Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy

Chương 26: Nhiệm vụ thứ mười bốn (1)




Người của Lục gia tính cách không tệ lắm, mẹ Lục bởi vì là giáo sư đại học, tâm thái tuổi trẻ, hơn nữa sống chung cũng rất thoải mái.

Còn Lục Tê, học sinh lớp mười hai, trừ bị việc học áp bức ra, thời gian còn lại đều giống một cô nữ sinh nhỏ, không có khác biệt quá lớn, tính cách hoạt bát, có chút giống Nguyễn Nhuyễn lúc trước.

Còn cha của Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn chưa từng thấy.

Bất quá Nguyễn Nhuyễn cảm thấy tính cách của Lục Ly khẳng định là giống ba anh, tính cách của mẹ anh đáng yêu như vậy, hoàn toàn tương phản với Lục Ly.

Lục Ly thành thành thật thật vào phòng bếp, Lục Tê cùng mẹ Lục thay phiên trêu đùa Nguyễn Nhuyễn.

“Thật đáng yêu mà.”

“Đúng vậy, mẹ, mẹ nói với anh trai một câu, bảo anh ấy cho con mèo được không?”

Mẹ Lục nhướng mày, nhìn vào con gái nói: “Đừng quên con còn một tháng nữa là thi đại học.”

Lục Tê: “……”

“Ai nha, vậy thi đại học xong.”

Mẹ Lục cười một tiếng: “Tự con nói với anh trai, mẹ không nói.”

Bà đem đồ ăn tới bên miệng Nguyễn Nhuyễn, đút Nguyễn Nhuyễn ăn.

Lục Tê nhíu mày, duỗi tay vuốt phía sau lưng mèo, ủy khuất nói: “Nếu con nói anh trai khẳng định sẽ không đáp ứng.”

“Mẹ nói cũng sẽ không.” Điểm này mẹ Lục vẫn tự mình hiểu lấy.

Tuy rằng đứa con trai này vẫn đều luôn nghe lời, nhưng mà… Đối với chuyện về mèo, Lục Ly không nhất định sẽ nghe mẹ Lục.

Lục Tê thấy chuyện này không thể nói đùa, chỉ có thể ôm Nguyễn Nhuyễn nhiều thêm mấy cái.

Ôm cũng không muốn buông tay.

“Mèo nhỏ ơi, chị rất thích em đấy, vậy em tối nay không đi được không?”

Nguyễn Nhuyễn: “…”

“Mèo nhỏ thật sự quá đáng yêu, không biết anh trai chị mua em ở nơi nào.”

Nguyễn Nhuyễn tiếp tục: “……”

Tay Lục Tê nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô,rất là thoải mái.

Nguyễn Nhuyễn cũng biết Lục Tê thật sự thích mình, cho nên đối với Lục Tê chủ động một ít, chủ động nâng đầu lên cọ lòng bàn tay Lục Tê.

Lục Tê nhìn, mi mắt cong cong nhìn về phía mẹ mình: “Con mèo này có phải thích con không vậy?”

Mẹ Lục gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Có lẽ vậy.”

“A a a a a, thật là cao hứng mà, lần đầu tiên có động vật thích con.”

Mẹ Lục: “… Con nếu không ăn nói thô lỗ như vậy, động vật chắc sẽ thích con đấy.”

Lục Tê: “……”

Hừ một tiếng, cô cũng không để ý mẹ mình trêu chọc.

Không bao lâu, trêи lầu có người đi xuống.

Là cha của lục ly, mắt Lục Ly giống cha anh, nhưng những nơi khác, lại có chút giống mẹ Lục.

Cha Lục kinh ngạc nhìn về phía mèo một cái, thấp giọng hỏi: “Đây là mèo của Lục Ly?”

“Đúng vậy.”

Lục Tê dời sang đối tượng khác xin giúp đỡ.

“Ba ba có thể nói anh trai đem mèo tặng cho con được không?”

Cha Lục nhướng mày, dừng một chút nhìn về phía con gái mình: “Trước nhìn xem thành tích của con, lại muốn nuôi mèo.”

Lục Tê: “…”

Làm một học sinh thành tích kém, chẳng lẽ tư cách nuôi mèo cũng không có?!

Nguyễn Nhuyễn yên lặng nghe, rất đồng tình với Lục Tê.

