Nam Thần Bị Tôi Đá Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi

Chương 34




(hello mn, hôm qua mình mới quật được bộ nam chính kiểu tsundere, moe ko chịu được, sủng nữa, giới thiệu cho mn đây 'Nhìn người không thể nhìn bề ngoài' nha.
Mấy chương về sau dài quá, thật nhớ mấy chương đầu có hơn 2k chữ thui =.=)
Nhân viên đó sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Thẩm Tư Diên, môi cô ấy giật giật, thấp giọng nói: "Tôi biết rồi"
Thẩm Tư Diên cũng không nói nhiều với cô ấy nữa, gật đầu. Đợi người nhân viên đó đã đi xa, hắn vẫn như cũ yên tĩnh đứng dựa vào tường.
Lúc Hứa Tri Lục nghỉ giải lao mới biết Thẩm Tư Diên đến. Bọn họ chỉ được nghỉ 10 phút, cô cũng không chú ý đến bên ngoài, chỉ đi đến chỗ để cốc uống nước.
"Tri Lục, em có nhìn thấy không"
Đường Mộng đứng bên cạnh cô nói: "Ở bên ngoài có cậu học sinh đẹp trai lắm"
Hứa Tri Lục : "Dạ?". Cô uống một ngụm nước: "Bên ngoài nào cơ?"
"Chính là bên ngoài phòng tập chúng ta đó" Đường Mộng cười cười chỉ: "Em không nhìn thấy hả?". Cô hỏi: "Nãy lúc đang tập có mấy người nhìn thấy rồi. Chắc người đó đang đợi bạn gái."
Hứa Tri Lục lắc đầu, cười nói: "Em không thấy". Cô nhẹ giọng nói: "Nãy em không có chú ý tới"
"Cảm thấy hình như bằng tuổi em, cao gầy, rất đẹp trai"
Hứa Tri Lục gật đầu, đột nhiên dừng động tác, vô thức hỏi: "Vậy dáng vẻ trông như thế nào?"
Đường Mộng cho rằng cô hiếu kỳ, đơn giản nói: "Nói thế nào nhỉ, trông rất trẻ, ngũ quan đẹp, có thể là học sinh cấp ba, cũng khá giống đã tốt nghiệp cấp ba, có cảm giác rất nhàn nhã, yên tĩnh"
Hứa Tri Lục sửng sốt: "Em ra ngoài xem"
Đường Mộng giật mình, ngạc nhiên nhìn cô: "Em quen sao?"
Hứa Tri Lục nghĩ nghĩ: "Em không chắc nhưng hình như là người em quen". Nói xong cô đặt cốc nước xuống, xoay người đi ra ngoài.
Lúc vào lại chỗ phòng tập, xuyên qua cửa kính không nhìn thấy ai. Hứa Tri Lục có chút suy tư, vẫn là đi ra bên ngoài. Vừa ra ngoài cô liền nhìn thấy người đang ở một góc trong kia.
Thẩm Tư Diên đã đổi vị trí, đi tới một góc khuất hơn. Dường như cảm nhận được ánh mắt cô, hắn nâng mắt lên nhìn. Hai người đối mắt nhau.
Thẩm Tư Diên sững người, có chút ngoài ý muốn: "Sao lại ra đây"
Hứa Tri Lục nhìn hắn chằm chằm: "Sao anh lại đến đây?"
Thẩm Tư Diên a một tiếng, kéo dài giọng nói: "Ở khách sạn không có gì làm, tới đây xem"
"........."Hứa Tri Lục hoài nghi nhìn hắn: "Có phải anh phạm phải sai lầm gì rồi không?"
Thẩm Tư Diên nhướn mày: "Ý cô là sao?"
Hứa Tri Lục liếc hắn: "Nếu không thế thì anh qua bên này làm gì? Giờ cũng không về, ở nhà có gì không thoải mái hay làm sao mà lại chạy tới ở khách sạn bên này, cũng không đi đâu chơi?"
Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Tri Lục chỉ muốn biết đáp án. Có thể Thẩm Tư Diên làm sai gì đó nên bị dì Thẩm đuổi đi. Không còn chỗ nào để đi nên mới đến đây tìm cô.
Nhưng Hứa Tri Lục nghĩ lại, dù hắn không còn chỗ khác cũng không hẳn phải đến tìm cô, hắn đáng nhẽ nên tìm bọn Thành Tống mới đúng chứ.
Thẩm Tư Diên bị lời phân tích của cô làm cho không biết nói gì. Hắn quay đi, dở khóc dở cười: "Trong ấn tượng của cô, tôi tệ vậy sao?"
Hứa Tri Lục dẩu môi, không nói nhưng biểu tình bên ngoài rất rõ ràng, đại khái tỏ ý kiểu 'Anh nói xem' 'Bản thân anh không phải tự mình rõ nhất sao'.
Thẩm Tư Diên bất lực nói: "Không làm gì sai hết, cũng không cãi nhau với bố mẹ"
"Ờ" Hứa Tri Lục bĩu môi: "Vậy chỉ đơn giản là tới đây chơi thôi sao?"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Gần như vậy"
"Vậy tại sao anh không đi chơi?"
Thẩm Tư Diên bật cười, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô: "Tôi đến đây rồi không phải đang đi chơi đó sao?"
Hứa Tri Lục "......" Cô đảo mắt phía sau một vòng: "Chơi được cái gì ở đây?"
"Nhìn cô múa" Thẩm Tư Diên cũng không nghĩ liền trả lời. Lời này của hắn nói ra khiến tim Hứa Tri Lục bỗng đập rất nhanh. Cô cứ vậy ngốc lăng, không thể tiếp lời hắn.
Thẩm Tư Diên mâu quang sáng lên nhìn cô, cười nhẹ: "Làm sao, không tin?"
"....." Hứa Tri Lục quay đi không muốn nhìn vào mắt hắn. Cô im lặng một lúc rồi lạnh nhạt nói: "Không phải"
Thẩm Tư Diên ừ một tiếng: "Vậy còn được". Hắn hất cằm về phía trước: "Còn tập bao lâu nữa? Trưa nay cùng đi ăn cơm không?"
Hứa Tri Lục nhìn giờ: "Còn nửa tiếng nữa mới, anh nghĩ xem ăn cái gì đi"
"Được"
Hứa Tri Lục không nói gì nữa, quay về lớp học. Vừa vào lớp Đường Mộng liền sáp lại gần cô, thần bí nói: "Thật sự là người quen?"
Hứa Tri Lục: "Vâng"
Đường Mộng nhìn cô cười đầy ẩn ý nói: "Bạn trai hả?"
"Không phải" Hứa Tri Lục lắc đầu: "Bạn bình thường thôi chị"
Đường Mộng nhìn biểu cảm khuôn mặt cô, có chút ngạc nhiên: "Bạn bình thường mà đứng xem múa bao lâu vậy sao?"
Hứa Tri Lục: "Cũng có mà"
"Rất ít" Đường Mộng thì thầm: "Nếu không phải bạn trai thì cũng là người đang thích em". Cô là người từng trải, nhìn người rất chuẩn: "Chị cảm thấy cậu ta đang muốn theo đuổi em đó"
Hứa Tri Lục lập tức phản bác: "Không thể nào"
Thẩm Tư Diên sao có thể theo đuổi cô chứ, tuyệt đối không có khả năng. Đường Mộng bị lời nói không chút do dự của Hứa Tri Lục làm sửng sốt, cô nghi ngờ đáp: "Thế nhưng dạng bạn là con trai này bình thường thực sự sẽ không làm chuyện thế này"
Đường Mộng chỉ chỉ: "Nãy Tiểu Viên có qua đó hỏi cậu ta, có phải đến tìm người không, em có biết cậu ta nói gì với Tiểu Viên không?"
