Nàng Chỉ Là Chế Phục Khống

Chương 4




Editor: Mật Mật

Thức dậy vào buổi sáng ngày hôm sau, Mục Tùng rất ngạc nhiên khi thấy chiếc điện thoại anh đầy pin ngày hôm qua lại hoàn toàn hết pin.

Anh tìm dây sạc rồi cắm điện. Sau một lúc màn hình mới sáng lên. Nhưng một chút màn hình cũng không có dấu hiệu sáng lên, đây là hao pin quá độ tự động tắt máy?

Mục Tùng khẽ nhăn mi, chẳng lẽ hôm qua anh mộng du dùng di động chơi game cả đêm? Như thế nào lại hết pin?

Ba phút sau, di động tự động khởi động lại.

Mục Tùng cầm điện thoại, anh còn muốn nghiên cứu lí do. Kết quả khi di động khởi động lại ngay sau đó là một trận chấn động mãnh liệt. Mục Tùng cảm thấy được tay của chính mình theo chấn động mà tê rần. Sau đó anh liền nhìn xuống phần tin nhắn chưa đọc, hiện lên là …. 99+

Mục Tùng: “…….”

Tất cả tin nhắn chưa đọc, tất cả đều đến từ một người.

Mục Tùng nghĩ: “Cô ấy tưởng đây là gửi tin nhắn bằng Wechat sao? Thực sự gửi tin nhắn không cần dùng đến tiền?”

Mục Tùng cam đoan rằng tiểu cô nương đã sao chép các tin nhắn của nhau, vì mỗi một tin đều giống nhau như đúc. Thật sự là không thể hiện thành ý? Tuy nhiên, người ta nghĩ rằng tham mưu trưởng Mục rất giàu nên cả đêm đều gửi tin nhắn cho đến khi điện thoại tự động hết pin, anh còn nghĩ đây là không có chút thành ý sao?

Hệ thống Wechat nhắc nhở, một người bạn của anh đã gửi tin nhắn đến..

Thật là một người kiên trì. Mục Tùng cầm di động, không khỏi khóe miệng nhếch lên.

Anh rất ít khi dùng Wechat để làm công cụ liên lạc. Nói chung, người liên hệ với anh chỉ vì công việc. Tất cả mọi người ở bộ đội, không phải gọi điện thoại cho anh mà chính là tìm một tiểu binh lại truyền lời. Nhưng hiện tại mọi người đều sử dụng Wechat. Mỗi người đều có Weibo, nhưng anh thật sự rất ít khi sử dụng.

Mỗi ngày huấn luyện đã làm cho người ta đủ mệt mỏi, làm gì có thời gian đi nghiên cứu mấy thứ này. Vòng bạn bè trong Wechat của anh đều là một số đồng chí đã giải ngũ, muốn liên lạc với anh qua di động nên đã trực tiếp được thêm vào, nhưng thông tin liên lạc vẫn còn trên điện thoại di động.

Mục Tùng không hiểu vì sao Ngu Nhiễm lại cố chấp như vậy, nhất định phải thêm Wechat của anh. Thật sự thêm bạn cũng không có tác dụng gì. Nhưng xem ra cô nương này lại “Siêng năng” như vậy. Anh vẫn nên mở Wechat.

Lâu lắm rồi không đăng nhập, ngay cả di động của chính mình cũng muốn lấy mật khẩu.

Mục Tùng ở bàn phím gõ vài cái, rồi đăng nhập.

Cho dù lâu ngày không sử dụng nhưng vẫn hiện ra các thông tin

Mục Tùng mở ra liền thấy một bức ảnh selfie của một cô gái. Sau đó thấy

“Đại huynh đệ, hãy thêm Wechat.”

Mục Tùng: “……………”

Khóe mắt anh giật, ai là đại huynh đệ của cô? Cuối cùng anh vẫn đưa tay ra và nhấn xác nhận.

