợ động tới Hà Tư Dã không dám làm gì, ngược lại bị Hà Tư Dã dùng chân kia đá một phát vào mông, uất ức dào dạt bỏ đi.

Bên này Nhan Hề lúc thấy chân Hà Tư Dã cử động liền buông chân kia của anh ra, vẫn trong tư thế ngồi xổm, cúi đấu, dịch dần về phía trước, cô vẫn chưa phát hiện ra Thẩm Phi đã bỏ đi, trước mắt cô có rất nhiều xiên cánh gà nướng.

Hà Tư Dã giọng nói như ám mùi biển cả, trầm thấp thôi miên người nghe: “Chạy loạn cái gì, lại đây, thêm gia vị cho tôi.”

“Vâng ạ.”

Nhan Hề luôn nghĩ rằng mình không thục nữ, an tĩnh, sợ anh Tiểu Dã phiền lòng nên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, một người nướng, một người cầm hộp gia vị, theo chỉ đạo của anh rắc lên xâu thịt.

Diêu Dao có chút việc bận nên tới muộn, vội vàng chạy tới chưa kịp ăn lót dạ cái gì, bụng đói réo ầm ầm, đi tới bên cạnh Nhan Hề, thấy trên tay cô cầm cánh gà nướng liền cướp lấy: “Cho tớ một miếng, tớ kể cho chuyện này hay lắm!”

Hà Tư Dã liếc mắt, nhìn thoáng qua Diêu Dao, lại duỗi tay đưa cho Nhan Hề một cái cánh gà khác.

Diêu Dao vừa ăn cánh gà vừa kích động: “Vương Hoan thôi học rồi!”

Nhan Hề ngây người: “Hả?”

Thẩm Phi nghe thấy động tĩnh bên này, xách theo súng nước chạy lại hóng: “Chuyện gì thế?”

Diêu Dao đang cao hứng kể lại không để ý đến anh: “Con mẹ nó quá sảng khoái, hiện tại trong trường đang đồn cô ta vì có thai nên bị thôi học.”

Thẩm Phi: “À.”

Diêu Dao: “Nhà trường quyết định không thể bỏ qua, quá mất mặt.”

Thẩm Phi: “Đúng vậy.”

Diêu Dao: “Ba mẹ cô ta vội vàng đến trường đưa cô ta về, con mẹ nó thật không nghĩ tới cô ta lại có thai!”

Thẩm Phi: “Cô ta chơi lớn quá.”

Diêu Dao: “Ba mẹ cô ta quá tức giận, không thèm nghe giải thích, trực tiếp cho thôi học.”

Thẩm Phi: “Về nhà sinh em bé sao, vẫn còn là vị thành niên mà.”

Diêu Dao: "Sao lại là vị thành niên, cô ta tuy rằng học lớp mười hai, nhưng bị học lại một, hai năm, đã qua sinh nhật 18 tuổi rồi.”*

(*Trong nguyên tác có ghi là học lớp 11, nhưng ngay từ đầu đã nói VH là bạn cùng khối với ĐSS và HTD nên mình để lại là học lớp 12 cho hợp lý nhé.)

Thẩm Phi: “Vậy hả, học kém thật.”

Diêu Dao: “Lưu ban vài lần, ba mẹ cô ta thấy con mình học tập kém, liền quay ra bồi dưỡng năng khiếu, cho cô ta đi học khiêu vũ, kết quả khiêu vũ đến trên giường của giáo viên.”

Thẩm Phi: “Luyện giạng hai chân hả?”

Hà Tư Dã lúc này nâng chân đạp vào mông Thẩm Phi, Thẩm Phi bị đá lảo đảo, hai mắt dưng dưng, đơn thuần nhìn Nhan Hề, lại quay đầu nhìn Hà Tư Dã gật gật đầu, tỏ vẻ không nói bừa.

Diêu Dao: “Tớ nói này Nhan Nhan, cái này là ở ác thì gặp dữ đó.”

Thẩm Phi: “Sao lại nói thế?”

