Nam Thần Kiêu Ngạo

Chương 6: Uất ức




Kỳ nghỉ hè đã qua ba ngày, Chu Nịnh Nịnh bắt đầu đến lớp dạy. Cô Trịnh thật sự sắp xếp cho cô một lớp của trẻ em, chuyện này khiến cô rất vui vẻ. Tuổi cô còn khá nhỏ, tướng mạo lại ngọt ngào đáng yêu, đứng cùng với học sinh cấp 3 thì không ra dáng giáo viên chút nào. Tuy cô có kiến thức tốt, nhưng đám học trò vẫn có chút không phục, mấy nam sinh cá biệt hay trêu chọc vui đùa không ngại miệng, Chu Nịnh Nịnh quả thật không quản lý nổi.

Lớp trẻ em đều là học sinh tiểu học, tuổi còn nhỏ lại rất nghe lời, Chu Nịnh Nịnh tự nhận bản thân cô vẫn có chút thủ đoạn để đối phó với những bạn nhỏ này.

Hôm nay, sau khi từ lớp dạy về nhà, Chu Nịnh Nịnh liền thấy xe của anh trai cô đỗ dưới lầu, có chút kinh ngạc và vui mừng! Cô đã không gặp anh trai hơn một tháng rồi, hôm cô tông xe đã gọi cho anh, anh nói anh đang giúp đỡ ở bệnh viện huyện, rất bận, có chuyện gì thì đợi anh trở về rồi mới nói. Cô còn chưa kịp nói với anh chuyện cô tông xe phải bồi thường, điện thoại đã bị cúp máy.

Một bước hai bậc thang, rất nhanh, Chu Nịnh Nịnh đã đến tầng 5, cái trán đã phủ một lớp mồ hôi. Vừa lấy chìa khóa ra liền phát hiện cửa nhà không khóa, để lại một khe hở nhỏ, cô đẩy cửa ra, thăm dò từng bước đi về phía phòng khách, cười tủm tỉm chạy đến bên cạnh người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh!”

Chu Dục Thân cười cười: “Ừm, đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.”

Chu Nịnh Nịnh ngoan ngoãn bỏ balo xuống, chạy vào phòng bếp rửa tay. Mạc Tú Trân đang xào rau, ông Chu đứng bên cạnh đang cầm đĩa chờ, gần đây nhà bọn họ luôn như vậy, ông Chu nói vợ chồng phải cùng nhau làm việc nhà. Chu Nịnh Nịnh xông tới trước mặt ông Chu làm một cái mặt quỷ, ông Chu hừ một tiếng coi như đáp lại.

Sau bữa tối, Chu Nịnh Nịnh lôi kéo anh trai nói muốn cùng đi dạo. Chu Dục Thân nhìn biểu hiện này của cô liền biết rõ cô có việc muốn nhờ anh nhưng lại không muốn cho cha mẹ biết.

Anh cầm lấy chìa khóa nói: “Cha mẹ, con xuống dưới lầu đi dạo với em một lát, chắc sẽ không về ngay đâu.”

Ông Chu trầm mặc không nói, Mạc Tú Trân hòa giải: “Vậy con nhớ về sớm để nghỉ ngơi, ở trên huyện bận rộn nhiều ngày như vậy chắc cũng mệt rồi.”

Chu Nịnh Nịnh kéo cánh tay anh trai, vừa tản bộ vừa nói với anh chuyện của mình. Chu Dục Thân cau mày giáo huấn cô: “Lần sau phải cẩn thận một chút, đừng để tông đến mức phải nhập viện.”

Chu Nịnh Nịnh vội vàng lắc đầu: “Tuy anh em là bác sĩ, nhưng em rất ghét bệnh viện, ở đó toàn mùi thuốc khử trùng. Em nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để mình bị thương vào bệnh viện đâu.”

Chu Dục Thân đưa tay đẩy mắt kính, “Lúc bên kia thông báo em trả tiền, em hãy đưa số tài khoản của người ta cho anh, anh sẽ trực tiếp chuyển tiền cho người đó.”

