Nam Thần Kiêu Ngạo

Chương 49




Tối hôm sau, vừa ăn cơm tối xong, Chu Nịnh Nịnh đã muốn xuống lầu đắp người tuyết ngay, nhưng Lục Cận Thâm vẫn đang rửa bát trong bếp nên cô đành đợi anh một lúc. Háo hức quá!

Tối qua tuyết rơi suốt đêm, mặt đất đã đóng một lớp dày trắng muốt, dưới lầu đã xuất hiện vài người tuyết, còn có vài người chơi ném tuyết, tiếng cười vui vẻ của trẻ con lọt vào tai làm tâm trạng của cô hào hứng theo.

Lục Cận Thâm rửa bát xong chưa? Cô muốn xuống dưới quá đi!

Mấy đứa nhóc kia sắp chiếm sạch tuyết rồi, bây giờ nhìn xuống, mặt tuyết gồ ghề đã không còn chỗ trống nữa kìa...

Lịch bịch chạy vào phỏng bếp, cô đứng trước cửa quan sát, hối thúc anh: Xong chưa? Nhanh lên nhanh lên!

Lục Cận Thâm dở khóc dở cười, đắp người tuyết thôi mà cũng hưng phấn thế sao?

Đợi anh hai phút!

Được rồi, nhanh lên nha. Chu Nịnh Nịnh lại giục lần nữa, thẳng người tựa vài cửa đợi anh.

Hai phút sau, Lục Cận Thâm lau khô tay, đi đến cười nói: Đi thôi.

Chu Nịnh Nịnh cười híp mắt kéo tay anh, vui sướng nói: Nhanh lên, chúng ta phải đắp người tuyết lớn nhất mới được.

Sau khi xuống lầu, Lục Cận Thâm nắm tay cô, đi ra phía xa bên phải khu nhà. Chu Nịnh Nịnh đột nhiên khom lưng vo một nắm tuyết ném lên người Lục Cận Thâm, sau đó cười ha ha.

Lục Cận Thâm cười một tiếng: Thì ra em thích chơi tuyết như vậy.

Hàm ý trong câu nói này rất sâu xa nha, Chu Nịnh Nịnh chỉ cười mà không nói, mím môi nhìn anh, lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Bên phải khu nhà có rất nhiều cây, đèn đường lại mờ nên người đến chơi cũng thưa thớt, người lớn đương nhiên sẽ không dẫn trẻ con đến bên này, Chu Nịnh Nịnh oa lên một tiếng, Ở đây tốt quá, không có ai cả.

Chúng ta bắt đầu... Cô còn chưa nói xong, bỗng nhiên bị kéo vào một vòng tay ấm áp rộng lớn, chưa kịp đỏ mặt đã bị anh đè ngã vào đống tuyết mềm mại dưới đất, cô sợ hãi kêu lên một tiếng...

Vẫn chưa hết, Chu Nịnh Nịnh làm sao ngờ được, Lục Cận Thâm ôm lấy cô lăn mấy vòng trong tuyết, đầu cô bị anh giấu trong lồng ngực, áo khoác che khuất khuôn mặt, bàn tay thon dài đẹp mắt đặt dưới gáy cô, tay còn lại ôm ngang thắt lưng, cứ như vậy mà lăn dài trên dải tuyết trắng xoá, sạch sẽ tinh khiết.

Không biết do sợ hãi hay hưng phấn mà Chu Nịnh Nịnh cứ liên tục hét lên, hoặc có thể là ban đầu hơi sợ, sau đó dần dần biến thành hưng phấn.

Cuối cùng cũng đến lúc dừng lại, anh để cô nằm trên người mình, mặt Chu Nịnh Nịnh đỏ hồng, thở hổn hển ra luồng khói trắng, hai tay đặt trên ngực anh, bĩu môi liếc, Anh thật xấu xa!

Trừ lúc còn bé tự vùi mình trong tuyết, hơn hai mươi năm nay cô chưa từng bị người khác ôm mình lăn vòng, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, nhưng không biết vì sao, cô bỗng nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

Nhìn thoáng xung quanh, có vẻ như không ai chú ý đến hai người, cô yên tâm ghé vào lòng anh, nâng mắt nhìn tóc anh dính đầy hoa tuyết trắng muốt, trên mặt, trên trán, ngay cả chóp mũi cũng có, nhưng đường nét vẫn rất rõ ràng, thon dài, đôi mắt tĩnh mịch nhưng sáng như sao, đang dịu dàng nhìn cô.

Tim Chu Nịnh Nịnh lại đập thình thịch, bị anh nhìn như vậy hơi xấu hổ đó. Cứ tưởng anh sẽ hôn mình, nhưng đợi một lúc vẫn không có gì xảy ra, cô hơi thất vọng bò khỏi người anh.

Lục Cận Thâm vươn một cánh tay ra làm gối đầu cho cô, hai người nằm cạnh nhau trên mặt tuyết.

Chu Nịnh Nịnh lấy điện thoại trong túi ra, cười nói: Chúng ta chụp một tấm hình đi.

Cô nhanh chóng chỉnh điện thoại xong, nhưng lập tức phát hiện ra tay mình... Quá ngắn. Vậy là nhét ngay điện thoại vào tay anh, Anh chụp đi...

Bình thường Lục Cận Thâm rất ít khi chụp ảnh, còn Chu Nịnh Nịnh lại chụp lén anh khá nhiều. Trong điện thoại có rất nhiều ảnh của anh, nhưng số lần nhìn vào ống kính lại không nhiều, thỉnh thoảng cô có kéo anh chụp chung, chỉ lúc đó anh mới chịu phối hợp một chút.

Lần này, Lục Cận Thâm không nói gì, chỉ giơ điện thoại cô lên nhắm ống kính vào hai người, Chu Nịnh Nịnh chủ động nhích sát vào lòng anh, tách một tiếng, ảnh chụp rất đẹp.

Chụp vài tấm nữa nhé...

Ừ.

Mấy phút sau, Lục Cận Thâm kéo Chu Nịnh Nịnh đứng dậy, cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói: Em vừa nghĩ sao anh không hôn em...

Lúc anh ôm cô trong tuyết, cô rất hy vọng anh sẽ hôn cô, khoảnh khắc ấy rất thích hợp để hôn. Đêm tuyết lãng mạn như thế, tâm trí con người cũng mong đợi những điều tốt đẹp đến với mình.

Nhưng anh lại không làm vậy.