Tuy nói chính mình cũng không muốn rời đi Lục Ly, nhưng lúc nhìn cha mẹ đều lấy thành tích của cô ấy ra nói, vẫn là có một tí xíu đau lòng.

Cô hướng Lục Tê cọ cọ, chính mình không thể ở lại bên này, nhưng lúc vẫn đang ở đây, làm cho Lục Tê vui vẻ.

Quả nhiên, Lục Tê kinh hỉ nhìn Nguyễn Nhuyễn, khóe môi tràn đầy ý cười.

“Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta đi ra ngoài sân chơi được không?”

“Meo.”

Một người một mèo đi đến trong sân, hậu viện biệt thự rất lớn, còn có một ít hoa nhỏ.

Đang nở rộ, vừa tiến vào hậu viện, liền có thể ngửi được mùi hoa.

Lục Tê rất cao hứng, mang theo Nguyễn Nhuyễn chạy nhảy khắp nơi.

Tâm tình của Nguyễn Nhuyễn cũng không tồi, cho nên rất phối hợp, như vậy một hồi, Lục Tê càng thích cô.

Cô ấy duỗi tay ôm mèo, nói thầm: “Nếu không quay về thật tốt mà.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Lúc còn chưa biết nên phản ứng như thế nào, giọng Lục Ly từ nơi xa truyền đến.

“Nhuyễn Nhuyễn.”

Lục Ly kêu tên cô.

Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, từ trong ngực Lục Tê giãy giụa xuống dưới, nhanh chóng chạy tới Lục Ly bên kia.

Tuy rằng tốc độ rất chậm, nhưng có thể nhìn ra Nguyễn Nhuyễn đang kϊƈɦ động.

Cô đã hơn một giờ đồng hồ không thấy Lục Ly rồi đấy.

Lục Ly bật cười, trực tiếp tiếp được Nguyễn Nhuyễn nhảy tới, vừa bắt được, tay Lục Ly liền dừng lại.

Cả thân Nguyễn Nhuyễn toàn là bùn, vốn là một bộ lông trắng mềm mại, đều bị dính bùn.

Lúc nãy cùng Lục Tê ở hậu viện đùa giỡn, không cận thận ngã vào bên trong bụi hoa, cũng lăn hai vòng trong vườn rau.

Tay Lục Ly, lúng túng giơ giữa không trung.

Vừa lúc Lục Tê từ bên kia đi tới nhìn thấy một màn này, không chút khách khí cất tiếng cười to.

“Ông trời ạ.”

“Anh trêи người của anh rất bẩn.”

“Nhuyễn Nhuyễn làm không tồi.”

Vẻ mặt Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác, cô thật sự quên mất Lục Ly có bệnh sạch sẽ.

Đối diện với tầm mắt Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn thật cẩn thận rụt rụt vào trong ngực Lục Ly, nhỏ giọng kêu một cái.

“Meo.”

Liền một tiếng này, trong nháy mắt Lục Ly vừa mới bắt đầu tức giận, giảm đi xuống.

Mặc dù đã giảm, nhưng vẫn cảm thấy bất đắc dĩ.

Ôm Nguyễn Nhuyễn vào trong ngực, vươn tay hung hăng xoa xoa đầu cô, Lục Ly nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao lại không thích sạch sẽ như vậy.”

Nguyễn Nhuyễn: “Meo.”

Cô cũng không phải là cố ý, chỉ là vừa vặn không cẩn thận ngã mà thôi.

Lục Ly không có cách, trừng mắt nhìn mắt Lục Tê nói: “Cả người em cũng bẩn, mau về phòng thay quần áo, lại xuống dưới ăn cơm.”

Lục Tê: “…… Ồ, vậy mèo làm sao bây giờ?”

Lục Ly nhìn chằm chằm mèo con, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa em tắm rửa cho nó.”

“Được.”

Lục Tê vui mừng hớn hở đáp ứng, tung tăng nhảy nhót về phòng thay quần áo.

Còn Nguyễn Nhuyễn, bị Lục Ly sắp xếp ở nơi nào đó không cho phép lộn xộn, bởi vì cả người cô thật sự rất bẩn.

Nhìn bóng lưng Lục Ly càng đi càng xa, Nguyễn Nhuyễn ủy khuất nằm trêи đất.

Cô cũng không phải cố ý.

*

“Nhiệm vụ mới.”