Ánh mắt Chu Nịnh Nịnh rơi vào trên những ngón tay thon dài của anh cô. Có lẽ mấy năm nay phải cầm dao giải phẫu nhiều, tay anh đã không còn được như trước kia, xương ngón tay ngày càng rõ ràng, gân xanh cũng ngày càng nổi lên. Cô nhớ tới bàn tay sạch sẽ của chủ nợ… Cô thật sự là một kẻ cuồng bàn tay mà!

Chu Nịnh Nịnh nhớ tới chủ nợ, trong đầu đột nhiên hiện lên nụ cười đẹp mắt của anh, đột nhiên lại cười với cô, thật là… Làm cho cô thụ sủng nhược kinh mấy ngày nay.

Cái gáy đột nhiên bị gõ một cái, Chu Nịnh Nịnh ngẩng đầu, anh trai cau mày nhìn cô, a, vừa rồi đã thất thần. Cô cười hắc hắc hai tiếng: “Đã biết, cảm ơn anh.”

Chu Nịnh Nịnh kém Chu Dục Thân 10 tuổi, lúc cô sinh ra thì Chu Dục Thân đã là một tiểu thiếu niên vô cùng hiểu chuyện. Từ nhỏ, Chu Nịnh Nịnh có chuyện gì đều chạy đến tìm anh trai trước, nếu anh có thể giúp đỡ giải quyết vấn đề cho cô, cô sẽ không nói cho cha mẹ.

Có một anh trai lớn lại còn cực kỳ đẹp trai, Chu Nịnh Nịnh coi đây là chuyện rất vinh hạnh. Trước kia, Tằng Tiểu Mông luôn kêu gào, nói muốn đổi thân phận với cô, cô nàng cũng muốn có một người anh như vậy. Chu Nịnh Nịnh đáp trả lại: “Kiếp sau đi.”

Chu Dục Thân bất đắc dĩ thở dài, đưa tay xoa xoa mi tâm, khuôn mặt có chút mệt mỏi, “Anh về trước đây, có việc gì thì gọi cho anh.”

“Dạ.” Chu Nịnh Nịnh gật đầu, đi theo bước chân của anh quay về đến dưới lầu, cô giữ chặt cánh tay anh trai.

“Còn việc gì?” Chu Dục Thân hỏi.

Chu Nịnh Nịnh do dự một lát, vẫn mở miệng nói: “Mấy hôm trước em có gặp chị dâu ở siêu thị.”

Chu Dục Thân dừng bước, đáy mắt hiện lên một tia đau đớn, khuôn mặt anh tuấn có chút trầm xuống, không còn giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện giữa anh trai em gái. Anh trầm giọng chỉnh sửa cô: “Nịnh Nịnh, anh và cô ấy đã ly hôn nửa năm rồi, em đừng gọi là chị dâu nữa.”

“Nhưng mà… Nhưng mà em cảm thấy hai người rõ ràng còn tình cảm với nhau, chị ấy vẫn yêu anh… Ngày đó, chị ấy còn hỏi thăm anh, em thấy chị ấy…”

“Em nhớ kỹ lời anh nói… Sau này không được gọi cô ấy là chị dâu nữa, đừng để người khác chê cười! Anh về đây.” Chu Dục Thân lạnh giọng cắt ngang, quay bước đi nhanh.

Chu Nịnh Nịnh đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng thon dài của anh trai đang đi xa dần, bất đắc dĩ thở dài, anh cô rõ ràng chỉ là mạnh miệng mà thôi, rõ ràng là còn tình cảm mà cứ sống chết giả bộ làm như không để ý. Chị dâu mà cô gọi chính là Phó Manh Manh, chị ấy là một tiểu thư con nhà giàu, chị ấy theo đuổi anh trai rất lâu, khi đó cô vẫn còn học cấp 3. Phó Manh Manh vì theo đuổi anh trai mà tiếp cận cô, đối xử với cô rất tốt, thật sự chân thành đối tốt với cô.

