Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 77: Sinh đôi




Thiệu Phi Phàm cả người ngây ngốc, Thượng Phẩm đẩy đẩy anh một cái, “Cậu vào xem Thượng Tâm thế nào, tôi đi làm thủ tục đã.”

“A! Được!” Thiệu Phi Phàm giật mình một cái mới cấp tốc chạy vào phòng cấp cứu, Thượng Tâm đã ngủ, hai bên má vẫn còn vương đầy nước mắt, chân mày nhíu lại thật chặt. Anh có chút run rẩy sờ sờ khuôn mặt của cô, trong đầu toàn dấu chấm hỏi, cô vợ nhỏ làm sao có thể mang thai? Làm sao có thể?

Rất nhau sau đó có một y tá tới đẩy Thượng Tâm tới phòng bệnh trong bệnh viện, Thượng Phẩm sắp xếp phòng đơn cho Thượng Tâm, chờ bọn họ thu xếp xong mọi chuyện thì trưởng bối nhà họ Thượng cũng đến nơi.

Nữ bác sĩ cấp cứu cho Thượng Tâm đến phòng bệnh xem bệnh nhân trước khi tan ca, Hạ Hâm Hữu lập tức hỏi nữ bác sĩ đó về tình hình của Thượng Tâm, nữ bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, “Phụ nữ mang thai thời kỳ đầu vô cùng nguy hiểm, thai nhi không ổn định rất dễ sinh non, cho nên nghiêm cấm các loại vận động quá khích. Lần này coi như là may mắn, giữ lại được đứa trẻ, nhưng tôi cũng không thể bảo đảm chắc chắn là có thể thuận lợi sinh ra đứa bé, tôi xem tình trạng hiện nay của bệnh nhân phải nằm viện ít nhất một tháng.”

Loại vận động quá khích này không cần nói rõ ra, mọi người đều hiểu, hơn nữa hai đứa trẻ vừa mới đi nghỉ phép về. Phải đến nỗi nhập viện, Hạ Hâm Hữu có chút oán trách Thiệu Phi Phàm, “Mang thai mười tuần rồi mà hai đứa cũng không biết? Hai đứa trẻ này, cũng quá không cẩn thận rồi.”

Thiệu Phi Phàm thật là có khổ mà không dám nói ra, cũng không tiện nói ra là do tỷ lệ trứng sống của Thượng Tâm rất thấp, căn bản là anh không nghĩ tới cô sẽ mang thai, cho nên chỉ có thể yên lặng chịu đựng sự oán giận của mọi người, cẩn thận chăm sóc Thượng Tâm. Chờ đến khi cả nhà Thiệu lão gia tử biết tin tức đến bệnh viện, thật sự là hận không thể đá cho Thiệu Phi Phàm vài cái, ngay cả anh ba cũng nhìn anh bằng ánh mắt trách cứ và oán giận, mọi người đều xem Thiệu Phi Phàm như là cầm thú, ngay cả khi vợ có thai cũng không chịu nhịn. Tuy rằng oan uổng nhưng cũng không ủy khuất, dù sao thì cũng là do anh sơ sót.

Thượng Tâm lại càng u mê, chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại mới biết tin tức mình mang thai, cô ngây ngốc không nói được câu nào, chỉ biết mở mắt to nhìn chằm chằm Thiệu Phi Phàm, mãi lúc sau mới tiếp nhận được tin tức, mới mở miệng hỏi anh, “Không phải là em không thể mang thai sao?”

Thiệu Phi Phàm cười khổ, anh cũng muốn hỏi câu này. Anh quay người lấy quả táo đã gọt vỏ sẵn đưa cho vợ, “Không thể mang thai thì cũng đã mang thai rồi.”

“Mang thai, em thật sự mang thai sao?” Thượng Tâm lẩm bẩm một mình, liền bật cười, cười xong lại nhíu mày, “Chồng, em vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để làm mẹ, làm sao bây giờ?”

Anh cũng không có chuẩn bị tốt để làm cha mà! Thiệu Phi Phàm nhìn cô, chỉ đành an ủi, “Có chuẩn bị tốt hay không thì cũng đã mang thai rồi, em liền yên tâm nuôi dưỡng con thôi, mang thai rồi thì em đừng lo lắng gì cả, bác sĩ nói, lần này em bị động thai, phải điều dưỡng thật tốt, nếu không sẽ bị sinh non.”

Vừa nói những lời này, Thượng Tâm lại lo lắng, ngay cả lật người cũng cẩn thận. Thiệu Phi Phàm lại càng chăm sóc cô cẩn thận hơn, cũng may là lão gia tử còn phái thêm một y tá nhiều kinh nghiệm đến hỗ trợ chăm sóc nữa, cho nên một tháng sau, Thượng Tâm đã bình an xuất viện.

