Nam Thần Xấu Tính

Chương 6: Chạy trốn




Sáng ra bạn học Tô theo đồng hồ báo thức dậy rất sớm. Chỉ có điều khi bạn học Tô dãy dụa mới phát hiện ra một việc cực kì nghiêm trọng. Có cánh tay đàn ông vắt ngang qua hông, hơn nữa còn đang đặt trên bụng phẳng của cô, điều quan trọng nhất là cả hai đều trần trụi....

“A” Tô Tình muốn hét lên nhưng đã kịp tự bịp miệng mình lại.Nhìn sang gương mặt đang ngủ say của Giang Minh Dã nét mặt không còn cao ngạo như lúc thức, cũng không lưu manh như lúc trêu chọc cô. Ngược lại mang nét lười biếng, nhu hòa hơn rất nhiều. Tay Tô Tô vô thức dơ lên muốn chạm vào đường nét khuôn mặt nhưng lại rụt tay lại.Read more…

Tô Tình bắt đầu hoảng loạn, không lẽ cô yêu tên ma vương này? Suy nghĩ ấy là cô sợ ngây người. không, không thể cô làm sao lại yêu ma vương chỉ biết trêu đùa bắt nạt cô. Biết đâu lần này hắn cũng chỉ là trò đùa ác ý đem cô thành nữ nhân của hắn. Rồi lại cười nhạo tình cảm của cô.

Tô Tình nhẹ nhàng đỡ tay hắn ra khỏi người. Cắn chặt răng nhịn cơn đau dưới hạ thể bước đi nhặt từng món đồ rồi mặc đại vào người. Trước khi ra khỏi phòng, cô ngoái đầu lại nhìn Giang Minh Dã đang ngủ say lần cuối rồi khép cửa lại bước đi.

Mặt trời lên cao, ánh sáng chiếu vào căn phòng làm người con trai thức dậy. Vẫn vẻ mặt lười biếng, ngái ngủ. Bất chợt nhớ ra điều gì đó không đúng thì nhìn sang bên cạnh đã không còn người nào ở đó. Một sự tức giận không hề ít dâng lên, Giang Minh Dã ném tất cả chăn gối xuống giường như con thú dữ

“Được lắm, Tô Tô em dám chạy. Tôi mà bắt được thì em xác định.”

Chỉ là, xuất một tháng ma vương không có cơ hội trả thù, tiểu bạch thỏ đã chạy mất ngay cả cái bóng cũng tìm không ra.

Ngồi trên xe, đánh mạnh vào vô lăng, hắn đã ở dưới phòng trọ cô chờ đúng một tháng, chờ đến khuya mới rời đi. Nhưng con thỏ kia to gan, dám xin phép nghỉ làm, lại không về đây cứ như thể muốn trốn không muốn hắn tìm được.

Giang Minh Dã bất lực, suốt một tháng cô đi, hắn tìm cô hắp nơi, hỏi han tất cả mọi bạn bè, thậm chí hắn như kẻ trộm lấp ló ở nhà cô rình mò. Một lần có chú bảo vệ dân phố thấy hắn cứ ở đó, lúc lại ngồi trên xe ở gần nhà cô, làm chú ấy tưởng hắn là người xấu, xém chút bị mời về đồn công an.

Ruốt cuộc cô đã đi đâu? Không lẽ đêm đó biểu hiện của hắn không tốt nên cô không hài lòng?

Tác giả đen mặt. tiểu bá vương ngươi thật là....

Đến khi định rời đi thì bất chợt có một hình ảnh lọt vào trong mắt Giang minh Dã. Một người vóc dáng nho nhỏ mặc áo khoác trùm đầu, mặt thì đeo khẩu trang, lén la lén lút quan sát xung quang như trộm sợ bị bắt.

Mắt híp lại, được lắm, lần này em chết chắc rồi!

Bạn học Tô đi xuất một tháng mới dám ló đầu về, lại sợ ma vương giăng bẫy bắt nên mới cải trang lén la lén lút vậy. Trong lòng cô lại không ngừng cảm thán, cô có làm gì xấu đâu mà phải sợ hắn. Haiz, nhưng an toàn vẫn hơn.

Vừa vuốt lồng ngực nhẹ nhõm khi không thấy bóng dáng của người kia đâu, nhưng trong lòng có chút thất vọng. Đi đến thang máy để lên phòng, khi của thang máy chuẩn bị đóng lại thì có một bàn tay nam tính ngăn lại.

Tô Tình ngước mắt lên thì ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Cô muốn xông ra chạy trốn lại bị kéo lại rơi vào vòng tay nam tính, cửa thang máy cũng đóng lại.

Không nói một lời nào, Giang Minh Dã như thú hoang đè Tiểu Tô đáng thương vào vách thang máy mà hôn ngấu nghiến. Như thể trút giận dữ, cũng dịu dàng mang nỗi nhớ. Đến khi mặt cô đỏ ửng, sắp nghẹt thở thì hắn mới luyến tiếc buông cô ra.

“”Tại sao lại trốn?” Câu chất vấn lạnh như băng khiến lòng cô khó chịu

Tô Tình muốn châm chọc Giang Minh Dã hắn là gì của cô mà dám lớn tiếng với cô. Nhưng khi nhìn vào gương mặt mới 20 mấy tuổi mà cằm lúm nhúm râu, mắt đỏ hoe vương tơ máu thì chợt lòng cô thắt lại, nuốt những câu định nói vào trong. Hắn bị gì sao trở nên gầy gò hẳn đi, sắp thành ông chú già mất rồi.

Thấy hốc mắt cô đỏ hoe, giống như có thể vỡ òa bất cứ lúc nào Minh Dã lại đau lòng. Tay nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào mắt hắn, không cho phép cô trốn tránh

“”Tại sao em lại trốn?” Chờ một lúc cô vẫn không trả lời mà nước mắt cứ tý tách rơi

“....” Minh Dã đau lòng hôn lên môi dịu dàng.

“”Biểu hiện đêm đó của anh không tốt nên em mới trốn?” Hắn cười hỏi, xem một câu nói lưu manh như vậy là chuyện thường

Tô Tình “....” chút nữa thì cô đã quên. Hắn chỉ thích trêu đùa cô thôi làm sao yêu cô được

*Tinh* thang máy mở ra. Tô Tình cũng vùng ra khỏi tay Minh Dã

Ma vương bị bất ngờ, đang êm đẹp sao tự nhiên cô lại giận dữ. Hắn càng điên hơn khi nghe cô nói

“Minh Dã, tôi không chịu nổi trò đùa của anh. Nếu anh thích, ngoài kia đầy cô gái mong được anh trêu đùa cùng họ.”

“Còn nữa... chúng ta đều là người trưởng thành rồi....” Cô đang định nói tiếp thì bị tiếng quá của Minh Dã làm giật mình

“Mẹ kiếp”

“Ta chơi đùa với em sao? Tô Tình, thường ngày anh quá nuông chiều em cho nên em càng quá phận”

Lần này đại ma vương thật sự rất nổi giận. Kéo cô vào trong phòng rồi đạp mạnh cửa đóng lại.

Đè cô lên trên tường, thô lỗ cắn lên môi cô

“”Ừm... buông.. ra” Tô Tình ô ô khóc hắn như này thật đáng sợ

“Hôm nay anh sẽ cho em biết thế nào là *chơi*” Hắn bị lửa giận bao phủ mà không muốn để ý đến cảm nhận của cô nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.