Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Chương 32




Sở Linh nhỏ giọng, vô cùng cẩn thận: "Không biết là một trò đùa quái đản hay là máy vi tính có vấn đề, mới vừa có một bộ số liệu, Lưu Diệp, đây cũng không phải là một loại sự kiện. Hơn nữa bộ số liệu này rất có thể ở phụ cận gần đây... Toàn thành phố đã phong tỏa, nếu như là thật, chỗ kia cũng không an toàn...!"

Tay chân Lưu Diệp lạnh như băng truy hỏi: "Này Sở Linh, anh cảm thấy chỗ nào an toàn, trốn kiểu gì, không không, ý của tôi là làm sao tôi tránh đi an toàn chút..."

"Rút lui khỏi vùng bị phong tỏa hoặc đến phòng thị chính, đúng rồi, thẻ thông hành của Khương Gia Quân chúng ta không biết có còn hiệu lực không, nếu cậu muốn ra ngoài thì có thể thử xem..."

"Tôi hiểu rồi." Lưu Diệp nặng nề gật đầu một cái, tự an ủi: "Anh hãy yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ bản thân thật tốt..."

Cô không dám dây dưa, dùng hết sức mình chạy ra ngoài, quả nhiên giống như Sở Linh nói, khắp thành phố đã mở giới nghiêm.

Lúc cô đến thì lối đi giữa khu người giàu và khu người nghèo đã bị lấp kín, những vẫn để lại một miệng nhỏ, có một vài binh lính đang ra ra vào vào qua chỗ đó.

Cô đánh bạo lấy thẻ thông hành của mình ra, cái căn cứ xác nhận là người của Khương Gia Quân này là lúc mở tiệm Quan Chỉ làm cho cô.

Lúc cô đi qua, những binh lính kia ngược lại không nói gì, chỉ là cô vừa mới đi qua, những binh lính kia liền bị mắc kẹt ở cái cái miệng nhỏ đó, có một người hình như còn ngã nhào la hét phía sau cô: "Đừng mẹ nó thả người, phía trên vừa ra lệnh, mọi người ở tại chỗ chờ nhận lệnh kiểm tra!!!"

Cô thở dài một hơi, thật sự chỉ thiếu chút xíu nữa là cô xong đời, phần lớn mọi người trong khu nhà giàu đều đã đăng ký vào danh sách, nhưng chỉ cần cô đi vào khu người nghèo...

Nhưng nếu ở cùng đám Vũ Mị sẽ trở thành đối tượng kiểm tra trọng điểm, vậy đi tìm Hoàn Thiểu Hàng...

Cô vừa nghĩ vừa đi.

Tốc độ của cô rất nhanh, một chút cũng không dám chậm trễ.

Đợi cô đi tới gần khu chợ bán thức ăn, có một chiếc xe chạy như bay dừng lại bên người cô.

Không có phi thuyền mà cô vẫn sợ từ trên trời giáng xuống, cũng không có quân đội dọa người dài dằng dặc, cô cho là cảnh tượng lùng bắt cô ít nhất cũng phải kinh thiên động địa, làm cô run sợ trong lòng.

Kết quả trong xe chỉ có một người nhảy xuống.

Giống như cái túi xách, người nọ xách cô tới, trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhét vào trong xe.

Đợi cô đi vào mới phát hiện người tóm cô, còn có người lái xe cô đều biết hết.

Những người này đều ở trong quân đoàn một, mà người tóm cô vào trong xe chính là Quan Chỉ, rõ ràng không gian trong xe không lớn, Quan Chỉ lại giống như bị hù dọa, ngồi cách xa cô một khoảng.

Quan Chỉ vẫn luôn cao cao tại thượng thích làm bộ khốc, lúc này đang choáng váng nhìn cô.

Cuối cùng trải qua nhắc nhở của trước mặt tài xế, tên Quan Chỉ này mới nhớ tới lấy một sợi tóc của cô thả vào trong một cái máy đọc thẻ.

Lưu Diệp không biết kia là dụng cụ gì, chỉ là sau khi bỏ sợi tóc vào, cô thấy hô hấp của Quan Chỉ ngừng lại một lúc lâu. Sau đó thì trở nên dồn dập.

