Năm Tháng Trong Tiếng Đạn

Chương 23: Vòng tay hạt gạo




Doãn Thiên nhớ lại đêm trước người tí hon A nói “Anh cũng trêu lại được mà”, nghĩ bụng phải thử xem sao. Vì thế cười hỏi, “Một cái không đủ à? Đây, tôi còn cái nữa này.”

Ninh Thành chớp mắt đã hiểu, tung cước đạp mông cậu, cười mắng, “Dám giở trò lưu manh với tôi à?”

“Chỉ mỗi cậu được kể chuyện bậy bạ thôi chắc?” Doãn Thiên phủi bụi trên mông, khinh bỉ nói, “Chưa thấy ai thích ăn xúc xích như cậu.”

Dứt lời, miệng bị lấp kín.

Ninh Thành bóc nửa cái xúc xích to bằng ba ngón tay, thình lình nhét vào miệng cậu, hai tay làm động tác chụp hình, khen ngợi, “Nào, biểu cảm hưởng thụ một tí.”

Hưởng thụ mẹ mài ấy!

Doãn Thiên tức giận giật xúc xích ra, liếm môi, lại thấy mùi vị không tệ, bèn dứt khoát cắn thêm miếng nữa.

Ninh Thành cười, “Ánh mắt nói không cần, thân thể lại rất thành thực nha.”

Doãn Thiên gặm xúc xích nghĩ, internet hại người thật.

Mỹ nhân tuyệt sắc thế này, nếu sinh hoạt trong môi trường không có internet thì chắc chắn sẽ là Tiểu Long Nam siêu phàm thoát tục.

Nhưng nàng dâu Ninh lại sống ở thời đại tuốt súng cũng xem được phim X, thật là bi cmn kịch.

Nhưng gặp gỡ một bi kịch như vậy, Doãn Thiên lại cảm thấy cuộc đời mình chính là hài kịch.

Bắt đầu từ ngày kế, bi kịch và hài kịch chỉ bảo cho nhau.

Buổi sáng là thể lực và cận chiến, Ninh Thành đưa Doãn Thiên đến hố bùn, cận chiến suốt vài giờ.

Lực cản của bùn lớn hơn nước, chiến đấu trong bùn tiêu hao thể lực gấp mấy lần trên mặt đất. Luyện tập cận chiến trong bùn không chỉ nâng cao kỹ năng đối kháng, mà cả thể lực và sức chịu đựng.

Doãn Thiên bị đánh cực kỳ thảm.

Ninh Thành đánh cậu chưa bao giờ nương tay, thích đánh kiểu gì thì đánh, thấy cậu giãy giụa trong bùn cũng không kéo dậy, ngược lại còn co chân đạp lên người cậu, mắng, “Đứng lên cho tôi!”

Tuy nhiên Doãn Thiên có nghị lực, chỉ cần hít thở bình thường là sẽ lập tức đứng dậy, tiếp tục làm tư thế cận chiến, khàn khàn quát, “Lần nữa!”

Nhưng nếu Ninh Thành mãnh liệt xông tới, cậu sẽ bịt mặt trốn, hô to, “Ngừng ngừng ngừng! Cấm đánh mặt!”

Ninh Thành rất thích nhìn bộ dạng bảo vệ khuôn mặt từng ly từng tí của cậu, thường cố tình vung nắm đấm, trông có vẻ khí thế mười phần, thực ra đáp xuống mặt cậu chỉ như chuồn chuồn lướt nước.

Có lần luyện đến kiệt sức, Doãn Thiên nằm ở chỗ bùn nông nhất, sống chết không dậy nổi. Ninh Thành đá cậu vài cái, cuối cùng ngồi lên người cậu, vỗ vỗ khuôn mặt đầy bùn của cậu, cất lời như khách làng chơi, “Tôi đếm đến ba, không đứng dậy là tôi chịch cậu ngay tại đây nè.”

