Nàng Chỉ Là Chế Phục Khống

Chương 45




EDITOR: MẬT MẬT

Ở trước mặt huấn luyện viện đàn tân binh này giống như không dám có bất kỳ một câu oán hận nào, một hai đều quy củ chạy vội chạy vàng, ai kêu vừa rồi Mục Tùng vừa cho bọn họ nhìn xem cái gì là huấn luyện! Chỉ cần bọn họ có thể đạt được thời gian giống anh, mọi người có thể nghỉ ngơi.

Nhưng cố tình, chưa ai vượt qua Mục Tùng?

Vừa rồi còn là một đám cao ngạo không để ai vào mắt. Hiện tại mặt mày đều ủ ê, gục đầu xuống, huấn luyện thật tốt.

Không được lười biếng, tuy rằng nhìn nhiều người như vậy lại hỗn loạn nhưng có một đôi mắt dõi theo hoạt động của từng người, có người không tin hít đất thiếu ba cái, sau đó bị nắm cổ ra ngoài, hít lại 300 lần mới thả ra ngoài.

“Báo cáo…..” Tiểu Lý rốt cuộc lên tiếng.

Mục Tùng quay đầu lại, mày kiếm tuy rằng đã được giấu dưới vành nón nhưng khi anh ngẩng đầu Tiểu Lý vẫn thấy anh nhíu chặt lại.

Đồng chí Tiểu Lý đi truyền tin tức cảm thấy chính mình như gián điệp, rõ ràng là địa bàn của chính mình có thể quang minh chính đại nói chuyện nhưng cố tình dưới ánh mắt của Mục Tùng, hắn luôn lúng túng ngay cả tiếng báo cáo cũng nhẹ nhàng không có nửa điểm quyết đoán của quân nhân.

“Tham mưu trưởng, bên ngoài có người tìm anh!” Tiểu Lý rốt cuộc cũng lấy hết cam đảm của mình, sự cam đảm này phát ra từ sự tò mò. Em gái của Mục Tùng từ trước đến nay không chủ động đến bộ đội để tìm tham mưu trưởng, hiện tại có chuyện gì gấp sao?

“Vương Lâm, cậu ra đây, trừng lớn đôi mắt mà nhìn, nếu tên nhãi ranh nào lười biếng toàn bộ kêu ra! Cho rằng chính ủy đi rồi, không còn người nào có thể trị được các người sao?” Mắt Mục Tùng sáng như đuốc, chỉ một người thoạt nhìn còn rất trẻ ra ngoài, sau đó mới đi đến một bên.

“Ai tìm tôi?” Anh hỏi

“Nghe bếp trưởng diễn tả là một tiểu cô nương.” Tiểu Lý nghiêm túc trả lời.

Mục Tùng nhíu mày, anh không biết là ai, nhưng tuyệt đối không thể là Ngu Nhiễm. Dựa vào lần nói chuyện cuối cùng, chuyến bay của cô vẫn chưa đáp xuống thành phố M, càng không có khả năng xuất hiện ở thành phố B.

“Đi xem trước, ai không có quy củ như vậy, đến đây cũng không biết gọi điện thoại báo trước!” Thật ra, trong lòng tham mưu trưởng cũng nghĩ đến em gái nhà mình, ngay cả giáo huấn cũng không dám nặng lời quá.

Vừa nói xong, Mục Tùng sờ bên túi tiền của mình. Kết quả, không có.

Di động đâu? Bây giờ Mục tham mưu trưởng mới ý thức được hình như hôm nay mình đi không có cầm theo điện thoại.

Ngu Nhiễm ở cổng lớn chờ lâu nên có chút bực bội. Tuy rằng cô vẫn ngồi ở trong phòng chờ, nhưng lúc cô ngồi quả thực rất nhàm chán, sau đó lại tự mình chạy ra ngoài. Lính gác cửa coi cô không tồn tại, một ánh mắt cũng không dành cho cô.

