Năm Tháng Trong Tiếng Đạn

Chương 59: Tôi đang nhìn cậu




Đêm khuya, tiếng còi báo động của chiến xa bộ binh đột ngột réo vang, các gian nhà trệt đèn đuốc sáng trưng, quân đội vũ trang chống khủng bố vội vàng chạy về phía chiến xa hoặc xe jeep của tổ mình. Lương Chính gõ cửa ký túc của các đội viên huấn luyện tuyển chọn, cao giọng hô, “Tất cả tập hợp trong một phút!”

Ninh Thành mở cửa, chặn đường Tần Nhạc đang chạy về phía đoàn xe, hỏi, “Sĩ quan, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

“Có nhiệm vụ khẩn cấp.” Ánh mắt Tần Nhạc không còn dịu dàng như thường ngày, “Hành động ngay, lên xe sẽ có người giao nhiệm vụ cho các cậu!”

Lúc tổ Bốn chạy ra tập hợp cùng đội đặc nhiệm số Một, thượng úy Mãi Mãi Đề đang cầm súng đứng cạnh chiến xa, lạnh lùng nói, “Lên xe!”

Tuần thứ nhất của tháng 12, nhiệm vụ thực chiến mà các đội viên huấn luyện tuyển chọn vừa mong chờ vừa sợ hãi, cuối cùng đã tới.

Doãn Thiên thẳng lưng ngồi trên ghế, thân thể cứng ngắc, nắm chặt súng tự động, lòng bàn tay vã mồ hôi lạnh buốt. Cậu nhìn phía trước, trông có vẻ trấn tĩnh nhưng tim đập cực kỳ nhanh, đôi môi vô thức mím chặt. Thần kinh căng thẳng tột độ khiến cậu khó thở, buồng phổi khát vọng không khí mới mẻ, nhưng lại không dám hô hấp vội vàng.

Sợ hít thở mạnh sẽ lộ ra sự rụt rè trước mặt các đồng đội và đội viên cũ.

Cậu sợ thương vong, thậm chí không dám nhìn thấy máu tươi, nhưng cũng không muốn để bất cứ ai nhận ra nỗi sợ của mình.

Cả Ninh Thành cũng không được.

Tuy những ngày lạnh nhất mùa đông đã qua, nhưng Nam Cương vẫn buốt giá hơn nội địa, tuy nhiên không gian nhỏ hẹp bị đóng kín trong chiến xa lại oi bức tới lạ kỳ, xe càng lăn bánh, mùi dầu đốt sặc sụa càng bốc lên nồng nặc. Doãn Thiên khẽ nhíu mày, vốn định bịt mũi, nhưng nhác thấy các đội viên cũ ngồi im không nhúc nhích, cậu lại giật mình, đành phải siết chặt nắm đấm, điều tiết nhịp thở, ý đồ “che chắn” thứ mùi khó ngửi nọ.

Ngải Nhĩ Đề ngồi chếch bên trái phía đối diện cậu thì ho sù sụ, tiếng ho khan khô ráp vang vọng giữa tiếng động cơ xe.

Thượng úy Mãi Mãi Đề bước tới, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, khẽ nói vài câu bằng tiếng Duy. Doãn Thiên nghe không hiểu, chỉ thấy Ngải Nhĩ Đề lắc đầu xua tay, có lẽ đang biểu đạt mình không sao cả.

Thượng úy Mãi Mãi Đề trở lại chỗ ngồi, nhìn đồng hồ, dùng tiếng Hán sứt sẹo nói, “Tui vừa nhận được tình báo, tuần sau một băng đảng được Thổ Nhĩ Kỳ tài trợ sẽ đánh bom cảm tử tập kích Villanueva de Carazo, khoảng 5 giờ sáng bọn hắn sẽ mang vũ khí tới, gồm thuốc nổ tự chế và súng ống kiểu Mỹ. Bọn mình phải có mặt trước 4 giờ, đánh tan bọn hắn ngay lúc bọn hắn tiến hành giao dịch!”

Giọng điệu của thượng úy rất tức cười, nhưng các quân nhân người Hán đang có mặt không ai thấy buồn cười. Doãn Thiên liếm môi, lúc này mới phát giác môi dưới bị chính mình cắn đau âm ỉ.

