Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 21: Sự thật xấu hổ




“Ông nội ông nội…” chắc chắn là Tô Song Song đang nằm mơ, theo phản ứng liền nói lắp.

Nội tâm của cô lại gào thét: Đây là tình huống kì lạ gì vậy? Cô không phải là vị hôn thê của anh ta mà? Tần lão gia ở tuổi này như vậy chẳng phải rất bảo thủ sao? Như thế nào lại vội vã sắp xếp cho họ ngủ chung? Ông nội à, ý nghĩ trong sáng của ông đâu rồi?

“A a a…” Tần lão gia tưởng rằng Tô Song Song đang vui mừng, vừa đi vừa hát khẽ, còn làm ra một tư thế chiến thắng nữa.

Tô Song Song nhìn Tần lão gia trong nháy mắt biến thành bộ dáng ngốc nghếch liền hoang mang lo sợ quay đầu nhìn Tần Mặc đang cùng cô sánh vai đứng chung một chỗ, đôi mắt bán nguyệt hiện ra vẻ nghi ngờ cùng bất an.

Tần Mặc vẫn như cũ, bộ dạng không sợ bất cứ điều gì, anh ngẩng đầu nhìn lướt qua Tần lão gia đang đứng sau lưng Vương quản gia, Vương quản gia như hiểu ýliền tiến lên một bước, xoay người như nghi thức chuẩn mực.

“Thưa lão gia, thiếu gia cùng thiếu phu nhân đi đường đã rất mệt mỏi, hay là trước tiên để họ đi vào nghỉ ngơi một chút, còn công việc để lát nữa hãy nói, có được không?”

Vương quản gia năm nay 65 tuổi nhưng thoạt nhìn cũng chỉ tầm 50, theo Tần lão gia hơn nửa đời người nên mới dám nói như vậy, Tần lão gia có lẽ giữ cho ông ấy chút mặt mũi, nghĩ có chút không cam lòng nhưng cũng nhẹ gật đầu.

“Cháu dâu, mau vào nhà cùng ông, thích cái gì thì cứ lấy hết đi! Nếu cái gì cũng thích thì chuyển đến đây ở cũng được!”

Từ lúc Tần Mặc lớn lên, Tần lão gia luôn luôn mong ngóng có cháu dâu, lúc này ông đã được nhìn thấy tận mắt, đương nhiên rất phấn chấn. Hơn nữa ông đã lớn tuổi, hai năm trước lại phải chịu đựng một cú sốc lớn, bởi vậy đầu óc khi thì bình thường khi lại mơ hồ, tính cách càng lúc càng giống trẻ con.

Tô Song Song nhìn Tần lão gia đang niềm nở quá mức, thật sự có chút bất lực, cô mỉm cười ngọt ngào, một mình ở chỗ này nên cô nghĩ phải chiến đấu hăng hái mới được. Tần Mặc nhìn cách cô đùa giỡn thật sự rất khó chịu, lúc Tô Song Song vội vàng kéo tay Tần Mặc thì bị chính anh lôi đi.

Nhưng Tô Song Song có ý định từ chối sự giúp đỡ của Tần Mặc, định sẽ một mình đối phó với Tần lão gia, Tần Mặc đột nhiên quay đầu lại hơi cúi xuống, đôi môi mỏng kề sát bên tai Tô Song Song.

Anh có vẻ hơi trầm xuống, giọng nói ở bên tai Tô Song Song lại vô cùng ngọt ngào: “Ông nội lớn tuổi rồi, tính tình càng ngày càng giống trẻ con, cô đừng để tâm làm gì.”

Nói xong Tần Mặc thẳng người lên, kéo bàn tay nhỏ bé của Tô Song Song lên phía trước, cô ngay lúc này chỉ cảm thấy bên tai thổi tới một luồng gió ấm áp, tê dại khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ lên, toàn thân lại sởn gai ốc.

