Nắm Trong Tay

Chương 62




“Tránh ra! Chưa tỉnh ngủ nữa à.” Dư Duyệt đỏ mặt đẩy anh đang chen lấy ra, cố ý giả ngu, “Em muốn rửa mặt, anh qua bên kia rửa đi, em không có thời gian nói nhảm với anh!

“Sao lại là nói nhảm.” Tịch Thành Nghiễn nhanh chóng lấy cục xà phòng từ trong nước ra, vội vàng súc miệng, rồi dựa vào vai Dư Duyệt, nghiêm túc nói: “Anh nói thật đó, Dư Duyệt, chúng ta kết hôn đi.”

“Em không muốn kết hôn với anh!” Dư Duyệt bị anh nhìn càng lúc càng đỏ mắt, vươn tay đánh anh một cái, thấp giọng trách móc, “Anh thích tìm ai thì tìm.”

“Anh tìm em đây.” Tịch Thành Nghiễn ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ Dư Duyệt làm nũng, “Kết hôn nhé, được không? Anh sẽ đối xử với em thật tốt.”

“Chúng ta mới quen nhau có vài ngày thôi.” Dư Duyệt nhíu mày, không đồng ý đẩy anh ra, chặn lời phản bác của Tịch Thành Nghiễn, “Đừng nói nữa, dù sao cũng phải chờ em thi xong xây dựng hai rồi nói.”

Tịch Thành Nghiễn không cam lòng, vừa định đáp lại, liền nghe thấy bà nội Dư kêu: “Ngư Ngư, đừng lề mề nữa, mau ra ăn đi, trứng ốp lết mà lạnh thì ăn không ngon đâu!”

“Con ra đây!” Dư Duyệt cất cao giọng trả lời bà nội, trừng mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn còn muốn quấy rầy tiếp bên cạnh, giựt lại cục xà phòng. Vừa nhắm mắt rửa mặt, vừa thầm than, người ta cầu hôn nếu không cầm nhẫn kim cương quỳ xuống hay cái gì đó, thì ít nhất cũng có được một bó hoa hồng, thế mà nhà mình ngược đời, cầu hôn trong toilet! Đồng ý với anh mới là chuyện lạ!

Ba người ăn tối xong, Tịch Thanh Nghiễn tình nguyện dẫn bà nội dư ra ngoài đi dạo, tuy tháng mươi trời vẫn còn nóng, nhưng dù sao cũng tốt hơn trước nhiều, gió thu vô cùng mát mẻ, chắc bà nội Dư có thể chịu được.

Bà nội Dư vốn là người hoạt bát, vừa nghe nói được đi ra ngoài, bà vui vẻ như một đứa trẻ, lập tức đồng ý.

Thấy vậy, Dư Duyệt thở dài một hơi, trong ngực hơi chua chát, đây là năm thứ ba cô đi làm, nhưng nhờ phúc của Tịch Thành Nghiễn mà bà mới có thể ở đây, nếu cô có bản lĩnh một chút, cũng sẽ không để bà sống ở quê một mình như vậy được, nghĩ một hồi, mắt cô ửng đỏ, nắm chặt tay Tịch Thành Nghiễn lôi di, im lặng bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Thấy hành động nhỏ nhặt của cô, Tịch Thành Nghiễn khẽ nhếch môi, nắm tay cô.

Thẩm Quyến có rất nhiều nơi để chơi, nhưng chẳng nơi nào hợp cho người già, mà bây giờ lại trùng vào ngày 1 tháng 10, chắc chắn ở đâu cũng kín người, đang khổ sở suy nghĩ không biết nên dân bà nội Dư đi đâu, bà nội Dư liền chủ động hỏi Tịch Thành Nghiễn, “Tiểu Tịch, có chùa hay miếu gì không? Bà muốn đi cúng một chút.” Bây giờ, bà nội Dư đã đổi từ cách gọi Tịch Thành Nghiễn sang Tiểu Tịch, có thể thấy bà cụ hoàn toàn thừa nhận Tịch Thành Nghiễn là cháu rể của mình.