Hắn không ngừng ngẩng đầu lên nhìn cô, lại không ngừng cúi đầu nhìn dụng cụ, số liệu hiện bên trên Lưu Diệp xem không hiểu, nhưng cô biết thân phận của mình nhất định đã bị lộ.

Cô nuốt ngụm nước miếng, núp vào góc khuất nhất của xe.

Xe đi rất vững vàng, dần dần đi đến bờ biển, đã có thuyền đang đợi bọn họ ở đó.

Xe lái thẳng lên trên thuyền.

Dọc đường người bên trong xe vẫn không lên tiếng, không khí bên trong ngột ngạt  đáng sợ.

Lưu Diệp đã sợ đến choáng váng, đầu óc cô căn bản không chuyển động được.

Mãi cho đến khi xe gần đến đảo, xe lần nữa đi vào trong đất liền, cô mới dần dần biết mình đang bị mang đi đâu.

Đây là địa bàn của Khương Gia Quân.

Lần trước tới chính là người này nhìn mình chằm chằm muốn làm thầy giáo của mình, cô giống như con thỏ chạy tới nhảy lui trên đảo, nỗ lực học tập.

Còn có Sở Linh, còn có phòng bếp cô quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Nhưng bây giờ tất cả đều làm cô cảm thấy kinh khủng.

Đã sớm có người đứng chờ trên đất trống, phía sau người đó là chiếc phi thuyền xinh đẹp xa hoa.

Gió trên đảo rất lớn, vạt áo của người nọ bị gió thổi không ngừng nhấc lên rơi xuống.

Chờ khi xe chậm rãi lái tới gần, lòng của Lưu Diệp đã co lại thành một nắm.

Cái người đang đợi cô, trước đây không lâu còn ăn cơm cùng cô.

Chờ đám Quan Chỉ đi xuống, anh vẫn không động đậy, tay chân cô thì đã bị dọa mềm nhũn.

Trước kia khi chưa bị phát hiện bản thân còn nghĩ đến những chuyện kinh khủng tự hù dọa mình, bây giờ thật sự bị người ta phát hiện, cô ngược lại đầu óc trống rỗng.

Cửa xe mở ra, cô đứt quãng nghe Khương Nhiên nói với bên ngoài: "Bây giờ còn chưa biết... Những người đó sẽ hoài nghi truy xét, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ lại là một người lớn như vậy, mặc kệ là ai có loại vật này cũng không thể hai mươi năm không lộ ra chút tiếng gió, hiện tại bọn họ chỉ cho rằng chúng ta nghiên cứu ra cái gì..."

Bồ,CôngAnh~di,ễ..n.đà,.l.e.q.u.ý.đôn

Anh đang sắp xếp nhiệm vụ...

Trong lúc đó hình như Khương Nhiên còn gọi mấy cuộc điện thoại.

Bọn họ nhìn qua đều rất khẩn trương bề bộn nhiều việc, vẻ mặt lại càng nghiêm túc đáng sợ.

Nhưng tại vài phút rảnh rỗi, Lưu Diệp nhạy cảm cảm thấy ánh mắt của những người đó thỉnh thoảng len lén nhìn cô.

Ngay cả Quan Chỉ thích làm bộ làm tịch cũng liếc trộm cô vài lần.

Chờ sau khi sắp xếp xong hết nhiệm vụ.

Rốt cuộc Khương Nhiên cũng đi vào trong xe.

Cái xe này rất không thu hút, không gian cũng không lớn.

Khi anh đi vào còn cố ý đóng cửa xe lại, nháy mắt không khí trong xe liền trở nên căng thẳng.

Cô đã từng thấy qua rất nhiều mặt của anh, Khương Nhiên không kiên nhẫn, Khương Nhiên tùy hứng bá đạo, còn có Khương Nhiên mãnh mẽ có thể dựa vào, thậm chí mang một chút tật xấu, cô đều đã từng thấy, nhưng Khương Nhiên như thế này cô chưa từng thấy qua.

Lúc anh nhìn cô đã sớm không mang ý cười, cô có thể cảm thấy, mình ở trong mắt anh đã biến thành vật gì đó, một loại sinh vật mà anh chưa từng thấy...