Cô nhịn không được vừa mừng vừa lo, suy nghĩ: Chẳng lẽ câu nói vừa rồi của Tần Mặc là muốn an ủi cô?

Còn chưa kịp phản ứng đã bị lực ở tay Tần Mặc kéo lên phía trước, Tô Song Song ngẩng đầu nhìn tấm lưng cường tráng, cô trông thấy nửa mặt của anh vẫn thản nhiên, lập tức cảm giác có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, khẽ cựa mình, cố giấu đi bản thân đang sởn gai ốc.

Cô bước vào nhà của Tần gia, nhịn không được liền hít nhẹ một hơi, không phải là cô không quen với những nơi to lớn, nhưng thật sự là nhà của Tần gia quá nguy nga tráng lệ rồi!

Đây là phòng được trang trí theo kiểu cổ xưa, cho dù Tô Song Song có không hiểu một tí gì về cổ vật thì cũng nhìn ra được hơn nửa số đồ vật trong phòng này đều là đồ cổ.

Cô chớp chớp mắt, cố gắng nhìn qua một lần thật tỉ mỉ nhà của Tần lão gia, sau đó giật giật tay của Tần Mặc đang kéo cô.

Tần Mặc cảm giác được đằng sau cô đang mờ ám điều gì đó nên dừng bước, hơi nghiêng người về sau, đôi mắt đào hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện ra sự nghi ngờ.

Tô Song Song cẩn thận quan sát từng li từng tí, sau đó kiễng mũi chân lên, cố hết sức mà vẫn không thể với tới tai của Tần Mặc, cô tức giận, trực tiếp thò tay giữ chặt vạt áo trước ngực của anh.

Tần Mặc không kịp chuẩn bị đối với động tác này của Tô Song Song nên cơ thể bị cô kéo nghiêng một tí.

Tô Song Song khi ngang với tai Tần Mặc lúc này mới hài lòng, ra vẻ thần bí hỏi một câu: “Tần Mặc, có phải đời trước của anh là thổ phỉ hay không? Chính phủ có biết nhà anh có nhiều cổ vật như vậy hay không? Biết hay không…?”

Tô Song Song lảm nhảm xongliền nghĩ đến phỏng đoán đó mà sơ hãi, nét mặt Tần Mặc lập tức trở nên vô cùng bất lực.

Cô không hề hay biết mình vừa bị đẩy ngã nhào vào lồng ngực Tần Mặc, va chạm khiến đầu óc choáng váng đến hoa mắt, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Tần lão gia ở sau lưng vừa cười vừa nói: “Các cháu muốn hôn thì cứ hôn đi, không cần để ý tới ông đâu, ông cởi mở lắm. Haha!”

“…” Tô Song Song đâm phải lồng ngực nhìn thì gầy gò nhưng quả thực rất săn chắc của Tần Mặc lập tức chóng mặt, căn bản đều quên việc phải giữ khoảng cách.

Tần Mặc sợ cô vừa bị ngã đứng không vững , liền vội vàng vươn tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô. Chỉ là Tô Song Song lại cao hơn một chút so với ý nghĩ của anh.

Tay anh vốn muốn đặt bên hông của Tô Song Song, không nghĩ qua thoáng cái lại đặt ngay trên mông của cô.

“!” Tô Song Song cảm thấy mông mình đột nhiên bị đánh bất ngờ, sợ tới mức trừng lớn hai mắt, vội vàng quay đầu nhìn lại phía sau, liền thấy kẻ đánh mình lại là Tần Mặc, lúc này trên mông cô còn có bàn tay của anh khiến cô vô cùng sợ hãi.

“Anh! Anh! Anh!” Tô Song Song bị dọa sợ đến nỗi nói lắp.

Tần lão gia ở đằng sau cô thấy tình cảnh này, cười đến nỗi không khép được miệng, giống như ông lập tức có thể ôm cháu trai vậy.