“Chùa à?” Tịch Thành Nghiễn không biết ở đâu có chùa, từ nhỏ tới lớn anh chưa từng đi chùa hay miếu lần nào, cuối cùng đành lén lút baidu tìm vào cảnh chùa, rốt cuộc cũng tìm được địa điểm. Mọi người nói chùa ở vườn Tiên Hồ rất được, mặc dù Tịch Thành Nghiễn là người theo chủ nghĩa, nhưng ai bảo bà cụ thích làm gì.

“Đi chùa cúng, tổng mấy cái xui xẻo đi, đừng để hai cái đứa vô tâm truyền vận xui cho Ngư Ngư của chúng ta.” Bà nội Dư yêu thương vỗ tay Dư Duyệt, nhìn cô cháu gái nhỏ một tay bà nuôi lớn, cứ thấy sao mà yêu thế, nhưng lại đau xót không thôi, con bé thế này, mà lại có đôi ba mẹ như vậy, trẻ con ai cũng được nâng niu trong tay, mà Ngư Ngư của bà, từ nhỏ đã phải theo bà làm nông, nấu cơm nuôi heo, chuyện gì cũng làm, vô cùng vất vả, thế mà còn bị hai vợ chồng Dư Chí Lượng kia làm phiền.

Nghĩ tới đây, bà nội Dư âm thầm lau nước mắt, nhìn thoáng qua Tịch Thành Nghiễn, trong lòng thở dài, thằng bé này cũng đáng thương không kém.

“Cũng cầu xin cho Tiểu Tịch luôn.”

Nghe bà nói vậy..., Tịch Thành Nghiễn mím môi cười, ngại ngùng gật đầu. Anh thích cách bà nội Dư dịu dàng gọi anh là Tiểu Tịch, thích bà nội Dư quan tâm tới anh, từ nhỏ tới lớn anh chưa từng được như vậy, nhưng bây giờ có bà cụ hiền lành bên cạnh, trái tim trống rỗng nhiều năm của anh cũng được lấp đầy.

Vươn cây Tiên Hồ cách nhà bọn họ hơi xa, Tịch Thành Nghiễn lái xe gần một tiếng đồng hồ mới tới nơi, chùa Hoằng Pháp nằm ngay chân núi, bắt buộc phải leo núi để lên. Lúc đầu, Tịch Thành Nghiễn định chạy xe tới trong công viên thôi, nhưng Dư Duyệt vừa nhìn thấy đám cây rậm rạp kia liền đau cả đầu, bảo Tịch Thành Nghiễn đậu ở ngoài được rồi.

Ngọn núi này cũng không cao mấy, nhưng đường đi rất quanh co, thanh niên suốt ngày ngồi trong văn phòng ít vận động thì khó mà bò lên được, huống chi là người già như bà nội Dư. Nhưng ngờ đâu, bà nội Dư lại đi trước dẫn đường, cái ngọn núi bé xi này thì có là gì, lúc Dư Duyệt học cấp ba, ngày nào cũng phải leo núi.

Tuy năm đó, Dư Duyệt được miễn học phí, nhưng muốn học cấp ba thì vẫn phải chi một khoản tiền không nhỏ, ngoài số tiền trợ cấp của ông nội Dư, bà nội Dư không còn cách nào để kiếm được tiền nữa, cuộc sống rất khó khăn, không thể không đổi cách kiếm tiền.

Lúc đó, cách nhà Dư Duyệt không xa, có ngọn núi Đại Thanh, một vài người tới đấy lập nghiệp, bao cả ngọn núi, ngày nào cũng mướn thanh niên trong thôn dọn dẹp đám cây sồi, một ngày được 50 đồng, công việc vô cùng vất cả, những người trẻ tuổi ngày nào cũng làm tới eo mỏi lưng đau, nhưng chỉ được hai tháng rồi thôi, bà nội Dư không bỏ cuộc, mỗi sáng, mặt trời chưa lên, bà đã bắt đầu công việc..., lúc mặt trời đã lặn bà mới về, chỉ vì 50 đồng kia mà bà lại liều mạng.

Tới lúc Dư Duyệt biết được tiền cơm của mình từ đầu ra, cô lén khóc thầm, càng lúc càng tiết kiệm, cả tiền sách vở học cô cũng không dám mua, lúc thi vào trường cao đẳng, cô không dám mở miệng xin tiền bà nội Dư. Sau khi tốt nghiệp, cô chia cho bà nội Dư một nửa tiền lương của mình, sợ bà vì thiếu tiền mà lao lực.