Sau này, bọn họ ở chung rồi kết hôn, nhưng đáng tiếc chưa đến một năm đã ly hôn. Chu Nịnh Nịnh không dám hỏi anh trai, lén đi tìm Phó Manh Manh, chị ấy cũng không chịu nói gì, hai người cứ như vậy đối chọi lẫn nhau, cô thân là em gái phải quan tâm mới được.

__________

Buổi chiều hôm sau, Chu Nịnh Nịnh đi ra từ lớp dạy vẽ, nhìn thấy anh trai đứng bên cạnh xe đang vẫy tay với cô, Chu Nịnh Nịnh cười chạy tới, “Anh, sao anh lại tới đây? Hôm nay không đi làm sao?”

Chu Dục Thân đưa tay vuốt tóc cô, cười cười: “Anh được nghỉ phép 3 ngày, tối qua anh có chút nặng lời, cho nên hôm nay muốn dẫn em đi ăn, em muốn ăn gì?”

Chu Nịnh Nịnh mở to hai mắt: “Vậy đi chỗ “Thực khách” lần trước anh dẫn em tới đi, món tráng miệng ngọt ở đó ăn rất ngon!”

Nhà hàng này mới mở chưa đến một năm, Chu Nịnh Nịnh cũng mới chỉ đến đây hai lần, một lần là đi với Tằng Tiểu Mông, một lần là đi theo anh trai. Bởi vì những thứ sang trọng đó, một sinh viên như cô đến nơi này ăn cơm quả thật có chút xa xỉ.

Cô thích nhất là món tráng miệng ở đây, cũng chỉ gọi một ít đồ tráng miệng, còn món chính do Chu Dục Thân chọn. Sau khi gọi món, Chu Dục Thân đứng lên đi toilet rửa tay, cũng dặn Chu Nịnh Nịnh phải đi rửa tay.

Có lẽ, ai làm bác sĩ cũng có sở thích sạch sẽ, Chu Nịnh Nịnh đã quen với thói quen thích sạch sẽ của anh trai, cũng may cô cũng muốn đi vệ sinh, cô cầm balo đi về phía phòng toilet.

Rửa tay sạch sẽ đi ra khỏi WC, đột nhiên có tiếng điện thoại reo. Chu Nịnh Nịnh liền vội vàng cúi đầu mở balo, vừa mở điện thoại vừa nhấn nút nghe liền cấm đầu vào bức tường kín, điện thoại cầm không chắc liền rớt xuống đất.

May mắn lối đi ở nhà hàng này có lót thảm, điện thoại của cô cũng là loại cục gạch, rơi trên đất cũng không có vấn đề gì, nhưng không biết như thế nào lại mở loa ngoài, giọng nói Tằng Tiểu Mông từ trong đó truyền tới: “Chu Tiểu Nịnh, tối mai đi dạo phố nhé… Alo?”

Chu Nịnh Nịnh vội vàng cúi người nhặt điện thoại, nhưng có một bàn tay đã nhanh hơn nhặt giúp cô cái điện thoại, giọng nói trầm thấp từ tính của đàn ông vang lên mang theo một tia trêu chọc: “Chu Nịnh Nịnh, đi đường phải nhìn phía trước.”

A! Giọng nói này… Cô ngẩng đầu nhìn lên… w(゚Д゚)w

Quả nhiên… Thì ra vừa rồi không phải cô đụng vào tường mà là ngực đàn ông. Nhưng mà cứng quá, cũng chẳng khác gì bức tường… Hơn nữa, anh nói đi đường phải nhìn phía trước, tại sao cô cảm thấy lời nói của anh có ý gì khác thì phải?

“Này? Chu Tiểu Nịnh, điện thoại hư rồi sao? Tại sao tớ không nghe cậu nói gì.” Giọng nói của Tằng Tiểu Mông lại truyền tới lần nữa, Chu Nịnh Nịnh vội vàng nhận lại cái điện thoại người đàn ông đưa tới, tắt loa ngoài, nhỏ giọng nói: “Bây giờ tớ đang có chút việc, tí nữa tớ gọi lại cho, bye bye.”