Ninh Thành hô một tiếng “Báo cáo”, lời ít ý nhiều hỏi, “Nhiệm vụ cụ thể của chúng em là gì ạ?”

“Các cậu cũng giống tân binh của bọn tui, cùng là lần đầu tiên nhận nhiệm vụ thực chiến.” Mãi Mãi Đề đặt hai tay trên đầu gối, đôi mắt xanh sẫm càng có vẻ thâm thúy bên dưới hai hàng lông mày nhíu chặt, “Cho nên sẽ không tham dự đột kích. Tui sẽ đích thân đưa các cậu ra ngoài cố thủ, nếu đội đột kích ở tiền tuyến hành động thuận lợi, thành công chế ngự phần tử khủng bố, nhiệm vụ lần này của các cậu coi như một lần quan sát thực chiến ở cự ly gần. Còn nếu không thành công…”

Thượng úy ngừng lại một thoáng, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt, “Vậy thì đồng nghĩa với thương vong hàng loạt, cũng tức là nhóm chúng ta sẽ trở thành lực lượng nòng cốt thực thi nhiệm vụ.”

Doãn Thiên hít ngụm khí lạnh, những phân cảnh máu me đầm đìa chỉ thấy trong phim ảnh điên cuồng xoay mòng mòng trong đầu cậu như đèn kéo quân.

Ninh Thành lại hỏi, “Tới lúc đó chúng em nên làm gì?”

Thượng úy nhìn cậu, khóe miệng đột ngột nhếch lên, “Tới lúc đó các cậu ắt sẽ biết phải làm gì. Nhưng tui muốn nhấn mạnh, có thể bắt sống thì đừng bắn chết, có thể chế ngự thì đừng nổ súng. Chúng ta không biết có một hay nhiều tổ cùng truy bắt phần tử khủng bố, một khi chúng ta nổ súng, rất có thể sẽ khiến các tổ còn lại rơi vào hiểm cảnh.”

Ánh mắt Ninh Thành ngưng tụ, yết hầu khẽ lăn, một lát sau, cậu hít sâu, nhẹ giọng nói, “Em hiểu rồi.”

Doãn Thiên nắm chặt khẩu súng trường, trong đầu rối tinh rối bù, không biết câu “Em hiểu rồi” của Ninh Thành rốt cuộc nghĩa là gì.

20 phút sau, chiến xa bộ binh ngừng lại.

Trước khi mở cửa xe, thượng úy Mãi Mãi Đề dặn dò, “Hành động chiến thuật đội ngũ!”

Cửa xe lặng lẽ mở ra, một binh sĩ lâu năm cấp tốc lao xuống, ngồi xổm bên thân xe, cảnh giác rà soát xung quanh qua ống ngắm của súng bắn tỉa.

Thượng úy Mãi Mãi Đề cũng nhảy xuống xe, ra hiệu tiến lên lục soát, Ninh Thành và Quách Chiến theo sát phía sau, cầm súng xâm nhập bóng đêm.

Doãn Thiên và Chu Tiểu Cát đi giữa hàng ngũ, Ngải Nhĩ Đề và một binh sĩ lâu năm bọc lót ở cuối đội.

Đội ngũ lặng thinh bước nhanh trong bóng đêm đen kịt, tiếng động duy nhất chỉ phát ra từ những ngọn cỏ hoang cao hơn cả đầu người.

Nhưng động tĩnh này không lớn, chỉ như gió đêm khẽ lướt qua, hiển nhiên sẽ không khiến bất cứ ai chú ý tới.

Phía trước có ánh sáng mập mờ, thượng úy Mãi Mãi Đề ra hiệu dừng lại.

Doãn Thiên nhìn căn nhà thấp bé cũ nát đằng xa, trong lòng biết rõ đây chính là địa điểm sắp tiến hành đột nhập.

Các đội viên phủ phục giữa đồng cỏ hoang, chăm chú quan sát căn nhà lụp xụp. Bộ liên lạc không dây trên vai thượng úy Mãi Mãi Đề phát ra tiếng rè rè vô cùng nhỏ, một giọng nam trầm ấm truyền tới — “Đội Chín hành động, đội Chín hành động!”

Doãn Thiên căng thẳng nhìn phía trước qua ống nhòm hồng ngoại, một tốp người thoăn thoắt lẻn vào căn nhà trệt, 3 giây sau, tiếng rè rè bị thay thế bằng sự tĩnh lặng đầy bất an. Doãn Thiên nín thở, chỉ nghe thấy tiếng vang của trái tim mình mãnh liệt đập trong lồng ngực.

