Nam Thần Biến Thành Mèo

Chương 14




Tề Thiệu Diễn vẻ mặt nghẹn lời nhìn túi plastic rơi trên mặt đất, một cỗ mùi thối gay nhanh chóng xông vào đường hô hấp của hắn, gương mặt Tề Thiệu Diễn tối sầm, nhanh chóng chạy đến trốn sau lưng Lục Thiền.

Trong túi rác màu trắng sữa, xen kẽ một đống thuốc nhuộm màu mè, đống màu hồng đỏ giống như máu bao trùm một mảng lớn, còn lại đều là …….lông thú bông?

Có điều cái mùi gay mũi kia thực làm cho Tề Thiệu Diễn hít thở không thông.

Lục Thiền ngơ ngác nhìn mấy thứ trong túi rác, theo bản năng hỏi: “Đây là cái gì?”

Người đàn ông nhàn rỗi dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, vài lọn tóc ngắn che khuất nửa bên mặt hắn: “Đồ chơi bị tôi làm hỏng.”

Phá hỏng …….. đồ chơi?

Lục Thiền cùng Tề Thiệu Diễn đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, biểu tình trở nên cổ quái.

Hình ảnh này thật đẹp, cô không nỡ nhìn xuống nữa rồi.

Lục Thiền lắc lắc đầu, hoài nghi đánh giá hắn: “Tôi sẽ không tin anh, đồ biến thái cuồng ngược đãi mèo!”

Người đàn ông dường như rất khó tin nhìn về phía cô: “Cô bảo tôi là gì? Muốn chết à?”

Ánh mắt hung ác giống như con báo đang vồ mồi, thân thể gầy yếu đứng thẳng. Ánh sáng trên hành lang càng lúc càng âm trầm, từng bóng mờ tinh tế dày đặc như mạng dệt rơi trên thân người đàn ông.

Lục Thiền nắm chặt tay, đáy lòng trào dâng cỗ tức giận, nhất thời bản thân không ức chế được cảm xúc, thốt ra: “Anh uy hiếp tôi? Có tin tôi gọi công an tới lục soát không! Người như anh tốt nhất nên ngồi trong ngục giam cả đời!”

Nói xong Lục Thiền liền hối hận, người đàn ông này tuy rằng gầy tới trơ xương, nhưng cô hình như không đánh lại đi? Nhỡ như bị phân thây, phỏng chừng cũng không ai biết.

Cô đọc qua hơn năm trăm tập Thám tử lừng danh Conan, giờ phút này trong đầu tự động loé lên muôn vàn kiểu chết khác nhau.

Dù là loại nào tôi đều không muốn thử a.

Người đàn ông bị lời nói của Lục Thiền làm cho tức đến cười, hắn thản nhiên mở cửa, nghiêng người tựa vào khung cửa cạnh vách tường, vẻ mặt châm chọc làm tư thái ‘mời’, nói: “Hoan nghênh cảnh sát tiểu thư vào nhà điều tra.”

Ánh mắt nghi ngờ của Tề Thiệu Diễn ở trên mặt người đàn ông đắn đo nửa ngày, trầm mặc thật lâu. Hắn không có quên nụ cười quỷ dị của tên này lúc trước đã thoáng gặp qua.

Biểu tình tựa như phát hiện con mồi.

Nhưng mà, việc cực kỳ quan trọng hiện tại, là nhanh chóng đem đồ ngốc Lục Thiền này tha đi mới đúng. Thân là một con mèo không có chỉ số vũ lực đáng nói, Tề Thiệu Diễn lựa chọn giả ngu.

Ngay lúc Tề Thiệu Diễn định cắn góc áo tha Lục Thiền về, cô lại ngẩng đầu nhấc chân mà bước vào phòng người ta.

Lá gan này cũng quá lớn?

Nên khen cô anh dũng bạo dạn hay là não tàn bất trị?

Biểu tình trên mặt người đàn ông thản nhiên, thu chân cho cô bước vào, bộ dáng phóng khoáng lượn lờ. Ánh mắt hắn lập tức dừng trên người Tề Thiệu Diễn, mang theo vài phần tò mò, cười hòa nhã vẫy vẫy tay với nó, lập tức lộ ra phân tươi cười mang ý vị sâu xa.

Chính là cái biểu tình này! Tề Thiệu Diễn lui về phía sau vài bước.

Người đàn ông cười khúc khích, tựa hồ đã quên mất chuyện Lục Thiền đang ở trong phòng mình lục tung đến vang trời lở đất, hết sức chuyên chú ngồi xổm xuống nhìn con mèo Ba Tư đang cảnh giác nhìn mình.

