Nàng Chỉ Là Chế Phục Khống

Chương 11




EDITOR: MẬT MẬT

Nhận được lời từ chối, Ngu Nhiễm còn muốn thử lại một lần nữa. Nhưng Mục Tùng hoàn toàn không muốn để có phản ứng lại.

Đối với nhận thức này, Ngu Nhiễm một lần nữa bất ngờ.

Ngay khi cô đang rối rắm gọi điện thoại hay không gọi cho anh. Trên màn hình lúc này xuất hiện một dòng chữ được gửi từ Wechat.

Mục Tùng: Tôi không biết đã cho cô ảo giác gì, nhưng chúng ta thực sự không phải là một loại người!

Trước khi ngủ Mục Tùng nghĩ ngợi, cuối cùng cũng gửi cho cô dòng tin nhắn này. Nguyên nhân chắc là do anh cùng cô nói chuyện phiếm nên cô cảm thấy hứng thú, căn bản cũng có vài phần thật lòng. Anh nghĩ đối phương còn nhỏ hơn em gái mình đến hai tuổi. Anh cũng không thể cùng cô so đo.

Hiện tại như vậy, Mục Tùng thấy cả anh và cô đều có gì đó hiểu lầm lẫn nhau, mà không nói được.

Nhìn thấy tin nhắn này, Ngu Nhiễm lập tức rơi vào trầm mặc. Cô không hiểu được câu “Không cùng một loại người” của Mục Tùng, rốt cuộc là có ý nghĩa gì. Đối với cô, bất kể có ý nghĩa gì, người đàn ông này đã thể hiện không muốn cô thâm nhập vào cuộc sống của anh.

Anh nghĩ mình thật thông minh khi nghĩ ra lý do cự tuyệt như vậy khiến người khác không xấu hổ sao?

Ngu Nhiễm buông di động xuống.

Hiện tại cô cần bình tĩnh một chút, có thể lời nói của Trì Phỉ rất đúng. Do cô hưng phấn, nghĩ rằng những lời khuyên của bạn mình không nằm trong phạm vi lo lắng của cô. Trì Phỉ nói, từ từ nghĩ. Tột cùng cô đối với người đàn ông kia là một loại mê luyến hay là thật sự thích?

Bởi vì mê luyến sao? Bởi vì lần đầu tiên cô nhìn thấy Mục Tùng, trên người anh có một thân khí tiết quân trang đại biểu cho chính nghĩa? Hay là bởi vì anh đã giúp cô đến tận hai lần?

Trong hơn một tháng cô gặp Mục Tùng, chưa từng có một lần cô nghiêm túc suy nghĩ lại.

“Cô có biết làm như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy có gánh nặng?”

Ngày đó khi Trì Phỉ nói với Ngu Nhiễm, Ngu Nhiễm đã do dự.

Trước khi gặp Mục Tùng, cô chưa từng theo đuổi ai, cũng không biết nguyên nhân gì có thể khiến người khác cảm thấy có gánh nặng. Tay Ngu Nhiễm nắm chặt di động trở nên có chút trắng bệch, nếu cô thừa nhận là mình mê luyến, vậy vì sao loại mê luyến này lại lớn theo thời gian?  Cô cũng không phải là người đối với sự mới mẻ có thể bảo trì được sự yêu thích lâu như vậy.

Càng nghĩ Ngu Nhiễm càng không hiểu rõ, cô không muốn nghĩ nữa.

Hiện tại cũng không còn sớm, đã là giờ cơm chiều. Cô cũng không muốn ăn uống gì, áo khoác ôm lấy thân thể của cô, cuộn mình lại rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngu Nhiễm về thành phố B cũng không ai biết. Trước kia Ngu Thanh Hoài gọi điện cho cô, Ngu Nhiễm cũng không nói ra quyết định của mình. Khi chuyến xe đến thành phố B trời đã rạng sáng, bên ngoài sân ga cũng không có người nào đến đón cô.

Khi cô đang suy nghĩ, Ngu Nhiễm đứng ở lối ra đưa tay vẫy một chiếc taxi và báo số nhà của mình. Lúc này cô mới gửi cho Trì Phỉ một tin nhắn cô đã đến thành phố M.

Nếu ngày mai cô ấy không gặp cô, khẳng định sẽ tính toán tất cả lỗi lầm lên đầu cô. Nghĩ đến điều này, Ngu Nhiễm bất giác cong môi cười.