Lúc ấy đầu óc Doãn Thiên cũng nhão rồi, mơ màng nghĩ, chịch thì chịch đi, đằng nào cũng chẳng ai thấy, bùn còn được coi là dầu bôi trơn thiên nhiên ấy…

Đang nghĩ ngợi lại thấy dưới háng chặt chặt, cảm giác truyền thẳng từ phía dưới lên não, cuối cùng mới truyền cho cậu một ít thần trí.

Cậu nhìn xuống dưới, khủng khiếp quá, móng vuốt của Ninh Thành thế mà đặt trên đũng quần cậu!

“Cậu làm gì?” Suýt thì nhảy dựng lên, “Chịch thật à?”

“Ô…” Ninh Thành lắc đầu cười, “Cậu nói tôi biết thế nào là chịch giả?”

Doãn Thiên lắc đầu, cố gắng giúp mình tỉnh táo, vỗ mặt đứng lên, quát, “Đ*t mẹ cậu lại giở trò lưu manh!”

“Không lưu manh thì cậu ngủ ở đây đến sáng mai.” Ninh Thành cũng đứng dậy, hoạt động mười ngón, mắt sáng như đuốc, “Tận dụng thời gian, lần nữa!”

Từ đó về sau, mỗi lần Doãn Thiên mệt không bò dậy nổi, Ninh Thành sẽ cưỡi lên người cậu, tuyên bố “Không đứng dậy là tôi chịch cậu”.

Doãn Thiên từng âm thầm nghĩ, hay mình cứ chết sống không đứng dậy xem họ Ninh định chịch thế nào.

Nhưng mỗi lần đũng quần bị túm, cậu lại bật dậy theo phản xạ, thân thể còn nóng bừng lên.

Thực ra đám con trai túm chỗ ấy của nhau cũng chẳng phải chuyện gì lạ, nhưng cảm giác bị Ninh Thành túm thì khác.

Cứ có linh cảm rồi một ngày sẽ bị chịch thật.

Doãn Thiên đọc truyện XXX nam nam luôn nhập vai mình là công, xưa nay luôn là cậu chịch người khác, chưa bao giờ nghĩ cảm giác mình bị chịch là như thế nào.

Mặc dù cũng khá tò mò, nhưng chắc chắn không muốn nếm thử trong vũng bùn!

Cậu mộng xuân hết mấy buổi tối, lần nào cũng là Ninh Thành cưỡi trên người cậu.

Nửa đêm tỉnh lại, cậu cứ ôm đầu nghĩ, mình thật sự hết thuốc chữa rồi sao? Mình thật sự thừa thận vai trò bị chịch sao?

1 mét 86 mà!

Tại sao cao tận 1 mét 86 rồi mà vẫn bị chịch?

Người tí hon A nói, “Vì thích chứ sao.”

Người tí hon B kinh hoàng, “Oác! Thích bị chịch?”

Người tí hon A đáp, “Cậu có ngốc không hả? Đương nhiên là thích Ninh Thành rồi!”

Doãn Thiên không dám thừa nhận mình thích Ninh Thành.

Cũng giống với câu “Tôi hút thuốc, tôi đánh nhau, tôi xăm mình, tôi sảy thai, nhưng tôi biết tôi là một cô gái tốt”, Doãn Thiên cũng định nghĩa mình là “Tôi muốn nổi tiếng, tôi đẹp trai, tôi cẩu háo sắc, tôi đọc H văn nam nam, nhưng tôi là zai tân… Úi, nhưng tôi biết tôi không phải gay.”

Người tí hon A nói, “Nhận đi, anh là gay mà.”

Người tí hon B nói, “Nhận đi, anh là gay mà.”

Cậu tuyệt vọng nói, “Không không không, người tôi thích chỉ tình cờ là nam mà thôi.”

Nói xong thì cậu lại kinh hoàng, chửi: Anh Thiên! Anh Thiên! Anh bị làm sao mà lại đi thích Ninh Thành? Cậu ta có gì tốt?

Người tí hon A nói, “Anh bỏ cuộc đi, cái gì anh ấy cũng tốt.”

