Năm Tháng Vội Vã

Quyển 5 - Chương 7




Triệu Diệp đã chọn một ngày thu đặc biệt, trời trong xanh, cả cậu và Lâm Gia Mạt đều thích để tỏ tình.

Trước đó Kiều Nhiên và Trần Tầm không biết gì nhiều, mà chỉ làm một số việc “dọn dẹp” đơn giản giúp Triệu Diệp theo sự phân công của cậu. Phương Hồi thấy có vẻ không ổn nên cũng lo lo, nhưng vẫn bị Trần Tầm kéo đi, trong lớp chỉ còn lại Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt không hề hay biết gì.

“Tớ bảo này, nếu ngày mai phải d đến bóng thì tại sao bọn họ không giúp gì nhỉ!”. Lâm Gia Mạt ra sức lau một quả bóng: “Đội bóng các cậu chết hết rồi à? Sao tự nhiên lại giao hết cho cậu vậy?”.

“Haizz, bình thường đều là Tô Khải tổ chức, bây giờ anh ấy cuối cấp, cũng không còn thời gian quan tâm nữa, đành phải chia đều cho nhau để lau”.

“Thế mấy hôm trước cậu làm gì? Mọi người ai cũng làm sớm, đâu có nước đến chân mới nhảy đâu! Cậu thì ngược lại!”.

“Tớ suýt thì quên mất mà...”. Bị nói như vậy, Triệu Diệp cũng giật thốt, cậu ta cố tình làm như vậy.

“Tô Khải ôn thi thế nào rồi?”. Lâm Gia Mạt giơ cao quả bóng ra trước sáng hỏi.

“Cũng được, tớ thấy anh ấy cố gắng lắm, chắc là muốn thi cùng trường với Trịnh Tuyết”.

“Hả? Thấy bảo Trịnh Tuyết học giỏi lắm mà? Anh ấy có đạt được mức điểm đó không?”.

“Bọn tớ được cộng điểm năng khiếu mà. Điểm số sẽ thấp hơn các cậu một chút, Tô Khải đã từng đạt giải, chỉ cần kết quả không quá tồi sẽ không có vấn đề gì”.

“Ừ...”. Lâm Gia Mạt ném quả bóng về phía rổ với vẻ suy nghĩ, lần này ném không trúng, quả bóng đập vào thành rổ và lăn xuống đất.

“Hê! Cậu phải để cẩn thận chứ! Công lau thành công cốc à!”. Triệu Diệp liền đuổi theo quả bóng, nhặt lên nói.

“Bực quá! Chẳng có hứng thú gì cả! Tớ về đây!”.

Lâm Gia Mạt hậm hực xách ba lô lên, Triệu Diệp vội kéo cô lại nói: “Đừng về vội! Tớ còn chưa nói hết mà!”

“Nói gì cơ?”. Lâm Gia Mạt liền ngồi xuống, nhìn Triệu Diệp

“Việc này... Tớ có chút chuyện muốn nói với cậu”. Triệu Diệp đỏ bừng mặt, ấp úng nói.

“Thế cậu nói đi!”.

“Tớ nói cậu đừng giận nhé”.

“Ừ, tớ không giận đâu, cậu nói đi!”.

“Tớ... tớ.. .haizz! Đợi tớ tổ chức lại vấn đề đã!”.

“Cậu làm sao vậy?”.

Cũng không hiểu tại sao, trước đôi mắt to tròn chớp chớp của Lâm Gia Mạt, câu nói mà hiện nay mọi người có thể nói ra vào bất cứ lúc nào lại khiến Triệu Diệp không thể thốt ra được thành lời.

“Thôi thế này vậy, Gia Mạt ạ!”. Sau khi đi đi lại lại N vòng, Triệu Diệp liền ngồi xuống nói: “Tớ có một điều bí mật, không nói ra chắc tớ bí bách chết mất, nhưng nói ra có thể sẽ làm cậu sợ. Để cho công bằng, bọn mình trao đổi nhé, mỗi người nói một điều bí mật, như thế sẽ hòa, có được không cậu?”.

“Điều bí mật gì vậy?”. Lâm Gia Mạt thắc mắc.

“Tóm lại là điều bí mật, tớ thề là những điều bọn mình nói với nhau hôm nay chỉ có trời biết, đất biết, cậu biết, tớ biết, thôi cứ thế nhé!”.

“Thế... nói về chuyện gì? Tớ có nhiều điều bí mật lắm, không thể nói hết cho cậu được!”.

“Người mà mình thích”. Dường như Triệu Diệp vừa cắn lưỡi vừa nói ra mấy chữ nay: “Mỗi người viết vào một mẩu giấy, sau đó đổi cho nhau”.

