Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 40




"Chết?"

"Chết?"

"Chết thế nào?"

Thiệu Phi Phàm nắm chặt quả đấm, nhìn chằm chằm tờ báo tin của cảnh viên, mặt cảnh viên cũng âm trầm, "Một giờ trước, một tuần sơn phát hiện ra Lý Dĩnh, ở dưới chân núi Tuyết Sơn, đã chết từ lâu, nghiệm thi đang trên đường tới nơi."

"Giữ lại Lưu Dũng và quản lý khách sạn, còn có người phụ nữ ở cùng Lưu Dũng." Thiệu Phi Phàm ra lệnh, cảnh viên theo lệnh, lập tức hành động.

Tiểu Lý vừa gõ bàn vừa nói "Sớm không chết muộn không chết, cố tình chết vào lúc này, cô ta chết rồi. Tôi rất muốn bắt Lưu Dũng, đánh cho anh ta một trận."

Ai cũng muốn đánh anh ta, nhưng ai cũng biết còn chưa tới khi đó. Thiệu Phi Phàm ngồi xuống vuốt đầu, anh cầm thuốc lá trên khay trà hút một điếu, khói lượn lờ, mắt anh nheo lại, lóe ra ánh sáng. Không biết cái này xong, nếu như là Lưu Dũng giết, Lý Lan nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.

"Tiểu Lý, chúng ta sẽ đi Tuyết Sơn ngay bây giờ."

Đang ở thời điểm Thiệu Phi Phàm vội bể đầu sứt trán, căn bản không biết ở thành phố G đã có người giăng lưới chặt đứt đường tình của anh, sẽ chờ anh trở lại, cho nổ tung, anh cùng Thượng Tâm còn chưa có xác định rõ tình cảm, làm cho nổ chia năm xẻ bảy, tốt nhất không bao giờ khép lại.

"Thần tiểu thư, đây là tất cả tư liệu cô muốn."

Thần Tri Mặc nhận lấy túi hồ sơ, kéo ra ngăn kéo lấy ra một lá thư thật dầy, đưa cho người đàn ông đối diện "Làm phiền."

Người đàn ông đo độ dầy 1 chút, rất hài lòng nói cảm ơn, sau đó rời đi phòng làm việc của Thần Tri Mặc. Người đàn ông vừa đi, cô liền mở túi hồ sơ ra, một xấp tài liệu thật dầy về Thiệu Phi Phàm, cặn kẽ hiện ra ở trước mặt cô.

Cô cũng không quan tâm gia thế cùng thân thế Thiệu Phi Phàm, cô muốn chính là biết đoạn tình cảm anh từng trải qua, ở trên hồ sơ Thiệu Phi Phàm đọc được ba chữ "Tự Là Tiêm", Thần Tri Mặc cười, phàm là người cũng sẽ có nhược điểm, người Nhà họ Thiệu của cũng giống như vậy.

Cô cẩn thận bỏ tài liệu vào túi, sau đó Thần Tri Mặc đứng dậy rời đi phòng làm việc.

Quầy rượu đêm ồn ào ngợp trong vàng son mập mờ, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, tới chỗ này cũng là tìm việc vui. Mà khi Thần Tri Mặc một thân mặc đồ chuyên nghiệp đi tới, hấp dẫn không ít con mắt, mấy người đàn ông đã lôi kéo S tỷ nói muốn cô, S tỷ nhìn sang, tâm can đều muốn nhảy ra ngoài. Chỉ nói: "Mấy vị đại gia, để cho tôi tới, tôi cũng không dám để cho vị tiểu thư kia tới ngồi. Các ngài nhìn lại một chút đi." Nói qua hẳn là chạy tới bên cạnh Thần Tri Mặc.

"Đại tiểu thư, ngài thế nào có thời gian tới đây?"

Thần Tri Mặc đối với trường hợp này không ghét, nhưng cũng không ưa thích. Dồn dập hỏi: "Thần đâu?"

"Thần thiếu mới vừa rồi còn ở quầy rượu, lúc này không biết đi đâu, nếu không. . . . . ."

Thần Tri Mặc không nhịn được cắt đứt lời cô, dứt khoát lưu loát mà nói: "Cô đi tìm, tôi đi phòng VIP chờ nó ."

S tỷ nào dám không đáp ứng, tất nhiên lập tức tìm người đi.