Hành tung của cô trợ lý Kim chắc chắn sẽ nắm giữ. Tình huống ngày hôm sau Ngu Nhiễm cũng không quá ngạc nhiên khi bị chuông di động kêu đến tỉnh.

Ngu Nhiễm thậm chí còn không nhìn xem ai gọi điện cho mình mà trục tiếp ngắt đi.

Trợ lý Kim không biết được trong thời gian ngắn vậy mà cô đã trở lại, nên cũng không có chuẩn bị cái gì. Hơn một tháng không có người ở trong phòng, bất kể là đồ dùng trong nhà hay không khí đều mang nồng đậm mùi bụi.

Làm cho người khác thật sự khó thở.

Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, Ngu Nhiễm mới có thể ngủ được.

Sáng sớm liền bị chuông điện thoại đánh thức, tiếng chuông giống như được bật liên hồi mà không thể tắt. Sau đó lại có rất nhiều chuông điện thoại khác nhau, cơn buồn ngủ của Ngu Nhiễm rốt cuộc không còn một mảnh.

Ngón tay trắng nõn sờ lên tủ đầu giường, sờ tới sờ lui, rốt cuộc sờ được đến điện thoại. Cô dụi mắt bằng một tay, tay kia chỉnh sửa lại đầu tóc tán loạn của mình. Bởi vì mới vừa tỉnh lại, khuôn mặt của cô đỏ bừng, lại mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, nằm trên chăn tối màu, trái tông nhưng càng nhìn càng thấy mê người.

Tinh tế, nhu nhược, muốn làm cho người ta hung hăng nắm lấy.

Ánh mắt của Ngu Nhiễm rốt cuộc cũng tỉnh táo lại đôi chút, cô đem mắt dời về phía di động của mình.

Có vài cuộc gọi nhỡ, nhưng không phải từ một người.

Đầu tiên là Trì Phỉ, chỉ sợ là sáng dậy thấy cô gửi tin nhắn không nhịn được liền gửi tin đến cho cô đi. Khóe môi Ngu Nhiễm nở một nụ cười, thuận tay mở Wechat ra, quả nhiên thấy rất nhiều tin nhắn chưa đọc, mặt trên còn viết 19+, tất cả đều là Trì Phỉ phát giọng nói tới…

“Ngu Nhiễm! cậu nhanh chóng giải thích cho tớ! Aaaa! Tớ còn muốn đi nhờ xe! Cậu nha! Để cho tớ chờ! Lão tử còn cần tiền thưởng!”

Khi Ngu Nhiễm nghe những lời này, bỗng dưng bật cười, quả nhiên như những gì cô đoán trước.

Cô không có ý định phớt lờ những cuộc gọi còn lại. Theo hiệu suất làm việc của trợ lí Kim thì chắc chắn Ngu Hoài Thanh giờ này đã biết cô đang ở đâu. Cô không cần phải gọi điện lại cho hai người này. Khi cô nhìn thấy cuộc gọi nhỡ đến từ cấp trên của cô, khuôn mặt Ngu Nhiễm trở nên có chút vi diệu.

Phùng Học Mậu gọi điện cho cô. Thật là ngoài phạm vi lo lắng của Ngu Nhiễm. Cô không rõ vì sao vị thái tử gia này lại gọi điện cho cô, chẳng lẽ vì chuyện của hai ngày trước tại bãi đậu xe? Ngu Nhiễm đã ném chuyện này qua sau đầu. Thu thập tốt tất cả, liền ra khỏi nhà.

Ngu Nhiễm bắt một chiếc taxi rồi báo địa chỉ. Người lái xe còn quay lại nhìn cô một cái, hình như rất ngạc nhiên.

Ngu Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, làm như không nhìn thấy ánh mắt anh ta đang đánh giá mình.

Cái địa phương kia, tuy rằng rất lâu rồi cô không đến. Nhưng cũng biết bình thường không có taxi nào đi vào trong đó. Dù sao đi vào những nơi đó cũng không có taxi hay vào, vì thật sự vào đó không có ai gọi taxi cả. Đa số tất cả đều có xe riêng.

Ngu Nhiễm vừa lên xe. Anh ta liền nói gấp đôi giá.

