Lục Thiền theo A Giang ngồi xuống, bộ dạng nịnh nọt cười cười.
A Giang không nghi ngờ gì, nghĩ nghĩ vẫn nên có màn giới thiệu: “Trà Trà, vị này là tổng biên tập, Tề Tiểu Uyển, hôm nay muốn gặp mặt để bàn về việc hợp tác viết chuyên mục cho tạp chí. Tề Tiểu Uyển, người này chính là Trà Trà, được truyền thông ca tụng trong giới văn học mạng.”
Lục Thiền mím môi cười nhạt, không nói gì.
Tề Tiểu Uyển cười có chút cổ quái, tựa hồ rất vui vẻ lại có chút cô đơn, ổn định lại vẻ mặt mới hít thở sâu một hơi, áp chế chua xót trong lòng, nói: “Thật cao hứng khi được gặp Trà Trà, em là fan ruột của chị.”
Vì sao trên mặt căn bản không nhìn ra điểm nào cao hứng? Lục Thiền ngẩng người, vẫn thân thủ cùng cô bắt tay.
Tề Tiểu Uyển kéo nhẹ khoé miệng, nở nụ cười nghề nghiệp, vẻ mặt lộ rõ cảm giác lạnh nhạt xa cách, từ đầu đến cuối giọng điệu đều mang chút khách sáo. Này cũng làm Lục Thiền có chút kỳ quái, cô nhớ ngày đầu tiên tiếp xúc, tính cách cô gái này rất nhiệt tình, lại lạc quan cùng cởi mở, là một người luôn tranh thủ tìm đề tài nói chuyện phiếm. Nhưng hiện tại người ngồi trước mặt Lục Thiền đây, bộ dáng có chút không yên lòng, hốc mắt hơi hơi phiếm đỏ, dù trên mặt thoa một tầng phấn dày cũng không thể che đi vẻ tái nhợt, tiều tuỵ.
Tề Tiểu Uyển muốn mời Trà Trà viết chuyên mục đặc biệt.
Chuyện này nói khó cũng không khó, nói dễ nhưng cũng không dễ. Ai chẳng biết cho đến bây giờ Trà Trà chưa bao giờ tham gia bất cứ buổi phỏng vấn nào hay gặp riêng kí tặng độc giả, tất cả cô đều từ chối để bảo đảm cho công việc của bản thân được thư thản, cho nên chưa từng có sách báo gì viết quá về chuyện của Lục Thiền.
Biết rõ khả năng cô từ chối vượt đến con số trăm phần trăm nhưng A Giang vẫn phá lệ mời đến, thật sự khả nghi.
Trước tiên không nói đến chuyện nhận hay không nhận, Tề Tiểu Uyển đột nhiên không phải vì chuyện viết chuyên mục mà trở nên câu nệ với Lục Thiền. A Giang cau mày nhìn đáy mắt thơ thẫn của Tề Tiểu Uyển, khó hiểu nhìn vòng vo.
Lục Thiền cảm giác được rõ ràng sự hưng phấn của Tề Tiểu Uyển mới lúc nãy tức thì biến mất.
Ban đầu là hớn hở cùng kinh ngạc, về sau liền thẫn thờ với chút bi thương mất mát. Cặp mắt ngấn nước ngẫu nhiên ngẩng lên nhìn thấy Lục Thiền, lại kích động né tránh.
Không chỉ có Lục Thiền mạc danh kì diệu, A Giang cũng có chút ù ù cạc cạc.
A Giang suy tư lúc lâu, bình tĩnh mở miệng nói: “Tề tiểu thư, hôm nay trước hết nói đến đây thôi, lần sau có việc gì cứ liên hệ đến tôi.”
Tề Tiểu Uyển sửng sốt, có chút cứng ngắc gật gật đầu.
A Giang cầm túi xách đứng dậy, Lục Thiền cũng đứng lên, đang chuẩn bị chạy, góc áo đột nhiên bị kéo, Lục Thiền sửng sốt, quay đầu lại nhìn thì thấy đốt ngón tay run rẩy của Tề Tiểu Uyển cùng ánh mắt cô đơn hiu quạnh.
“Chúng ta tâm sự đi, Lục Thiền.”
Cà phê trước mắt đã nguội lạnh một nữa, từng ngón tay trắng nõn liên tục gõ gõ rất có tiết tấu trên mặt bàn trải khăn xanh thêu hoa.
Mười phút trôi qua, Tề Tiểu Uyển vẫn giữ nguyên động tác, cúi đầu không nói một lời, miệng ngẫu nhiên giật giật, giữ tư thế trầm mặc. Lục Thiền lẳng lặng nhìn Tề Tiểu Uyển, không có thúc dục.
Tề Tiểu Uyển mấp máy môi thở dốc, cuối cùng mở miệng, thanh âm hơi khô sáp: “Anh trai của tôi. . . . . .Đã xảy ra chuyện không may. Anh ấy, anh ấy bị tai nạn.”
Lục Thiền sửng sốt, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh người đàn ông vừa gặp mặt ở quán bar tối đó, đường nét thân thể kia cường tráng, mặt mày nghiêm nghị thâm sâu.
