Nam Trà Xanh Giả Gái Muốn Cưa Đổ Tôi

Chương 14




Edit: Đào

Beta: An An

_

Cố Minh Âm cảm giác như mình đang xem một trò cười khôi hài.

Thành kiến của cha mẹ với cô sâu như vực thẳm, chỉ luôn nghĩ về phương diện xấu nhất của cô, người chán ghét mình sau này lại muốn trở thành chồng của nữ chính, nhưng mặc kệ bọn họ vũ nhục ra sao, cuối cùng vẫn như cũ mà Happy Ending. (HE: Kết thúc viên mãn.)

Cho dù đây là thế giới tiểu thuyết, nhưng Cố Minh Âm vẫn như cũ mà cảm thấy ghê tởm.

Cô nắm chặt ngón tay nhìn về phía cảnh sát: “Có tiện để cháu dùng máy tính một chút không ạ? Chỗ cháu có chứng cứ chứng minh cháu trong sạch.”

“Đương nhiên có thể.”

Sau khi được đồng ý, Cố Minh Âm đem video đã quay trước đó tải lên máy tính,cô châm biếm nói với Triệu Mặc Thần: “Tới đây, tới xem một chút xem ai quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ cậu”

Triệu Mặc Thần vẫn ôm hoài nghi, tuấn mi vặn chặt, mi tâm xoắn thành một nút thắt. (?)

Hắn hơi mím môi, đi vòng qua chiếc ghế, sau đó nhìn thấy được những hình ảnh vừa hoảng sợ vừa ghê tởm.

Cố Minh Âm quay video vô cùng rõ ràng, xuyên qua đám người đang chen lấn, hắn tận mắt nhìn đến thấy một dáng người đàn ông thấp bé, mặc váy mà tới gần hắn, Cố Minh Âm cố ý phóng to màn hình, chỉ thấy người kia đang liếc ngang liếc dọc, cánh tay giả vờ như vô tình đụng phải hắn (TMT).

Ghê tởm.

Đây là phản ứng đầu tiên của Triệu Mặc Thần.

Dạ dày hắn bắt đầu buồn nôn, nước chua từ dạ dày cuồn cuộn về phía trước làm hắn phải ráng chống đỡ mới có thể không trực tiếp phun ra.

Cha mẹ Cố cũng đã thấy rõ video, hai người dù sao cũng là thế hệ trước, đối với loại người dạng này chưa bao giờ tiếp xúc qua, chưa từng có nghĩ tới con trai cũng sẽ bị con trai xâm phạm, trong lúc nhất thời đối mặt nhìn nhau, á khẩu không nói được lời nào.

Để cho người kinh ngạc là, lúc ấy Triệu Mặc Thần không hề có ý phản kháng.

Nhìn qua nét mặt của hắn có thể thấy, hẳn là đã biết đằng sau mình có người, nhưng mà hắn hầu như không hề tỏ vẻ gì cả, vừa bất lực vừa đáng thương, bị động chịu đựng hết thảy.

Triệu Mặc Thần buông xuống hai tay dùng lực siết chặt thành quyền, hắn tiến lên đoạt lấy con chuột bấm tắt video, trong đôi mắt phiếm hồng đều là giận dữ cùng hung bạo.

Văn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có Cố Minh Âm nở nụ cười.

“Triệu Mặc Thần, cậu dựa vào cái gì mà mạnh miệng vu khống tôi vậy hả?”

“Cậu thực sự bởi vì bị quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ nên mới báo cảnh sát hay là chỉ vì muốn tống tôi vào tù mà báo cảnh sát?”

“Tôi đã từng là thích cậu, là vì thích cậu nên đã làm một vài hành động điên rồ, đối với việc này tôi thực lòng xin lỗi, là tôi không nên chẳng biết xấu hổ mà dây dưa với Triệu đại thiếu gia. Nhưng hôm nay tôi đã làm gì sai? Cậu ỷ vào việc tôi từng thích cậu mà tùy ý vu khống tôi thế nào cũng được sao?”

Cố Minh Âm tự tự châu cơ*, khiến Triệu Mặc Thần nói không nên một câu phản bác.