Nhưng mà khi Thần Tri Mặc đẩy cửa phòng, Thần Tri Thư cư nhiên an vị ở bên trong, mặt đất có đầy chai rượu, cô xem mắt, chán ghét nhíu nhíu mày, cẩn thận đi tới ghế sa lon, trực tiếp đem tài liệu ném trên bàn.

"Cái gì?" Thần Tri Thư chợt nhíu mày.

"Thứ em muốn." Thần Tri Mặc cầm ly rượu trên bàn, rót một chén Whisky "Tự Là Tiêm bên kia em không cần ra mặt, chị tới giúp em, sắp xếp thời gian tốt lắm, em phụ trách mang Tâm Tâm tới. Bọn chị sẽ làm Thiệu Phi Phàm phạm sai lầm, hiện tại chị giúp em đoạt lại Thượng Tâm."

Thần Tri Thư nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên cũng không phải vui sướng, ngược lại là mơ hồ lo lắng."Chị, chuyện của em chị đừng nhúng tay vào."

"Chị nhất định trông nom." Cô kiên định nói.

Quả thật như anh dự liệu, "Chị, anh âý không thích hợp với chị...chị thật không cần thiết cùng anh ấy làm như vậy. Lại nói, chuyện này nếu như bị anh ấy biết chị động tay động chân, chỉ là đẩy anh ấy càng xa."

Thần Tri Mặc uống một hơi cạn sạch ly rượu, khóe miệng cười nói không ra cô đơn."Thần, từ trước đến giờ chị cũng không đến gần được anh ấy, làm sao có thế đẩy anh ấy càng xa. Nếu như mà chị có phần thắng, em cho rằng chị nguyện ý làm như vậy sao, chính bởi vì chị thua rối tinh rối mù, đã biết thua là như thế nào, cho nên chị mới không muốn em cũng giống như chị!" Dứt lời, cô rất nhẹ thở dài, cầm túi lên rời khỏi phòng.

Thần Tri Thư nhìn tài liệu trên bàn, do dự một chút, cuối cùng cầm lên mở ra.

Tâm Tâm, em vốn chính là của anh, cho nên đừng trách anh.

——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

Thần Tri Mặc ngồi ở quán cà phê đối diện đồn cảnh sát của Thiệu Phi Phàm, trên tay cầm một phần tài liệu, nhưng ánh mắt lại thường xuyên hướng ra phía cửa.

Hôm nay là ngày đầu tiên cảnh sát đi làm sau khi nghỉ tết, đến giờ làm việc, mấy người phụ nữ đẩy cửa vào. Đi ngang qua không cẩn thận làm rơi tài liệu của Thần Tri Mặc, mấy tờ giấy rơi lả tả.

"Thật sự xin lỗi, tôi nhặt lên giúp cô." Tự Là Tiêm ngồi chồm hổm nhặt tài liệu lên, khóe miệng Thần Tri Mặc cười cười, ngoài miệng nói qua"Không cần gấp gáp."

Hai người đứng dậy, Thần Tri Mặc nhìn cô vui mừng gọi. "Cô có phải là Tự hay không?"

"Đúng vậy, làm sao cô biết?" Tự Là Tiêm ở trong óc chuyển mấy vòng, cực kỳ khẳng định mình chưa từng thấy qua vị tiểu thư này.

"A, là tôi quá đường đột, tôi họ Thần, cô nhất định không biết tôi, chỉ là cô nhất định biết bạn tốt của tôi là Thiệu Phi Phàm."

"Thiệu Phi Phàm" ba chữ khiến cô căng thẳng, cô cười có chút gượng ép, đầu tiên là xoay người bảo đồng nghiệp đi mua cơm trước, nói mình gặp bạn cũ, muốn cùng nhau ăn cơm. "Thần tiểu thư, tôi có thể ngồi xuống sao?"

"Dĩ nhiên không ngại. Mời ngồi mời ngồi." Thần Tri Mặc nhiệt tình mời cô ngồi xuống, "Cô không khác người trong hình mấy, cho nên tôi liền nhận ra. Phi phàm những năm này cũng nhớ tới cô, mà tôi vừa hỏi anh ta sao lại chia tay với cô, anh ta không có nói, một lần còn giận dữ. Chính là mấy ngày trước anh ta đi công tác."

"Anh ấy nhớ tới tôi?" trên mặt cô có một loại nhìn như trong tuyệt vọng, trong đôi mắt mang theo lo lắng, khóe miệng mím môi, cơ mặt căng thẳng.