Nói đến đây, Lâm Gia Mạt đã hiểu được bảy tám phần. Thiện cảm mà Triệu Diệp dành cho cô, không phải cô không biết gì, nhưng vì cô không có suy nghĩ cũng không muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè, thế nên cô vẫn giả vờ không biết, cô nghĩ kiểu gì dần dần Triệu Diệp cũng phát hiện ra chuyện cô không có tình ý riêng gì với cậu. Nhưng bây giờ nhìn động thái của Triệu Diệp, chắc chắn là đang có ý định nói ra sự thật. Lâm Gia Mạt thầm nghĩ, thôi cũng được, tranh thủ lúc không có mặt ai nói thẳng ra vấn đề để sau này đỡ phải băn khoăn. Và thế là cô liền gật đầu đáp: “Ừ”.

Câu trả lời này của Lâm Gia Mạt tương đương với việc gián tiếp tiêm một liều thuốc kích thích cho Triệu Diệp, cậu vừa mừng thầm chuyện này có hi vọng vừa tính toán.

Hai đứa quay lưng vào nhau viết gì đó, quay đầu lại nắm chặt mẩu giấy ghi điều bí mật của mình trong lòng bàn tay, giống như mua bán trong chợ đen, tiền trao cháo múc.

Lúc mở mẩu giấy ra, Lâm Gia Mạt suýt thì nổ đom đóm mắt, mẩu giấy Triệu Diệp đưa cho cô trống trơn, đừng nói là tên, ngay cả một nét chữ cũng không có, cô hậm hực túm lấy cánh tay Triệu Diệp, nói lớn: “Cậu chán thật đấy! Chơi đểu quá! Trả lại cho tớ!”.

Và khi ngẩng đầu lên, Triệu Diệp đã không còn giống như ban nãy, nụ cười trên môi cậu tắt ngấm, cậu giơ mẩu giấy ra trước mặt Lâm Gia Mạt: “Có thật không? Cậu viết linh tinh hả?”.

Lâm Gia Mạt nhìn tên Tô Khải trên mẩu giấy rồi lặng lẽ gật đầu, cô nói với vẻ ngại ngùng: “Ai lừa cậu làm gì? Bảo là viết ra điều bí mật mà, tớ đâu có như cậu...”.

“Nhưng anh ấy có Trịnh Tuyết rồi mà?”.

“Hồi tớ thích anh ấy, anh ấy chưa đến với Trịnh Tuyết!”.

“Trước đây là trước đây, hiện tại anh ấy và Trịnh Tuyết gắn bó với nhau lắm! Cậu làm như thế khác gì là người thứ ba?”.

“Tớ cũng không làm gì thật mà, hơn nữa bọn họ đâu đã lấy nhau! Làm sao tớ là người thứ ba được!”.

“Tóm lại là bọn họ là người yêu của nhau, vừaTô Khải, mọi người liền nghĩ ngay rằng người yêu của anh ấy là Trịnh Tuyết, cậu có vai trò gì đâu!”.

“Sao cơ, tớ không làm được bạn gái của anh ấy nên không thể thích anh ấy được hay sao! Bao nhiêu người thích Trần Tầm, cũng đâu có thấy Phương Hồi có phản ứng gì đâu!”.

“Vị trí của cậu và Phương Hồi sao giống nhau được. Cậu làm thế là tự giết chết chính mình!”.

“Tớ thích thế đấy, liên quan gì đến cậu chứ!?”.

Lâm Gia Mạt bực bội hét xong câu này, hai đứa đều im lặng. Chúng như hai con thú nhỏ đang đối đầu với nhau trong phòng học, cả hai đang tranh giành nhau con mồi không thuộc về minh.

Lâm Gia Mạt vứt mẩu giấy trắng trên tay vào thùng rác, lúc đi qua chỗ Triệu Diệp thì bị cậu ngăn lại. Triệu Diệp liền xòe bàn tay ra, bên trên có đặt mẩu giấy giống hệt với mẩu giấy cô vừa vứt. Lâm Gia Mạt lưỡng lự trong giây lát, từ từ mở ra, mấy chữ bên trên đã chạm đúng vào phần mềm yếu nhất trong trái tim cô:

“Nhìn gì mà nhìn! Chính là cậu chứ ai! Ngốc ạ!”.

“Tớ xin lỗi...”. Lúc nói ra ba chữ này, đột nhiên Lâm Gia Mạt lại khóc, Triệu Diệp đứng bên cô, thở dài hỏi: “Cậu thích Tô Khải từ bao giờ vậy?”.

“Hôm đi ăn cơm với bọn cậu ở Vũ Hoa…”.

“Ừ! Nếu hôm đó tớ ở lại chịu đánh, anh ấy dắt cậu chạy thì cậu có thích tớ không?”.

“Tớ không biết…”.

“Có khi cuối cùng vẫn thích anh ấy chứ, hê hê, tại sao vậy?”.

“Cái duyên thôi mà…”.