Diêu Dao: “Tại cô ta nên Nhan Nhan không gặp được bà ngoại lần cuối, cô ta như thế là xứng đáng!”

Thẩm Phi: “Đó là xứng đáng!”

Diêu Dao quay đầu nhìn sang Hà Tư Dã: “Học thần, chuyện này có phải là anh làm không?”

Thẩm Phi còn đang tiếp tục diễn vai phụ: “Thật mới mẻ nha.”

Hà Tư Dã không để ý hai người đang tự biên tự diễn, đôi tay xinh đẹp lưu loát lật thịt xiên nướng.

Diêu Dao tiếp tục hứng khởi nói: “Không phải học thần làm thì khẳng định là có người khác làm, mà mặc kệ là ai làm, mọi người đều mừng rỡ, vui vẻ xem náo nhiệt.”

Lúc này đổi lại Thẩm Phi pha trò: “Hay là làm một cái hiện trường phát sóng trực tiếp đi.”

Hà Tư Dã bỗng nhiên buông xuống xiên cánh gà, đôi tay che lại hai tai Nhan Hề, Nhan Hề hoang mang chớp chớp mắt.

Diêu Dạo phụ họa: “Làm như thế nào, anh nói đi?”

Thẩm Phi: “Cái này hay nha, hai người đều là người khiêu vũ, hình ảnh rất có tính nghệ thuật, hắc hắc...”

Diêu Dao: “Anh nói cho rõ đi, em vẫn chưa hiểu.”

Thẩm Phi: “Anh nói là, phát sóng trực tiếp cảnh hai người họ làm nhau.”

Diêu Dao lườm hắn kết thúc cuộc nói chuyện: “Anh đi đi.”

Cuộc nói chuyện dừng ở đây, xung quanh bỗng vang lên một tràng tiếng cười cùng âm thanh vỗ tay, còn có tiếng hô: “Hay!”

Nhan Hề vốn dĩ nghe tới việc Vương Hoan bị thôi học, tâm tình còn có chút phức tạp, nhưng nghe thấy hai người nói chuyện một lúc, liền sáng tỏ việc này không liên quan gì tới cô.

Người đến đã đông đủ, xiên nướng cũng đã đầy bàn, mở bia, châm nến, lên bánh, mọi người cùng nhau hát mừng sinh nhật Thẩm Phi, Thẩm Phi không có tiền đồ lau hai mắt ướt nhẹp.

Diêu Dao cổ động mọi người nâng chén, con trai uống bia, con gái uống nước ngọt, mọi người đều vui vẻ, ăn uống một hồi liền quay sang chơi trò chơi, thua thì uống bia hoặc biểu diễn ca hát.

Trên bờ biển náo nhiệt tiếng hát hò, cười đùa, tiếng sóng biển hòa với gió mặn thổi bay đi những phiền não, những áp lực học hành, mặt mày ai cũng hớn hở tươi cười, màu xanh của trời, màu trắng của mây, còn có màu sắc của sức trẻ, tất cả dung nhập vào nhau, hoà quyện với biển.

- --

Thời điểm mở quà, Thẩm Phi cường điệu đòi mở của Hà Tư Dã trước, lúc mở hộp ra, Thẩm Phi trợn tròn mắt hô to sung sướng chạy tới muốn ôm Hà Tư Dã lại bị anh dùng chân đạp ra.

Thẩm Phi cẩn thận cầm lên chiếc đồng hồ, cái này nhìn qua liền biết đắt tiền, Thẩm Phi yêu thích cầm trên tay ngắm nghía.

Diêu Dao: “Được rồi, được rồi, mở của em đi.”

Thẩm Phi đeo đồng hồ lên tay, mở tiếp quà của Diêu Dao: “Mẹ nó, một đôi bịt tai? Em mua bên đường năm đồng một đôi đấy phải không?”

Diêu Dao nhún vai: “Lễ nhỏ nhưng tình cảm lớn, anh không phải nói có người khóc bên tai anh, không chịu nổi nữa đó sao, vừa đúng lúc.”