Thần Tri Mặc từng nhiều lần gặp qua cái nét mặt này, ở trên mặt khách hàng cô.

Cô cười cười, tay nhỏ bé nửa che miệng "Nhìn tôi đây, Thiệu Phi Phàm cũng không nói. Nghe nói cô có nhân duyên tốt, anh ta không để cho tôi quan tâm tới chuyện của anh ta, chỉ là nói thật ra, hai người là một đôi rất đẹp, thật không nên tách ra như vậy. Là Tiêm, Phi Phàm ngượng ngùng không muốn nói, tôi liền nhiều chuyện thay anh ta nói, trong lòng anh ta còn có cô, thật. Vừa uống say, nói đều là tên của cô."

"Không, không thể nào, anh ấy đã có vị hôn thê." Tự Là Tiêm cúi đầu, "Lại nói, tôi cũng muốn kết hôn."

"Cái kia vị hôn thê đơn thuần, là ông cụ nhà anh ta cố gắng gán ghép cho cho anh ta. Tiểu nha đầu hai mươi tuổi, có thể hiểu được suy nghĩ của người ba mươi tuổi sao? Ai, chỉ là cô phải kết hôn, thật là đáng tiếc. Tôi vẫn cho rằng hai người có thể quay lại." Thần Tri Mặc nuối tiếc nói, đồng thời thở dài "Xem ra Thiệu Phi Phàm không có duyên với cô, đáng tiếc Thiệu lão tướng quân còn muốn bồng cháu, dựa vào cô bạn gái nhỏ thì chờ đến khi nào đây!"

"Thiệu Lão Tướng quân?" Tự Là Tiêm cau mày hỏi.

"Cô không biết cha Thiệu Phi Phàm là ai sao?"

Tự Là Tiêm lắc đầu, Thần Tri Mặc hơi có vẻ kinh ngạc, thuận miệng nói " Nhà họ Thượng ở Thành Nam, Bắc thành là Nhà họ Thiệu, Thiệu Phi Phàm chính là con trai út Nhà họ Thiệu ."

"Cái gì?" ánh mắt của Tự Là Tiêm lóe lên, không biết là bị tin tức này khiếp sợ, hay là vì năm ấy mình bỏ đi một khối vàng mà hối hận đây. Tóm lại, mặc kệ là như thế nào thì đều trong kế hoạch của Thần Tri Mặc.

Cô nhìn đồng hồ"Ai, tôi còn có chuyện đi trước một bước, Tự tiểu thư chúng ta lưu số điện thoại lần sau lại gặp lại." Nói qua dùng điện thoại di động của mình ý để cô đọc số điện thoại của mình, nhanh chóng thu hồi tài liệu, đứng dậy đi ra phòng cà phê, mà Tự Là Tiêm như cũ ngồi ở trên ghế dài, tiêu hóa tin tức vừa mới biết được.

Thần Tri Mặc cho xe thể thao dừng ở ven đường, xuyên thấu qua kính thủy tinh nhìn cô gái trong quán cà phê, nụ cười âm lãnh. Phụ nữ, một lòng tham hư vinh, khi biết giá trị của bạn trai cũ lại còn đối với mình nhớ mãi không quên, mà không có hàng động gì thì không phải tính cách của cô ta rồi.

Cô từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, tốc độ cực nhanh gọi một số điện thoại."Là Tiêm, hình như tôi làm rơi giấy tờ trong quán cà phê, cô giúp tôi tìm xem có không."

Tự Là Tiêm rất dễ dàng tìm được tài liệu cô làm rơi, "Có, cô đi xa chưa? Tôi đưa qua giúp cô."

"Không cần không cần, ngày kia Phi Phàm sẽ trở lại rồi, cô giúp tôi đưa cho anh ta là tốt rồi."

"Ngày kia sao?"

"Đúng."

Tự Là Tiêm chần chờ một chút, còn mở miệng, "Cô có thể nói cho tôi biết thời gian máy bay đến không?"

"Năm giờ chiều 27."

"Cám ơn."

"Cám ơn cái gì, tôi cúp đây." Treo điện thoại, khóe miệng Thần Tri Mặc nhếch lên, thời gian lý do đều cho cô, giờ tự cô xem nên làm thế nào!"Tự Là Tiêm, tôi nên cám ơn cô mới đúng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.