“Là gì?”

“Đợi lát nữa để Lục Ly tắm rửa cho cô.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Chớp chớp mắt, cô rốt cuộc khôi phục một chút sức lực.

“Mi nghiêm túc?”

Tiếng của hệ thống vô cùng chân thành vang lên: “Cô cảm thấy tôi sẽ nói đùa với cô?”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, giải thích nói: “Nhưng ta là con gái mà?”

Lúc trước cũng không phải chưa từng tắm, nhưng mỗi một lần đều là Lục Ly mang theo Nguyễn Nhuyễn đi ra ngoài tắm, trong nhà thật ra không có mấy đồ dùng tắm rửa cho Nguyễn Nhuyễn.

Hơn nữa tuy rằng chính mình hiện tại là một con mèo, nhưng nội tâm tốt xấu vẫn là một cô gái, để cho nam thần tự mình tắm rửa cho chính mình, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Vô luận như thế nào, Nguyễn Nhuyễn đều cự tuyệt.

“Cô hiện tại chỉ là mèo, sợ cái gì.”

“Ta là một con mèo, cũng là một con cái đấy, Lục Ly sẽ không tắm rửa cho ta.” Vừa mới nãy cô nghe thấy Lục Ly nói Lục Tê tắm rửa cho mình.

Suy nghĩ một chút, cô bổ sung một câu: “Huống chi, Lục Tê cùng mẹ Lục Ly đều ở nhà, khẳng định là hai người họ tắm cho ta.”

Hệ thống hơi dừng, nói thẳng: “ Cô có thể cự tuyệt, như vậy Lực Ly liền tới tắm cho cô.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

“Ồ, đúng rồi bổ sung một câu, tắm rửa bắt buộc phải ở trong nhà.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

“Mi nói xem mi có phải hơi quá phận không?”

Hệ thống hừ lạnh: “ Tôi biết cô có biện pháp, chính mình cố gắng.”

Trước khi Nguyễn Nhuyễn còn chưa mở miệng nói chuyện, hệ thống tiếp tục nói: “Cố gắng lên, tôi tin tưởng cô có thể.”

Nguyễn Nhuyễn: “…”

Chính cô cũng không muốn phải tin tưởng mình.

Mặc dù nói vậy, có khả năng rất lớn, nhưng mà… Nhiệm vụ bây giờ cô không quá nguyện ý.

Để Lục Ly tắm cho mình, mặc dù bây giờ là thân thể mèo, Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn cảm thấy… Mình bị Lục Ly thấy hết, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy ngượng ngùng, cảm thấy lúng túng.

Mèo là một chuyện, nhưng bên trong mèo là linh hồn của người, lại là một chuyện khác.

Nếu không phải nhiệm vụ, cô thật sự không muốn để Lục Ly tắm cho mình.

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tốt xấu cũng… Nam nữ khác biệt.”

Hệ thống đột nhiên xuất hiện cười nhạo: “Nam nữ khác biệt? Lúc cô muốn nhìn lén Lục Ly thay quần áo, tại sao không nói nam nữ khác biệt.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Hệ thống dường như cảm thấy còn chưa đủ mãnh liệt, tiếp tục nói: “Lúc cô hôn Lục Ly, tại sao không thấy nam nữ khác biệt, lúc cô muốn nhìn cơ bụng… “

“Dừng.” Nguyễn Nhuyễn đánh gãy lời hệ thống: “Mi có thể biến mất, nhiệm vụ ta sẽ nghĩ biện pháp hoàn thành.”

“Như vậy rất tốt, cố gắng lên.”

Nguyễn Nhuyễn: “…”

Lần này hệ thống ngược lại biến mất không thấy.

*

Nguyễn Nhuyễn tiếp tục nằm tại chỗ, minh tư khổ tưởng* đợi lát nữa nên chơi xấu như thế nào, Lục Ly mới có thể ôm chính mình về nhà.

*Chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề gì đó đau đầu khó giải quyết. Hoặc không thể giải quyết nhưng vẫn cố gắng tìm cách cứu vãn.

Mà không phải ở chỗ này tắm rửa.

Suy nghĩ nửa ngày, Nguyễn Nhuyễn cũng không nghĩ ra một lý do, đơn giản trực tiếp nằm rạp trêи mặt đất nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, vừa nhắm mắt, liền trực tiếp ngủ.