Cô nỗ lực rúc vào một góc trong xe.

Cũng mặc kệ cô cố gắng co mình thế nào, cuối cùng Khương Nhiên cũng tiến đến gần cô.

Anh không nói gì, cũng không lưỡng lự.

Tuy là Quan Chỉ đã dùng tóc của cô làm thí nghiệm, còn anh tự mình đi kéo quần Lưu Diệp.

Lưu Diệp dùng sức ép mình vào chỗ ngồi sau xe, cô ôm cái đệm trên xe thật chặt.

Nhưng rất nhanh cả người cô đều bị Khương Nhiên lôi kéo.

Sức mạnh hai bên chênh lệch quá lớn, cô căn bản không ngăn cản được.

Quần nhanh chóng bị lột ra.

Giống như sợ nhìn không rõ, Khương Nhiên còn bật hết đèn trong xe lên.

Nháy mắt như đang ở dưới ánh sáng ban ngày, Lưu Diệp thấy thân dưới của mình trần trụi không che đậy.

Nơi đó hoàn toàn hiện ra, cô xấu hổ ảo não điên cuồng giằng co, Khương Nhiên lại nhanh hơn một bước tách chân cô ra.

Cả người cô co lại, nhưng vẫn không thể tránh được.

Cô biết mình bị nhìn hết sạch, hơn nữa không chỉ nhìn sạch bóng, mà tên khốn kiếp trước mắt này vẫn còn đang quan sát cô!!!

Cô nhắm hai mắt lại, cố gắng suy nghĩ cô không ở nơi này cô không ở nơi này.

Cô khổ sở cho rằng mình sẽ bị XXOO luôn rồi, nhưng Khương Nhiên lại nhanh chóng buông cô ra.

Sau đó cô lại nghe thấy Khương Nhiên đang hỏi chuyện, đợi khi cô mở mắt, chỉ thấy Khương Nhiên giống như đang gọi điện thoại cho ai đó.

Anh cau mày trưng cầu ý kiến một lát, chợt quay đầu lại hỏi cô một câu: "Cậu đang có kinh nguyệt..."

Lưu Diệp đã không nói ra lời, vừa rồi cảm xúc của cô quá kích động làm thân thể căng cứng, cô đã sớm cảm thấy, cả người dinh dính.

Cô không lên tiếng, giống như xác chết nằm trên chỗ ngồi sau xe.

Còn không bằng cô chết đi cho xong rồi...

Khương Nhiên không truy hỏi gì nữa, chỉ nói với người trong điện thoại: "Biết rồi, trở về tôi sẽ bổ sung thêm kiến thức về phụ nữ học."

Cúp điện thoại, anh liền mở cửa xe ra, chỉ là trong nháy mắt cửa xe sắp được mở ra, anh liền nghĩ tới gì đó, nói với Lưu Diệp một câu: "Mặc quần áo vào."

Lúc này Lưu Diệp mới từ sau xe bò dậy, cô hít hít mũi, cảm thấy mình muốn qua đời.

Cô cái gì cũng không dám nghĩ, nhanh chóng mặc quần áo, ngay cả khi cài nút ngón tay cũng run rẩy.

Sau khi rời khỏi đây, đám người Quan Chỉ đã không còn ở bên ngoài.

Có lẽ Khương Nhiên muốn mang cô tới chỗ nào đó, sau khi cô đi theo Khương Nhiên vài bước, dường như anh mới nhớ ra cái gì, chợt cúi người ôm cô lên.

Đó là cái ôm công chúa tiêu chuẩn, Lưu Diệp không biết mình là không phải nếu bị ôm đi □.

Dây thần kinh trong đầu căng thẳng, anh ôm rất gần, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cô không biết nên nói gì, thịt béo lần lượt đưa tới miệng sói đói, còn có thể chạy được sao?

Nhưng... Dù sao cũng coi như là người quen... biết lẫn nhau, trước còn hi hi ha ha ăn cơm nói chuyện phiếm... Đảo mắt đã bị lột quần □... Cái này cô thực sự không đỡ nổi!!!