“Mày sợ cái gì?” Người đàn ông nhướng mày, chậm rãi xê dịch về phía trước, đưa tay về Tề Thiệu Diễn …...ngoắc một cái: ”Lại đây.”

Tề Thiệu Diễn không chút khách khí tặng vào tay người đàn ông vài vết cào đỏ rực.

“Á ………” Người đàn ông rụt lại tay, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Rất đau đấy.”

Nhưng không có tức giận, dường như còn muốn thân cận hắn.

“Ê này! Anh làm gì vậy!” Lục Thiền lục soát trong phòng không có kết quả, vừa mới ra khỏi cửa tìm liền thấy được cảnh mèo nhà mình phẫn nộ tung trảo.

Cô vội vàng chạy tới, tung cước bay qua, ôm Cải Trắng vào trong ngực.

“Ô ô ô, Cải Trắng đừng sợ! Chị ở đây!”

Người đàn ông: “... ......” Ê, người bị thương là tôi cơ mà?

Tề Thiệu Diễn: “... ......” Chị cái quỷ gì? Lục Thiền cô đi chết cho tôi!

Người đàn ông nhìn thấy Cải Trắng mặc dù khó chịu nhưng cũng dần dần nhịn xuống, cảm thấy cực kỳ mới mẻ. Hắn đưa tay gãi đầu, nhàn nhã đứng dậy hỏi: “Thế nào? Sherlock Holmes tiểu thư, có phát hiện bằng chứng chính xác tôi ngược đãi mèo?”

Lục Thiền vẻ mặt có chút hậm hực.

Phòng ở của hắn ta so với cô tưởng tượng còn sạch sẽ hơn, ngoại trừ TV máy tính ngay cả tủ lạnh đều không có. Cô lục soát khắp nơi nửa ngày trời, vẫn không tìm ra cái gì liên quan đến động vật.

À, ngoại trừ mấy con thú nhồi bông trên sô pha.

Tề Thiệu Diễn đem vẻ mặt của Lục Thiền thu vào trong mắt, cũng dễ đoán là cô chẳng tìm được gì.

Có lẽ thật sự hiểu lầm?

Người đàn ông cười nhạt, vẻ mặt coi thường lấy ra gói thuốc lá từ trong túi áo, châm rồi hút một cái, khói trắng từ từ bay ra, biểu tình càng thong dong bình tĩnh: “Vậy mời trở về, đừng để tôi nhìn thấy cô.”

Nói xong, liền chuẩn bị đóng cửa bước vào nhà

Lục Thiền thấp giọng the thé nói câu gì đó, người đàn ông nghe xong ngay lập tức khiến động tác của hắn đình trệ, cô mang theo biểu tình áy náy cùng giọng điệu xấu hổ mở miệng, thanh âm thật nhỏ: “.......Tôi đã báo cảnh sát.”

Tề Thiệu Diễn và người đàn ông đồng thời quay về phía cô.

Trên mặt Lục Thiền dần hiện ra màu hồng quỷ dị, đầu cúi càng thấp..

Vào thời điểm người đàn ông nhả ra làn khói thứ tư, cảnh sát tới. Lục Thiền ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn đám người dần dần tụ tập lại cùng mấy vị cảnh sát mặt mày nghiêm túc, khẩn trương nuốt nuốt nước miếng.

“Là ai báo án?” Một vị cảnh sát trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn tú cao giọng hỏi.

Lục Thiền yếu đuối nhấc tay, thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Là tôi báo.”

Cảnh sát nhíu mày, nhìn người đàn ông đang tựa vào khung cửa hút thuốc, nói: “Có thể kể rõ đã xảy ra việc gì không? Đừng sợ, nói đúng sự thật là được.”

Cái dạng này, giống như là sợ người đàn ông kia trả thù vậy.

Lục Thiền vội vàng nhận lỗi, cúi đầu không ngừng giải thích: “Thực xin lỗi thực xin lỗi. Là tôi nhìn lầm, đem thú bông đồ chơi nhìn nhầm thành động vật thật, hàng xóm của tôi không có ngược đãi mèo! Là tôi hiểu lầm hắn, gây thêm phiền toái cho các vị thực sự rất có lỗi!”

Cảnh sát rất nhanh bắt được trọng điểm: “Ngược đãi mèo?”