Nhưng từ ngày hôm sau, năm đứa bọn họ không còn ăn cơm cùng nhau nữa, Triệu Diệp nói không biết phải đối mặt với Lâm Gia Mạt thế nào, còn Lâm Gia Mạt cũng không muốn gặp Triệu Diệp để nói lời xin lỗi lần nữa.

Thời gian đó Triệu Diệp rất tiêu cực, máy nghe nhạc của cậu bật đi bật lại bài hát Sao em lại nỡ để anh đau khổ của Hoàng Phẩm Nguyên, lúc ăn cơm thường xuyên vô cớ hỏi mọi người có món nào là món “cái duyên” hay không, chơi bóng cũng không tập trung, vì sai sót mà mấy lần suýt nữa cãi nhau với Tô Khải.

Chỉ có đám Phương Hồi là hiểu tại sao Triệu Diệp lại ra nông nỗi đó. Trần Tầm nói đây là nỗi đau của tuổi thanh xuân. Phương Hồi nói thực ra làm bạn thân cũng tốt, có thể tiến thoái tùy ý, luôn luôn ở vị trí không bao giờ bị tổn thương. Kiều Nhiên liền gật đầu không phát biểu gì, chuyện này đã gây ra cú sốc lớn nhất cho cậu, đặc biệt là câu nói đó của Phương Hồi, coi như chặn đứng đường đi của cậu. Cậu không còn muốn trút bày tâm sự với Phương Hồi nữa, quyết định tự an ủi mình, cam tâm tình nguyện đi làm người bạn thân “có thể tiến thoái tùy ý”.

Lâm Gia Mạt không nghĩ Triệu Diệp lại bị tổn thương lớn như vậy, càng không thể nghĩ mình lại không thể rút lui hoàn toàn, mà lại rơi vào hoàn cảnh cả hai cùng bị tổn thương. Cô tưởng rằng sẽ lại như trước đây, vờ coi như không có chuyện gì xảy ra và cho qua mọi chuyện, nhưng đến bây giờ cô mới biết mình không thể làm được điều đó. Mẩu giấy như đùa cợt đó đã đánh trúng vào mạch cổ tay của cô, kể cả không mất hết võ công, thì cũng làm tiêu tan năm, sáu phần nguyên khí của cô, khiến cô không dám nhìn vào mắt Triệu Diệp nữa.

Trước đây, sau khi tan học, Lâm Gia Mạt đi xem đội bóng rổ chơi bóng, thực ra đó chỉ là xem Tô Khải chơi mà thôi và sau sự việc này, cô cũng bắt đầu chú ý đến Triệu Diệp. Thực ra nhìn Triệu Diệp chơi bóng cũng rất cool, cậu còn cao hơn cả Tô Khải, động tác chuyền bóng rất thoáng, trước đây khi Triệu Diệp nói cậu được mọi người tặng cho biệt hiệu “Hoa Bươm Bướm”, Lâm Gia Mạt luôn nghĩ cậu nói khoác, nhưng nhìn kĩ mới thấy cánh tay cậu rất giống cánh bướm, nhẹ nhàng, linh hoạt.

Chỉ có điều, hôm đó chú bướm này có phần nóng vội

Lúc nhìn thấy Lâm Gia Mạt có mặt ở sân, Triệu Diệp không còn bình tĩnh được nữa, chuyền bóng, phối hợp, kiểm soát bóng không đâu vào đâu cả. Vì có mặt Lâm Gia Mạt nên Tô Khải cũng cố chịu đựng, cuối cùng vẫn không chịu được đành lên tiếng.

“Dừng! Dừng! Tất cả dừng lại cho tôi! Triệu Diệp, cậu làm sao vậy? Vừa nãy Lưu Bác dẫn bóng chạy về phía cậu, cậu đón làm gì hả? Cậu ta chỉ vòng qua cậu, lấy cậu để che bóng rồi nhằm vào hậu vệ của đối phương, ai bảo cậu đón bóng từ tay cậu ta? Chiến thuật đơn giản như vậy mà không nhận ra được hay sao, những gì tập trong các buổi huấn luyện vứt đi hết rồi à? Chơi thế mà cậu còn định tham gia Nike cup hả? Chỉ làm trò cười cho thiên hạ thôi!”.

“Không chơi thì thôi chứ sao!”. Triệu Diệp lầm bầm.

“Cậu nói gì vậy? Cậu nhắc lại lần nữa cho tôi xem nào?”. Tô Khải chỉ nghe được loáng thoáng, tức quá liền xông đến, các cầu thủ khác vội kéo cậu ta lại.

“Tôi không chơi nữa là cùng chứ gì? Có cái quái gì đâu! Việc gì phải nặng lời với nhau như vậy!”. Triệu Diệp ngửa mặt lên, ném mạnh bóng xuống đất, quay đầu rồi bỏ đi.