Bên ngoài càng thêm nhàm chán, ánh nắng rất lớn nên Ngu Nhiễm lại trở về phòng chờ.

Ngồi ở trên ghế, Ngu Nhiễm chán đến mức lấy di động ra lướt Weibo. Gần đây cũng có không có tin tức gì lớn, nhưng nghe nói phim điện ảnh mới của ảnh đế Giang Duy Đệ đã khởi động máy, nam thứ vẫn là Mục Phong, nhìn đến đây Ngu Nhiễm nhướng mày.

Đoàn phim đã đăng tạo hình chính thức của các diễn viên, đây là một bộ cổ trang chính lịch. Ngu Nhiễm duỗi tay ấn mở tạo hình của ảnh đế Giang Duy Đệ. Cô cũng không chú ý quá nhiều đến giới giải trí đối với vị ảnh đế này cũng không quá quen thuộc, ngón tay lướt lên, dừng lại ở tạo hình của Mục Phong.

Ngu Nhiễm nhìn poster của Mục Phong trong lòng nghĩ vô luận mặc cái gì tên pháo hôi này vẫn là pháo hôi không thay đổi gì.

Đúng lúc, Ngu Nhiễm nhìn ảnh chụp của Mục Phong cười nhạo, một người đàn ông bước vào từ cửa.

Mục Tùng liếc nhìn người đang vùi đầu xem di động, vừa nhìn liền biết đây không phải là em gái nhà anh. Hình như còn nhỏ hơn Mục Loan vài tuổi.

Bước vào, Mục Tùng phát hiện Ngu Nhiễm vẫn chưa phát hiện chính mình, ánh mắt anh dừng trên màn hình di động. Không nhìn thì thôi nhưng vừa thấy tâm trạng Mục tham mưu trưởng rất không tốt.

Mục Phong đẹp sao? Hình như không có đẹp bằng anh đi? Vì cái gì mà tiểu cô nương này nhìn ảnh chụp của Mục Phong rồi cười ngây ngô.

Nội tâm Mục tham mưu trưởng còn đang tự hỏi.

“Chào tham mưu trưởng!”

Một tiểu binh đến từ phía sau hô to một tiếng vang dội, Ngu Nhiễm lúc này mới cả kinh, dời ánh mắt từ di động ngẩng đầu ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt.

“Mục Tùng!”

Trong mắt cô hiện rõ sự vui mừng, sau đó nhảy nhót đến trước mặt anh.

Mà theo sát phía sau Mục Tùng là Tiểu Lý, vừa nhìn thấy một tiểu cô nương nũng nịu đây không phải là Mục Loan. Sau đó lá gan của hắn cũng muốn nứt ra khi nhìn thấy tình huống trước mắt.

Trời ạ! Hắn đã nhìn thấy cái gì!

Mục Tùng duỗi tay nhéo khuôn mặt trắng nõn của tiểu cô nương trước mặt, sau đó rất tự nhiên đem vali trong tay tiểu cô nương vào tay mình, một tay khác nắm tay cô hỏi: “Vì sao hấp tấp đến đây như vậy? Còn không nói với anh một tiếng, anh sẽ đến đón em.”

Tiểu Lý che ngực của chính mình, đột nhiên có chút buồn lòng mà rơi lệ.

Thì ra, sinh thời hắn vẫn có thể chứng kiến giọng nói“Ôn hòa” “Ôn nhu” “Khiêm tốn” “Ấm áp” “Cưng chiều”  của lão đại aaaa! Ngữ văn của hắn không tốt, thật sự không nghĩ ra nhiều từ ngữ hình dung giờ khắc chính mình nghe thấy giọng nói của tham mưu trưởng nhà mình.

Trời ơi! Nội tâm của Tiểu Lý đã hiểu ra được một ý nghĩ rất chân thật.