Hứa Tri Lục hiếu kỳ nói: "Nói gì ạ?"
"Cậu ta nói không phải đến tìm người mà đến làm khán giả đó". Cô nhìn sắc mặt Hứa Tri Lục, nghiêm túc hỏi: "Em hiểu câu này có nghĩa gì không?"
Hứa Tri Lục gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Đường Mộng cũng bó tay: "Nói chung cậu ta đến là để xem em múa, có thể xem xét chút đi, lớn lên đẹp trai như vậy, con người chị cảm thấy cũng khá tốt"
Hứa Tri Lục không đáp. Cô nói gì cũng vô dụng mà thôi, nhưng cô biết Thẩm Tư Diên thực sự không phải theo đuổi cô. Nửa tiếng tập còn lại, cô cảm thấy có chút không tập trung được.
Hứa Tri Lục vô thức nhìn ra phía ngoài, thi thoảng còn đụng phải đôi mắt thâm trầm của hắn. Cô thoáng ngẩn người, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn không đè xuống được tâm trạng của mình. Cuối cùng, Hứa Tri Lục cố gắng toàn lực kéo lại sự chú ý của mình, nghiêm túc tập luyện xong bài tập buổi sáng.
Kết thúc, cô nói với cô giáo một tiếng muốn đi trước. Bọn họ buổi trưa có hai, ba tiếng để nghỉ ngơi, có thể tự do đi lại, cô giáo nhìn về phía Thẩm Tư Diên một cái, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nói cô chú ý an toàn.
-
"Xong rồi hả?" Thẩm Tư Diên nhìn quần áo cô đã thay, cau mày lại. "Sao lại mặc thế này?"
Hứa Tri Lục cúi xuống nhìn quần soóc bò, áo thun của mình, chả hiểu gì, cô không hiểu có chỗ nào sai sao?
"Làm sao cơ?" cô nhìn Thẩm Tư Diên "Mặc thế này xấu lắm sao?"
Thẩm Tư Diên: "Không". Hắn có chút gấp nói: "Không phải ý đó"
Hứa Tri Lục cười lạnh một tiếng, không nhìn hắn nói: "Anh chính là có ý đó"
"Thực sự không có". Thẩm Tư Diên nhìn xuống đôi chân dài trắng muốt của cô. Có thể do học múa từ nhỏ, chân của Hứa Tri Lục rất đẹp, vừa dài vừa thẳng, da lại trắng, cứ thế lộ ra khiến người ta không muốn chú ý cũng không được.
Hắn nâng tầm mắt lên nhìn về phía eo cô. Áo thun được cô sơ vin bên trong quần, siết lấy cái eo nhỏ tinh tế, nhỏ như chỉ cần một tay cũng nắm hết.
Thẩm Tư Diên chỉ dám nhìn mấy giây sau đó dời mắt đi. "Cô không sợ đen sao?".Hắn viện đại một cái cớ.
Hứa Tri Lục hồ nghi nhìn hắn một lúc, trực tiếp hỏi: "Anh có xem dự báo thời tiết sao?"
Thẩm Tư Diên không rõ ý cô muốn nói gì.
Hứa Tri Lục làu bàu: "Hôm nay nắng nóng 40 độ, tôi ko mặc thế này thì để nóng chết à?"
Hắn ờ một tiếng, quay ra nhìn mặt trời phía bên ngoài, cảm thấy cô nói có lý, nhưng sau lại thấy có gì đó không đúng.
"Tôi hỏi cô không sợ đen à?"
Hứa Tri Lục lập tức phản bác: "Đen thì có gì phải sợ, tôi cũng không dễ bị cháy nắng, hơn nữa tôi bôi kem chống nắng và mang ô rồi"
Thẩm Tư Diên nhận thua, lời này hắn thực sự không tìm được lý do nào khác để phản bác. Hắn gật đầu: "Đi thôi"
"Anh chọn được chỗ nào chưa?"