Diện tích ở nhà cũ đương nhiên rộng hơn rất nhiều so với căn hộ ở trung tâm thành phố. Sau khi Ngu Nhiễm xuống xe liền đi theo đường mà mình nhớ trong ký ức. Ngu gia ở thành phố B cũng không phải là nhân tài mới xuất hiện, trong thành phố này bám trụ lâu như vậy, nội tình đương nhiên không cần phải nói…..

Từ đường lớn đi tới cuối đường, Ngu Nhiễm rốt cuộc cũng đến nơi mà mình muốn đến.

Mười năm qua, nơi này vẫn không hề thay đổi. Ngay cả ngoài cửa có tảng đá lớn cỏ dại mọc đầy trên thân đá vẫn như cũ, vẫn không thay đổi trong nhiều năm qua.

Cánh cửa sắt chạm khắc hoa văn thật lớn, mũi tên hướng lên trên bao năm vẫn như cũ có điều đã bị mài mòn không còn sắc bén như trước. Cái này không quan trọng, ở bên ngoài cửa lớn có camera ngoại tuyến và máy quét tia hồng ngoại, cho dù kẻ trộm muốn tiến vào cũng phải lăn lóc 360 độ không góc chết thì mới có thể không bị theo dõi.

Chuông cửa được che khuất dưới những bông hoa nhài rất nhanh được Ngu Nhiễm phát hiện. Cô xem cái nút tròn trên chuông cửa đã bị phai màu theo năm tháng, cô cảm giác có chút thân thuộc. Nguyên nhân là cô đã từng sống ở đây, nhưng mười mấy năm nay cô luôn muốn quên đi những ngày tháng sống tại nơi này. Hiện tại một lần nữa lại đặt chân đến đây, cô có chút cảm khái.

Ngón tay trắng nõn ấn xuống nút tròn kia, chuông cửa đã rất cũ rồi.

Tiếng chuông truyền đến “Két két” âm thanh này rất không êm tai, giống như các phim truyền hình Thượng Hải cũ, cũ kỹ lỗi thời.

Ngu Nhiễm không chờ đợi phản hồi từ người bên trong, có một giọng nói cảnh giác phía sau cô.

“Cô là ai?” Giọng nói thể hiện được người này không hề trẻ tuổi.

Ngu Nhiễm xoay người, nhìn thấy gương mặt của bà có chút quen mắt, trong ánh mắt trong trẻo mang theo vài tia lạnh lùng, không dư thừa một tí tình cảm nào.

Ngay phía sau, cô ấy chuông cửa rốt cuộc có người đáp lại.

“Cô ấy?”

“Ngu Nhiễm”.

Ngu Nhiễm đứng ngoài cửa, trực tiếp báo tên của mình.

Ngày tháng tư, thời tiết đã rất ấm áp. Các cô gái không sợ lạnh thì mặc váy ngắn đến đầu gối, khoe bắp chân trắng. Nhưng Ngu Nhiễm sợ lạnh, cô đang mặc áo sơ mi có họa tiết hoa anh đào ở dưới mặc thêm chân váy bút chì màu đen, bên ngoài liền khoác thêm một áo khoác màu be. Đứng ở cửa, so với ngôi nhà cổ tráng lệ, thì dáng người của cô nhỏ gầy yếu ớt.

Trong giấy phút cô nói ra tên mình, bà đang đứng phía sau cô trên tay đang cầm giỏ thức ăn liền rơi xuống đất.

“Tiểu… tiểu thư” Giọng nói của bà mang theo vài phần không thể tin.

Biểu cảm của Ngu Nhiễm không quá thoải mái. Kỳ thật cô cũng không phải có tỏ ra lạnh lùng xa cách, mà bởi vì những năm qua cô dựa vào ý chí của mình mà lớn lên, thật sự có vài người không nhớ rõ.

Nhìn thấy bà bên người mình có chút kích động, Ngu Nhiễm kéo khóe miệng, muốn nói cái gì, liền thấy Ngu Hoài Thanh từ cửa đi ra vội vội vàng vàng chạy đến.

“Từ từ.” Bước chân của Ngu Hoài Thanh rất nhanh, biểu hiện của ông phi thường cao hứng. Loại cao hứng này, giống như thời cổ hoàng đế cùng hoàng hậu cải trang vi hành rồi tới nhà của đại thần, tâm tình của các đại thần cũng như thế này.

Mà hiện tại, Ngu Nhiễm chính là vị hoàng đế kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.