Chẳng biết bao lâu sau, tín hiệu bộ đàm được khôi phục, sau tràng âm thanh rè rè không ổn định, đột nhiên một tiếng vang sắc nhọn như chọc thẳng vào micro, tiếp đó là tiếng súng và tiếng bước chân hỗn loạn.

Doãn Thiên không thể tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra trong căn nhà nọ, vô thức quay sang nhìn Ninh Thành, nhưng ánh sáng chói lòa chặn đứng ánh nhìn của cậu.

Nhịp tim cậu khựng lại, một tràng tiếng nổ ầm ầm vang vọng bên tai, hết tiếng này tới tiếng khác, giống như băng pháo vừa bị ai đó châm ngòi.

Mặt đất rung chuyển, đồng cỏ hoang dường như cũng hoảng sợ, ngả nghiêng tán loạn giữa cuồng phong bão táp.

Đường truyền bị cắt đứt.

Ninh Thành nghiến răng gọi, “Thủ trưởng!”

Sắc mặt Thượng úy Mãi Mãi Đề tái xanh, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Doãn Thiên thấy anh run rẩy tắt thiết bị liên lạc, há miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Những người đồng đội của anh, đội đột kích xuất sắc của anh, có lẽ đã vùi thây trong biển lửa sau vụ nổ vừa rồi.

Đột nhiên, một đôi tay ghì chặt lấy bả vai Doãn Thiên.

Ngải Nhĩ Đề hai mắt đỏ bừng, bờ môi run lẩy, lặng lẽ nói, “Chúng, chúng ta phải lên thôi!”

Thượng úy Mãi Mãi Đề gạt mồ hôi lạnh, chuyển đường truyền sang kênh liên lạc khác, ác nghiệt hằn sâu giữa khuôn mặt anh, “Đội Một đội Một, đội Sáu gọi!”

Một giọng nam trung niên truyền đến, lệnh cho đội Sáu truy bắt phần tử đánh bom từ hướng Đông Bắc.

Thượng úy Mãi Mãi Đề không hỏi tình hình thương vong, chỉ vào khoảng tối bên phải biển lửa, hạ giọng nói, “Nhóm tiên phong chuẩn bị!”

Nhóm tiên phong này, chính là Ninh Thành và Quách Chiến.

Đáy lòng Doãn Thiên hoảng loạn, ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng Ninh Thành, chỉ cảm thấy cổ họng như bị một bàn tay vô hình túm chặt.

Chu Tiểu Cát đẩy đẩy cậu, gọi, “Anh Thiên!”

Cậu trợn mắt, kinh hãi nhìn đồng đội chuẩn bị xông lên, cuối cùng mới rõ câu “Em hiểu rồi” ban nãy của Ninh Thành mang ý nghĩa gì.

— Khi đồng đội ngã xuống, cũng chính là khi tôi đứng lên.

Chu Tiểu Cát lại đẩy cậu, “Anh Thiên! Thủ trưởng gọi anh kìa!”

Lúc này cậu mới hoàn hồn, kinh ngạc nhìn thượng úy Mãi Mãi Đề.

Dường như thượng úy cũng không bất ngờ vì phản ứng của cậu, chỉ lặp lại những gì vừa nói, “Doãn Thiên Ngải Nhĩ Đề giang, theo sát nhóm tiên phong phía trước, yểm trợ hỏa lực. Nhưng phải nhớ kỹ những gì tui nói trên xe, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng nổ súng!”

Ngải Nhĩ Đề kéo áo Doãn Thiên, phẫn nộ dâng trào trong đáy mắt, khẽ gầm lên, “Đi!”

Doãn Thiên hít một hơi thật sâu, khoác súng tự động 95 và súng bắn tỉa 88 trên lưng, xông lên phía trước không quay đầu lại.

Lúc vụ nổ phát sinh, dòng suy nghĩ của cậu tạm thời gián đoạn, nhưng nỗi sợ chưa kịp ùa lên đã bị mệnh lệnh “Nhóm tiên phong sẵn sàng” của thượng úy trấn áp.