Lúc chụp ảnh đột nhiên lại hôn, cú đánh bất ngờ như thế, cô cảm thấy tim đập nhanh hơn nhiều, cô nghĩ cô sẽ mãi mãi nhớ kỹ buổi tối hôm nay.

Cách đó không xa, Tô Gia Trạch thấy được tất cả, bất thình lình đưa tay ôm lấy Tằng Tiểu Mông đang đứng bên cạnh.

Tằng Tiểu Mông biết ngay tên lưu manh này muốn làm gì, dùng khuỷu tay ra sức đánh anh, cảnh cáo: Đừng giở trò lưu manh.

Tô Gia Trạch cười vài tiếng: Em biết anh muốn làm gì à? Thế sao không phối hợp với anh một chút?

Tằng Tiểu Mông không để ý đến anh, bỗng chốc chạy đi kêu một tiếng: Chu Nịnh Nịnh!

Chu Nịnh Nịnh kinh ngạc, vội vã quay đầu lại, quả nhiên thấy Tằng Tiểu Mông và Tô Gia Trạch, như vậy toàn bộ khung cảnh cô và Lục Cận Thâm lăn vòng rồi hôn nhau trong tuyết vừa nãy... Bị thấy hết rồi sao?

Hu hu, mất mặt quá... Bị bạn thân thấy rồi...

Cô nhấc đôi giày dính đầy tuyết đá Lục Cận Thâm một cái, lầm bầm nói: Tất cả đều tại anh.

Lục Cận Thâm đưa mắt nhìn Tằng Tiểu Mông đang đến gần, còn có Tô Gia Trạch theo phía sau, cười nhẹ nói: Không sao đâu.

Sau khi Tô Gia Trạch đến, anh ta ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhấn mạnh nói: Sao hai người dính đầy tuyết thế? Bị ngã à?

Lục Cận Thâm nhàn nhạt liếc mắt qua, mặc kệ.

Chu Nịnh Nịnh vội vã chuyển đề tài: Bọn em đắp người tuyết, đắp người tuyết...

Được. Tằng Tiểu Mông cười híp mắt, xuống đây không phải vì muốn đắp người tuyết sao?

Thế nên bốn người cùng nhau đắp một bé tuyết còn cao hơn cả Chu Nịnh Nịnh.

Chu Nịnh Nịnh và Tằng Tiểu Mông vô cùng vui sướng, hai cô một trái một phải vây quanh người tuyết chụp hình.

Hai người chụp ảnh rất vui vẻ, hoàn toàn không quan tâm đến Lục Cận Thâm và Tô Gia Trạch.

Tô Gia Trạch quan sát một lúc, bỗng dưng nở nụ cười: Chẳng lẽ hai người họ đắp người tuyết chỉ để chụp ảnh thôi sao?

Lục Cận Thâm cong khóe môi, Có thể lắm. Đôi mắt rơi thẳng đến khuôn mặt đang cười tươi rói của Chu Nịnh Nịnh, không quan trọng vì lý do gì, chỉ cần một việc rất đơn giản, cô vui vẻ là được rồi.

Chơi phủ phê, ai về nhà người nấy.

Lục Cận Thâm ôm vai Chu Nịnh Nịnh, Tô Gia Trạch về nhà một mình, Tằng Tiểu Mông cười tủm tỉm nói với bọn họ: Tạm biệt.

Tô Gia Trạch: Anh không muốn tạm biệt chút nào!

Hệ thống sưởi trong nhà vẫn chưa tắt, vừa mở cửa đã thấy ấm áp, đồng hồ vừa điểm 12 giờ, hai người đứng trong bóng tối cởi đôi giày dính đầy tuyết và bùn đất, Chu Nịnh Nịnh thay xong dép lê, bỗng nhiên nhón chân hôn lên cằm Lục Cận Thâm, Nam thần, đêm trước Giáng sinh vui vẻ, có phải chúng ta nên trang trí cây thông rồi không?

Đúng vậy, Lục Cận Thâm mua cho cô một cây thông Noel, rất lớn và rất đẹp, còn mua thêm rất nhiều đồ trang trí, để ngoài ban công cạnh phòng khách.

Lục Cận Thâm vỗ vỗ đầu cô, Tắm trước đã, chơi lâu như thế sẽ bị cảm đấy.

Chu Nịnh Nịnh mím môi: Được rồi...

Nhưng tắm xong rồi, Chu Nịnh Nịnh cũng không thể hoàn thành ý nguyện trang trí cây thông của mình.

Bởi vì đối với Lục Cận Thâm mà nói, có chuyện khác còn thú vị hơn trang trí cây thông.

Hôm sau, việc đầu tiên sau khi Chu Nịnh Nịnh thức giấc là chạy lên sân thượng tầng trên, cô muốn xem người tuyết khổng lồ của bọn họ có còn hay không.

Lục Cận Thâm đang nấu bữa sáng trong bếp, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn, thấy cô mặc áo ngủ lịch bịch chạy ra ngoài, anh hỏi: Em lên đấy làm gì vậy?

Em muốn xem người tuyết có bị đám nhóc phá hay không. Cô không hề quay đầu lại.

Lục Cận Thâm nhíu mày, quay về phòng cầm một chiếc áo lông rồi bước nhanh lên lầu.

Tuyết đã ngừng, Chu Nịnh Nịnh run rẩy đứng trên sân thượng nhìn xuống dưới, người tuyết đã bị trận tuyết đêm qua phủ lên nên cũng lớn hơn một chút, nhưng đường nét đã không còn rõ ràng như đêm qua.

Có mấy đứa nhóc đang vây quanh người tuyết của cô chơi đùa gì đó, nhưng không ai phá đến nó.

Chu Nịnh Nịnh yên tâm, đang định quay lại, bỗng cảm thấy cơ thể trở nên ấm áp, cô quay lại nhìn Lục Cận Thâm đang cau mày, thè lưỡi, nhỏ giọng biện bạch: Em chỉ muốn liếc qua một chút thôi, đang chuẩn bị về đây.

Anh đưa tay sờ vào khuôn mặt bị gió lùa đến lạnh buốt của cô, Về ăn sáng đi.

Chu Nịnh Nịnh thở ra một làn khói trắng, nhỏ giọng xin xỏ: Em có được về ổ chăn ngủ một lúc nữa không?

Ăn sáng xong rồi ngủ tiếp. Giọng điệu không thương lượng.

Nhưng... Tối hôm qua người ta mệt muốn chết rồi...

...

Vào đúng ngày Giáng sinh, Chu Nịnh Nịnh và Lục Cận Thâm từ bên ngoài trở về đã thấy trong phòng khách có thêm một chiếc đàn piano!

Cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ chạy đến xem thử, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua phím đàn, một chuỗi âm thanh lập tức vang lên.

Quà Giáng sinh cho em sao? Chu Nịnh Nịnh nghiêng đầu nhìn Lục Cận Thâm, mái tóc mềm mại rủ nhẹ xuống theo động tác của cô, khóe môi dính một sợi tóc, cô cũng không thèm lấy ra, chỉ cười ngây ngô nhìn anh.

Lục Cận Thâm nâng cằm cô lên, đứng dưới đèn pha lê trông vô cùng đẹp mắt, đưa tay kéo sợi tóc ra khỏi khóe miệng cô, thấp giọng hỏi: Thích không?

Thích. Cô vươn tay ôm lấy anh, dán vào lòng anh, nhưng cô thích anh hơn, thích anh nhất.

Chu Nịnh Nịnh có thể cảm thấy từ khi anh gặp ba mẹ cô, anh đối xử với cô cũng tốt hơn trước rất nhiều. Nói vậy không phải trách anh trước đây đối xử tệ bạc với cô, nhưng cảm giác được nâng như trứng, hứng như hoa ngày càng trỗi dậy mạnh mẽ.

Ít nhất, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơn trước đây.

Chu Nịnh Nịnh ngồi trước đàn piano, đánh một bản Giáng sinh vui vẻ, sau đó lại chơi vài bài mình thích, bao gồm cả bài Vui vẻ gõ cửa trước đây đã đàn cho anh nghe.

Lục Cận Thâm ngồi trên ghế sofa, đôi mắt không rời mái tóc nhẹ nhàng lay động của cô, nghe cô độc tấu cho riêng anh.

Vừa hết Giáng sinh là đến Tết nguyên đán, tiếp theo là nghỉ giữa hai học kỳ, cuối cùng là nghỉ đông.

Kỳ nghỉ đông cuối cùng của đời học sinh, ông Chu đưa vợ và con gái đi Hawaii, đến trước đêm ba mươi (1) mới về.

(1) Dịp Tết nguyên đán của Trung Quốc thường kéo dài từ ngày 8 tháng Chạp (Âm lịch) đến ngày 15 tháng Giêng (Âm lịch) nên thường sẽ trùng vào kỳ nghỉ đông của học sinh nước này.

Lục Cận Thâm ra sân bay đón, đã hai tuần không gặp nhau rồi, anh rất nhớ cô.

Chu Nịnh Nịnh từ sân bay đi ra, từ xa đã thấy Lục Cận Thâm, ai bảo anh cao ráo như vậy, còn đẹp trai thế nữa? Ở chỗ đông đúc nào cũng thấy được.

Cô kéo vali xuyên qua đoàn người chạy đến bên anh.

Lục Cận Thâm cười mở rộng hai tay, Chu Nịnh Nịnh nhào vào lòng anh, nhỏ giọng nói một câu: Em nhớ anh.

Anh sờ sờ đầu cô.

Vài giây sau, Chu Nịnh Nịnh ngẩng đầu từ trong lòng anh, ông Chu và Mạc Tú Trân đã đi đến bên cạnh.

Con bé này... Có bạn trai là quên cả ba. Ông Chu cảm thán một câu.

Đâu có! Con vừa đi chơi cùng ba cơ mà. Chu Nịnh Nịnh đưa hành lý cho Lục Cận Thâm, đi sang khoác tay ông Chu.

Hai bác, để con đưa mọi người về nghỉ ngơi. Lục Cận Thâm cầm lấy đồ trên tay bọn họ.

Ngồi máy bay lâu như vậy rất mệt mỏi, vừa nãy vì Chu Nịnh Nịnh nhìn thấy Lục Cận Thâm nên mới hưng phấn như thế, bây giờ đã uể oải trở lại, giọng nói yếu ớt: Được đó, mệt muốn chết rồi...

Mạc Tú Trân cũng gật đầu: Sau này tôi không sang ngoại quốc nữa, phong cảnh trong nước cũng rất đẹp mà, chẳng biết lão già này bị động kinh hay sao, đột nhiên lại muốn ra nước ngoài chơi.

Ông Chu hừ một tiếng: Không phải trước đây Chu Nịnh Nịnh nói muốn đi sao? Phải tranh thủ kỳ nghỉ đông này để đưa con bé đi, nói không chừng sau này chúng ta không được đưa nó đi nữa đâu.

Lục Cận Thâm hiểu ra hàm ý trong lời nói của ông, cười cười: Sau này con và Nịnh Nịnh sẽ đưa hai người đi chơi.

Chu Nịnh Nịnh nhìn lướt qua Lục Cận Thâm, hơi hơi cảm động, anh nói là sau này, là tương lai, anh không chỉ thề thốt với cô, còn hứa hẹn với cả người nhà cô nữa.

Cô cười với anh, sau đó ôm ông ba khó tính của mình, kèm theo giọng dụ dỗ trẻ con, nói: Đúng vậy, đợi con tốt nghiệp xong rồi đi làm kiếm tiền, con sẽ đưa ba mẹ đi chơi khắp nơi.

Ông Chu cảm động sắp rơi nước mắt, con gái trưởng thành sẽ hiếu thuận với ông, khóe mắt hơi nóng lên, ông đẩy đẩy Chu Nịnh Nịnh, làm ra vẻ ghét bỏ: Đi đi, qua mà ôm bạn trai của con kìa.

Chu Nịnh Nịnh không chịu nghe: Anh ấy xách hành lý hộ chúng ta rồi, con không ôm được.

Mạc Tú Trân cười lắc đầu, hai cha con nhà này thật là...

Sau khi về đến nhà, ông Chu và Mạc Tú Trân liền vào phòng nghỉ ngơi, Chu Nịnh Nịnh đợi trong phòng một hồi, sau đó ôm quà của Lục Cận Thâm đi xuống.

Xe của Lục Cận Thâm vẫn đỗ dưới nhà, chưa hề di chuyển.

Chu Nịnh Nịnh cười, mở cửa xe: Sao anh biết em sẽ xuống?

Lục Cận Thâm véo véo mặt cô, cười nói: Trước khi lên lầu không phải em đã nháy mắt với anh sao? Anh nghĩ rằng đó là ám chỉ.

Được rồi, đáp án này khiến Chu Nịnh Nịnh rất hài lòng, chỉ cần cô nháy mắt vài cái, anh đã biết cô đang nghĩ gì.

Anh khởi động xe: Về nhà anh đi.

