Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm văn kiện một lúc lâu, mới quăng nó lên bàn trà, đứng lên, anh tạm dừng một giây đồng hồ, ra khỏi thư phòng, đi về phòng ngủ.
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước vào.
Tống Thanh Xuân nằm yên tĩnh ở trên giường ngủ, bởi vì ở lâu ngoài trời lạnh, tuy cô đã nằm trong chăn ấm áp mà sắc môi vẫn còn chút nhạt nhòa.
Điều hòa mở thật lớn, chắc là cô hơi nóng, chăn bị nhấc lên một chút.
Tô Chi Niệm đi đến bên cạnh giường, nhẹ nhàng đắp lại chăn trên người cô, sau đó tầm mắt lại lạc trên mặt cô.
Từng đường nét đều vô cùng tinh xảo, lông mi dài nhỏ, mũi thẳng tắp, giống hệt như dáng vẻ quen thuộc kia trong trí nhớ của anh.
Tô Chi Niệm nhìn cô rất lâu, mới nhàn nhạt xoay người rời đi.
-
Ngày hôm sau là thứ bảy, là ngày nghỉ của thím Tôn, sau đêm hôm qua, thím Tôn đã trở về nhà.
Lúc Tô Chi Niệm tỉnh lại, Tống Thanh Xuân còn đang ngủ, lúc anh rửa mặt, không cần thận làm ướt băng gạc ở tay phải, lại phải bó lại miệng vết thương một lần nữa, mới cầm chìa khóa xe đi ra ngoài cửa.
Lúc anh trở về, đã là một giờ sau, anh dừng xe ổn định, cầm bữa sáng trên tay rồi xuống xe.
Bấm mật mã mở cửa, đẩy cửa ra, lúc anh mang theo bữa sáng đi vào, đang đổi giày, liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng nói chuyện.
Vẻ mặt anh hơi cương cứng một chút, nghe xong hai câu mới hiểu được là Tống Thanh Xuân đang nói chuyện điện thoại.
Tuy anh có thính giác vô cùng tốt, nhưng đều không phải là lúc nào cũng đi chú ý nghe nội dung nói chuyện của người khác, sau đó anh tiếp tục đổi giày.
Tô Chi Niệm vừa đi vào phòng khách, liền nghe được trong lời nói của cô bắt được một chút: “Anh Dĩ Nam.
”
Anh Dĩ Nam.
Đây là ba chữ quen thuộc với anh.
Tống Thanh Xuân gọi anh Dĩ Nam, sẽ chỉ có một người, đó chính là Tần Dĩ Nam.
Bỗng nhiên bước chân của anh liền dừng ngay tại chỗ, tay anh cầm túi lớn đựng đồ ăn sáng, liền tăng thêm sức lực.
“Anh Dĩ Nam, anh thật sự giải ngũ, trở lại Bắc Kinh rồi hả?! Thật tốt quá, chừng nào thì anh trở về? Em đi đón anh! mùng 3 tháng sau? Mùng tám tháng sau là sinh nhật của em, anh muốn mời em ăn cơm, vẫn phải chuẩn bị quà nhé!.
”
Đáy mắt Tô Chi Niệm lóe lên giễu cợt, đột nhiên liền xoay người, đi ra ngoài cửa.
Ngay cả dép lê anh cũng chưa đổi, trực tiếp đi ra ngoài, giống như trong ngực anh đang có lửa đốt, tiếng đạp cửa rất lớn, bước nhanh ra ngoài cổng biệt thự.
Tô Chi Niệm đi tới bên cạnh thùng rác ở phía đối diện đường, mới dừng lại, sau đó mí mắt cũng không thèm nháy lấy một cái, vứt bữa sáng vừa mua vào trong thùng rác.
-
Cúp điện thoại, mặt mày Tống Thanh Xuân vô cùng vui vẻ, trong đầu cô chỉ lởn vởn những lời mà vừa rồi Tần Dĩ Nam nói qua điện thoại với cô: “Tống Tống, anh sắp về Bắc Kinh rồi.
”
Anh sắp về Bắc Kinh rồi! chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng lại đủ để cho trái tim của cô nở hoa, nhảy nhót vô cùng.
Có thể nói từ sau khi Tống Thừa tự sát, đây là tin tức tốt duy nhất mà cô nghe thấy.
Khóe môi của cô không nhịn được cong lên, miệng không kìm được nói ra thành tiếng: “Anh Dĩ Nam về rồi! ”
Chỉ là cô còn chưa nói xong, cửa phòng ngủ liền bị người ta hung hăng đẩy ra.
Tống Thanh Xuân dừng lại theo bản năng, quay đầu nhìn lại.
Cả người Tô Chi Niệm rét lạnh thấu xương đứng ở cửa, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm cô: “Nếu đã dậy rồi, thì cút cho tôi!”