Cô mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin: "Khương Nhiên... Van cầu anh, chúng ta cũng coi như quen biết, anh còn muốn hạ hắc thủ với tôi à... Hơn nữa tôi còn đang trong kỳ kinh nguyệt đấy..."

Khương Nhiên không trả lời, một đường bế cô đến Hạ cung.

Anh cúi người đặt cô lên trên giường, Lưu Diệp sợ đến nỗi cả người run rẩy.

Khương Nhiên lại không làm gì cô, ngược lại nhanh chóng rời đi.

Lưu Diệp một mình đợi ở Hạ cung, càng nghĩ càng sợ.

Thậm chí cô còn nghĩ nếu không chết đi cho xong, thế nhưng cái Hạ cung này thật sự xây rất tài tình, bất kỳ vật gì bên trong cũng không thể dùng để tự sát được, tường thủy tinh nhìn như rất cứng, nhưng khi cô muốn muốn đụng vào thì nháy mắt sẽ bắn ra đệm êm để ngăn cản.

Cuối cùng Lưu Diệp không thể không bỏ qua, cô bò tới trên giường mềm mại.

Cho nên mới nói băng vệ sinh đã dùng không thể ném loạn đâu ~~

Ném loạn sẽ bị báo ứng đấy!!!

Cô chính là ví dụ máu chảy đầm đìa, có biết không!!!

Có biết không!!!

Chỉ sợ phía sau Thiên Quân còn có Vạn Mã đấy!!!

Không bao lâu lại có người tiến vào, cô mất hết ý chí nhìn người đó.

Quan Chỉ mặc đồng phục, đầu tiên là tay chân luống cuống đứng trước mặt cô, cảm giác cách một cánh cửa thủy tinh thật là không tốt.

Nhất là người bên trong cửa thủy tinh, cái loại cảm giác mình bị vây xem bị thưởng thức đó rất ghê tởm!!!

Quan Chỉ mang bộ mặt nghiêm trang hỏi thăm: "Xin hỏi cậu còn vật kia không?"

Hắn nói xong còn dùng tay khoa tay múa chân một cái.

Lưu Diệp không hiểu hắn đang nói cái gì.

Quan Chỉ có chút xấu hổ ho khan một cái, mặt cũng đỏ lên, "Chính là vật trưng bày trong bảo tàng phụ nữ..."

Lưu Diệp trắng xanh liền hiểu rõ đó là ý gì rồi.

Quan Chỉ nỗ lực duy trì vẻ mặt, giải thích: "Chúng ta cần cái đó làm đồ gạt người ta."

Lưu Diệp sợ hãi ôm lấy mình!!!

Đặc biệt hạn cuối là bị không ngừng dò xét sao!!!

"Chẳng lẽ ngài không lo lắng à?" Quan Chỉ lộ vẻ mặt khó xử giải thích: "Tình huống bây giờ rất khẩn cấp, nếu như bây giờ sự thật ngài là phụ nữ bị lộ ra ánh sáng, như vậy khó tránh khỏi sẽ nổ ra cuộc đại chiến thế giới mới, cho nên biện pháp tốt nhất chính là xử lý sự kiện lần này thành một trò đùa quái đản..."

Bồ,CôngAnh~di,ễ..n.đà,.l.e.q.u.ý.đôn

Lưu Diệp buồn bực nghĩ, cô lo lắng cái rắm, bây giờ cô là đàn ông đi tìm chết đi tìm chết!!!

Đặc biệt cô một người đàn ông cũng không muốn thấy nữa!!!

Quan Chỉ thấy cô vẫn không chịu động, có chút chần chờ, "Nếu như ngài không chịu lấy ra, vậy tôi chỉ có mạo phạm mà tới..."

Lưu Diệp hô hấp lại hô hấp, cố gắng hô hấp.

Thật ra thì cô nên hiểu, thân thể của mình còn không thể làm chủ được, đừng nói tới đồ chơi này, muốn một tay muốn một chân, cô cũng không ngăn được đâu!!!

Cô nhắm lại hai mắt, thật sự cảm thấy chán ghét không chịu nổi!!!

Cô chịu đựng ghê tởm, vươn tay vào trong quần, cách quần rút băng vệ sinh ra.