Lục Thiền gật gật đầu, lập tức lại lắc như cái trống bỏi: “À……..Anh ta không có ngược đãi mèo, là tôi nhìn nhầm. Các vị đi về thong thả.”

Lục Thiền nhát gan lại nói lòng vòng thêm một lần.

Những người đứng trong hành lang châu đầu vào hóng chuyện ghé tai, mùi ngon nhìn chuyện tình đang đi theo hướng phấn khích.

Khóe miệng người đàn ông gợi lên đường cong châm chọc, đem thuốc lá ném xuống mặt đất, giơ chân dẫm nát.

Vị cảnh sát trẻ tuổi hiển nhiên không dự đoán được tình huống này, trên mặt chợt lóe qua kinh ngạc biểu tình từng trải. Lúc này một người khác từ dưới lầu đi lên, trông tương đối lớn tuổi, hô lớn với vị cảnh sát trẻ tuổi đang sững sờ: “Tiểu Từ, hỏi rõ ràng chưa?”

Tiểu Từ vội vàng quay đầu, nhìn người đang đi tới, nhăn mặt đem sự tình giản lược nói lại một lần.

Vị cảnh sát lớn tuổi nghe xong cau mày, quét mắt qua Lục Thiền cùng người đàn ông, lập tức đi đến trước mặt hắn hỏi:

“Tên.”

“Trần Thuật.”

“Tuổi.”

“24.”

“Nghề nghiệp.”

“Ăn xin.”

“Xin nghiêm túc trả lời.”

“Chậc, nghề tự do.”

. . .

Nói liên miên dài dòng hỏi một đống vấn đề, không ngừng quay qua quay lại giữa Lục Thiền với hàng xóm của cô, cũng chính là Trần Thuật, trong lúc đó viết đi viết lại tờ biên bản, cứ như sợ quên chi tiết gì. Làm cho Tề Thiệu Diễn đang ngồi một bên cạnh cửa cũng thấy phiền, ngáp một cái, mơ mơ màng màng trừng Lục Thiền.

Cuối cùng, cảnh sát vẫn vào phòng lục soát một lượt, sau khi xác nhận mới bắt đầu quay sang giáo huấn Lục Thiền, nói tới mức đầu Lục Thiền sắp cắm xuống mặt đất.

Thật sự quá dọa người.

Tiểu Từ ngồi trên xe cảnh sát nhìn lão Văn vẻ mặt nghiêm túc, nghi hoặc hỏi: “Anh Văn, loại chuyện này vừa thấy liền biết là mấy chuyện vớ vẩn, vì sao còn cần vào lục soát nửa ngày? Tốn thời gian.”

Lão Văn trừng hắn một cái, nhìn nhìn bốn phía mới nói: “Gần đây cục mới tiếp được một vụ án nghe nói là định mưu sát, rất ồn ào. Nghe nói…..chính là trong vùng này, hiện nay mọi người đều dễ trông gà hóa cuốc, cậu đừng lơ là.”

Tiểu Từ sững sờ gật đầu, vẻ mặt giác ngộ.

Lão Văn nhìn biểu cảm của Tiểu Từ, có chút mất tự nhiên khụ khu, khởi động xe rời đi.

Lão Văn tự biết bản thân chẳng nói thật câu nào, trên mặt không lộ ra một tia sơ hở, nhưng trong đầu không ngừng xuất hiện bộ dáng người đàn ông vừa rồi, hốt hoảng một hồi.

Lục Thiền thở dài một hơi, quay sang liếc liếc Trần Thuật, khúm núm từ từ bước qua, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi.”

“Nếu lời xin lỗi có tác dụng, còn cần cảnh sát để làm gì?”

A? Sao lời thoại này quen thế?

Lục Thiền trộm liếc Trần Thuật một cái, nhạt nhẽo nói: “ Là do tôi sai. Tôi quá nóng nảy. Tôi lấy danh nghĩa Cải Trắng ra thề, cam đoan với anh không có lần thứ hai! Hôm nào bồi tội với anh sau. Ha ha ha ha.”

Cải Trắng: “... ...... .........”

Nói xong, định ôm Cải Trắng chuồn mất.

“Từ từ.”

Trần Thuật đứng dậy, tầng tầng lớp lớp màu đen bao phủ nửa bên mặt hắn, ngón tay thon dài bám lấy khung cửa, nhẹ nhàng đẩy ra. Hắn chậm rãi đi về phía Lục Thiền, thanh âm quạnh quẽ: “Nấu cho lão tử tí đồ ăn. Mẹ nó ba ngày không ăn cơm.”

“. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.