Mà vẻ mặt vô cùng nghiêm túc trước sau như một của quản gia Vương lúc này lại hơi nhíu mày, bộ dạng cẩn thận liều lĩnh nói ra: “Lão gia, ông như vậy sẽ dọa chết thiếu phu nhân đấy!”

Tô Song Song giận dữ liếc nhìn Vương quản gia, trong lòng thầm nói: Ông ta rõ ràng đứng sát bên người Tần lão gia, chỉ cần vươn nhẹ tay là có thể giữ chặt Tần lão gia rồi, nhất định là ông ta cố ý!

Cô lập tức hiểu ra: Thì ra ở bên trong nhà này bụng dạ đen tối như nhau, ngay cả lão quản gia kia.

Lúc này Tần Mặc lại lạnh nhạt rút tay mình về, sau đó lại chuyển thành nắm bàn tay nhỏ bé của Tô Song Song, nhìn giống như bình thường, không có gì xảy ra. Không lạnh không nhạt nói một câu cũng không tính là giải thích: "Vì cô cao hơn tôi nghĩ."

Tô Song Song nghe xong càng tức giận, cho anh ta chiếm tiện nghi của cô , còn dám trách cô quá cao? Nhưng hiện tại Tần lão gia đang ở trước mặt nên cô không thể nổi giận, chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Cháu dâu ngoan, đi nào, đừng buồn, để ông dẫn cháu đi ăn, ông cố ý dặn dò nhà bếp chuẩn bị cho cháu đấy!”

Tần lão gia nói xong liền đi đến bên cạnh Tô Song Song, cười hiền lành.

Tô Song Song trong lòng luôn yếu mềm trước tình thân của gia đình nên lập tức bị Tần lão gia làm cho cảm động. Từ lúc cha mẹ cô bị tai nạn hai năm trước, cũng chẳng còn ai thân thuộc lo lắng bữa ăn cho cô.

Tô Song Song hai mắt đỏ lên, dùng sức gật nhẹ đầu, nụ cười trên mặt cô càng thêmchân thật.
Tần Mặc cảm giác Tô Song Song có gì đó bất thường, hơi nghiêng đầu nhìn cô, thấy đáy mắt cô ửng hồng, lại chẳng nói tiếng nào, bàn tay đang nắm tay cô bỗng nhiên siết chặt lại.

Sau khi dùng bữa trưa một cách vui vẻ, Tần Mặc cùng Tô Song Song ý định ăn xong sẽ rời khỏi. Nào ngờ hai người họ còn chưa đi được một bước thì Tần lão gia đã ôm lấy tim mình dáng vẻ chật vật như sắp chết, nằm trên ghế salon nhất định không cho họ đi.

Tần Mặc đứng bên cạnh ghế salon, cúi đầu nhìn Tần lão gia nằm trên đó đang giả vờ bệnh, lạnh nhạt mở miệng: “Ông nội à, Bạch Tiêu nói ông có bệnh về thận, chứ không phải tim.”

Bởi vì Tần Mặc trừ lúc ăn cơm ra, từ đầu đến cuối đều không buông bàn tay nhỏ bé của Tô Song Song, có thể nói cô và anh như hình với bóng đứng cạnh nhau, cho nên lúc này Tô Song Song chỉ có thể xấu hổ đứng bên ghế nhìn Tần lão gia.

“…” Tần lão gia lúc này mới nhận ra mình che nhầm chỗ, cau mày ngồi xuống, sau đó lại “Ai da” một tiếng, ôm lưng mình, xuýt xoa.

“Xùy…” Tô Song Song nhịn không được, che miệng cười rộ lên, đang cười thì phát hiện cả ba người kia đều đang nhìn mình chằm chằm.

Tần Mặc vẻ mặt co quắp như cũ, chỉ có điều trong cặp mắt đào hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lại mang theo cảm giác ngây ngốc si mê.