Thân là đương sự Ngu Nhiễm cũng không có hiểu được Tiểu Lý cảm khái nhiều như vậy. Nghe Mục Tùng nói chuyện, giống như anh luôn là dáng vẻ này, cô sớm đã thanh thói quen.

“Em có gọi điện thoại cho anh nha! Nhưng không có ai bốc máy, em không có biện pháp nào!” Tiểu cô nương rất không vừa lòng còn dậm chân tức giận.

Mục Tùng lôi léo tay nhỏ của Ngu Nhiễm đi qua bên người Tiểu Lý, từ đầu đến cuối cũng không ném cho cần vụ của mình một ánh mắt.

Tiểu Lý nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ, âm thanh đó khiến hắn tan nát cõi lòng.

Mục Tùng bất đắc dĩ: “Nhưng về sau cũng không được lỗ mãng đến tìm anh như vậy, biết không?i

Tiểu cô nương trong nhà, muốn làm dữ cũng không được, chỉ có thể “Hướng dẫn từng bước” chậm rãi giáo dục mà thôi.

Nghe những lời này Ngu Nhiễm không hài lòng: “Vì sao, em đến đây sẽ làm phiền đến anh sao?” Cô ngẩng đầu, bởi vì chiều cao chênh lệch cô không thể không ngẩng đầy, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nắm tay của mình.

Bởi vì nguyên nhân thời tiết khuôn mặt trắng nõn kia đỏ bừng trông rất đẹp như thạch lựu.

“Nghĩ đi chổ nào vậy, ở bộ đội đa số toàn là đàn ông, em đến đây làm gì? Đôi khi anh sẽ đi ra ngoài công tác cũng không phải lúc nào cũng ở chổ này. Nếu em không nói trước, em đến đây có phải là uổng công đi một chuyến không? Đây cũng không phải là nơi dễ bắt xe, đi đến đây cũng không dễ dàng như vậy.” Tuy rằng anh đang cau mày nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như cũ. Lúc này anh đã sừ dụng hết 120 ngàn phần kiên nhẫn của mình.

“À.” Ngu Nhiễm biết anh không ghét bỏ chính mình thì tâm trạng vui vẻ lên đôi chút.

Hiện tại Tiểu Lý còn đi phía sau hai người. Đột nhiên cảm thấy mình đang bị chịu đả kích rất nặng nề, vì sao tham mưu trưởng nhà hắn chưa từng ôn hòa mà đối đãi với hắn như vậy?

“Vậy anh thấy em có vui vẻ hay không?”

Tiểu nha đầu này được một tấc lại muốn tiến lên một thước, nhưng dù cho cô muốn một trượng thì người đàn ông bên cạnh cũng đều cho cô, huống chi đây chỉ là tiến độ mà thôi.

“Ừ.” Trong lòng không phải không vui vẻ. Nhưng trên mặt vẫn rất nghiêm túc.

Đây chính là tham mưu trưởng!

Ngu Nhiễm bất mãn chép miệng, hiển nhiên người đàn ông này cho cô một đáp án quá không vừa lòng.

Tiểu Lý cảm thấy mình có thể xuống sân khấu được rồi. Hôm nay hắn đã biết “Không biết gì thì không có tổn thương” những lời này đến tột cùng là có ý nghĩa gì. Không phản ứng kịp đã bị nhét một đống cẩu lương, đây là loại cẩu lương không nên ăn.

Rốt cuộc, trong mắt tham mưu trưởng chỉ có Ngu Nhiễm nhưng rốt cuộc cũng chú ý đến lính cần vụ đi phía sau mình; “Tiểu Lý, cậu về văn phòng trước, tôi đem Nhiễm Nhiễm đến ký túc xá.”

Nhìn trạng thái hiện tại, Tiểu Lý cũng đoán ra được Nhiễm Nhiễm chính là bạn gái của Mục Tùng. Nhưng thoạt nhìn người bạn gái này không phải còn quá nhỏ hay sao? Hắn can đảm nhỏ giọng hỏi một câu: “Tham mưu trưởng, đây là chị dâu sao?”