Sau khi lấy báo cáo xét nghiệm từ bệnh viện, cả hai nhà đều kinh hỉ. Sau khi Thiệu Phi Phàm nhìn thấy báo cáo xét nghiệm mới có cảm giác vui sướng khi làm cha, ôm Thượng Tâm từ trên xe vào nhà, để cô ngồi trên ghế sa lon, rồi đắp mền cho cô. Bà nội ngồi bên cạnh cháu gái vô cùng bận rộn nói với cô khi mang thai phải chú ý những gì.

Đến buổi tối, cả nhà đoàn tụ ăn cơm, trước khi bắt đầu ăn cơm, Thiệu Phi Phàm thanh thanh cổ họng, “Con có việc muốn tuyên bố với mọi người.”

Thượng Tâm vui rạo rực cúi đầu, Thiệu Phi Phàm đặt tay lên bả vai của cô, “Thượng Tâm mang thai đôi.”

“Thật?” Tất cả mọi người đều hiện lên khuôn mặt vui mừng, nhìn đôi vợ chồng son rồi gật đầu, cùng nhau cười lên. Đây là lần đầu tiên mọi người trong nhà cảm thấy vui vẻ từ sau khi Thượng Tâm mang thai.

Đến buổi tối, Thiệu Phi Phàm ôm Thượng Tâm lên tầng, tắm xong, ôm cô tán gẫu ở trên giường, cầm ảnh chụp siêu âm từ bệnh viện xem, nhìn một đám mây mù mịt gì đó, không dám tin đó chính là hai đứa trẻ.

“Qua một tháng nữa là có thể biết được giới tính.” Thượng Tâm nói, “Chồng, anh thích con trai hay con gái?”

“Đều thích, nếu như được một nam một nữ thì càng tốt.” Thiệu Phi Phàm vui rạo rực nói, nói xong thì hôn cô một cái, cảm thán, “Đứa trẻ này tới thật bất ngờ.”

Đúng nha, cẩn thận coi lại ngày, ngày mang thai đứa nhỏ này chính là ngày bọn họ nhận được giấy xét nghiệm rất khó mang thai, không thể không cảm thán, thật không đáng tin cậy.

Sau khi Thượng Tâm mang thai, liền xin nghỉ ở cơ quan, về nhà dưỡng thai. Người lớn hai nhà lần đầu cãi nhau vì việc chăm sóc phụ nữ có thai, sau đó vẫn là Thiệu Phi Phàm đưa ra quyết định, lần lượt đến mỗi nhà ở một tuần, nhưng khi thấy bụng của Thượng Tam càng ngày càng lớn, Thiệu lão gia tử cũng sợ mình không thể chăm sóc tốt, nên liền để cho bọn họ về nhà họ Thượng.

Bởi vì Thượng Tâm mang thai đôi nên bụng rất lớn, cách ngày dự tính sinh còn một tuần lễ, Thiệu Phi Phàm liền đưa cô đến bệnh viện, chỉ sợ lại phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng không ngờ thật đúng là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, buổi tối hôm đó vào bệnh viện, Thượng Tâm liền bắt đầu đau bụng có dấu hiệu muốn sinh, mới đầu còn có thể nhịn được, nhưng đến nửa đêm thì đau đến mức ngay cả sức để khóc cũng không có. Bác sĩ đến khám hai lần, nhưng chỉ nói là chưa tới thời điểm sinh, tốt nhất là để cho sản phụ xuống đất đi lại một chút thì mới dễ sinh.

Thượng Tâm gắt gao siết chặt bàn tay của Thiệu Phi Phàm, Thiệu Phi Phàm đau lòng đến mức hận không thể lôi cục thịt kia ra đánh đòn, nhưng hai vật nhỏ kia chính là không chịu ra ngoài. Hạ Hâm Hữu nhìn thấy vậy, do dự một chút liền nói, “Nếu không, để Thượng Tâm sinh mổ đi.”

Lúc này Thiệu Phi Phàm chỉ muốn đừng để cho cô vợ nhỏ của anh phải chịu đau nữa là được, những cái khác anh đều đồng ý.

Hạ Hâm Hữu thấy anh đồng ý liền đi tìm bác sĩ để thương lượng, nhưng bác sĩ lại nói, sản phụ hoàn toàn có thể tự mình sinh, không cần thiết phải mổ, vừa nói xong thì bác sĩ phụ sản liền đẩy Thượng Tâm vào phòng sinh.

Thiệu Phi Phàm muốn đi vào theo thì bị Hạ Hâm Hữu ngăn lại, còn bà thì đi vào. Anh cùng với Thượng Trạm Bắc, Thượng Phẩm, còn có Thần Tri Thư đến sau, đều đợi ở cửa phòng sinh, nghe thấy Thượng Tâm ở bên trong kêu thảm thiết đều rất đau lòng.

Coi như hai vật nhỏ này còn biết thức thời, không tới một tiếng liền ra rồi, “Người thân của Thượng Tâm. Cả hai đều là nam, đứa bé rất nhỏ và yếu ớt, trước tiên phải đưa vào lồng kính. Mọi người từng người từng người một vào thăm. Một lát nữa sản phụ mới có thể đi ra ngoài.”