Thật lâu sau đó Tề Tiểu Uyển mới liếc cô nhìn một cái, run run nói: “Vốn chuyện này. . .Không liên quan đến Lục tiểu thư, nhưng. . . tôi thật sự nhịn không được. . . . . .Ngày đó anh ấy còn nói, anh thích cô, tôi còn tưởng, nói không chừng chị có thể trở thành chị dâu tôi rồi, mà hiện tại. . . . . .Bác sĩ nói anh trai có lẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa. . .”
Lời Tề Tiểu Uyển đứt quãng, nấc lên liên tục. Lục Thiền mở to hai mắt nhìn, cố hết sức tiêu hoá lời Tề Tiểu Uyển vừa nói.
“Hôm nay nhìn thấy chị. . . . . .Liền thấy nhớ anh trai, thật sự có lỗi. . . . . .”
Nói xong, Lục Thiền dĩ nhiên thấy nước mắt Tề Tiểu Uyển còn muốn trào ra.
Ngón tay Lục Thiền có chút cứng ngắt bấu chặt sô pha, lưng cô không cách nào buông lỏng xuống được, hàng lông mi tinh tế hơi run rẩy, giọng cô phát ra rất nhẹ, tựa lông chim bập bềnh giữa không khí: “Xảy ra chuyện như vậy, không ai có thể đoán trước được. May mắn anh trai cô cũng không thật sự ra đi không phải sao?” Lục Thiền cụp mắt, có chút ngượng ngùng ngoéo môi một cái, trước mắt một mảnh sương mù: “Tôi đồng ý chuyện của cô viết chuyên mục.”
Tề Tiểu Uyển sửng sốt, ngón tay giật giật, kinh ngạc nhìn cô.
Đáy mắt Lục Thiền chợt loé lên tia sáng, ngay tức khắc biến mất.
Tề Thiệu Diễn lười biếng nằm bò trên sô pha phơi nắng, ánh chiều rọi vào, sắc trời lưa thưa vài rặng mây đỏ, nắng vàng rực rỡ chiếu lên người hắn, bộ lông tuyết trắng giờ phút này nhiễm một tầng màu vàng.
Tề Thiệu Diễn có chút buồn bực nhìn laptop đặt trên bàn trà, hắn vốn thừa dịp Lục Thiền không ở nhà tranh thủ lên mạng điều tra tin tức về mình, nhưng ai biết vừa mở lên máy tính liền hiện ra khung nền màu xanh với dòng loan báo: “Xin mời nhập mật mã.”
Nếu không phải vì thân mèo này quá béo hắn thật sự sẽ nhảy lên cái bàn trà cao gấp đôi so với sô pha dùng móng vuốt tiến hành thao tác, nếu làm được thế hắn sẽ không cần nằm ở đây cố hết sức với mãi không thấu nút enter.
Gõ không tới máy tính, Tề Thiệu Diễn đành buông tha. Hắn ghé người trên sô pha nhìn phòng khách bị mình làm cho lộn xộn, có chút lo lắng đề phòng.
Hic. . . . .Hắn lập kế hoạch đem hết tất cả những thứ trong nhà tiến hành mua vui: Đầu tiên hắn lợi dụng độ đàn hồi của sô pha nhảy lên nhảy xuống, tiếp đó khèo khèo lung tung dép lê và giày cao gót của Lục Thiền chạy vào phòng ngủ rồi cột chúng với đống đồ chơi lại với nhau, nhưng kết quả lại là, vết giày bẩn quệt lên sô pha tạo thành nhiều vết đen lớn nhỏ, những con thú nhồi bông cũng bị Tề Thiệu Diễn kéo ra từ trong phòng, chói lọi trên thảm nhung trắng thuần nhiều vết bẩn, sàn gỗ cũng bị giày cao gót vẽ ra nhiều dấu vết cực kì rõ ràng.
Ồ! Không! Tề Thiệu Diễn không đời nào thừa nhận hết thảy chuyện này là do hắn làm.
Giờ phút này hắn không còn tin tưởng với năng lực của bản thân có thể dọn dẹp căn phòng trở lại như cũ.
Cho nên hiện tại, mèo ta có điểm bối rối.
Một chốc nữa vừa định chờ Lục Thiền trở lại rồi giải thích hết thảy chuyện này xảy ra như thế nào, soạn lui soạn tới một trăm lẻ tám lần lí do thì nghe được tiếng khoá cửa mở.
Tề Thiệu Diễn lập tức đứng dậy, giẫm lên con gấu to nhồi bông nhảy xuống, ngoan ngoãn ngồi ở góc tường, cúi thấp đầu làm tư thế biết lỗi.
Hắn hối lỗi là thế nhưng cô gái kia căn bản không thèm liếc hắn một cái. Lông mi dài tinh mịn khẽ run, hốc mắt lờ đờ phờ phạc. Tóc dài ngang thắt lưng xoã tán loạn ở sau người, sắc mặt cô có chút tái nhợt, da thịt trắng nõn lúc trước hiện tại như phủ một tầng băng lãnh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Thậm chí cô không có giương mắt nhìn phòng khách rối tung thế nào, nhịp chân thong thả bước đến phòng ngủ.