*tự tự châu cơ: lời nói tựa như châu như ngọc

Trái tim của hắn giống như muốn nổ tung, nghẹn ứ, khó chịu, xấu hổ, còn có tức giận không hiểu rõ.

Triệu Mặc Thần đứng yên hồi lâu mới miễn cưỡng tìm về lý trí, hai mắt chăm chú nhìn cô, “Hắn là phạm phải tội dâʍ ɭσạи, không có nghĩa là cô vô tội. Còn cô vì sao lại muốn quay video? Vì sao lại đúng dịp cùng một chuyến tàu điện ngầm với tôi? Tôi có lý do hoài nghi là cô tự biên tự diễn, nhân cơ hội hấp dẫn chú ý của tôi, lấy được hảo cảm của tôi, nói không chừng người trong video này chính là cô thuê.”

Mẹ Cố nghe hắn nói xong, lại hoài nghi đánh giá cô, “Minh Âm, con thật làm như vậy sao?”

Cố Minh Âm ánh mắt lành lạnh, cô đối với bọn họ không có một tia tình cảm nào, “Cố nữ sĩ, bà thực sự có não không vậy?”

“Con…”

Mẹ Cố không nghĩ đến cô sẽ dám tranh luận, lúc này đang muốn tức giận, nhưng mà Cố Minh Âm căn bản không cho bà có cơ hội nói chuyện, cô không chút hoang mang cắn trả Triệu Mặc Thần: “Nếu cậu đã nói như vậy, tôi đây có lý do hoài nghi cậu cùng người đàn ông trong video này là đồng lõa, thông đồng làm bậy muốn nói đổ tội tôi dâʍ ɭσạи, dù sao chứng minh thư của tôi cũng đã ghi đủ 18 tuổi, muốn đưa tôi vào tù là chuyện rất dễ dàng.”

Triệu Mặc Thần mí mắt hung hăng giật giật, “Tôi một thằng đàn ông làm sao sẽ dùng loại thủ đoạn này!”

Cô đề cao âm lượng: “Ý của cậu là tôi một đứa con gái là có thể sử dụng loại thủ đoạn này hả?!”

Phía đối diện không nói gì, Minh Âm dùng từ càng thêm sắc bén: “Coi bản thân mình là hoa thơm ngào ngạt giữa rừng, người khác đều là đầu óc xấu xa chứa đầy phân??”

“Triệu Mặc Thần cậu đúng là đem má phải của cậu dán lên má trái, một bên không biết xấu hổ một bên da mặt dày, may mắn chứng minh thư của cậu còn chưa trưởng thành, nếu không đừng trách tôi kiện cậu tội vu oan giá họa!”

“Còn mấy người nữa.” Mắng xong Triệu Mặc Thần, ánh mắt lại dừng ở trên người đôi vợ chồng kia, “Mấy người là cha mẹ ruột của tôi không sai, hôm nay để mấy người đứng ở chỗ này cũng chỉ bởi vì chúng ta có chút quan hệ máu mủ, tuy nhiên mối quan hệ này không thể trở thành lý do các người tùy ý nhục nhã tôi, huống chi từ nhỏ đến lớn, hai người căn bản không đóng góp một chút trách nhiệm nào, hiện tại càng không có tư cách vênh váo tự đắc, xoi mói, hai người xứng sao?”

Cố Minh Âm một trận điên cuồng hét ra, thành công chấn nhiếp** ba người, Triệu Mặc Thần há miệng thở dốc, siết chặt quyền không phát ra âm thanh.

**chấn nhiếp = shock và sợ hãi

Mắt thấy bọn họ bị mắng cho túi bụi, một bên dân cảnh nhịn không được mở miệng vì cô giải thích: “Mọi người đừng ồn ào nữa! Tôi nói phụ huynh mấy ông bà là có chuyện gì xảy ra? Còn có tên tiểu tử này, sự việc không có chứng cớ thì đừng có nói lung tung, không tốt đối với thanh danh cô gái nhỏ người ta.”