Thần Tri Thư nhìn thấy Thiệu Phi Phàm đứng ngây ra đó chờ Thượng Tâm ra, vậy hắn liền đi xem đứa nhỏ thôi. Hai đứa nhỏ, một đứa nặng hai cân mốt, một đứa nặng hai cân, đen thui giống như hai con chuột, xấu vô cùng. Thần Tri Thư nhìn hai đứa trẻ qua lồng kính, trong lòng thì nghĩ, bộ dáng của Thượng Tâm và Thiệu Phi Phàm đều không kém, sao hai đứa trẻ này lại xấu như vậy chứ? Hắn đang suy nghĩ thì Thần Tri Mặc đi tới, ghét bỏ bĩu môi, nói thẳng ra khỏi miệng, “Sao lại xấu như vậy chứ?”

Y tá đứng ở bên cạnh trợn trắng mắt nhìn hai người, lạnh lùng nói, “Đứa trẻ vừa mới sinh ra đều có bộ dáng như vậy, qua mấy ngày nữa nhìn sẽ khác.”

Thần Tri Thư giống như hiểu ra gật đầu một cái, Thần Tri Mặc lại không khách khí bĩu môi, giống như là không tin.

Phòng sinh bên kia, rất nhanh sau đó Thượng Tâm liền được đẩy ra ngoài, ý thức vẫn còn thanh tỉnh, phiết cái miệng nhỏ nhắn, ủy ủy khuất khuất nói, “Đau chết mất.”

Thiệu Phi Phàm nắm lấy tay nhỏ bé của cô, cũng không quan tâm trên mặt cô lúc này đều là mồ hôi, hôn lên một cái, “Sau này chúng ta không bao giờ…sinh thêm nữa.”

Suốt một đêm, Thiệu Phi Phàm đều ở đây chăm sóc Thượng Tâm, ngay cả nhìn cũng không thèm đến nhìn hai đứa nhỏ một cái.

Thượng Trạm Bắc ra khỏi phòng bệnh liền nắm lấy tay của Hạ Hâm Hữu, không khỏi nghĩ tới lúc bà sinh ra Thượng Tâm, “Vợ, thoáng một cái Tâm Tâm của chúng ta cũng đã sinh con rồi, em nói xem có phải chúng ta đã già rồi không?”

Hạ Hâm Hữu cười cười, tựa đầu vào vai ông, từ thời thiếu niên cho tới khi thành vợ chồng, rồi cho đến khi già, có thể sống cùng đối phương đến già mới là cuộc sống hạnh phúc nhất.



Mọi người đều nói phụ nữ có thai rất khổ cực, nhưng thời kì sinh con không phải là thời kì khổ cực nhất, mà thời kì sau khi sinh mới là thời kì cực khổ nhất.

Đối với lời nói này, đến bây giờ Thượng Tâm đã hoàn toàn lĩnh hội được rồi. Mỗi khi đứa trẻ khóc nháo lên, cô đều phải chạy tới ôm chúng ngay lập tức, mỗi lúc như vậy cô thật sự hận không thể đem chúng nhét vào trong bụng.

Gia phả thế hệ này của nhà họ Thiệu, đều phải có một chữ “Kình”, vì vậy ông đặt tên cho đứa lớn là Thiệu Kình Cẩm, đứa nhỏ là Thiệu Kình Trình, ngụ ý là hai đứa bé đều có tiền đồ sáng lạn, cẩm tú tiền trình.

Nhũ danh là do Thượng Tâm đặt, đứa lớn tên Tùng Tháp, đứa nhỏ tên Đản Thát. Thiệu Phi Phàm vừa nghe thấy hai nhũ danh này, nhịn không được cười lớn, nhìn nhìn cô vợ nhỏ của mình, “Vừa nghe liền nghĩ mẹ của hai đứa trẻ làm hàng ăn.”

Thượng Tâm vừa nghĩ thấy cũng đúng, nếu như vậy, khi cô đi ra ngoài, mọi người sẽ gọi cô là “Mẹ Tùng Tháp”, “Mẹ Đản Thát”, thật sự là không dễ nghe chút nào. Cô suy nghĩ, suy nghĩ gần hết cả một ngày, đến buổi tối liền lôi kéo Thiệu Phi Phàm nói, “Em quyết định sẽ đổi nhũ danh cho bọn nhỏ.”

Thiệu Phi Phàm không nói gì, chờ cô nói ra.

Thượng Tâm vô cùng hưng phấn, “Em quyết định gọi đứa lớn là Thông Minh, đứa nhỏ là Lanh Lợi, như vậy khi người khác nhìn thấy em sẽ gọi là “Mẹ Thông Minh”, “Mẹ Lanh Lợi”, thật là tốt.”

Thiệu Phi Phàm nghe xong, nhất thời im lặng, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vợ nhỏ, “Vợ, thật ra thì con trai của chúng ta không cần nhũ danh cũng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.