Tề Tiểu Uyển thấy Lục Thiền thì có chút kinh ngạc, cô vội vàng từ phòng bệnh chạy ra, bối rối đưa mắt liếc về phía phòng một cái, kéo Lục Thiền qua một bên: “Chị, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Tầm mắt Lục Thiền cùng Tề Thiệu Diễn rơi vào trong phòng bệnh, bóng dáng nằm trên chiếc giường bao phủ một tầng suy yếu. Bên tai mơ hồ vang lên tiếng nức nở không rõ ràng, dần dần như làn sống triều xâm nhập vào thân thể hắn rồi tiêu biến dần. Tề Thiệu Diễn ngoan ngoãn tựa đầu chôn vào lòng Lục Thiền, giống như con thú cưng rất biết nghe lời. Mà Lục Thiền rõ ràng cảm nhận được, cục bông trắng nhỏ trong ngực tựa hồ đang. . . Run?
Lục Thiền giơ lên ngón cái, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Cải Trắng, động tác dịu dàng khe khẽ, như đang trấn an.
Ánh mắt Tề Tiểu Uyển có chút cô đơn, giọng nói cô khàn khàn, cảm giác như bọt nước lướt xuống cọ sát trên cát: “Chị Lục Thiền, sao chị lại đến bệnh viện?”
Mặt Lục Thiền nóng lên, cô xấu hổ hướng Tề Tiểu Uyển cười cười, nói: “Tự nhiên muốn đến thăm thôi, không có gì đâu.”
Tề Tiểu Uyển lo lắng nhìn thoáng vào phòng bệnh: “Chiều ngày hôm nay, anh hai đột nhiên tỉnh lại, em lại còn tưởng. . .Mọi chuyện đều đã tốt đẹp. Bất quá lát sau, khi em tới, chợt nghe nói, nghe nói. . .” Nói xong lời cuối cùng, Tề Tiểu Uyển bắt đầu nức nở.
Lục Thiền thở dài, vỗ nhẹ lưng Tề Tiểu Uyển, xoa dịu trấn an.
Tề Thiệu Diễn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tề Tiểu Uyển, ngực xoắn lại đau đớn. Hắn định bật ra tiếng, chợt nghe gần đó phát ra tiếng bước chân cùng giọng nói nam: “Tiểu Uyển, em đang nói chuyện với ai thế?”
Tề Tiểu Uyển sửng sốt, quay đầu nhìn người vừa bước tới, thanh âm đạm nhạt, “Luật Dương”. Cô dường như nghĩ tới cái gì, cầm tay Lục Thiền kéo về phía trước, “Đây là chị Lục, anh nhớ không?”
Lâm Luật Dương mặt mày nhạt nhẽo có chút gấp rút, ánh mắt bình tĩnh đảo qua Lục Thiền, môi mỏng khẽ mở, đưa tay hướng Lục Thiền nói: “Lục tiểu thư, xin chào, đúng là mỹ nhân động lòng người.”
Lục Thiền cười xa cách, bắt tay. Tầm mắt lưu luyến trên người đàn ông nằm trong phòng bệnh kia một lát mới nhanh chóng nhìn kĩ người trước mắt, nếu cô nhớ không lầm, người này ---- Bạn trai Tề Tiểu Uyển, Lâm Luật Dương. Người này công việc luôn luôn bề bộn, là người đàn ông ít khi xuất hiện.
Gọng kính kim loại của Lâm Luật Dương hơi hơi chợt loé, mặt kính lướt qua tia bạch quang, bờ môi vạch ra nụ cười nhạt nhẽo, nho nhã lễ độ hướng Lục Thiền gật đầu, kéo Tề Tiểu Uyển qua nói: “Lục tiểu thư, xin lỗi không tiếp chuyện được.” Dứt lời, liền kéo cổ tay Tề Tiểu Uyển bước về phía trước.
Tề Tiểu Uyển có chút ngây người, nhưng không dãy dụa, chỉ quay đầu cười xin lỗi với Lục Thiền, rồi đi theo Lâm Luật Dương biến mất ở dãy hành lang.
Tề Thiệu Diễn hơi nhíu mày, đôi mắt trong veo chợt loé, đè xuống cỗ ngờ vực khó hiểu.
Trong trí nhớ của hắn, Lâm Luật Dương rất ít có hành động thất lễ như vậy, chính xác vẫn điệu bộ lãnh tĩnh như trước, nhưng có chút hốt hoảng.