Dân cảnh ở đây lộ vẻ không đồng ý, tiếp tục nói: “Người trong video này lại tái phạm lần nữa. Hắn có sở thích biếи ŧɦái, thường xuyên mặc đồ cổ quái đi tàu điện ngầm, sau đó quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ cả nam cả nữ, có nam sinh bị sờ soạng cũng không dám báo cảnh sát. Không ít mấy cô gái can đảm, trực tiếp bắt hắn ngay tại chỗ đưa đến cục cảnh sát. Nhưng mà chúng tôi cũng giữ hắn không được bao lâu, mỗi lần thả ra ngoài không mấy ngày lại tái phạm.” Cảnh sát liếc mắt nhìn cha mẹ Cố, “Chẳng trách cô gái nhỏ sẽ quay video trước lưu lại bằng chứng cho mình, mấy người quả nhiên không phân biệt tốt xấu mà mở miệng vu oan, nếu không có video thì quả là nói không rõ mà.”

Hai khuôn mặt già nua bỏng rát, đối mặt với chỉ trích rốt cuộc nói không nên lời.

“Cô bé đến lấy khẩu cung trước, nói cho bọn chú biết lúc ấy tình huống như thế nào.”

Cố Minh Âm gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống đem chuyện đã xảy ra nói một lần.

“Cho nên cháu là muốn đuổi đi kẻ tình nghi, mới cố ý đi vòng qua ?”

“Vâng.” Cố Minh Âm gật gật đầu, “Dù sao cũng là bạn học, cũng không thể thấy chết mà không cứu.” Nói, ánh mắt trào phúng dừng lại trên người nào đó, giọng nói ý vị thâm trường “Nhưng hình như cháu giống như đang làm điều thừa, dù sao bạn học Triệu lợi hại như vậy, trong trường học mỗi ngày đi bắt nạt người khác, làm sao có thể bị người ta bắt nạt.”

Triệu Mặc Thần trên mặt không có biểu cảm gì, không nhìn ra rốt cục bây giờ hắn đang nghĩ gì.

Cố Minh Âm nói: “Cháu cũng sợ hãi gã ta mang theo hung khí, cho nên chỉ là giả vờ dùng cặp sách phá hắn, hắn giống như cảm nhận được, sau đó liền chạy.” Cố Minh Âm cũng không thể nói mình dùng sách ăn miếng trả miếng, nếu là kẻ hiềm nghi quay lại cắn ngược cô một ngụm, cô cũng không thể giải thích rõ.

“Được rồi, chú đã hiểu rồi.” Dân cảnh ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, “Cháu có thể chủ động đứng ra bảo vệ bạn học, đây là hành vi vô cùng dũng cảm. Đồng thời cháu cũng hiểu được phải bảo vệ mình, đây cũng là lựa chọn chính xác, về phương diện này cha mẹ cháu giáo dục cũng không tệ lắm.”

Dân cảnh ý thức được mâu thuẫn giữa cha mẹ cùng Cố Minh Âm, cuối cùng cố ý đề cập một câu để hóa giải phần xấu hổ này.

Ai ngờ giọng nói của cô thản nhiên : “Chú hiểu lầm. Cháu là từ trong khe núi ra, cha mẹ chưa dạy cháu bao giờ cả, toàn dựa vào bản thân giáo dục chính mình.” Cô nói, “Đối với phương diện quản lý bản thân, cháu vẫn làm rất tốt.” Giọng nói mơ hồ có chút kiêu ngạo.

Có thể nhìn ra, cha mẹ Cố bởi vì những lời này mà thay đổi sắc mặt.

Bọn họ tự biết đuối lý, dù sao Cố Minh Âm nói đều là sự thật, coi như muốn phản bác cũng tìm không ra lý do phản bác, cuối cùng cứng rắn đem oán trách cùng nước miếng nuốt ở trong bụng.

Dân cảnh không mạnh mẽ ép giải quyết mâu thuẫn nữa, ngược lại lại nói với Triệu Mặc Thần: “Bạn học, lần sau nếu lại gặp chuyện như thế này phải can đảm phản kháng, mạnh dạn báo cảnh sát, không cần phải cảm thấy ngại hay mất mặt mà không dám nói. Nhóc phải biết kẻ phạm tội chính là ỷ vào điểm này mới muốn làm gì thì làm.”