"Vẫn chưa" Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Xem cô muốn ăn gì"
Hứa Tri Lục đối với thành phố này không quá nắm rõ, cô nghĩ một chút: "Xem trên mạng đề xuất cái gì đi"
Thẩm Tư Diên không có ý kiến. Hai người đi xuống tầng, chỗ này cũng là trung tâm thương mại lớn, nơi bọn họ đang đứng được viết là khu văn phòng, bên cạnh là trung tâm mua sắm, chỗ ăn uống mua đồ không ít. Vào thang máy Hứa Tri Lục liền xem đề xuất.
Xem đi xem lại, cô nhìn Thẩm Tư Diên hỏi: "Tôi muốn ăn đồ Thái, anh thì sao"
Thẩm Tư Diên ừ một tiếng: "Vậy ăn đồ Thái đi"
"Ừ"
Hai người trực tiếp đi tới nhà hàng đó, lúc này đúng thời điểm ăn cơm trưa nên rất đông. Khi hai người họ đến nơi thì phải xếp hàng, điều an ủi duy nhất là phía trước cũng có hai bàn đang đợi.
"Có rát không?"
"Vẫn tốt." Hứa Tri Lục nhìn ô của mình đang được hắn cầm, duỗi tay muốn lấy lại: "Để tôi"
"Không cần đâu" Thẩm Tư Diên cự tuyệt: "Hôm nay luyện tập thế nào?"
"Cũng được" Hứa Tri Lục lí nhí hỏi: "Chiều nay anh định làm gì?"
Thẩm Tư Diên nghĩ: "Chắc về khách sạn ngủ thôi"
Hứa Tri Lục: "......thật quá rảnh rỗi mà"
Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Cô không đi tập cũng sẽ rất rảnh mà"
Hứa Tri Lục từ chối cho ý kiến, cúi đầu nhìn hai người đứng phía trước, trầm tư mấy giây nói: "Anh không định xem sách ôn tập gì sao?"
Thẩm Tư Diên: ".......có"
"Nhưng anh đâu có cầm sách". Hứa Tri Lục vạch trần hắn.
Thẩm Tư Diên bị cô làm cho phì cười, có chút bất lực hỏi: "Cô không vạch trần tôi thì không chịu được à?"
"Không ấy" Hứa Tri Lục nói: "Ai bảo anh thích giả vờ, anh không nói thì tôi cũng chẳng có gì để mà vạch trần cả"
Thẩm Tư Diên cạn lời. "Được, cô muốn nói gì thì nói"
Hứa Tri Lục nhìn hắn: "Tôi là thật tình khuyên anh, tranh thủ thười gian nghỉ hè này học bài đi, dù là ôn hay học trước cũng được, đều rất quan trọng. Nhất là đề thi, làm càng nhiều thì càng tốt"
Về phương diện học tập, cô thực sự muốn Thẩm Tư Diên tiến bộ, như vậy mới có thể tốt lên được.
Quan hệ bạn bè hiện tại của hai người đang rất tốt. Hứa Tri Lục cũng không có tâm tư gì khác, chỉ đơn thuần muốn hắn có thể khiến dì Thẩm bớt lo hơn thôi mà đối với tương lai của hắn cũng tốt nữa.
Thẩm Tư Diên hiểu được, cũng nghiêm túc đáp: "Được rồi, cô đừng lo, tôi biết chừng mực"
"Ừ"
Không lâu sau đã đến lượt bọn họ. Hai người đi vào, trừ món cơm nếp xoài còn thứ khác Thẩm Tư Diên tùy cô chọn, muốn ăn cái gì thì gọi cái đó. Hứa Tri Lục rất thích dứa nấu với cà ri ức bò, cô cảm thấy nó rất ngon.
Thẩm Tư Diên nhìn dáng vẻ cô như vậy, có chút muốn cười. "Ăn vội như vậy làm gì, có ai tranh của cô đâu"
Hứa Tri Lục không nghĩ liền hàm hồ nói: "Anh không phải người sao?"