Còn không kịp suy nghĩ, Tề Thiệu Diễn chợt nghe một âm thanh rất yếu ớt, hoà lẫn tiếng nức nở ngoài cửa sổ, nếu không tỉ mỉ phân biệt, rất dễ bị mai một. Tề Thiệu Diễn sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước. Lục Thiền cảm thấy vật trong lòng khẽ run, cúi đầu thì thấy Cải Trắng mở to hai mắt, thần sắc ngơ ngác, cô cười khúc khích, đang muốn nói cái gì thì Cải Trắng có chút kịch liệt dãy dụa muốn phóc xuống, Lục Thiền sửng sốt, lập tức khom lưng buông ra.
Đại khái hẳn ôm lâu quá nên không thoải mái?
Tề Thiệu Diễn chưa bao giờ nghĩ thính giác của mình lại nhạy bén như thế. Bất quá hiện tại, hắn có thể nghe được rõ ràng bất luận thứ gì xung quanh kể cả gió thổi cỏ lay.
Âm thanh nọ còn đang nói, mang theo tiếng van xin lượng thứ đến tê tâm liệt phế từng chút từng chút đánh vào tim Tề Thiệu Diễn.
Lục Thiền có chút sững sờ nhìn bộ dạng Cải Trắng ngây ngốc, đang định đưa tay chọc ghẹo nó, đột nhiên Cải trắng nhấc chân, chạy về phía trước.
Lục Thiền lại càng hoảng sợ, vội vã đuổi theo. Thân ảnh nho nhỏ kia rất nhanh lủi mất, thậm chí tầm mắt còn không kịp nhìn theo bóng dáng Cải Trắng.
Sắc mặt Lục Thiền trắng bệch, vội vàng đuổi theo vị trí Cải Trắng biến mất.
****
Tề Thiệu Diễn linh hoạt chạy đến một căn phòng có phần bừa bãi, bên trong lộn xộn, một cỗ mùi vị khó chịu rất nhanh chóng vấn vít quanh chiếc mũi nhạy cảm. Tề Thiệu Diễn khó chịu lui về sau một bước, ai ngờ vừa lui ra sau thì thấy một vật bị cái rương to lớn che khuất, ghé vào góc tường hấp hối hít thở.
Một con chim sẻ.
Trước tiên bất luận vì sao nơi này có chim sẻ, thì nhìn xem vật nhỏ đang ghé vào góc, uể oải giương đôi mắt mờ mịt nhìn chằm chằm Tề Thiệu Diễn, Tề Thiệu Diễn liền có chút khó chịu.
Trên người chim sẻ rải rác nhiều vết máu, lông chim xám tro run lên nhè nhẹ, dính vào chiếc miệng hơi hơi đóng mở.
Bộ dạng này thật sự đáng thương đến cực điểm.
Tề Thiệu Diễn chậm rãi đến gần, nhìn chằm vào cặp mắt của con vật nhỏ bé không chút nào che dấu vẻ hoảng sợ, hắn nhẹ nhàng kêu lên: “Meo meo~” đừng sợ, tôi sẽ không thương tổn đến anh.
Một tiếng meo vang lên, như đang trấn an. Ngực phập phồng kịch liệt của con chim sẻ rốt cuộc hồi phục đi rất nhiều, nó mở to hai mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Cậu có thể giúp tôi? Mang tôi ra ngoài?”
Tề Thiệu Diễn sửng sốt. Hắn cư nhiên lại nghe hiểu ý trong lời nói của chim sẻ, ắt hẳn là năng lực đặc biệt mà loài mèo có thể sở hữu?
Chim sẻ nhỏ thấy Tề Thiệu Diễn ngơ ngác, tựa hồ có chút không nhịn được: “Cậu rốt cuộc có giúp tôi hay không?”
“Được!” Tề Thiệu Diễn lên tiếng trả lời, bước tới trước mặt chim sẻ, nằm sấp lại, vươn cái chi trước trắng xoá, dễ dàng đem chim sẻ ôm ra. Chim sẻ dãy dụa một lúc, sau đó chậm rãi bò lên lưng Tề Thiệu Diễn.
“Ê! Làm gì thế?”
“Khụ, không có gì, mau đi nhanh. Ở đây rất nguy hiểm. Cẩn thận bị người ta bắt gặp thì chúng ta nhất định phải chết.” Chim sẻ ghé vào lưng Tề Thiệu Diễn, chậm rãi thở phì phò.