Thấy lưng bà nội Dư còng xuống, mắt Dư Duyệt đỏ bừng, thầm thề, từ nay về sau sẽ không để bà chịu khổ nửa.

Vì được nghỉ phép tới mười ngày, cho nên rất nhiều người tới đây cúng Phật, Tịch Thành Nghiễn chen lấn trong đám người gần chết mới lấy được ba cây hương. Bà nội Dư vô cùng thành kính, bà cụ chắp hương trước ngực, nhắm mắt, quỳ gối lên đệm, nghiêm túc cúi đầu lạy ba cái trước tượng Phật.

Cầu xin Phật Tổ phù hộ cho cháu gái của con sau này được bình an, hạnh phúc cả đời.

Cầu xin Phật Tổ phù hộ công việc của cháu rể được thành công, cả đời an khang.

Cầu xin Phật Tổ phù hộ sau này con có thể chết trong yên lặng, không trở thành gánh nặng cho hai đứa cháu này.

Lúc ra khỏi vườn cây Tiên Hồ, trời đã sập tối, Tịch Thành Nghiễn biết bà nội Dư không quen ăn mấy món Quảng Đông, liền dẫn bà tới quán cơm mà Dư Duyệt đã nói là món Đông Bắc chính cống, bà cụ ăn rất vui vẻ, hiếm khi không thấy bà phàn nàn về chuyện tiền bạc.

“Con thấy Hứa Thanh Nguyễn thế nào?”

“Còn thế nào được nữa bà, dù sao, dù sao cũng chỉ làm bạn được thôi.” Nghe bà nội hỏi Hứa Thanh Nguyên, mặt Dư Duyệt hơi nóng, cô cúi đầu lầm bầm.

“Cái con bé này.” Bà nội Dư chọt ngón tay vào trán cô, nói: “Làm bạn thì cứ nói rõ với người, đừng có thả thính người ta!”

“Con đâu có!” Dư Duyệt phản bác, “Con nào thả thính anh ta!”

“Nếu con không có thì tại sao Tiểu Hứa lại tới nhà chúng ta, con nói thử bà nghe nào!”

“Đó, đó là vì con giận dỗi với Tịch Thành Nghiễn....” Dư Duyệt cắn môi, nhăn nhăn nhó nhó nói.

“Con thật là.” Bà nội Dư lắc đầu, “Quen với người ta rồi, thì còn cự nự làm gì, phải sống cho tốt chứ.” Bà nội Dư xê tới cạnh Dư Duyệt, tận tình khuyên nhủ: “Bà vốn không muốn nói đâu, nhưng nghĩ lại thì không được.” Dừng một chút, bà nói tiếp: “Hai đứa định khi nào mới kết hôn?”

Dư Duyệt run lên, rốt cuộc hôm nay là cái ngày gì thế, sao ở cũng nói chuyện kết hôn với cô hết vậy.

“Bà nội, con...” Dư Duyệt tìm lấp liếm cho qua, liền bị bà nội Dư trợn mắt ngắt lời, “Đừng hòng lừa bà, đã ở chung nhà luôn rồi mà còn không chịu kết hôn à? Người trẻ tuổi các con thật là...” Bà nội Dư lắc đầu, cảm thấy người vai dưới bây giờ đúng là không ra hồn gì.

“Con không nói con không muốn kết hôn....” Dư Duyệt vắt óc suy nghĩ, “Chỉ là, con chỉ đang đợi tới lúc thi xong xây dựng hai mới tính thôi.”

“Bà mặc kệ cái thi cử gì đó của con, dù sao cũng phải kết hôn đi, cứ ở chung như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!”

“Được rồi, được rồi.” Dư Duyệt có thể đùa giỡn, mặt lạnh, giận hờn này nọ với Tịch Thành Nghiễn, nhưng lại bó tay với bà nội Dư, đành đồng ý theo, “Con biết rồi, con sẽ xem xét.”

Ý cô là chấm dứt tại đây, nhưng không ngờ bà nội Dư cho rằng cô đã đồng ý rồi, thế nên, tới lúc Dư Duyệt hối hận thì không còn kịp nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.