Thẩm Tư Diên "......"
Hắn tất nhiên là người nhưng sẽ không đi tranh cướp đồ ăn của cô. Nói xong, tự Hứa Tri Lục bật cười: "Xin lỗi nha, không phải ý đó"
Cô nhìn đồ ăn trước mặt, thấp giọng nói: "Tôi đói quá mà"
"Sáng không ăn sao?"
"Ăn rồi" Hứa Tri Lục nói: "Nhưng sáng tiêu hao thể lực quá, 11 giờ đã đói rồi"
Thẩm Tư Diên hiểu: "Vậy sáng ăn nhiều thêm chút nữa"
"Ừ" Hứa Tri Lục thả chậm tốc độ ăn, có lúc ngẫu nhiên nâng mắt lên nhìn người đối diện. Trái ngược với cô, hắn ăn rất bình thản, tỏ rõ dáng vẻ của đại thiếu gia. Hứa Tri Lục chỉ nhìn mấy cái cũng không dám nhìn nhiều.
Sau một lát, Thẩm Tư Diên hỏi: "Các cô đi biểu diễn ở chỗ nào?"
Hứa Tri Lục nhìn hắn: "Sao vậy?"
"Tùy tiện hỏi chút" Thẩm Tư Diên nói: "Bố tôi nói có thể coi như đi du lịch tốt nghiệp trước"
"?" Hứa Tri Lục ngẩn người nhìn hắn: "Anh nói đi trước chính là như tôi đang nghĩ sao?"Thẩm Tư Diên cong miệng cười: "Khả năng thế"
Hứa Tri Lục nghiêng đầu, lại nói: "Chả có gì chơi, anh yên tâm ôn tập đi, kết quả thi hết cấp ba còn chưa có, nói cái gì mà đi di lịch trước tốt nghiệp"
Thẩm Tư Diên "............"
Hai người cứ thế nhìn nhau rất lâu, Hứa Tri Lục gật đầu: "Tôi nói là sự thật"
Thẩm Tư Diên cười: "Ừ. Cô nói với bố mẹ chuyện này chưa?"
"Tôi nói với bố rồi"
"Ông ấy đồng ý?"
"Ừ"
Thẩm Tư Diên nhìn cô mấy giây sau cũng không hỏi gì nữa. Hứa Tri Lục cũng không quá để ý, cúi đầu tự mình ăn.
Ăn xong, Thẩm Tư Diên hỏi thời gian nghỉ của cô còn bao lâu. "Có buồn ngủ không?"
Hứa Tri Lục lắc đầu, lại gật đầu: "Có chút chút, sao thế"
"Về phòng tập có chỗ để ngủ không?"
Hứa Tri Lục gật đầu: "Bọn họ đều nằm trên thảm tập yoga, phòng tập cũng rất yên tĩnh"
Thẩm Tư Diên nhíu mày, lắc điện thoại trong tay. "Gần đây có khách sạn"
Hứa Tri Lục "Hả?"
Thẩm Tư Diên: "Đến khách sạn ngủ hai tiếng đi"
Hứa Tri Lục "........" Cô mở trừng mắt nhìn hắn: "Không phải chứ đại thiếu gia à, có tiền cũng không cần tiêu hoang như vậy chứ, làm gì có ai mệt liền vào khách sạn ngủ hai tiếng cơ chứ."
Thẩm Tư Diên mặt dày nói: "Sao lại không thể?"
"........." Hứa Tri Lục cảm thấy mình và Thẩm Tư Diên không tìm thấy tiếng nói chung.