Nhìn thấy phía trước có người đi tới, Lục Cận Thâm ôm lấy vai Chu Nịnh Nịnh tránh sang bên cạnh rất tự nhiên, để không bị đụng trúng.

Hôm nay, Chu Nịnh Nịnh mặc một cái áo chiffon không tay, tay của anh đặt trên vai cô, ngón tay chạm đến cánh tay của cô. Trong nhà hàng hơi lạnh, làn da cô vẫn hơi lành lạnh, mà những đầu ngón tay anh lại mang hơi ấm chạm vào da cô, còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã bỏ tay xuống, nhàn nhạt nói: “Đừng đứng ngây ngốc ở giữa đường.”

Cô không có ngốc, được không? Mặt Chu Nịnh Nịnh có chút đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thật sự xin lỗi. Vừa rồi lại đụng vào anh.” Lần trước đụng vào xe người ta, lần này trực tiếp đâm đầu vào ngực người ta, nghĩ như vậy, mặt Chu Nịnh Nịnh lại càng đỏ hơn. Tại sao lại trùng hợp như vậy? Đều là cùng một người, thật khó xử…

Lục Cận Thâm cụp mắt xuống, nhìn bộ dạng cúi đầu nhận lỗi của cô. Thật biết nghe lời, vì cô cúi đầu mà mái tóc mềm mại cũng rủ xuống phía trước, để lộ ra cái cổ trắng nõn mịn màng. Đôi mắt đen híp lại, anh bình tĩnh di chuyển ánh mắt, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng từ từ truyền đến: “Không sao, lần sau đừng hấp tấp như vậy.”

Cô đây bị dạy bảo sao? Chu Nịnh Nịnh quýnh quáng gật đầu, “Vâng..” (° -°〃)

“Nịnh Nịnh, làm sao vậy?” Chu Dục Thân đi tới. Đồ ăn đã được dọn lên, em gái lại chưa quay về, anh nhìn quanh mới thấy em gái đứng ở góc tường, bộ dáng cúi đầu nhận lỗi, anh lập tức đi đến xem tình hình.

“A, không có gì, vừa rồi em bất cẩn đụng vào người ta.” Chu Nịnh Nịnh đi đến bên cạnh anh trai.

“Thật ngại quá.” Chu Dục Thân nói với Lục Cận Thâm.

Lục Cận Thâm liếc nhìn Chu Dục Thân, nhàn nhạt nói: “Không sao, cô ấy đã xin lỗi rồi.”

“Vậy được rồi.” Chu Dục Thân nói xong, đưa tay kéo cô em gái hay gây chuyện của mình lại. “Không có chuyện gì rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Chu Nịnh Nịnh bị Chu Dục Thân kéo đi, đi hai bước liền quay lại nhìn đằng sau một chút, người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám, chân dài đứng thẳng tắp, còn chưa đi, cô đã vội vàng quay đầu lại.

Chu Dục Thân mắng cô: “Đừng có lúc nào cũng hấp tấp, đi đường phải biết nhìn đằng trước.”

Chu Nịnh Nịnh mềm mại nói: “Dạ… Biết rồi.”

Lục Cận Thâm còn đang đứng đó, nghe được đoạn đối thoại, khóe miệng co rút vài cái. Chẳng phải câu này vài phút trước anh cũng vừa nói sao? Đối tượng là cùng một cô gái nhỏ, bây giờ lại được nói ra từ miệng người đàn ông khác, tại sao lại cảm thấy chói tai đến vậy?

Ánh mắt rơi vào hai bóng lưng thân mật của họ, người đàn ông kia còn khoác tay lên vai cô, đôi mắt đen híp sâu lại, vừa rồi tay của anh còn kéo bạn gái của người ta, còn hưởng thụ bộ dạng ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi của cô gái đó một cách nhiệt tình.

Người đàn ông thu hồi ánh mắt, đôi môi nhẹ nhàng thở ra một hơi, sải bước dài đi về phía chỗ ngồi của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.