Người tí hon B nói, “Mặt đẹp tr*m to.”

Mỗi lần mộng xuân, Ninh Thành đều thuộc type hàng bự dai sức.

Doãn Thiên nghĩ có lẽ mình hết thuốc chữa thật rồi.

Cũng may lúc hai người tập luyện thì vẫn tâm không tạp niệm.

Buổi chiều là huấn luyện xạ kích, mỗi khi Doãn Thiên cầm súng, trong lòng luôn gào thét: Ăn miếng trả miếng!

Nhưng Ninh Thành không cho cậu cơ hội đó.

Binh vương luyện tập nghiêm túc, độ chính xác cũng dần tăng lên. Mấy hôm trước Doãn Thiên còn phải đích thân làm mẫu, mấy hôm nay chỉ cần đứng bên cạnh vỗ tay trầm trồ.

Ninh Thành là thiên tài, không thể nghi ngờ.

Mãi tới lúc bắt đầu sát hạch, Doãn Thiên vẫn chưa kiếm được cơ hội cưỡi trên người cậu, túm đũng quần cậu nói, “Bắn không tốt thì tôi chịch cậu.”

Câu này nhục dục biết bao, nhưng lại không có dịp nói.

Tiếc nuối cực kỳ.

Ngày cuối cùng, sau khi kết thúc huấn luyện, Lương Chính tuyên bố sơ qua về các hạng mục sát hạch và sắp xếp thời gian, ba ngày đầu là hành quân không trợ cấp, trong đó sẽ có các hạng mục về sức chịu đựng, hai ngày sau là xạ kích tổng hợp, bao gồm xạ kích bằng ba loại súng. Sát hạch kết thúc sẽ đào thải 10 người, 4 người từ tổ đứng hạng chót, 3 người từ tổ đứng thứ 2 đếm ngược, 2 người từ tổ đứng thứ 3 đếm ngược, 1 người từ tổ xếp thứ nhì.

Nói cách khác, chỉ khi xếp hạng nhất thì tất cả các đội viên mới an toàn.

Quách Chiến nhíu mày, tình huống này không giống những gì cậu hỏi thăm được.

Theo tin tức lần trước, chỉ có hai tổ xếp hạng chót và áp chót mới rơi vào danh sách đào thải, mà cũng chỉ đào thải từ 1 đến 2 tổ viên.

Lương Chính thong thả bước tới trước hàng ngũ, nói, “Tôi biết các tổ trưởng đã biết sát hạch bố trí thế nào, nhưng đó là tôi cố tình tiết lộ… Tin tức giả cho các cậu.”

Các đội viên cứng mặt, trong mắt một số người còn ẩn chứa cơn giận.

“Những gì các cậu vừa nghe mới là hàng thật.” Lương Chính tươi cười, “Nếu không muốn bị đào thải hoặc không muốn đồng đội bị đào thải, các cậu chỉ có thể dốc hết sức giành hạng nhất.”

Buổi tối, ký túc xá im lặng hơn hẳn ngày thường.

Không ai nói chuyện, không biết nói gì.

Hơn một tháng ở Vân Nam, ngày nào cũng luyện tập như trong địa ngục. Không ai muốn bỏ cuộc giữa chừng, bởi vì mỗi khi không thể kiên trì được nữa thì luôn có đồng đội vỗ lưng và nói, “Đừng buông tay!”

Không muốn đồng đội ở bên mình bị đào thải, chỉ thoáng nghĩ tới bóng dáng đồng đội ảm đạm ra đi, trái tim sẽ quặn thắt đau đớn.

Không khí tổ 4 đặc biệt nặng nề.

Chu Tiểu Cát, Doãn Thiên, Vương Ý Văn, Cẩu Kiệt cùng nằm trong số 10 đội viên đứng hàng chót, dù Quách Chiến và Ninh Thành sức mạnh nghịch thiên thì cũng rất khó giúp cho thành tích chia đều của tổ 4 giành được vị trí thứ nhất.