Thẩm Tư Diên nhìn phòng một chút, hạ mắt xuống nhìn cô: "Đi không? Cũng vừa hay chiều nay tôi cũng không định về sớm, cô ngủ dậy thì đến lớp, tôi ở lại đó cả chiều"
Hứa Tri Lục lắc đầu cự tuyệt. Cô hoài nghi nhìn một lượt: "Ở dưới cây kia có ghế ngồi, tôi ngồi bên đó là được rồi"
Thẩm Tư Diên ở đây, cô cũng không nói phải trở về ngay. Thẩm Tư Diên không tán thành, hắn nghĩ nghĩ liền kéo tay cô đi: "Nghe lời tôi, ngủ một chút đi"
Hắn nghiêm túc nói: "Yên tâm, lúc cô ngủ tôi sẽ không vào đâu"
"Không cần" Hứa Tri Lục đấu tranh: "Tôi mà muốn vào khách sạn ngủ thì tôi đã tự mình đặt rồi"
Thẩm Tư Diên dừng bước sắc mặt trầm xuống, nhìn cô: "Chán ghét dùng chung một phòng với tôi vậy sao?"
"......." Hứa Tri Lục không trả lời. Không hiểu tại sao, nghe câu này của Thẩm Tư Diên cô mơ hồ cảm thấy hắn đang ai oán mình. Hứa Tri Lục ngẩn người, nâng mắt nhìn hắn: "Tôi thực sự cảm thấy nó không cần thiết."
Thẩm Tư Diên nói không được cô, nhìn xung quanh: "Ngồi đâu nghỉ?"
Hứa Tri Lục gật đầu: "Chợp mắt một lúc là được"
Thẩm Tư Diên cũng không miễn cưỡng: "Đi thôi"
Hai người đi tới ngồi ghế dài ở chỗ hoa viên tầng ba, bên cạnh trồng mấy cái cây rất to, lá cây rậm rạp, che nắng được bảy tám phần nên không quá bị chói mắt.
Sau khi ngồi xuống, Hứa Tri Lục thật sự có chút muốn ngủ, cô nắm tay vịn, mắt nhìn sang Thẩm Tư Diên bên cạnh: "Tôi ngủ một lát, nửa tiếng sau gọi tôi nha"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Ngủ đi"
Hứa Tri Lục liền lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi. Thực ra không quá thoải mái nên cô cũng không chắc có thể ngủ, nhưng thực sự có chút mệt mỏi.
Đi khách sạn, chưa nói đến cái khác, Hứa Tri Lục chỉ cảm thấy quá lãng phí, hơn nữa hai người cô nam quả nữ, đi khách sạn với nhau thật sự không tốt. Cô tuy rằng không quá coi trọng lời thảo luận của người khác, nhưng vẫn là nên tránh thì hơn.
Hứa Tri Lục nghĩ nghĩ, mơ hồ chìm vào giấc ngủ. Thẩm Tư Diên nhìn cô một lúc, lúc thấy cô cau mày, vô thức nâng tay che đi mấy tia nắng đang hắt lên cô, để cô tạm thời cảm thấy thoải mái chút.
Thẩm Tư Diên nhìn một bên mặt cô rất lâu, thở dài. Có rất nhiều chuyện không biết nên nói như thế nào, nên làm như nào mới có thể giống như trước kia. Thẩm Tư Diên đang thất thần thì Thẩm Mạn gọi điện thoại tới.
Hắn nhìn một cái, trực tiếp ngắt máy.
Thẩm Mạn: ?
Thẩm Tư Diên: Hứa Tri Lục đang ngủ
Thẩm Mạn: ?????Tiểu tử thối kia!! Con làm cái gì!
Thẩm Tư Diên: .......ở phòng tập múa quá mệt
Thẩm Mạn: Ồ
Thẩm Tư Diên: Cả ngày mẹ cứ nghĩ chuyện gì vậy.
Thẩm Mạn: Là con không để người khác yên tâm, giải thích với Tri Lục chưa.
Thẩm Tư Diên: Rồi ạ
Thẩm Mạn: Hai đứa sao không đi khách sạn nghỉ ngơi?
Thẩm Tư Diên: Cô ấy không chịu, nói lãng phí.