Cô nhìn anh cười cong khóe miệng, híp mắt gật đầu: Ừm...

Xe đã khởi động, nhưng không di chuyển, đến phanh cũng chưa thả ra, Chu Nịnh Nịnh khó hiểu hỏi: Sao không đi thế?

Lục Cận Thâm nghiêng người, Chu Nịnh Nịnh nháy mắt, lại nháy mắt, sau khi nháy mắt lần thứ ba, cuối cùng anh cũng hôn cô...

Máy bay hạ cánh lúc 9 giờ sáng, bây giờ về nhà anh đã là 12 giờ trưa.

Lục Cận Thâm đã kêu đồ ăn bên ngoài, hai người đang ngồi trên bàn ăn bữa trưa.

Sau khi Chu Nịnh Nịnh gặp lại bạn trai, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, liên tục kể những chuyện thú vị xảy ra khi đi chơi, cuối cùng, cô nói cho anh nghe một chuyện: Đúng rồi, ở đó em thấy người ta cầu hôn, có đến hai đôi tình nhân, trong đó có một người thành công, người còn lại thì thất bại.

Lục Cận Thâm dừng tay một chút, lại nghe cô tiếp tục kể: Người cầu hôn thất bại có vẻ rất đáng thương, khung cảnh lúc đó rất hoành tráng, có rất nhiều người vây quanh, tất cả đều vỗ tay ủng hộ cô gái đồng ý, nhưng không ngờ cô ấy lại từ chối. Cảnh tượng bắt đầu đầy long trọng vui vẻ, nhưng lại kết thúc trong yên ắng.

Cô đứng quan sát toàn bộ sự việc, còn nhớ rõ biểu cảm cứng ngắc đau xót trên mặt người đàn ông đó, anh ta nói đưa cô ấy tới đó chỉ để cầu hôn thôi, đã lên kế hoạch nửa năm rồi, cô thật không hiểu tại sao cô gái kia lại từ chối lời cầu hôn ấy.

Chuyện này cô hỏi Lục Cận Thâm.

Lục Cận Thâm trả lời cho cô: Đó là tình cảm của họ, người ngoài không thể đoán định.

Chu Nịnh Nịnh sửng sốt, ý của anh là, tình cảm như người uống nước, lạnh hay nóng thì tự biết.

Giống như cảm giác của cô với anh, bây giờ cô chắc chắn mình rất yêu anh, tương lai cũng muốn ở cạnh người đàn ông này. Nhưng lần trước anh nói muốn kết hôn không hiểu sao cô hơi lo lắng, thật ra cô cũng mơ hồ đoán được tâm tư của chính mình. Cô không dám đường đường chính chính đối mặt với một quyết định trọng đại của đời người. Thế nhưng hiện giờ, nếu như anh đề nghị, cô sẽ không hề do dự nói câu Em đồng ý.

Còn chuyện gì có thể khiến cô do dự hay sao?

Không có.

Sau khi ăn trưa, Lục Cận Thâm ôm Chu Nịnh Nịnh ngủ trưa, ôm nhau ngủ rất trong sáng, bởi vì ăn cơm xong Chu Nịnh Nịnh còn lảm nhảm rất lâu nên bây giờ rất buồn ngủ.

Cô ngủ rất say, hơi thở kéo dài đều đặn, nửa khuôn mặt dán trong lòng anh, tay chân bám lấy người anh, tư thế rất thân mật khăng khít, Lục Cận Thâm thật ra không ngủ được, nhắm mắt một lát lại mở mắt nhìn cô, trong lòng cảm thấy mềm mại.

Tấm rèm cửa che kín bên ngoài, ánh sáng trong phòng ngủ rất mờ, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt nhẵn bóng trắng nõn của cô, có lẽ do ngứa, cô cau mày đánh vào tay anh, mơ mơ màng màng lầm bầm: Đừng nghịch, lưu manh...

Lục Cận Thâm dở khóc dở cười, thật ra anh rất muốn nghịch, thế nhưng đành phải đợi một lúc thôi.

...

Kỳ nghỉ Tết nguyên đán luôn rất bận rộn, vừa thăm nom hết họ hàng thân thích của cô, kỳ nghỉ của Lục Cận Thâm cũng kết thúc, mùng tám tháng giêng bắt đầu đi làm.

Kỳ nghỉ của Chu Nịnh Nịnh còn những hai tuần.

Hôm nay, cô đến công ty Lục Cận Thâm đợi anh hết việc, ngồi trên ghế sofa lên Weibo, lượt theo dõi trên blog của cô vẫn đang tăng, mỗi ngày mở lên đều có rất nhiều bình luận mới, nhiều lời khen, còn có thư nhắn tin.

Nguyên nhân chính là vì cô vẫn đều đặn đăng chương mới của Nam thần kiêu ngạo, càng đăng càng hot, càng ngày càng nổi tiếng...

Có rất nhiều tin nhắn, cô chỉ để ý đến những tin quan trọng.

Nhất là lúc nghỉ đông, vừa đi nước ngoài chơi vừa chuẩn bị đón Tết nguyên đán, thỉnh thoảng cô mới lướt Weibo một chút, chỉ xem sơ qua bình luận, không mở hộp thư ra kiểm tra.

Bây giờ vừa mở ra xem, cô phát hiện thư mới nhất là của Nữ hán tử giỏi phát hiện tình yêu thường hay để lại bình luận cho cô, thế nhưng sau này lại đổi tên là Cô bé trong sáng đáng yêu giỏi phát hiện tình yêu.

Nhìn nội dung thư, Chu Nịnh Nịnh hơi choáng váng.

Nịnh Nịnh, thấy thư thì nhớ hồi âm đấy... Tôi kêu gào cô từ năm ngoái đến năm nay rồi... Cô không xuất hiện tôi sẽ chết đó...

A a a, tôi thấy cô online rồi! Trả lời thư đi! Ân nhân!

Chu Nịnh Nịnh trả lời: ...

Chuyện này là sao?

Bên kia nhanh chóng hồi âm: Cuối cùng cô cũng lên rồi! Tôi đợi cô lâu lắm rồi đấy!

Chu Nịnh Nịnh: Ngày mai tôi sẽ đăng tiếp. Cô nghĩ chắc là giục cô mau đăng chương mới thôi, hóa ra mọi người cuồng nhiệt như vậy, cô có nên kiêu ngạo một chút không?

Không phải không phải, tốt nhất dừng đăng đi! Lúc sau còn thêm mấy cái icon muốn khóc.