Như vậy, đào thải tổ viên là chuyện không thể tránh khỏi.

So với lúc mới tới Vân Nam, tâm lý của mọi người đã thay đổi rõ rệt. Lúc trước đám Thẩm Ngọc Vĩ tin tưởng chủ nghĩa cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua, Doãn Thiên Chu Tiểu Cát bị đào thải là lẽ đương nhiên, nhưng bây giờ lại thấy khó chấp nhận, muốn sóng vai cùng nhau tiến thật xa, thậm chí còn muốn cùng nhau trở thành đội viên chính thức của Liệp Ưng.

So với Thẩm Ngọc Vĩ và Quách Chiến, Chu Tiểu Cát lại dễ chịu hơn nhiều.

Sức khỏe cậu rất kém, vốn đã không thích hợp làm đặc công. Nghĩ mình có thể chiếm một vị trí bị đào thải, trong lòng cực kỳ vui.

Thực ra cậu cũng muốn ở lại, muốn cùng cố gắng với Quách Chiến và Doãn Thiên, nhưng thành tích bày ra đó, không đào thải cậu thì đào thải ai?

Từ nhỏ cậu đã biết, con người nên lượng sức mà đi, không cần phải ước mơ hão huyền những gì mình không thể có được.

Mình ra đi có thể nhường chỗ cho một đồng đội ở lại, cậu đã cảm thấy sự ra đi này có ý nghĩa.

Doãn Thiên ngồi trên ghế xếp, tay cầm một cây kim, trên đùi đặt chiếc hộp nhỏ chứa đầy hạt gạo.

Cậu đang tập xâu kim qua gạo.

Ninh Thành không làm gì cả, dùng cả tối nhìn cậu xâu kim.

Trước khi tắt đèn, Doãn Thiên giơ lên một chiếc vòng hạt gạo, đắc ý ngắm nghía, nói, “Vòng tay may mắn, thích không?”

Ninh Thành cười, giơ tay trái ra.

Doãn Thiên buộc chiếc vòng lên cổ tay cậu, hỏi, “Thế nào?”

“Xấu.” Ninh Thành sờ sờ, thật thà bình luận.

“Xấu chẳng sao, có ích là được.” Doãn Thiên cất kim và gạo còn dư, lười biếng duỗi lưng, nhất thời tiện tay, ỷ vào mình đứng còn Ninh Thành ngồi, mạnh bạo vò đầu người ta mấy lần.

Ninh Thành ngước lên, trong mắt hoàn toàn không có phẫn nộ, chỉ lặp lại, “Đúng, có ích là được.”

Doãn Thiên nhoẻn cười, đôi mắt thấp thoáng ánh sáng thuần khiết.

Trong bóng đêm, tiếng ngáy khi xưa bị tiếng trở mình thay thế.

Các đội viên đều mất ngủ, nghĩ về mình, nghĩ về đồng đội.

Ninh Thành vuốt ve chiếc vòng trên tay, khẽ nhoẻn miệng cười.

Doãn Thiên nói “Có ích là được”, không phải vì chiếc vòng sẽ đem lại may mắn, mà là ý nghĩa của việc làm ra chiếc vòng này —

Chỉ xạ thủ xuất sắc nhất mới có khả năng xâu hơn một trăm hạt gạo thành chiếc vòng tay trong thời gian ngắn.

Tay cậu, đủ vững.

Mắt cậu, đủ tinh.

Tim cậu, đủ tĩnh.

Doãn Thiên đang dùng hành động nói rằng, Ninh Thành, tin tưởng tôi.

4 giờ sáng, còi tập hợp vang lên, núi rừng mưa tầm tã, Lương Chính đứng trong mưa hô lớn, “Có đủ lòng tin vượt qua 5 ngày tới không?”

“Có!” Vang vọng trong khe núi, là tiếng đáp lời đồng thanh của 46 đội viên huấn luyện tuyển chọn.

Lương Chính chỉ vào khu rừng chìm trong bóng tối và sương mù, quát, “Đi!”
Hết chương 23

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.