Lục Ly ăn xong cơm trưa, lúc đưa đồ ắn tới cho Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn đã quỳ rạp trêи mặt đất ngủ ngon.”

Lục Tê cũng tới nhìn mèo đang ngủ, quả thật là đáng yêu quá mà.

“Anh, em còn phải tắm cho mèo sao?”

“Ngủ rồi.”

Lục Tê ồ một tiếng: “Vậy rốt cuộc có cần hay không?”

Nghe vậy, Lục Ly dừng một chút, lắc lắc đầu nói: “Tạm thời không cần, để nó ngủ một lát.”

“Ồ được.”

Lục Ly gật gật đầu, nhìn về phía Lục Tê: “Đi trêи lầu đi.”

“Đi… Đi làm gì?”

Lục Tê khẩn trương, nói chuyện cũng nói lắp.

Lục Ly nhướng mày, khóe môi câu lên một tia cười nhạt: “Em nói đi, toán học của em… Ba bảo anh bổ túc cho em, quên mất sao?”

Lục Tê: “……”

Cô thật sự rất đáng thương, ủy khuất nhìn Nguyễn Nhuyễn ngủ say, vô cùng thương tâm khổ sở.

Vì sao mèo lại muốn ngủ chứ, không ngủ có thể tắm cho mèo, tắm liền không cần ôn tập toán học.

Nguyễn Nhuyễn trong lúc ngủ mơ cảm giác có gì đó, xoay mình, sau đó tiếp tục ngủ.

Lục Ly cùng Lục Tê ở trêи lầu học thêm, bổ túc hai giờ, Lục Tê liền nói mệt nhọc, Lục Ly bất đắc dĩ, khuyên bảo vài câu sau đó liền xuống lầu.

Ở phòng khách chỉ còn cha Lục ngồi nhìn, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, một phòng tràn ngập ánh nắng.

“Ba.”

Nghe vậy, cha Lục gật đầu, vỗ chỗ ngồi bên cạnh tỏ ý anh ngồi xuống.

“Ngồi đi, gần đây công việc như thế nào?”

“Khá tốt ạ.”

Cha Lục gật đầu: “Bận rộn đi nữa cũng phải chú ý thân thể.”

“Vâng.”

Cha Lục cười cười, nhìn về phía Lục Ly nói: “Mẹ con bảo ba hỏi con có bạn gái chưa.”

Lục Ly hơi ngừng, cười lắc đầu một cái: “Không có.”

Cha Lục ừ một tiếng, cũng không thèm để ý.

“Yêu thích liền đưa về thăm nhà một chút.”

“Vâng.”

Hai cha con ở chung trò chuyện một hồi, Lục Ly liền nói phải đi.

“Không ở nhà ăn cơm chiều sao?”

“Vâng, còn có chút việc.”

Cha Lục ngược lại không có giữ lại, chỉ nói: “Chú ý an toàn.”

“Vâng.”

Lục Ly cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn còn đang ngủ say sưa, cong cong môi, cũng không để ý trêи người cô còn dính bùn, trực tiếp ôm cô lên, trầm ổn đi ra ngoài.

Nguyễn Nhuyễn còn ở trêи ghế sau ngủ, một giấc này, trực tiếp ngủ tới khi về nhà.

Lục Ly dừng xe nhìn về phía sau, Nguyễn Nhuyễn mới mơ màng tỉnh lại, vừa tỉnh liền muốn chui vào người Lục Ly, lúc còn hai bước liền đến gần Lục Ly, cô đột nhiên ngừng lại, cúi đầu liếc nhìn người mình, lui về sau một bước.

Cô tỉnh táo lại, không quên tính sạch sẽ của Lục Ly.

Lục Ly nhìn, khóe môi nhẹ cong hướng Nguyễn Nhuyễn vẫy vẫy tay nói: “Lại đây đi, không sao đâu.”

Nguyễn Nhuyễn lẳng lặng nhìn Lục Ly, suy xét tính chân thật trong lời nói của anh.

Còn chưa suy xét xong, Lục Ly liền trực tiếp duỗi tay ôm cô vào trong ngực.

Nguyễn Nhuyễn co rúc trong ngực anh, trực tiếp vươn móng vuốt leo lên trêи bả vai.

“Meo.”