Tại sao lại không đăng... Chẳng lẽ không phải giục đăng chương mới sao? Chu Nịnh Nịnh thật sự không hiểu.

Vài phút sau, Chu Nịnh Nịnh đã hoàn toàn sáng tỏ, nữ hán tử đi trật đường ray đó... Thì ra là biên tập viên của nhà xuất bản L?! Ẩn núp ở Weibo của cô lâu như vậy là để tìm bản thảo mới...

Cô vội vàng xem vài thư còn thừa khác, bất ngờ phát hiện không chỉ có một nhà xuất bản tìm đến cửa, còn có rất nhiều phòng xuất bản truyện tranh khác, lướt qua loa một lát, cô thật sự không tiêu hóa nổi.

Cảm giác này, có lẽ giống như một bước lên mây, tại sao bỗng nhiên có nhiều vận may như thế...

Trước đây cô đã gửi thử bản thảo, cũng hỏi thăm rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị trả lại, người chủ động tìm đến đương nhiên càng hiếm, dù sao cô cũng chỉ là một học sinh, người vẽ tranh có kinh nghiệm hơn cô còn cả khối.

Trong dịp Tết nguyên đán, rất nhiều họ hàng hỏi cô, tốt nghiệp rồi thì định làm gì? Cô cũng đang tự hỏi về vấn đề này, sau khi học kỳ mới bắt đầu, rất nhiều người đã đi nộp sơ yếu lý lịch, phỏng vấn, mở đầu cuộc sống cầu danh.

Cô cũng không ngoại lệ.

Hôm qua Lục Cận Thâm còn hỏi cô: Có cần anh giúp không?

Chu Nịnh Nịnh tỏ vẻ: Không cần không cần, em là người có năng lực, anh phải tin tưởng, em có thể tự lực cánh sinh.

Hôm nay đã có tin mừng đến.

Chu Nịnh Nịnh phấn khởi đến mức suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, nhưng nhớ ra đang trong phòng làm việc của anh, không thể gây tiếng động lớn, cuối cùng ôm điện thoại lăn lộn trên sofa, đúng là tốt quá!

Một lát sau cô mới phản ứng lại, phải hồi âm ngay, vội vã ngồi dậy ngay ngắn, nghiêm túc xem xét điều kiện của họ, nhà xuất bản L này vừa hay ở thành phố B, hơn nữa còn thường xuyên tạo điều kiện cho tác giả trẻ phát triển, hai năm gần đây đã cho ra rất nhiều tác phẩm bán chạy.

Nịnh Nịnh, tôi biết bộ manhua (2) này đang rất hot, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn ký hợp đồng, tôi theo dõi cô rất lâu rồi và vô cùng thích nét riêng trong tác phẩm của cô, tôi cảm thấy nét vẽ của cô rất mới mẻ, lại có phong cách đặc biệt, nếu như cô đồng ý ký kết với chúng tôi, tin tôi đi, chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ, ký không? Ký không? Ký không? (Chuyện quan trọng phải nói ba lần) Vậy cô ký không? Mau nói cho tôi biết nha! – Cô bé trong sáng yêu Nịnh Nịnh.

(2) Manhua: Truyện tranh Trung Quốc, tương tự như manga của Nhật Bản.

Trời... Đã đổi tên để thuyết phục cô rồi, Chu Nịnh Nịnh làm sao có thể từ chối? Cô cười híp mắt trả lời: Xét thấy cô đã thổ lộ với tôi như vậy, tôi quyết định... Đồng ý!

Sau khi gửi xong phản hòi, cô không kiềm chế được mà bật cười ra tiếng, hôm nay là một ngày vô cùng vui vẻ!

Lục Cận Thâm thật ra đã chú ý tới sự thay đổi bất ngờ của bạn gái, từ lúc cô bắt đầu lăn lộn trên sofa.

Thấy cô vẫn cười khúc khích liên tục, cuối cùng anh cũng buông công việc trên tay xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh cô.

Chu Nịnh Nịnh vẫn còn đang nhắn tin, hoàn toàn không chú ý đến việc bên cạnh có thêm một người, tiếp tục che miệng cười, biên tập viên này thật đáng yêu!

Đến khi chỗ bên cạnh đột nhiên lõm xuống, cô mới ngẩng đầu, khóe môi vẫn còn nhếch lên nụ cười thật lớn, cô che miệng, ồm ồm hỏi: Ây, xin lỗi, em làm ồn đến anh à?

Lục Cận Thâm mỉm cười lắc đầu, sờ sờ tóc cô, Có chuyện gì vui vậy?

Chu Nịnh Nịnh đang lo không có ai chia sẻ, bây giờ Lục Cận Thâm chủ động hỏi, cô lập tức cười hì hì ngã lệch đầu sang vai anh, âm thanh nhẹ nhàng: Có một nhà xuất bản tìm đến, muốn hợp tác với em, ừm... Là dài hạn, nói cách khác em đã tìm được việc làm rồi. Sau đó líu ríu thêm một tràng dài, một khi cô đã hưng phấn sẽ nói nhảm mãi không thôi.

Hơn mười phút sau, Lục Cận Thâm mỉm cười, khen một câu: Em rất giỏi.

Chu Nịnh Nịnh: Hì hì hì hì...

Hơn mười ngày nghỉ tiếp theo, Chu Nịnh Nịnh đã có việc để làm, cô hẹn gặp mặt với biên tập viên Cô bé trong sáng đáng yêu giỏi phát hiện tình yêu, ở Tiệm bánh ngọt của I tiên sinh đối diện công ty Lục Cận Thâm lúc 10 giờ sáng, thời gian và địa điểm đều do biên tập tinh nghịch ước định.

Chu Nịnh Nịnh đợi ở đó trước nửa tiếng đồng hồ, giờ này trong quán rất ít người, trừ Chu Nịnh Nịnh chỉ có một bàn khác có người, cô nhìn chằm chằm ra cửa, đợi cô biên tập dáng cao 1m65, mặc áo lông trắng, tóc đen thẳng đi đến.

Về phần tại sao không gửi ảnh cho cô, hoàn toàn là vì biên tập tinh nghịch nói: Phải giữ một chút cảm giác thần bí, như vậy mới thân thiết. Khiến tâm trạng của cô bây giờ có cảm giác rất thân cận, tuy cô chưa bao giờ tiếp xúc với người ta...

Chỉ mới đợi khoảng mười phút, cánh cửa kính đã bị đẩy ra, Chu Nịnh Nịnh vẫy vẫy tay: Bên này!