Thẩm Mạn: Tri Lục thật ngoan, một chút cũng không giống con, chỉ biết hoang phí tiêu tiền của bố mẹ, một chút cũng không giúp chúng ta tiết kiệm, con có biết bố mẹ kiếm tiền cực khổ thế nào không.
Thẩm Tư Diên: ?
Hắn thực bội phục, mẹ hắn sao có thể hướng thiện như vậy.
Thẩm Mạn một chút cũng không thấy mình nói sai chỗ nào, cây ngay không sợ chết đứng nói: Chẳng lẽ không phải?
Thẩm Tư Diên: Không, mẹ nói rất đúng
Thẩm Mạn: Hừ, chiếu cố tốt cho Tri Lục, mỗi ngày đều phải báo bình an.
Thẩm Tư Diên: Vâng
Hai mẹ con nói chuyện không lâu, Thẩm Tư Diên liền cất điện thoại đi. Tay nâng một lúc rồi nên thấy mỏi hắn liền đổi sang tay khác. Người qua lại cách đó không xa đều liếc trộm qua bọn họ một chút.
Thẩm Tư Diên cũng không để tâm. Thậm chí Hứa Tri Lục đang ngủ say kia càng không biết gì hết.
Hơn nửa tiếng sau, Hứa Tri Lục bị tê tay mà tỉnh dậy.
"Mấy giờ rồi?"
Thẩm Tư Diên thu hồi tay, thấp giọng nói: "Còn sớm, muốn chợp mắt thêm lát nữa không?"
"Không cần đâu"
Hứa Tri Lục xoa xoa mắt, mơ hồ nói: "Tôi phải quay lại lớp rồi"
Thẩm Tư Diên đáp một tiếng, trực tiếp nói: "Để tôi đưa cô đi"
"A" Hứa Tri Lục nhìn hắn: "Anh không về khách sạn sao?"
"Không gấp" Hứa Tri Lục lãnh đạm nói: "Đưa cô đến nơi rồi tôi đi loanh quanh một chút"
Nghe xong, Hứa Tri Lục gật đầu. "Vậy đi thôi"
Hai người về tới phòng tập, nhìn Hứa Tri Lục vào trong rồi Thẩm Tư Diên mới đi. Hắn đi một mình, Đường Mộng lại gần cô: "Tri Lục, em dám khẳng định không"
Hứa Tri Lục nâng mắt nhìn Đường Mộng: "Khẳng định gì ạ?"
Đường Mộng cười: "Soái ca kia nhất định thích em, hơn nữa là cực kỳ thích đó"
Hứa Tri Lục "........." Cô lắc đầu: "Thật sự không mà"
"Em sao có thể chắc chắn là không có?" Đường Mộng nói: "Không thích em thì cậu ta làm mấy chuyện này để làm gì?"
Hứa Tri Lục nghĩ nghĩ cũng không biết trả lời thế nào. Cô không thể nói cho Đường Mộng biết, đời trước khi cô tốt nghiệp đại học rồi mà vẫn không theo đuổi được Thẩm Tư Diên. Càng nói bây giờ mới chỉ đang học cấp ba, hắn sao có thể thích bản thân cô.
"Chính là không thể" Cô nhìn Đường Mộng: "Thực ra trước kia em có thích hắn"
Đường Mộng: "Gì cơ?"
Hứa Tri Lục gật đầu, cũng không giấu chuyện này. "Em trước kia rất thích hắn nhưng hắn không thích em, sau đó em từ bỏ rồi"
"Em trực tiếp tỏ tình rồi sao?"
Hứa Tri Lục lắc đầu: "Em có biểu đạt rõ ràng mà"
Đường Mộng có chút bức bách, cô chớp mắt, nỗ lực lý giải ý tứ của Hứa Tri Lục: "Ý em là, em thích cậu trai lúc nãy, nhưng không tỏ tình, mà dùng phương thức biểu đạt khác sao?"