Nhìn thấy Ninh Thành quả quyết đứng dậy, nỗi sợ mới chầm chậm dâng lên, chui vào lòng cậu như cây gai nhọn, khiến cậu cứng đờ cả người, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Mà bây giờ, khi đang cùng Ngải Nhĩ Đề song song lao vào bóng tối, cậu lại như bị ai đó hất cho một chậu nước lạnh, lập tức phấn chấn bừng bừng. Nỗi sợ bị đè nén tột độ cũng bị dòng nước cuốn bay, trong đầu chỉ có một suy nghĩ — Đuổi theo! Yểm trợ!

Hình như cậu đã hiểu ra rồi, điều đáng sợ không phải tử vong, mà là không bảo vệ được chiến hữu và cộng sự.

Cậu chạy băng băng, hướng về phía Ninh Thành và Quách Chiến, thề sẽ dùng cây súng trong tay, bảo vệ họ chu toàn.

Cậu không nhìn thấy thượng úy Mãi Mãi Đề vẫn đứng tại chỗ, bật máy liên lạc, hạ giọng nói, “Đội Sáu đã ra quân, chuẩn bị ứng chiến theo kế hoạch, mấy đứa căng thẳng lắm, chú ý đừng làm chúng bị thương.”

Phần tử đánh bom bỏ trốn, chui vào ngọn đồi trọc trơ trụi, nhất thời khó lần theo dấu vết.

Phần lớn diện tích Nam Cương là đồi trọc, những ngọn đồi trơ trọi như tảng đá chưa từng có thảm thực vật, thế núi bị xói mòn kết hợp với sông băng tuôn chảy tạo thành rất nhiều hang động, cung cấp chỗ ẩn náu thiên nhiên cho tội phạm.

Ninh Thành và Quách Chiến cảnh giác rà soát từng khe núi chật chội, lưng đối lưng, ba lô đeo phía sau thường xuyên cọ vào nhau.

Trước khi vào núi, Doãn Thiên và Ngải Nhĩ Đề đã vượt lên chạy trước. Doãn Thiên trèo lên ngọn đồi tương đối cao ở gần đó, phủ phục dưới dất dựng súng bắn tỉa, Ngải Nhĩ Đề cầm kính viễn vọng, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.

Sau khi Ninh Thành và Quách Chiến lục soát hết các hang động, Doãn Thiên và Ngải Nhĩ Đề tái hợp với hai cậu, chuyển sang quả đồi khác, luôn cẩn trọng đặt hai cậu trong phạm vi hỏa lực, không để lại bất cứ chỗ trống nào.

Vào thời khắc sống còn, không khí dường như cô đặc.

Thiết bị liên lạc trên vai đột ngột phát ra những tiếng rè rè, Doãn Thiên giật mình, hai con ngươi co rút, mãi mới nhận ra là Ninh Thành đang gọi cậu.

Xuyên qua thiết bị liên lạc, âm thanh của Ninh Thành trầm khàn ấm áp hơn hẳn bình thường.

“Đang ở đâu thế nhóc?”

Sống mũi Doãn Thiên cay xè, nước mắt lập tức trào dâng.

Lúc này cậu mới biết, thì ra Ninh Thành cũng sợ hãi.

Binh vương xuất sắc nhất trại huấn luyện Liệp Ưng, tuy lúc nãy xông lên cũng hiên ngang lẫm liệt, nhưng đứng giữa ngọn đồi thênh thang tăm tối tràn ngập hiểm nguy, cậu cũng sợ hãi, cũng ngỡ ngàng, cũng bất lực.

Cho dù người đứng sau cậu là Quách Chiến, cũng xuất sắc hệt như cậu vậy.

Doãn Thiên điều chỉnh nhịp thở, cố gắng đáp lại bằng giọng bình tĩnh nhất, “Tôi đang nhìn cậu đây, mọi cử động của cậu đều ở trong mắt tôi.”

Ninh Thành khẽ ngừng lại, hình như vừa nhẹ nhõm thở phào, nhẹ giọng nói, “Chú ý an toàn.”

Thiết bị liên lạc ngừng truyền âm, Doãn Thiên dồn sức bao bọc nó, giống như bao bọc lồng ngực của chính mình.

Liên tiếp lục soát vài hang động mà không có kết quả, có lẽ Ninh Thành và Quách Chiến đã căng thẳng tột độ rồi.