Vương quản gia nói trước: “Thiếu phu nhân, lão gia ở chỗ này chỉ một mình thật sự rất cô đơn, nếu cô cùng thiếu gia có thời gian, hay là ở lại chăm sóc ông ấy, chỉ mấy ngày nữa là lão gia sẽ một mình ra nước ngoài, không biết khi nào có thể gặp lại mọi người, nghĩ đến điều ấy, tôi thật không đành lòng…”

“…” Tô Song Song lập tức im lặng, Vương quản gia nói chuyện này ra quả thật cô không có cách nào từ chối, cô vô thức quay đầu về phía Tần Mặc, hỏi thăm ý của anh ta.

Tần Mặc không có phản ứng gì, chỉ nhìn Tần lão gia, Tần lão gia lúc này cũng thu hồi bộ dạng trẻ con lại, trong giây lát trở nên tỉnh táo lại, hơi cúi đầu như không muốn thừa nhận, thì thào một câu: “Ông nội chỉ sợ không thấy được các cháu nữa, lần này ra nước ngoài, cũng không biết có thể gặp lại hay không…”

Chỉ một câu đó đã khiến Tô Song Song nháy mắt chịu không được đứng lên nhưng lại bị Tần Mặc nắm tay kéo lại, cô muốn kêu tên của anh, nhưng sợ lạnh nhạt như vậy lại khiến Tần lão gia nghi ngờ, cuối cùng điều hòa cơ thể một chút, thở nhẹ nói: “A Mặc, hay là chúng ta chăm sóc ông nội được không?”

Một từ A Mặc vừa phát ra liền khiến Tần Mặc quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, cặp mắt đào hoa lạnh lùng đối với chuyện nào cũng thờ ơ bây giờ lập tức trợn lên nhìn cô.

Xem ra biểu tình này đối với Tô Song Song, chính là bị cách xưng hô của cô làm cho buồn nôn, trong nội tâm cô có chút không thoải mái liền bĩu môi, cô cũng là bất đắc dĩ mới gọi như vậy, anh ta lại còn bày ra ánh mắt như thế nữa.

Tần Mặc lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, quay đầu hướng về phía vẻ mặt cô đơn của Tần lão gia gật nhẹ đầu: “Cháu sẽ nghỉ lại một đêm, mai còn phải đi công tác.”

“Được!Được! Được!” Tần lão gia thật sự rất vui mừng, nghĩ lại ông từng oai phong hơn nửa cuộc đời, không nghĩ tới về già trí nhớ lại tụt giảm, dần dần lộ ra dấu hiệu ngốc nghếch của người già.
Thời điểm ông minh mẫn không nhiều lắm, ngay cả thân thể hiện tại cũng có vấn đề, chỉ sợ sống không được lâu nữa,giờ muốn bù lại những năm tháng lỗi lầm nên vô cùng quý trọng giây phút được ở cùng Tần Mặc.

Chỉ tiếc Tần Mặc như cũ không lúc nào quên chuyện lúc nhỏ nên đối với ông vẫn còn xa cách, hôm nay cho dù ông có bệnh nặng thì cũng lạnh nhạt như trước.

Buổi chiều, thật hiếm khi Tần Mặc có kiên nhẫn dẫn theo Tô Song Song đi dạo bên trong nhà khiến cho cô lần nữa hoài nghi, Tần lão gia có phải làm chức vụ to lớn, là cường hào ác bá của một phương nên mới chiếm đượcdiện tích rộng như thế này, nếu không thì tòa nhà này cũng thật quá mức doạ người rồi.

Đi dạo đến tối, cùng nhau vui vẻ ăn cơm, rồi đến giờ đi ngủ, cô cùng Tần Mặc bị Tần lão gia cùng Vương quản gia đe dọa lừa gạt đến trước cửa phòng, Tô Song Song giờ mới nhớ tới lời nói của Tần lão gia lúc vừa tới cửa.

Cô chớp chớp mắt, trong lòng không hiểu rõ nhìn Tần Mặc, chẳng lẽ đêm nay bọn họ phải ngủ cùng một chỗ thật ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.