"Vâng"Hứa Tri Lục gật đầu: "Bạn học trong trường đều biết em thích hắn"
Đường Mộng chớp chớp mắt, có chút không dám tin: "Lẽ nào ánh mắt nhìn người của chị lại không chuẩn sao?". Cô vuốt cằm lẩm bẩm: "Nhưng ánh mắt hắn nhìn em, chính là thích đó"
Hứa Tri Lục lắc đầu: "Thật sự không mà, có thể do bọn em quen biết từ nhỏ"
Đường Mộng: "........." Vẫn là cảm thấy không có khả năng.
Thanh mai trúc mã thì cũng có trường hợp tình cảm không tốt, mà nhìn quan hệ của bọn họ thì giống người yêu hơn. Nhưng nhìn Hứa Tri Lục không có vẻ gì là muốn nói chuyện, Đường Mộng cũng không tiếp tục nữa.
-
Cả buổi chiều, Hứa Tri Lục luyện tập ở phòng múa.
Mấy ngày sau, Thẩm Tư Diên cũng vẫn chưa về nhà, buổi tối còn ăn đêm với Hứa Tri Lục, hoặc là ban ngày đến phòng tập tìm cô cùng ăn cơm trưa. Sinh hoạt khá nhàm chán.
Chớp mắt đến ngày biểu diễn của họ. Hứa Tri Lục nói với cô giáo muốn xin một vé vào. Thẩm Tư Diên nhận được nói nhất định sẽ đi. Hứa Tri Lục cũng không miễn cưỡng hắn, nói với hắn nếu đến không kịp thì không đi cũng không sao. Ở đó cũng rất ồn, bọn họ cũng chỉ là múa phụ họa thôi.
Sân khấu biểu diễn ở nhà thể thao, bọn họ đúng là múa phụ họa cho một ca sĩ. Lớp múa mà Hứa Tri Lục theo học cũng khá nổi tiếng, có lúc cũng có khác vũ đoàn chuyên nghiệp tới chọn người, mời bọn họ tham gia múa phụ, đây là điều khá bình thường.
Vé Hứa Tri Lục đưa cho Thẩm Tư Diên là vé ngồi hàng trước, lúc Thẩm Tư Diên tới, hiện trường hầu như toàn là con gái, ồn ào náo nhiệt. Hắn ngồi vào chỗ, nâng mắt nhìn phía trung tâm sân khấu.
Lúc bắt đầu, đoàn múa bọn họ liền đi ra. Hứa Tri Lục tuy rằng mặc giống với những người khác nhưng Thẩm Tư Diên nhìn một cái liền nhận ra cô ngay. Mắt hắn lấp lánh nhìn cô đang tỏa sáng sinh đẹp trên sân khấu.
Đến bây giờ, Thẩm Tư Diên cảm thấy Hứa Tri Lục không phải chỉ đơn thuần là thích múa nữa mà thực sự yêu nó. Lúc cô múa, đôi mắt cô sáng ngời, trong mắt đều là sự vui vẻ và hưởng thụ.
Hắn nhìn cô rất lâu. Dù mỗi lần thay đổi đội hình hắn đều có thể nhận ra cô ngay trong đoàn người, sau đó chỉ nhìn mình cô.
...........
Trời dần tối.
Trong đầu Thẩm Tư Diên lúc này đều là hình ảnh cô múa trên sân khấu, đến khi ra khỏi nhà thể thao rồi hắn vẫn còn đắm chìm trong màn biểu diễn của cô. Hắn đứng đợi ở bên ngoài, nghe người ta bàn luận về bài hát, nội tâm có chút dậy sóng.
Thẩm Tư Diên nhắn một tin cho Hứa Tri Lục hỏi cô mấy giờ về. Hứa Tri Lục chắc đang bận nên rất lâu sau mới trả lời lại, nói rằng còn có tiệc liên hoan, chưa về sớm được.
Thẩm Tư Diên ngẫm nghĩ một chút, cúi đầu nhắn: địa điểm tổ chức liên hoan ở đâu?
Hứa Tri Lục: chưa hỏi a
Thẩm Tư Diên:

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.