Tề Thiệu Diễn bất đắc dĩ, vết thương trên người chim sẻ quá sâu, không thể tức thời nói xử lý. . . Khẳng định sẽ không toàn mạng. Nếu bây giờ tìm được Lục Thiền, hết thảy mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Tề Thiệu Diễn nhẹ nhàng đẩy cửa, dễ dàng trốn được ra ngoài: “Đi chỗ nào?”
“Phía bên trái. Thấy bệ cửa sổ kia không, đem tôi đặt ở nơi này là được.” Đáy mắt chim sẻ dường như toát lên ánh lửa, “Bên kia an toàn.”
Tề Thiệu Diễn ngẩng người, một mặt khéo léo trốn người lui tới, một mặt nhỏ giọng hỏi nó: “Anh trốn ai? Có người muốn hại anh?”
Chim sẻ nghe xong lời Tề Thiệu Diễn, cơ thể không tự chủ co lại, thanh âm không dấu được vẻ sợ hãi: “Có một người rất xấu, ngay cả anh chị em ruột hắn đều không tha, mẹ ta phát hiện được muốn ngăn cản hắn, ai ngờ tên hỗn đãn đó, vậy mà giết mẹ ta.”
Giọng chim sẻ còn có chút run rẩy, Tề Thiệu Diễn nghe xong bỗng chau mày: “Hại người ngay trong bệnh viện?” Làm thế nào mà có người lớn mật như vậy?
“Đúng thế.” Giọng chim sẻ ngày càng nhỏ, “Cái người nằm trên giường bệnh kia thật đáng thương, nghe nói buổi chiều hôm nay vừa mới tỉnh lại không lâu đã bị nhắm đến.”
Tề Thiệu Diễn cả kinh, như bị sét đánh.
Lúc biết hắn tỉnh lại, tức thì có người cả gan đến bệnh viện muốn tính mạng hắn sao? Gấp rút như thế, rất sợ hắn tỉnh lại? Có thể nói, chính xác là sợ hắn tỉnh lại rồi tiết lộ điều gì đó?
Đến tột cùng là ai? Vì sao phải làm như vậy? Tề Thiệu Diễn nhất thời chìm trong suy nghĩ, đầu đau như sắp sửa nứt ra.
“Cũng coi như tên kia mạng lớn, còn chưa chết.” Chim sẻ còn tiếp tục nói, “Ban đầu chúng tôi vốn không hoà thuận với loài người, thế nhưng mẹ tôi nói người có ơn với người kia, không thể thấy chết mà không cứu. Lấy mạng đền mạng, cũng xem như không rõ rốt cuộc ai là người mắc nợ. Cậu không biết đâu, thật ra trong tư tưởng loài người, chúng tôi cũng chỉ là động vật nhỏ bé, nói đến liền đến, nói đi liền đi, bất cứ lúc nào đều có thể bị bóp chết, không đúng, cậu không giống tôi, nhìn cậu thế này, là mèo nhà? Rõ ràng so với chúng tôi ăn gió nằm sương* tốt hơn rất nhiều.”
(*)Ăn gió nằm sương = Màn trời đất chiếu: chỉ sự gian khổ.
“Cũng không hẳn là như thế.” Mắt Tề Thiệu Diễn cụp xuống, “Người tốt chung quy nhiều hơn người xấu.”
Tề Thiệu Diễn không biết tự lúc nào mình đối với chim sẻ có ân. Nếu không phải biến thành mèo, e rằng cả đời hắn sẽ không biết động vật nhỏ bé lại đơn độc như vậy, dùng hết tính mạng để cứu gia đình và bản thân.
Lấy mạng đền mạng, thật đúng là không thể nói rõ sinh mệnh quý giá đến nhường nào.
Chim sẻ hừ lạnh cười nhạo một tiếng, không tán thành tiếp tục biện bạch: “Ôm ý niệm ngây thơ như thế trong đầu, cậu quả nhiên cũng chỉ là thú cưng nuôi trong nhà.”
Tề Thiệu Diễn không nói nữa, bỗng nhiên dừng bước chân, xoay người chạy về hướng ngược lại. Chim sẻ càng hoảng sợ, vội vã cắn cắn bộ lông Tề Thiệu Diễn, “Cậu làm gì? Cậu muốn mang tôi đi chỗ nào?”
“Mang anh đi gặp người tốt.” Tề Thiệu Diễn dừng một chút, “Thuận tiện kéo dài mạng sống thoi thóp của anh.”
Tề Thiệu Diễn cắn răng, động tác dưới chân dần nhanh hơn, không để ý đến ánh mắt của người người xung quanh mà chạy nhanh về phía trước.