Triệu Mặc Thần trên mặt xấu hổ, làn da hết xanh lại đỏ.

Hắn từ nhỏ đến lớn đã bao giờ phải chịu loại nghẹn khuất như thế này, vốn dĩ sự chán ghét cùng với nỗi thống hận Cố Minh Âm chuyển dời gấp bội đến trên người tên đàn ông trong video.

Hắn ở mặt ngoài thuận theo nghe lời dạy bảo, đáy lòng đã sớm lập kế hoạch trả thù.

“Được rồi, mọi người có thể đi về trước. Có tin tức gì chúng tôi sẽ liên lạc lại sau.”

Ghi khẩu cung xong, mấy người một trước một sau từ cục cảnh sát đi ra.

Triệu Mặc Thần giống như có chuyện muốn nói với cô, lại  ngại cha mẹ Cố gia đang ở đây, cuối cùng chỉ là nhìn cô một cái, không nói gì quay người rời đi.

Diễn biến việc này làm chậm trễ cô không ít thời gian, tiếp tục đi dạo phố là chuyện không thể nào, Cố Minh Âm đeo cặp sách chuẩn bị trực tiếp về trường, kết quả mới vừa đi hai bước tay liền bị giữ chặt.

“Minh Âm.” Biểu tình mẹ Cố đối với cô ôn hòa không ít.

Cô lạnh lùng liếc nhìn cái tay kia, mặt không thay đổi dùng lực rút cổ tay ra, lui về phía sau hai bước, trong ánh mắt tràn đầy xa cách: “Bà Cố, tự giải quyết cho tốt.”

Cái xưng hô khiến Cố mẫu đang tươi cười bỗng cứng đờ: “Minh, Minh Âm?”

“Lần trước tôi nói rất rõ ràng, về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ai cũng không can thiệp việc của ai. Chi tiêu nửa năm này tôi sẽ tìm cơ hội trả lại cho nhà mấy người, đợi khi tìm được thời cơ thích hợp, tôi sẽ tách hộ khẩu chuyển ra ngoài, đến thời điểm đó còn phải phiền toái hai vị lại cùng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.”

Cô châm chọc cười một tiếng: “Cũng may lần này bởi vậy mà biết đường.”

Ánh nắng tươi đẹp, lớp trang điểm tinh xảo của mẹ Cố cũng bị sắc mặt làm cho trắng bệnh.

Bà phát run, ánh mắt lấp lóe, xem ra bị lời nói của Minh Âm kíƈɦ ŧɦíƈɦ không nhẹ.

Cố Minh Âm đối với bộ dáng yếu ớt chật vật của bà không hề bộc lộ một chút đồng tình, hất đuôi ngựa, bắt một chiếc taxi rồi ngồi lên.

Mẹ Cố nhìn theo đuôi xe ngày càng biến nhỏ, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cổ cảm xúc khó chịu.

Việc hôm nay bà hiểu lầu cô là không đúng, nhưng mà sau khi biết chân tướng bọn họ là muốn khen ngợi cô. Dù sao cô giúp con trưởng Triệu gia, cũng xem như một việc tốt.

Mẹ Cố hoàn toàn không nghĩ ra con gái đón về không lâu mà vì sao lại bài xích bọn họ như thế, rõ ràng cô vốn dĩ nên khát vọng tình thương của bọn họ, lúc này mới ngắn ngủi mấy ngày giống như là thay đổi thành người khác vậy. Chẳng lẽ là vì khối ngọc kia? Hay là bởi vì ghen tị với Tịch Nguyệt?

Mẹ Cố càng nghĩ càng không thể hiểu nổi, tâm tình tích tụ thật nhiều làm cơ thể bà càng thêm không thoải mái.

“Ông nói xem, Minh Âm đây là làm sao vậy?” Mẹ Cố sau khi ngồi lên xe một câu liền hỏi về Minh Âm.