Lục Thương Thương cười tủm tỉm đi đến, ngồi xuống trước mặt cô, hai người cười híp mắt, lại hơi xấu hổ chỉ biết nhìn nhau cười, Lục Thương Thương lấy danh thiếp ra, Tôi thật sự là biên tập, không thể giả được.

Chu Nịnh Nịnh có hơi bất ngờ, bởi vì trông cô ấy còn rất trẻ, cô không nhịn được hỏi vấn đề đầu tiên: Năm nay cô bao nhiêu tuổi?

Lục Thương Thương nâng mày, đôi mắt hạnh xinh đẹp lấp lánh, 24 tuổi.

Tuổi tác xấp xỉ, sở thích giống nhau, hai người rất dễ kết thân, trò chuyện đến hơn 12 giờ trưa, mãi đến khi Lục Cận Thâm gọi điện.

Chu Nịnh Nịnh từ chối lời mời ăn trưa cùng Lục Cận Thâm, lựa chọn đi ăn lẩu với Lục Thương Thương.

Nam thần của cô có phải rất thất bại không? Chúng ta vừa gặp lần đầu tiên cô đã chọn tôi rồi, tôi đánh bại anh ta rất dễ dàng nha... Hình như tôi cảm thấy chưa ra tay đã thắng rồi đó? Lục Thương Thương xấu xa hỏi.

Ha ha ha, mặc kệ anh ấy đi, chúng ta đi ăn lẩu trước đã, tôi đói quá rồi... Chu Nịnh Nịnh cười rất vui vẻ.

Đi thôi!

...

Học kỳ cuối cùng cũng có nhiều người đã tìm được việc như Chu Nịnh Nịnh, đang yên tâm đợi lễ tốt nghiệp, bốn người trong phòng cô đều có việc làm cả rồi.

Mạnh Nghiên thử hỏi Chu Nịnh Nịnh: Tốt nghiệp xong cậu định làm ở đâu?

Chu Nịnh Nịnh cũng không giấu giếm, ăn ngay nói thật, bởi vì chuyện này không có gì phải giấu giếm cả.

Tốt như vậy sao... Giọng điệu của Mạnh Nghiên bắt đầu có thêm một chút hàm ý sâu xa, vốn nghĩ rằng công việc của mình là tốt nhất rồi, không ngờ...

Vận khí của cậu đúng là tốt.

Ừ, đúng thế. Chu Nịnh Nịnh thản nhiên trả lời.

Mạnh Nghiên tự cảm thấy mất mặt, cầm túi bỏ đi hẹn hò.

Lâm Tiểu Nhiên sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm ở công ty của gia đình, mạnh dạn đổi nghề.

Về phần Trịnh Thiến Thiến, cô đã bàn bạc với bạn trai, cùng nhau quay về thành phố A.

Chu Nịnh Nịnh rất luyến tiếc Trịnh Thiến Thiến, hỏi: Hay là rủ bạn trai cậu cùng ở lại thành phố B đi?

Trịnh Thiến Thiến lắc đầu, cười nói: Sau này mình có thể thường xuyên lên đây chơi, cậu cũng có thể về đó thăm mình.

Lúc tốt nghiệp ai cũng sẽ nói như vậy, thế nhưng hai thành phố cách nhau một quãng đường dài, thường xuyên qua lại không phải chuyện dễ dàng gì, dù sao công việc tương lai bề bộn, lấy đâu ra nhiều thời gian rảnh.

Chu Nịnh Nịnh hơi đau lòng, nhưng cuối cùng chỉ biết vươn tay ôm chặt Trịnh Thiến Thiến.

Năm tháng thấm thoắt qua đi, thời gian vui vẻ hòa lẫn một chút ưu thương lặng lẽ bỏ đi mất, cuối cùng cũng đến ngày tốt nghiệp.

Chu Nịnh Nịnh cùng các bạn học khác khoác áo cử nhân lên người, đi khắp ngõ ngách trong trường để chụp ảnh kỷ niệm. Tốt nghiệp có nghĩa là chia ly, là một chuyện nửa vui nửa buồn. Lúc chưa tốt nghiệp thì hy vọng có thể nhanh chóng tốt nghiệp, đến khi thật sự tốt nghiệp lại ước gì thời gian có thể trôi chậm lại một chút, thanh xuân trôi qua lâu một chút, chỉ một chút thôi, đã đủ lắm rồi.

Chụp được một lát, Chu Nịnh Nịnh nhận được điện thoại của Lục Cận Thâm, cô nói cho anh biết chỗ cô đang đứng

Anh nhanh chóng tìm được.

Trong đoàn người chỉ mặc đúng một kiểu trang phục, việc tìm ai đó là không hề dễ dàng, huống chi là tầng tầng lớp lớp, người nọ che mất người kia, Chu Nịnh Nịnh đứng trong đám đông đã trông thấy hình dáng thon dài cao lớn của Lục Cận Thâm bình tĩnh đi đến, mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, khuôn mặt tuấn tú lịch sự tao nhã, đưa mắt nhìn bốn phía tìm kiếm hình bóng cô.

Chu Nịnh Nịnh nhìn ngây ngốc vài giây, mãi đến khi Trịnh Thiến Thiến nhắc cô: Nam thần của cậu đến kìa, thấy chưa?

Đương nhiên là thấy rồi, Chu Nịnh Nịnh hồi phục tinh thần, đứng tại chỗ nhảy lên, giơ tay vẫy vẫy, Ở đây! Ở đây!

Loáng thoáng nghe được một giọng nói quen thuộc, Lục Cận Thâm di chuyển tầm nhìn, thấy dáng người nhỏ xinh trong đám đông đang giơ tay nhảy nhảy, thoắt ẩn thoắt hiện.

Anh cười cười, đi sang hướng cô.

Sau khi đến gần, Chu Nịnh Nịnh mới nhìn thấy tay anh đang cầm một cái máy ảnh SLR, hơi nghi ngờ hỏi: Anh mua khi nào vậy?

Lục Cận Thâm: Mấy tháng trước.

Sao em không biết? Chu Nịnh Nịnh nghĩ bạn trai giấu giếm mình là một chuyện lớn, lại còn giấu lâu như vậy, thế mà cô lại không hề phát hiện!

Lúc Lục Cận Thâm mua máy ảnh chính là khi thấy ảnh chụp hồi bé của Chu Nịnh Nịnh, cũng do lời nói hôm đó của ông Chu.

Anh biết dùng không? Nghe nói lúc trước đồng chí Chu cũng từng học dùng máy ảnh SLR, nghiên cứu mãi mới có thể chụp được một tấm ảnh đẹp.