Tề Thiệu Diễn ngẩng người, đi theo sau Lục Thiền, hắn nhíu nhíu mày, suy tư một lát vẫn nhỏ giọng kêu : “Meo~”
Lục Thiền dừng bước, giống như bừng tỉnh nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn mèo nhỏ dưới chân. Cặp mắt xanh lam không nhấp nháy nhìn chằm chằm Lục Thiền, chiếc đầu nhỏ hơi lệch chút, đầu lưỡi hồng nhạt nhanh chóng vươn ra liếm liếm, cái đuôi đằng sau chậm rãi phe phẩy.
Lục Thiền ánh mắt ngu muội tối sầm, cô cuối xuống dang tay ôm hắn trong ngực, cúi đầu thở dài: “Xin lỗi Cải Trắng, đã quên mất mày.”
“Meo meo~” Nhìn tâm tình cô không tốt, tạm tha đó.
Lục Thiền sức lực cạn kiệt ngã người vào sô pha, ôm Tề Thiệu Diễn đặt trước mặt, ánh mắt có chút thất tiêu, chậm rãi vuốt ve lưng hắn.
“Cải Trắng, chị quả nhiên vẫn nên ở một mình.”
Tề Thiệu Diễn sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ nói đến chuyện này, hắn cho rằng Lục Thiền không định nuôi hắn, bị hoảng sợ, Tề Thiệu Diễn vô cùng thân thiết tựa đầu vào tay cô, dè dặt cọ cọ.
Lục Thiền có chút buồn cười nhìn hành động của mèo nhỏ, dở khóc dở cười chọt chọt mặt hắn nói: “Chị không phải không muốn nuôi em. Chỉ là có chút xúc động thôi.”
Lục Thiền nói: “Chị còn tưởng rằng. . . . . . Người khoác kim giáp Thánh Y, cỡi Thất Thải Tường Vân* đã thật sự đến.”
(*) Khoác kim giáp Thánh Y, cỡi Thất Thải Tường Vân: ý nói là chân mệnh thiên tử, là người đàn ông bảo vệ cho Lục tỷ suốt cuộc đời á.
Tề Thiệu Diễn ngẩng phắt đầu dậy, thoát khỏi người Lục Thiền, tức giận nâng lên móng vuốt cào cào ma trảo đang vuốt ve lưng hắn.
Hoá ra là rời nhà đi xem mắt?
Còn Thất Thải Tường Vân, xem phim điện ảnh nhiều nên đầu óc không tỉnh táo à?!
Tề Thiệu Diễn trong lòng thầm khó chịu, liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Thiền, quay đầu giẫm lên con gấu nhồi bông nhảy xuống, lông trắng mềm mại kịch liệt run rẩy, chậm rãi phóng đến chậu cát, cơ thể mềm nhũn cuộn thành đoàn.
Ơ, phản ứng kịch liệt này. . . . . .
Cô có nói cái gì không nên nói sao?
Lục Thiền im lặng, âm thầm cười nhạo bản thân, có lẽ động não viết tiểu thuyết quá lâu nên nghĩ ngợi nhiều, Cải Trắng là mèo, làm sao có thể biết cô đang nói cái gì?
Chắc do Cải trắng mệt mỏi, nên nằm xuống nghỉ ngơi đấy chứ?
Quét một lượt đống hỗn độn quanh phòng khách nhìn kiểu nào cũng không thuận mắt hẳn một ngày này của Cải Trắng cũng chưa nhàn rỗi, làm không ít loại vận động,
Khoé miệng Lục Thiền trừu rút, nhìn quanh bốn phía mảnh hỗn độn, gân xanh trên trán bật nảy cả lên. Cô chậm rãi đi đến trước mặt Cải trắng, cái bóng thâm hậu dừng lại trên đống nhỏ màu trắng đang cuộn tròn, mãi đến lúc đối phương vô ý thức ngẩng đầu, chống lại Lục Thiền bằng ánh mắt hàm chứa cỗ lanh nhạt.
Không tốt! Có sát khí!
Cơ thể Tề Thiệu Diễn cứng đờ, vội vàng nhảy lui sau, nhưng không ngờ bị vách tường đụng phải, ngã chỏng vó trên mặt đất.
Chết tiệt, từ lúc đi theo Lục Thiền, Tề Thiệu Diễn cảm thấy hình tượng của bản thân đã không có gì đáng nói.
Lục Thiền nhìn Cải Trắng ngốc ngốc ngơ ngác đâm thẳng vào ghế, cỗ tức giận vừa nhen nhói ngay tức khắc tan thành mây khói. Cô thổi phù một tiếng cười nhẹ, nhẹ nhàng ngồi xuống vuốt ve đầu hắn: “Cải Trắng của chị trông vui vẻ quá ha.”
Tề Thiệu Diễn nghe vậy cặm giận trừng mắt liếc cô một cái sắc lẻm như dao.
Em gái nhà cô, cô mới vui vẻ á! Cả nhà cô mới đều vui vẻ!