Tham mưu trưởng Mục tỏ vẻ anh chính là lo lắng rằng Ngu Nhiễm bởi vì anh không thêm bạn mà gọi điện thoại “quấy rối” anh. Nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ không tốt. Anh là một người quân nhân nghiêm minh và có kỷ luật!

Nhìn thời gian, Mục Tùng đi xuống lầu để chuẩn bị rèn luyện thân thể.

Ngay lúc này, đối với người thức suốt đêm để gửi tin nhắn như Ngu Nhiễm mà nói, đó thực sự là thời gian để cứu lấy giấc ngủ đã mất của cô.

Trên chiếc giường lớn tại căn hộ, một dáng người mảnh khảnh đang cuộn tròn trên mép giường. Mái tóc đen phủ đầy gối và có sự mệt mỏi nhẹ dưới mắt cô. Đó là kết quả của việc cả đêm qua cô không hề ngủ.

Vì không ngừng nghỉ gửi tin nhắn cả đêm hôm qua mà điện thoại đã trở nên không còn pin. Hiện tại điện thoại đang nằm im lặng trên tủ đâu giường để sạc điện. Tuy nhiên lúc này, màn hình di động chưa được bật lại kể từ khi cô đột nhiên ngủ thiếp đi. Sau đó tiếng chuông đặc biệt từ Wechat vang lên.

Nhưng hiện tại âm thanh này đối với Ngu Nhiễm là thật sự quá nhỏ. Cô hiện tại đang ở trong trạng thái mê mang, căn bản là không nghe thấy được cái gì.

Giấc ngủ của Ngu Nhiễm có chút bất ổn và có rất nhiều người xuất hiện trong giấc mơ của cô. Những người này kỳ thật cô đã không gặp trong một thời gian rất dài, không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong mơ của cô.

Thẳng đến giữa trưa, Ngu Nhiễm mới sâu kín từ từ tỉnh lại.

Bởi vì mới từ trong giấc mơ thoát ra, trong đầu cô đều còn sót lại cảnh tượng vừa mới diễn ra. Rất giống với sự tình của rất nhiều năm về trước, hỗn loạn không chịu nổi, làm cho cô sau khi tỉnh lại thấp giọng chửi một tiếng.

Trong giấc mơ, cô gặp được chính mình và mẹ cô Phó Giai. Đó là lúc mẹ ôm cô dứt khoát rời khỏi ngôi nhà nguy nga tráng lệ kia. Sau lưng là cha cô, không thể phân biệt biệt được sắc mặt của ông là tốt hay xấu. Ngu Nhiễm dựa đầu vào vai của mẹ, muốn cùng cha mình tạm biệt. Nhưng ngay tại lúc đó liền thấy người cha thân thuộc của mình đã xoay người bước đi.

“Oanh” một tiếng, cửa lớn của nhà cũ rốt cuộc đã đóng lại.

Mẹ vừa ôm cô lại khóc trong im lặng. Lúc đó Ngu Nhiễm tuổi còn nhỏ trong lòng liền mông lung không hiểu chuyện gì. Có lẽ cả cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ đặt chân vào chính nơi mà cô đã từng coi là nhà nữa.

Tâm tình Ngu Nhiễm lúc này rất tồi tệ. Cô vẫn nằm trên giường, cô đưa tay ra dụi dụi mắt. Sau khi xác định được mình đã chắc chắn tỉnh táo và vứt đống suy nghĩ bừa bộn ra phía sau, cô đưa tay ra và mò mẫm muốn lấy điện thoại di động.

Trong lòng cô vẫn còn nhớ rõ tối qua cô đã “quấy rầy” Mục Tùng như thế nào. Kết quả vừa cầm lấy di động liền thấy thông báo từ Wechat. Cô nhấn vào, vừa nhìn thấy Ngu Nhiễm trên giường trực tiếp nhảy lên.