“Giỏi thì đừng quay lại nữa!”. Tô Khải quát lớn và Triệu Diệp cũng không quay đầu lại thật.

Lâm Gia Mạt ngồi ngoài xem, cuống lên suýt khóc, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc buổi tập kết thúc, cô liền vội chạy đến chỗ Tô Khải hỏi: “Bọn anh... không sao chứ?”.

“Không sao! Anh tức vì cậu ấy không nghiêm túc! Không ai chơi bóng như cậu ta cả! Có tố chất như vậy mà để cậu ta làm lãng phí!”. Tô Khải vẫn chưa hết bực, nghiêm mặt nói.

“Anh không khai trừ cậu ấy chứ?”. Lâm Gia Mạt sốt sắng hỏi.

“Cậu ta bảo em đến hỏi à?”. Tô Khải nhướn mắt lên nhìn cô>“Không không!”. Lâm Gia Mạt vội lắc đầu nói: “Tự em hỏi thôi! Cậu ấy rất thích chơi bóng, ở trong lớp còn thường xuyên nhảy lên để với cao! Hơn nữa cậu ấy lại rất coi trọng Nike cup, cậu ấy bảo đây là cơ hội đoạt chức vô địch cuối cùng của anh thời cấp ba, chắc chắn phải để anh giành được cúp và tốt nghiệp một cách hoành tráng! Thế nên các anh đừng khai trừ cậu ấy được không? Tại tâm trạng cậu ấy không được vui cho lắm...”.

“Thôi thôi! Không khai trừ nữa!”. Cuối cùng Tô Khải đã mỉm cười: “Không ngờ tên Triệu Diệp này có duyên thật, từ đội bóng rổ đến đội cổ động viên, thay nhau khen ngợi, rót mật vào tai anh, không hiểu hắn cho ăn cái gì mà bọn em lại bênh hắn đến vậy!”.

“Không phải... những điều em nói đều là sự thật mà...”. Lâm Gia Mạt cũng có vẻ ngại khi bị nói như vậy, bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại phải cất công xin cho Triệu Diệp.

“Anh chỉ nạt cậu ấy để cậu ấy rút kinh nghiệm thôi! Dù gì thì bóng rổ cũng là môn thể thao đồng đội mà, nếu tất cả mọi người đều như cậu ấy, thích thì chơi, không thích thì bỏ thì đâu có được. Anh gặp nhiều trường hợp như thế rồi, người biết nghe lời khuyên như trung phong Lưu Bác của đội bọn anh, chơi bóng giỏi, học cũng không tồi, người không chịu nghe lời là Phùng Viễn lớp 12 cũ, bị đội khai trừ, suốt ngày lang thang với một nhóm lưu manh, cuối cùng thi trượt đại học. Anh rất đánh giá cao Triệu Diệp, không muốn nhìn thấy cậu ta đi chệch đường, khi nào có thời gian em cũng nên khuyên cậu ấy, anh thấy cậu ấy chịu nghe lời em lắm!”.

Lâm Gia Mạt liền cười buồn, nghịch lọn tóc bên tai nói: “Em sẽ cố gắng! Còn anh thì sao? Ôn thi thế nào rồi? Nghe nói anh định thi cùng trường với Trịnh Tuyết à!”.

“Hê hê, cố gắng thôi!”. Tô Khải liền xắn tay áo lên, uống mấy ngụm nước mát ở vòi nước.

“Ấy! Sao anh lại uống nước lã! Bẩn lắm! Để em mời anh nước!”. Lâm Gia Mạt vội kéo Tô Khải nói.

“Không sao đâu! Con trai bọn anh không để ý nhiều đâu!”. Tô Khải vừa lau miệng vừa nói: “Muộn thế này rồi mà em chưa về à? Bọn mình cùng đi nhé!”.

“Vâng”. Lâm Gia Mạt đeo ba lô lên, cười nói.

Hai đứa liền đi song song bên nhau và ra khỏi cổng trường, hai chiếc bóng đổ dài trên mặt đất nhìn rất cân xứng, Lâm Gia Mạt cố gắng tận hưởng giây phút thật quý giá đối với cô, miệng bất giác cười cười. Còn Tô Khải dường như không vui cho lắm, cậu dắt xe, miệng phả ra hơi nước màu trắng.

“Thực ra... chuyện ngày hôm nay cũng không thể hoàn toàn trách một mình Triệu Diệp, gần đây tâm trạng của anh cũng không ổn lắm”.

“Có chuyện gì vậy?”. Lâm Gia Mạt liền dừng chân lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, khác với mọi bận, trong đôi mắt trước đây vốn luôn sáng ngời của Tô Khải, cô nhìn thấy nét gì đó ảm đạm, buồn buồn.

Lâm Gia Mạt bèn hít một hơi thật sâu, đứng trân trân tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.