Cuộc rà soát này giống hệt trò Russian roulette, các vòng trước càng gặp nhiều súng rỗng, khả năng một mất một còn ở các vòng sau càng tăng.

Địch trong tối ta ngoài sáng, vài giây ngắn ngủi được cầm thiết bị liên lạc, Ninh Thành tựa như bắt được đôi tay cứu mạng.

Vào khoảnh khắc gần như tan vỡ, cậu khẽ gọi Doãn Thiên, nghe được người cậu yêu nói rằng, “Tôi đang nhìn cậu đây.”

Bốn chữ này dường như có sức mạnh vô biên, xua tan bóng tối, dập tắt nỗi sợ.

10 phút sau, quá trình rà soát chuyển sang ngọn đồi khác. Doãn Thiên và Ngải Nhĩ Đề lập tức đuổi theo, lặng lẽ mai phục giữa cỏ khô, vừa nôn nóng vừa bình tĩnh chờ đợi.

Ninh Thành đứng trước cửa hang đen thăm thẳm, hai mắt cảnh giác, ngón trỏ chậm rãi đặt lên cò súng.

Đá vụn từ đỉnh hang rớt xuống, như chiếc vòng ngọc trai đứt lìa.

Cậu và Quách Chiến liếc nhau, chậm rãi đi vào hang động.

Gió đột nhiên thổi mạnh, ngay lúc hai người sắp bước vào hang, một tia sáng le lói từ trong hang phát ra, tại khoảnh khắc chạm đất, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Cùng lúc đó, 3 bóng người màu đen cấp tốc lao ra, tranh thủ lúc Ninh Thành và Quách Chiến né tránh vụ nổ, phi thân lao vào con đường núi chật hẹp.

Thứ vừa rồi là một quả bom lửa tự chế.

Sau thoáng tạm dừng ngắn ngủi, Ninh Thành sải bước chạy như bay, Quách Chiến cũng thần tốc đuổi kịp.

Doãn Thiên trên đỉnh đồi không ngừng điều chỉnh nòng súng, đè nén nỗi bất an suýt nữa tuôn trào, nín thở chăm chú dõi theo những kẻ khủng bố.

Mục tiêu di chuyển quá nhanh, cậu tạm thời không thể nổ súng. Nếu tùy tiện bóp cò, khả năng không chỉ bắn trượt quân địch mà còn dễ bắn nhầm vào Ninh Thành và Quách Chiến đang theo sát phía sau.

Tốc độ của Ninh Thành cực kỳ nhanh, tới lúc sắp bắt kịp một trong số ba tên khủng bố, cậu bật người nhảy lên, chân phải đạp vào mỏm đá bên cạnh, quay người dũng mãnh đạp vào kẻ nọ.

Quách Chiến bám sát đằng sau, lập tức khóa chặt hai tay kẻ nọ ngay khi hắn ngã xuống, dập tắt ý định chống trả của hắn.

Đúng vào lúc đó, tiếng súng vọng lên giữa ngọn đồi, một kẻ khủng bố khác ngã xuống từ nơi ẩn nấp trên hang động cao 2 mét, nặng nề rớt xuống trước mặt Ninh Thành.

Trong tay hắn cầm một khẩu súng.

Doãn Thiên hít từng ngụm không khí, trái tim mãnh liệt đập vang như sắp văng ra khỏi lồng ngực.

Ngay khoảnh khắc Ninh Thành và Quách Chiến chế ngự tên khủng bố thứ nhất, cậu đã phát hiện bóng dáng kẻ thứ hai qua ống nhắm, kẻ này giật chốt an toàn, nòng súng chĩa thẳng vào Ninh Thành bên dưới.

Cậu không kịp nghĩ nhiều, bóp cò súng, tiếng súng vang lên, kẻ nọ ngã nhào khỏi hang động.

Ninh Thành ngồi xổm dưới đất, định kiểm tra xem hắn đã chết hay chỉ bị thương, vừa tháo mặt nạ đã thấy “phần tử khủng bố” mỉm cười với mình.

Viên đạn bay tới, không ngờ lại là đạn rỗng.

Máy truyền tin vang lên, là giọng của thượng úy Mãi Mãi Đề.

“Đội Sáu hoàn thành luyện tập thực chiến, mời trở về vị trí.”
Hết chương 59

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.