Ở trên thanh thông báo Wechat của cô, rõ ràng là có một bản ghi trì chuyện của ai đó, đó là Mục Tùng! Người đàn ông này đã chịu thông qua xác minh của cô!

Sự công nhận này, đã quét đi tâm tình tồi tệ của Ngu Nhiễm. Cô cảm thấy được hôm nay là một ngày tươi sáng.

Mục Tùng đã thông qua xác minh, Ngu Nhiễm liền nhanh chóng mở cuộc đối thoại.

“Sớm a!”

Bên kia không ai đáp lại, Ngu Nhiễm nhìn thời gian. Đã muốn qua mười hai giờ, cô nghĩ anh ấy nhất định đang ăn cơm. Cô cũng không quá lạc lõng. Dù sao, cô cũng đã cùng Mục Tùng trải qua “chiến đấu” cả ngày hôm qua. Nên cô đại khái hiểu được người đàn ông này có tính tình gì. Muốn Mục Tùng trả lời tịn nhắn hay gì đó, tất cả đều là si tâm vọng tưởng.

Ngu Nhiễm từng chút nhìn ảnh của Mục Tùng, cuối cùng lần này từ “album ảnh” xuất hiện trên danh thiếp.

Ngu Nhiễm có chút âm thầm vui mừng. Mặc dù trước đây Mục Tùng có hơi lạnh lùng với cô. Nhưng dù sao, anh ấy vẫn không có chặn cô trong vòng bạn bè. Ngu Nhiễm mang theo một phần vạn tâm tình tốt cùng một trăm vạn phần hí hửng mở trang cá nhân của anh. Cuối cùng manh theo một ngàn vạn tâm tình đau đớn mà lui ra.

Vòng tròn bạn bè của Mục Tùng mở cho tất cả bạn bè, anh chỉ có một vòng bạn bè.

“Có việc liên lạc: 159XXXXXXXX”

Tốt lắm, đây quả thực là Mục Tùng!

Ngu Nhiễm nói không lên lời, cô cũng không biết trong lòng chính mình rốt cuộc có ý tưởng gì. Cô muốn thông qua Wechat và vòng bạn bè của anh để biết thêm về người đàn ông mà cô đã nhất kiến chung tình là cái dạng đàn ông gì. Chính là người đàn ông này có thông tin quá ít, cô căn bản cái gì cũng không nghĩ được. Như vậy cô liền không thể biết cuộc sống của anh qua vòng bạn bè, đến đây cô cũng nhìn ra được đây là một người đàn ông cổ xưa nghiêm túc.

Điều này thực sự không phù hợp với sự lựa chọn bạn đời của Ngu Nhiễm!

Cô thích những người đàn ông đẹp trai, dịu dàng và chu đáo, nhưng cũng phải có lý tưởng. Thực tế khi gặp được một người đàn ông lạnh lùng như Mục Tùng. Cô thế nào có được năng lực đoán được chính mình sẽ cùng người nào nhất kiến chung tình, như vậy liền tạm biệt?

Vô Li đã đâm đầu đi vào, cô ấy giống như đều rất vui vẻ chịu đựng.

Ngu Nhiễm nắm điện thoại, nhìn thấy bản ghi chép cuộc nói chuyện với Mục Tùng, có chút xuất thần.

Thẳng đến khi bụng của cô vang lêm. Ngu Nhiễm mới đứng dậy rửa mặt, sau đó chuẩn bị ra ngoài ăn cơm trưa.

Còn chưa đi ra khỏi nhà, điện thoại của cô liền vang lên.

Ngu Nhiễm lấy điện thoại ra, trên màn hình đang hiện lên tên người gọi đến, ánh mắt không khỏi tối sầm lại.

Từ ngày hôm qua khi cô gửi Wechat cho trợ lí Kim, cô ấy đã muốn báo toàn bộ lịch trình cho Ngu Thanh Hoài. Cho nên hiện tại Ngu Thanh Hoài gọi điện cho cô, cô cũng không thấy kì quái.