Lục Cận Thâm gật đầu, anh đã dành chút thời gian nghiên cứu qua rồi.

Chu Nịnh Nịnh cười tủm tỉm: Anh đến làm thợ chụp ảnh cho em à?

Lục Cận Thâm cười nhưng không nói, tối hôm qua là ai nói với anh, muốn hôm nay phải chụp thật nhiều ảnh?

Lục Cận Thâm vừa xuất hiện liền hấp dẫn đông đảo ánh mắt, mọi người vốn đang chụp ảnh, nói chuyện phiếm đều đồng loạt nhìn sang bên này.

Chu Nịnh Nịnh hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không trốn tránh, suy nghĩ một chút lại ngẩng đầu lên cười, Vậy anh giúp bọn em chụp ảnh được không?

Được. Anh mang máy ảnh tới không phải để chụp ảnh cho cô sao?

Vốn đang có bảy, tám người đang tụ tập bên này, sau khi Lục Cận Thâm đến, số lượng nữ sinh càng ngày càng nhiều, đại đa số là bạn cùng lớp của Chu Nịnh Nịnh, đương nhiên cũng có mấy người ở lớp khác.

Dù sao... Ảnh của bạn trai cô đã từng xuất hiện trên diễn đàn trường rất lâu còn gì, vài người chắc cũng có chút ấn tượng, có thể vẫn còn lưu mấy tấm ảnh đó...

Chu Nịnh Nịnh suy nghĩ một lúc, quyết định đi chụp ảnh ở vườn cây đối diện thư viện, có người trêu chọc nói: Chỗ đó là thánh địa của tình nhân mà, Nịnh Nịnh, cậu cũng từng hẹn hò với bạn trai ở đó sao? Lục Cận Thâm vừa nhìn đã biết là tinh anh trong xã hội, theo kiểu tổng giám đốc bá đạo, chỗ hai người hẹn hò chắc chắn sẽ không ở trong vườn trường.

Đi qua thôi mà... Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt nói dối: Không có... Chỉ là phong cảnh bên đó rất đẹp, cây nhiều...

Lục Cận Thâm cười cười: Nếu em thích thì đi thôi.

Chúng bạn học: Quả nhiên là kiểu tổng giám đốc bá đạo... Khi nào mới có một tổng giám đốc bá đạo như thế yêu mình đây?

A, ở phía trước có người đang cầu hôn kìa!

Đúng rồi... Hình như là Tô Kỳ, đi xem mau!

Tô Kỳ là ai? Là nhân vật phong vân đã tốt nghiệp từ hai năm trước, bây giờ cũng thường xuyên thấy anh ta trong mấy show diễn thời trang, là một người mẫu, sao đột nhiên lại xuất hiện trong trường, còn đang cầu hôn nữa...

Ai không hiếu kỳ cho được? Nếu như không phải có Lục Cận Thâm ở bên cạnh, chắc chắn Chu Nịnh Nịnh cũng đi xem náo nhiệt rồi, dù sao tướng mạo của Tô Kỳ cũng là tiêu chuẩn nam thần đấy....

Không biết nam thần cầu hôn sẽ thế nào...

Bởi vì sự xuất hiện của Tô Kỳ, bên cạnh Chu Nịnh Nịnh và Lục Cận Thâm không còn một ai, tất cả mọi người đều chạy đi xem cầu hôn rồi.

Lục Cận Thâm thấy dáng vẻ ló đầu hiếu kỳ của Chu Nịnh Nịnh, gõ lên trán cô một cái, nói: Đừng nhìn nữa, đi thôi, anh chụp ảnh cho em. Đang lúc sân trống, anh có thể chụp cho cô mấy tấm ảnh.

Chu Nịnh Nịnh lại nhìn vài cái, sau đó hơi tiếc nuối quay đầu lại, Được rồi...

Lục Cận Thâm giúp cô chỉnh lại tóc, Chu Nịnh Nịnh nhân cơ hội hỏi: Em mặc áo này đẹp không?

Ừ, đẹp lắm. Anh nói.

Em cũng thấy thế. Chu Nịnh Nịnh cười híp mắt.

Hai người đi về phía con đường nhỏ khác đối diện thư viện, loáng thoáng nghe được tiếng hoan hô và vỗ tay.

Chu Nịnh Nịnh hỏi: Anh đoán xem có phải cầu hôn thành công rồi không?

Lục Cận Thâm nhìn sang ai đó vẫn còn quan tâm đến hiện trường cầu hôn bên kia, anh hỏi ngược lại cô: Em thích xem người khác cầu hôn à? Hay là cô đang cũng mong đợi gì đó?

Không phải đâu, đó là nam thần trước đây của trường em, em chỉ hiếu kỳ không biết anh ta cầu hôn ai? Chu Nịnh Nịnh cười tủm tỉm nói. Mặc áo cử nhân rộng thùng thình di chuyển trên con đường nhỏ, cô muốn tìm người chụp cho cô và Lục Cận Thâm một tấm.

Bạn ơi, phiền bạn chụp giúp mình và bạn trai một tấm được không? Cô kéo một bạn học Giáp đi ngang qua hỏi.

Được...

Cám ơn nhé!

Sau khi bạn học Giáp giúp hai người chụp hình xong, Chu Nịnh Nịnh bỗng nhiên đỏ mặt kéo kéo tay áo Lục Cận Thâm, nhỏ giọng yêu cầu: Anh bồng em lên được không?

Lục Cận Thâm cúi đầu nhìn cô, lại nhìn sơ qua những người thưa thớt đang đi tới, không hề do dự đã vươn tay bồng cô lên.

Bạn học qua đường Giáp làm hết phận sự, nắm bắt hình ảnh này, chụp liền năm tấm...

Cám ơn, cám ơn! Sau khi thấy ảnh chụp, Chu Nịnh Nịnh vô cùng vui vẻ, cô đã kéo được một bạn học rất biết chụp ảnh.

Không có gì, do mình thấy bạn trai cậu rất đẹp trai mà thôi... Bạn học Giáp cười nói.

Chu Nịnh Nịnh: Vậy cũng cám ơn. Cám ơn đã khen bạn trai cô đẹp trai!

Lúc này, Thiến Thiến và Lâm Tiểu Nhiên đã xem xong màn cầu hôn, thấy sự tò mò trong mắt của Chu Nịnh Nịnh, không hề keo kiệt kể cho cô nghe.