Cha Cố hừ lạnh một tiếng, “Tôi thấy là nó ở bên ngoài lâu nên trở nên hư hỏng rồi đấy ! Quay về tôi cùng Lão Đại nói một tiếng, để hắn hôm nay tan tầm tiện đường làm thủ tục trả phòng cho Minh Âm, để nó về nhà ở.”

Mẹ Cố gật gật đầu: “Đúng vậy, để con bé vẫn luôn ở bên ngoài dù sao cũng không tốt.” Nói xong ánh mắt lại u sầu, “Nếu nhỡ đâu… nó không trở về thì làm sao bây giờ?”

“Không trở về?” Cha Cố giọng nói nghiêm khắc, “Nó ở Giang thành này chỉ có thể dựa vào chúng ta, không trở về nó còn có thể về đâu?!”

Mẹ Cố cũng cảm thấy có lý, chợp mắt không nói gì.

Bà cảm thấy Minh Âm chẳng qua còn chưa thân mình, chờ thân rồi, quan hệ tự nhiên có thể tốt lên. Bọn họ là cha mẹ đẻ của cô, cô không tìm bọn họ còn có thể tìm ai?

Truyện chỉ được đăng tại truyenwiki1.com @tiemduahau và wordpress https://meothichandua.wordpress.com/ mọi web khác đều là ăn cắp!!!

**

Cố Minh Âm đối với việc này hết thảy hoàn toàn không biết gì cả, còn đang trên xe taxi yên lặng liếc nhìn APP.

Lần này nội dung cốt truyện tặng cho cô năm điểm, khen thưởng độ khó hai sao so ra còn tốt hơn cả độ khó ba sao lúc trước, điều này đúng là làm người ta kinh ngạc. Cố Minh Âm lưu lại 2 điểm dùng để giải khóa nội dung cốt truyện, đem ba điểm còn thừa toàn bộ thêm vào trí tuệ,  hiện tại giá trị trí tuệ của cô đang là 37, lập tức sắp đột phá mức 40.

Cố Minh Âm đóng thông tin cá nhân lại, sau đó mở ra xem đánh giá phản hồi.

Thông qua phản hồi của người đọc, Cố Minh Âm cuối cùng cũng hiểu vì sao được khen thưởng cao như thế rồi.

– Gia sướng, lần đầu tiên trong tiểu thuyết ngôn tình nhìn thấy được nam chủ bị biếи ŧɦái trên tàu điện ngầm quấy rối.

– Mặc dù biết không nên, nhưng là tui vẫn không nhịn nổi ha ha ha ha ha ha ha.

– Con trai nhà người ta làm gì mà một mình đi ra ngoài như thế? Vừa thấy là biết không thủ nam đức.

– Mặc ít như vậy đúng là đáng đời bị quấy rối.

– Người phía trước chơi có chút quá đáng nha? Nhục mạ người khác không phải là phạm tội à?

– Lầu trên đừng thánh mẫu, những lời này ở đời thực cũng không hiếm thấy, huống chi đây là tiểu thuyết, đừng có bắt bẻ nữa.



Bình luận phía dưới bởi vậy mà mở ra trận chiến, đánh đến nước sôi lửa bỏng không còn một ngọn cỏ, khiến Cố Minh Âm nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Lạc, lạc đề rồi?!!

Hệ thống: [ Kí chủ đừng kích động, nhiệt độ thảo luận về nội dung tiểu thuyết càng cao, khen thưởng của ngài cũng theo thế mà tăng cao. Về sau sẽ cần phải sửa đổi cốt truyện khiến độc giả gây tranh cãi nhiều hơn trong tương lai, thế nên ngài phải nỗ lực bền bỉ đấy..”

“… ?” Cố Minh Âm trực tiếp cự tuyệt, “Lượn, loại nội dung cốt truyện này vẫn là chút kinh khủng.” Nói ra thì thực sự rất ghê tởm, cô thà rằng tiếp tục tiếp cận nữ phụ chứ không phải đi náo loạn dư luận xã hội như vậy.

Hệ thống không nói tiếp nữa.

Đang muốn tới trường học thì Cố Minh Âm đột nhiên nhận được một tin nhắn lạ.

[ Nặc Danh: Tôi ở cửa sau trường học chờ cô. ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.