Lục Ly cười, đi vào trong phòng vừa đi vừa gọi điện thoại cho Trần Bân.

“Giúp tôi tìm một dì giúp việc lại đây.”.

||||| Truyện đề cử: Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành |||||

Trần Bân có chút kinh ngạc: “Làm sao vậy?”

“Thuận tiện mua một ít đồ dùng tắm rửa cho mèo.”

Trần Bân dừng một lát, mới phản ứng lại: “Để cho dì tới nhà cậu tắm rửa cho mèo?”

“Ừ, nhanh lên.”

Trần Bân à một tiếng, đồng ý.

“Chờ đi.”

Nguyễn Nhuyễn vừa nghe, trong nháy mắt sốt ruột lên, ở trêи người Lục Ly giãy giụa, động đậy lung tung.

Lục Ly nhăn nhăn mày, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn.

“Làm sao vậy?”

Nguyễn Nhuyễn: “Meo meo.” Cô vươn móng vuốt, ấn điện thoại trong tay anh, còn thuận tiện lắc lắc đầu.

Lục Ly nhướng mày, kinh ngạc nhìn về phía mèo con trong ngực: “Mày không muốn tắm rửa?”

“Meo meo.”

“Mày không muốn dì tắm cho mày?”

“Meo.”

Cô tỏ vẻ chính là cái này.

Lục Ly nhướng mày, duỗi tay xoa xoa lông mèo một phen, thấp giọng nói: “Cả người mày đều như thế này, không thể không tắm rửa.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Cô quyết định, bây giờ không so đo nhiều với Lục Ly, dù sao đợi lát nữa không phối hợp là được rồi.

Qua một lát, Trần Bân cùng dì liền tới.

Lục Ly đưa mèo cho dì, nhưng Nguyễn Nhuyễn giãy giụa, liền từ trong tay dì nhảy ra ngoài, trực tiếp chạy lên lầu.

Dì giúp việc xấu hổ nhìn: “Mèo này… Có phải không thích tôi không?”

Lục Ly xin lỗi cười cười: “Không phải, nó không thích tắm rửa.”

Dì giúp việc à một tiếng, gật đầu nói: “Vậy tôi bây giờ tắm cho nó.”

“Ừ.”

“Cậu ôm nó vào phòng tắm đi.”

“Được.”

Lục Ly nhìn về phía Trần Bân, “Đồ vật đều mang theo sao?”

“Mang theo mang theo.”

Trần Bân nhanh chóng đem đồ ra, Lục Ly nhận lấy, lại khom lưng bế Nguyễn Nhuyễn cách đó không xa, đi lên lầu hai.

Nơi Nguyễn Nhuyễn tắm rửa, là phòng cho khách.

Lục Ly không thích người khác tiến vào phòng mình, cho nên không để dì đi vào, ôm Nguyễn Nhuyễn tới phòng tắm bên cạnh, để dì tắm rửa cho nó.

Năm phút đồng hồ sau, dì một thân ướt nhẹp chạy ra, nhìn về phía Lục Ly vẻ mặt ghét bỏ nói: “Mèo quá không nghe lời, vẫn luôn nhảy không ngừng.”

Lục Ly kinh ngạc nhìn dì: “Xin lỗi.”

Dì vẫy vẫy tay: “Tôi không có biện pháp, cậu tự mình tắm cho mèo đi.”

Lục Ly mặt đầy xin lỗi nhìn về phía Trần Bân: “Trần Bân anh đưa dì về nhà đi.”

“Được.”

Trần Bân dừng một chút, nhìn về phía Lục Ly nói: “ Cậu tắm cho mèo sao?”

Lục Ly trầm ngâm, dừng một chút nói: “Chắc là vậy thôi.”

Chờ Trần Bân cùng dì đi rồi, Lục Ly mới đi vào phòng tắm, Nguyễn Nhuyễn lúc này ngoan ngoãn ngồi trêи mặt đất, khi nhìn đến Lục Ly, tròng mắt hơi sáng.

Lục Ly nhìn cô chằm chằm, vươn tay kéo kéo đuôi cô, thấp giọng khiển trách: “Làm sao lại bướng bỉnh như vậy, hửm?”

Nguyễn Nhuyễn: “…”

“Meo.”

Lục Ly hơi ngừng, cúi đầu nhìn c.ô

“Có phải muốn ta tắm cho mày không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.