Chính là tâm tình không được tốt mà thôi.

Ngu Nhiễm nghe điện thoại.

“Uy”.

Thanh âm của cô bình thường, không có nửa điểm phập phồng.

“Từ từ, ta là ba ba.”

So với việc thanh âm của cô không hề có cảm xúc, thì người ở đầu bên kia điện thoại ôn hòa hơn nhiều. Mang theo giọng cha mẹ đối với đứa con của mình đặc biệt quan tâm.

Chính là loại quan tâm này ở trên Ngu Nhiễm có chút không đáng; “Con biết, người có việc?” Thái độ của cô không hề tốt, nguyên bản thanh âm có chút không kiên nhẫn.

Ngu Hoài Thanh ở bên kia có chút trầm mặc, nhưng lại lo lắng chính mình nếu không trả lời Ngu Nhiễm liền trực tiếp cúp máy, lại không khỏi có chút vội vàng mở miệng: “Con đã ăn cơm chưa? Ba ba muốn cùng con ăn một bửa cơm trưa”

Ngu Hoài Thanh từ trước đến nay đều cực kỳ sủng ái đứa con này của mình, nửa điểm ủy khuất đều không muốn cô phải nhận lấy.

Ngu Nhiễm suy nghĩ có chút trầm mặc: “Không được, con muốn chính mình đi ăn.”

Cô cự tuyệt lời mà Ngu Hoài Thanh đề nghị, nghĩ đến dù sao ngày mai chính mình cũng phải rời đi. Về sau như thế nào cũng sẽ không ở thành phố B, cô không nghĩ mình sẽ đi gặp Ngu Hoài Thanh.

“Cùng ba ba đi ăn bửa cơm, con cũng không nguyện ý sao? Ba ba đã hơn một năm chưa gặp con, từ từ hãy trả lời a!” Một câu cuối cùng, có chút cảm khái hỗn loạn và chua xót.

Đối với những cảm giác mà cô đã mong đợi khi còn là một đứa trẻ, sau khi lớn lên chính mình cũng không còn muốn như trước nữa. Ngu Nhiễm cảm thấy bất lực khi mỗi lần phải đối mặt.

Nếu như cô không đồng ý thì thật sự rất xấu hổ và phải xin lỗi với lương tâm của chính mình.

Cho nên, thời điểm khi cô đối mặt với Ngu Hoài Thanh. Cô cảm thấy được chính mình như thế nào cũng không thể cự tuyệt.

Ngu Nhiễm giật giật môi, đem một câu nhẫn tâm muốn cự tuyệt trong lòng cuối cùng cũng nuốt xuống, rồi tới bên miệng vẫn hỏi: “Ở nơi nào?”

Ngu Hoài Thanh nghe được những lời này, sắc mặt liền trở nên sáng rọi. Thậm chí ông còn có chút luống cuống tay chân, một chút liền trượt ngã. Kết quả đụng phải văn kiện trên bàn, văn kiện liền đụng trúng ly nước, ly nước liền rơi xuống thiếu chút nữa đem bảng tên chủ tịch rơi trên mặt đất, nhất thời văn phòng có chút hổn loạn.

“Cha kêu tài xế đến đón con, tới nơi sẽ gọi điện thoại cho con xuống. Vẫn là biển số xe trước kia, con nhớ rõ chứ?” Nhưng văn bản bị làm lộn xộn trên bàn vẫn chưa được Ngu Hoài Thanh xem xét. Toàn bộ lực chú ý của ông đều ở trên người con gái của mình, đâu them để ý đến văn kiện tột cùng giá trị mấy trăm vạn.

Khóe miệng Ngu Nhiễm nhếch lên, nghe ông ta nói lời này có chút châm chọc: “Một người đã chết, ông dùng sinh nhật của bà ấy làm kỉ niệm tột cùng là làm cho ai xem?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.