Sau khi nghe xong, Chu Nịnh Nịnh cảm thán một câu: Vậy chẳng phải cô ấy một tay cầm bằng tốt nghiệp một tay cầm giấy chứng nhận kết hôn sao?

Lâm Tiểu Nhiên chớp mắt nhìn cô: Cậu cũng có thể đấy.

Chu Nịnh Nịnh: Hì hì... Cậu cũng có thể, Thiến Thiến cũng có thể.

Vốn chỉ là một lời đùa, thế nhưng bạn học Thiến Thiến lại trả lời: Mình không chỉ có thể, mình đã thật sự một tay cầm bằng tốt nghiệp một tay cầm giấy chứng nhận kết hôn luôn rồi.

Hả? Cậu nói thật hay giả thế? Chu Nịnh Nịnh cùng Lâm Tiểu Nhiên trăm miệng một lời, đồng loạt hét lên.

Thật... Còn thật hơn trân châu đó. Bạn học Thiến Thiến rất nghiêm túc trả lời, sau đó mỉm cười, Thật mà, hai tháng sau các cậu phải đi uống rượu mừng đấy.

Chuyện này, chuyện này, quá bất ngờ đó! Chu Nịnh Nịnh nhìn chằm chằm một lúc, Thiến Thiến bị cách nhìn của cô khiến cho hoảng sợ, ghé vào tai cô nói một câu, sau đó toàn thân cô ngừng hoạt động.

Lâm Tiểu Nhiên: Các cậu thì thầm cái gì vậy, mình cũng muốn nghe!

Bạn học Thiến Thiến giả vờ thần bí nói: Đến lúc đó cậu sẽ biết, bây giờ phải giữ bí mật.

Lâm Tiểu Nhiên: A a a a, đáng ghét! Cố ý thì thầm trước mặt mình rồi không cho mình biết!

Sau khi Chu Nịnh Nịnh lấy lại tinh thần, cũng la to: A a a! Thiến Thiến! Cậu, cậu...

Suỵt... Trịnh Thiến Thiến đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo cô nhỏ tiếng lại.

Phụng tử thành hôn (3)!

(3) Mang thai trước khi kết hôn.

Trời ạ! Bạn học Thiến Thiến mang thai rồi...

Sau khi ngồi lên xe Lục Cận Thâm, Chu Nịnh Nịnh vất vả lắm mới tiêu hóa được tin tức này, sau đó hỏi: Hôm đó anh đến thành phố A với em được không?

Lục Cận Thâm mỉm cười, Nếu em muốn thì anh sẽ đi.

Chu Nịnh Nịnh không chút do dự: Muốn!

Một lúc sau, Chu Nịnh Nịnh phát hiện xe hình như đang sang đường cao tốc bên kia, hỏi: Chúng ta đang đi đâu vậy?

Tâm trạng Lục Cận Thâm rất tốt, Em đoán đi!

Đến... Duyệt Dục Sơn Dã? Nơi hẹn hò đầu tiên của hai người sao?

Ừ. Lục Cận Thâm gật đầu một cái.

A, vậy tại sao anh không nói trước với em? Đêm nay chúng ta ở đâu? Em còn chưa thay đồ nữa... Cô oán trách anh.

Sao em biết anh không mang theo? Lục Cận Thâm vừa lái xe vừa trấn an bạn gái.

Vậy là mang theo rồi, Chu Nịnh Nịnh yên tâm, khen bạn trai một câu: Anh càng ngày càng chu đáo hơn đấy.

Lục Cận Thâm mỉm cười, trong mắt có gió xuân không thể diễn đạt thành lời.

Hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn, xe vẫn đang chạy trên đường cao tốc, Chu Nịnh Nịnh nhìn phong cảnh thấp thoáng ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Bỗng nhiên cô hiểu ra, vì sao hôm nay anh lại muốn đưa cô đến đây.

Lần đầu tiên bọn họ đến nơi này đã chính thức hẹn hò, khi rời đi màn đêm cũng vừa buông xuống, bầu trời xám đậm bao phủ lấy khu nhà nghỉ toạ lạc giữa sườn núi, như lúc này đây, trời đêm mờ ảo giữa đỉnh núi, tỏa ánh sáng trong trẻo như hắt từ nơi sâu thẳm nhất, như một tòa thành uy nghi nấp giữa khu rừng trong câu chuyện cổ tích, đẹp đẽ như một bức tranh sơn thuỷ.

Lúc đó cô đã thốt lên một câu: Thật là muốn nghỉ lại một đêm, giống như đang ngủ trong rừng vậy, em chắc chắn cảm giác sẽ rất tuyệt vời.

Nhưng sau đó bọn họ chưa từng trở lại.

Chu Nịnh Nịnh cảm thấy, những nơi chứa đầy kỷ niệm đẹp như vậy, không cần phải đến thường xuyên, thỉnh thoảng ghé thăm một lần, cảm giác sẽ càng đẹp hơn.

Đến khu nghỉ mát đã hơn tám giờ tối, ở đây còn khá đông người, nhưng hiển nhiên, Lục Cận Thâm đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đến đây vừa đúng lúc bọn họ có thể ăn cơm tối.

Sau khi ăn xong, Lục Cận Thâm nắm tay Chu Nịnh Nịnh đi trên con đường nhỏ rải đầy đá, đèn đường vàng nhạt chiếu dài bóng hình hai người, hôm nay Chu Nịnh Nịnh mang một đôi giày búp bê, không khổ sở như lần đầu tiên, cô đi cạnh anh rất thoải mái.

Tâm trạng lần này cũng rất khác, lần trước vừa thấp thỏm vừa mong đợi khiến người ta đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào và giày vò.

Hôm nay chỉ hơn ở chỗ đáy lòng đã nhẹ nhàng hơn, cô rất may mắn vì đã gặp đúng người.

Nịnh Nịnh, hai ngày đến anh sẽ xin nghỉ phép, hưởng thụ kỳ nghỉ cuối tuần của hai người. Giọng anh trong trẻo rất êm tai.

Chu Nịnh Nịnh quay người lại, nhẹ giọng hỏi: Tại sao phải nghỉ ngơi?

Anh đi bên cạnh ôm lấy cô, cười nhẹ nói: Đưa bạn gái anh đi du lịch tốt nghiệp.

Chu Nịnh Nịnh nhìn bóng đen phản chiếu dưới đất, một cao một thấp, thân mật mà ôm nhau, sau đó ngẩng đầu lên cười với anh: Cám ơn. Cám ơn anh đã thực hiện tất cả ước hẹn với em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.