Một tiếng chị dâu này, khiến sắc mặt hai người đều trở nên kỳ quái.

Ngu Nhiễm là bởi vì xấu hổ, đỏ mặt như quả táo chín.

Còn Mục Tùng là vẻ mặt suy nghĩ sâu xa. Anh bị một câu của Tiểu Lý đánh thức. Hiện tại anh đã hoàn toàn thừa nhận Ngu Nhiễm rồi sao, sau đó chuẩn bị nắm tay cô đi cả cuộc đời?

Anh không phải người có nhiều thời gian để yêu đương, nhưng bây giờ lại thoải mái để Ngu Nhiễm ở lại đây. Bản thân anh cũng không ý thức được, dưới đáy lòng đã chấp nhận cô chính là người anh muốn nắm tay suốt cuộc đời.

“Bằng không cậu cảm thấy?” Mục Tùng nhướng mày nhìn Tiểu Lý, bộ dáng coi đây là chuyện hiển nhiên.

Mà bộ dáng hiện tại của Mục Tùng ở trong mắt Tiểu Lý chỉ cảm thấy tham mưu trưởng nhà mình đang khoe khoang, đây là phạm quy aaaa!

Trong lòng Tiểu Lý âm thầm phỉ nhổ, sau đó nở nụ cười sáng lạn nhất, hướng đến Ngu Nhiễm chào hỏi: “Chào chị dâu! Em là lính cần vụ của tham mưu trưởng, Lý Tiểu Mãn! Về sau mong chị chiếu cố nhiều hơn!”

Giọng nói này, âm thanh này to lớn vang dội cực kỳ.

Đột nhiên Tiểu Lý cất cao giọng nói làm Ngu Nhiễm giật mình, cô run lên một chút, động tác này khiến Mục Tùng đang nắm tay cô cảm nhận được, không khỏi liếc mắt nhìn Tiểu Lý một cái.

Lý Tiểu Mãn: “…………” Vì sao lại nhìn em? Em đã làm sai cái gì sao?

“Chào cậu, tôi là Ngu Nhiễm. Rất vui khi được gặp cậu!” Nói xong, Ngu Nhiễm đưa tay muốn bắt tay làm quen.

Mục Tùng thật sự không vui, xem bàn tay tiểu cô nương nhà anh trắng nõn sạch sẽ đặt ở bàn tay ngăm đen của Tiểu Lý khiến anh chướng mắt cực kỳ.

Lý Tiểu Mãn nắm một chút liền buông lỏng tay Ngu Nhiễm ra. Sau đó vui vẻ tạm biệt lão đại nhà hắn, bộ dáng rất vui vẻ rời đi.

Hiện tại Lý Tiểu Mãn rất đắc ý, tại một khắc này hắn chỉ muốn tập hợp hết tất cả bộ đội đến sau đó lớn tiếng tuyên bố.

“Aaaaaa! Bảo bảo đã cùng cô ấy bắt tay! Tay cô ấy thật mềm!”

“aaaaaa! Bảo bảo thật vui vẻ!”

Nhưng hắn lại không có quyền tập hợp bộ đội, đành phải nở nụ cười ngu đần với những người hắn gặp ở dọc đường.

Ngu Nhiễm nghe thấy Tiểu Lý gọi mình là “Chị dâu” cảm thấy linh hồn nhẹ đi không ít, cả người muốn bay lên trời.

Tiểu cô nương vừa đi vừa cười, lén lún ngẩng đầu trộm nhìn người đang nắm tay mình, đi kế bên người đàn ông cao lớn mạnh mẽ.

Mục Tùng mới từ sân huấn luyện chạy đến đây, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi. Làm quân phục dán sát trước ngực, phác họa ra cơ ngực đẹp đẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.