Hơn nữa cái lồng thủy tinh này thiết kế đặc biệt biến thái, có một chỗ cho ăn riêng biệt, hơn nữa cũng không phải trực tiếp liên hệ với bên ngoài, ở giữa còn có một khoảng cách ly.

Lúc cô bỏ đồ chơi buồn nôn này qua, cửa kia mở ra, đợi khi cánh cửa bên cô đóng lại, vật kia mới trên băng chuyền từ từ tới chỗ Quan Chỉ.

Sau khi dừng lại khoảng ba bốn giây, cánh cửa bên Quan Chỉ mới mở ra.

Trước đó Lưu Diệp còn có thể cố gắng chịu đựng.

Nhưng khi thấy đối phương lại có thể đưa tay cầm lên, cho dù đối phương còn mang bao tay!!!

Cô cũng không thể gánh nổi, gần như là gầm thét quát lên: "Có thể dùng khay để đựng được không!!! Cái này là thứ có thể lấy tay cầm à!!!"

Quát Quan Chỉ xong, Lưu Diệp tiếp tục bò lại giường.

Không biết qua bao lâu, sắc trời đã tối sầm, thời gian này, cô cảm thấy bụng hơi đói.

Lại qua một lúc lâu, rốt cuộc thì có người tới, còn mang theo thức ăn mùi thơm bốn phía.

Chỉ là người tới, cô rất ghê tởm.

Nhưng mà bây giờ cũng chỉ có người này có thể đến gần cô.

Khi anh đi vào, cũng không nói gì, chỉ trầm mặc đặt thức ăn bên cạnh cô.

Mặc dù Lưu Diệp rất đói, nhưng cô không muốn ăn cơm chút nào.

Cô đang nghĩ xem khả năng tuyệt thực đến chết có bao nhiêu khả thi, nhưng nghĩ tới cho dù tuyệt thực thì đối phương cũng có thể đưa dịch dinh dưỡng vào người cô, cô lại cảm thấy mình đã đến mức này rồi, cũng đừng giày vò bản thân làm gì.

Cô đành dịch qua, chỗ này mặc dù đủ loại biến thái, nhưng thiết bị lại rất đầy đủ, trước đó Quan Chỉ lấy đi cái gì gì kia của cô, cô cho là mình phải máu chảy đầm đìa rồi, kết quả ở đầu giường có vài gói gì đó, hơn nữa sau khi mở ra phát hiện chất lượng tốt hơn thứ đồ lưu niệm kia không ít.

Cô đi qua ăn cơm, nhanh chóng nếm được đây là thức ăn đặc biệt làm cho cô, cô ở trong Khương Gia Quân đã lâu, nhưng đây là đầu cô được ăn món ngon như vậy.

Cô liều mạng cắn miếng lớn, Khương Nhiên không lên tiếng, chỉ là cô có thể cảm thấy, Khương Nhiên vẫn luôn nhìn cô.

Cô rất sợ, nhưng trong thời gian đó Khương Nhiên rất quy củ.

Sau khi ăn cơm xong, Khương Nhiên cũng không có động tác gì.

Lưu Diệp ít nhiều cũng hơi tỉnh lại, nghĩ thầm, có phải Khương Nhiên căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện ấy ấy cô hay không?

Nhưng mà tên Khương Nhiên này đang đọc sách gì vậy?

Hơn nữa sách này còn làm bằng giấy, vừa nhìn đã biết niên đại cũng không nhỏ?!

Trước đó có nghe thấy anh ta nói muốn bổ sung kiến thức về phụ nữ?

Chẳng lẽ Khương Nhiên hiểu rõ tính tình tính khí phụ nữ sao?

Chỉ là thấy anh vừa đọc sách vừa liếc nhìn cô, nhìn cô sợ sệt.

Cô nổi lòng hiếu kì, dù sao thì khoảng cách giữa bọn họ cũng rất gần.

Cô liền mang dáng vẻ không thèm để ý đưa mắt nhìn sang, sau đó thấy trên trang sách là biểu đồ sinh lý phụ nữ, bên tay anh ta còn để một quyển sách, trên bìa viết, 16 cách làm tình tiêu chuẩn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.