Thẩm Phi thất vọng tột đỉnh, đi mở hộp của Nhan Hề: “Cái gì đây, Doremon?”

“Em hi vọng anh Tiểu Phi sau này muốn cái gì có cái đó.” Nhan Hề ngượng ngùng: “Em không nghĩ ra tặng gì, nên là...”

Thẩm Phi cười: “Cái này thì xong rồi, anh em tháng 6 sinh nhật, em có phải sẽ tặng một cái notebook không? Học thần phải làm nhiều bài tập.”

Nhan Hề vội vàng xua tay: “Không có, không có ạ.”

Thẩm Phi trêu ghẹo: “Em như vậy là đã chuẩn bị tốt rồi? Là cái gì vậy?”

Nhan Hề há miệng muốn trả lời: “Là...”

Hà Tư Dã đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô: “Sinh nhật em vào tháng 7 phải không?”

Nhan Hề không nghĩ tới Hà Tư Dã biết ngày sinh nhật của cô, gật gật đầu.

Thẩm Phi lại cười hắc hắc, nhớ tới lần trước có người hỏi chỗ mua giầy múa ba lê và máy MP3.

Mọi người ăn một lúc, cảm thấy đủ rồi liền xách súng nước lên, bắt đầu một hồi đại chiến mới, mười mấy thiếu niên trên bờ cát không cố kỵ bất cứ điều gì, chạy đuổi nhau cười lớn, người nào người nấy ướt từ đầu tới chân.

Hoàng hôn buông xuống, quần áo mọi người đều đã khô, tất cả ngồi thành một hàng, nhìn ráng trời màu đỏ trên biển, cùng nhau hát, thỏa mãn nguyện vọng của Thẩm Phi trong ngày sinh nhật.

Trời dần tối, tốp năm tốp ba chụm lại thành từng nhóm đốt đèn Khổng Minh*, Diêu Dao và Nhan Hề đang định cùng nhau viết nguyện vọng lên đèn, lại thấy có mỗi hai người bọn họ làm vậy nên thôi, cuối cùng Thẩm Phi với Hà Tư Dã mỗi người cầm một chiếc, Thẩm Phi mang tới chỗ Diêu Dao, Hà Tư Dã mang đến cạnh Nhan Hề.

*Giống như đèn trời

Diêu Dao đẩy Thẩm Phi ra chỗ khác nhỏ giọng hỏi: “Em có nghe được một chuyện, trường học đã biết chuyện Tứ gia đánh nhau, không biết đứa nhãi ranh nào cáo trạng, việc này có ảnh hưởng đến việc anh ấy xuất ngoại không?”

Thẩm Phi khoa tay múa chân “Hừ” một tiếng, “Chắc là không ảnh hưởng gì đâu, ba tháng trước cậu ấy đã nhận được thư mời rồi.”

“Vậy anh hừ cái gì?”

“À, như vậy sẽ cảm thấy có khí thế hơn.”

“Anh đúng là...”

Nhan Hề ngồi xổm trên mặt cát, cẩn thận viết chữ lên lớp giấy mỏng của đèn, viết một hồi ngẩng đầu lên nhìn Hà Tư Dã, hai tay anh đút túi, cổ áo sơ mi rộng mở bị gió thổi nhẹ đung đưa, xung quanh bờ biển hắt vào những ánh đèn mờ ảo, toàn thân anh như phát ra ánh sáng, mang theo tia nhu hòa.

Anh nhìn như không có ý viết lên đèn Khổng Minh, Nhan Hề túm lấy vạt áo sơ mi của anh: “Anh Tiểu Dã, anh không viết sao?”

Hà Tư Dã rũ mắt nhìn cô: “Không có gì muốn viết.”

Nhan Hề tay vẫn túm áo sơ mi của anh, cúi đầu nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu lên nhỏ giọng hỏi: “Vậy, anh có muốn nhìn em viết không?”

- --

Lời tác giả:

- Năm mới vui vẻ!!!

- Đọc chương hôm nay có phải thấy rất cao hứng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.