Nam Sinh Xinh Đẹp Biến Thành Mèo Nhà Tôi

Chương 4: Tắm rửa




Edit: Xiaoxi Gua

Bạch Lục Châu muốn đêm nay sẽ nói cho Chung Khởi biết chuyện cậu chính là Tiểu Bạch.

Bởi vì hôm nay Chung Khởi dẫn cậu cùng đi tắm.

Thân thể thiếu nữ vừa mềm lại vừa non, dưới ánh đèn giống như là trong suốt, yêu kiều nằm trong bồn tắm, nói với cậu ngồi ở phía ngoài: “Chờ một chút nha Tiểu Bạch, chị tắm xong sẽ giúp em tắm rửa sạch sẽ, có được không?”

Được nha, tại sao không được, cho dù bây giờ em muốn dìm chết tôi, tôi cũng nói được, chỉ là không muốn làm bẩn quần áo của em thôi.

Bạch Lục Châu nghĩ như vậy, cậu có chút sợ Chung Khởi biết những tâm tư bẩn thỉu này của cậu, nếu như có thể cả một đời làm con mèo của cô cũng được, nhưng lại cảm thấy không cam tâm, người chính là như vậy, dục vọng luôn luôn vô bờ bến.

Ngay từ đầu, Bạch Lục Châu chỉ là nghĩ, nếu như Chung Khởi có thể liếc nhìn cậu một cái cũng tốt, về sau lại nghĩ, hi vọng làm mèo của cô cả đời, nũng nịu trong ngực cô, nhưng đến hiện tại, cậu lại cảm thấy không vừa lòng, cậu bắt đầu muốn hoàn toàn có được cô, để cô biến thành người hoàn toàn thuộc về cậu.

Cậu thích cô như vậy, vụng về, nồng cháy, từ không muốn có gì cả, đến muốn có tất cả.

Không ai nói là không được, có phải không, cậu đồng ý vĩnh viễn đứng trong bóng tối, nhưng vạn vật trên thế gian đều được bảo toàn, cũng nên cho cậu một chút ánh sáng, một chút đền bù, một cái an ủi.

Bạch Lục Châu yên tĩnh nhìn phía sau lưng trắng trẻo của Chung Khởi, cố gắng khắc chế xúc động muốn liếm một cái của mình.

Nhưng Chung Khởi lại không an phận, một cánh tay của cô khoác lên trên bồn tắm, ngoắc ngoắc ngón tay với Bạch Lục Châu, nói: “Tiểu Bạch, tới.”

Bạch Lục Châu lập tức meo meo meo chạy tới.

Chung Khởi cười, tay gãi gãi cái cằm của cậu, khen một câu: “Thật ngoan.”

Bạch Lục Châu nhìn mặt của cô có chút xuất thần, rốt cuộc không thể khắc chế, le đầu lưỡi liếm ngón tay trắng nõn của Chung Khởi, cực kỳ chăm chú, si mê mà liếm láp.

“Ngứa.” Chung Khởi cười, nhưng cũng không di chuyển bàn tay đi, mặc cho cậu liếm láp, trên lưỡi mèo mọc gai ngược, khi liếm có một ít nhói nhói, nhưng chủ yếu là ngứa.

Qua một hồi lâu, Bạch Lục Châu mới buông tha tay của Chung Khởi, nhưng cậu đột nhiên đứng thẳng, hai con chân trước khoác lên thành bồn tắm lớn, nhìn về phía Chung Khởi kêu meo meo, trong đó một cái móng vuốt nhỏ còn không ngừng muốn đụng vào mặt Chung Khởi.

Chung Khởi nhìn dáng vẻ của cậu càng cảm thấy thú vị, chủ động nắm lấy đệm thịt hoa mai của cậu, đưa mặt tới gần, hỏi: “Sao vậy, chị đang tắm, đừng nhõng nhẽo.”

Bởi vì khi tắm, mặt của Chung Khởi bị hơi nước ấm làm đỏ bừng, bây giờ trong trắng lộ hồng, trong mắt cũng là ngập nước, giống một hồ nước tĩnh mịch, Bạch Lục Châu nhìn si mê.

Cậu đi liếm mặt Chung Khởi, xúc cảm mềm mại, Bạch Lục Châu càng tức giận bây giờ bản thân mình chính là một con mèo.

Chung Khởi để đầu gối lên cánh tay của mình, vừa vặn đụng vào cái đầu nhỏ của “Bạch Lục Châu”, sau khi cậu liếm khuôn mặt của Chung Khởi, liền dựa vào gần môi Chung Khởi, lúc đụng vào lúc không.

So với Bạch Lục Châu kích động, Chung Khởi lại có chút xuất thần, cô chỉ coi là Tiểu Bạch dính người hơn những con mèo khác, thích làm nũng, mạch suy nghĩ lại sớm đã bay đến đâu đó, nhưng cũng là liên quan đến “Tiểu Bạch”.

Cô đang suy nghĩ đến Bạch Lục Châu.

Bạch Lục Châu cũng không phải là người quái gở, kỳ thật cậu rất dễ nói chuyện, lúc các bạn học trong lớp mượn bài tập của cậu để chép, cậu cũng chưa hề từ chối lần nào, cũng chưa từng lạnh lùng hoặc làm cao đối với bạn học nào, mà là các bạn học xem địa vị của bản thân họ quá thấp, bọn họ tự động ngưỡng mộ Bạch Lục Châu, tự động đi tìm hiểu cậu.

Lúc học lớp mười, Chung Khởi nhìn thấy Bạch Lục Châu dùng cơm trưa của mình cho con chó lang thang đang mang thai trong trường học.

Cậu mặc đồng phục màu trắng, nửa ngồi trên mặt đất, đem hộp cơm của mình đặt ở trước mặt chó lang thang bẩn thỉu, còn đưa tay gãi gãi đầu của nó.

Chung Khởi khi đó trông thấy biểu cảm của Bạch Lục Châu, ôn nhu không tưởng nổi.

Kỳ thật cậu thật là một người rất tốt, Chung Khởi nghĩ vậy, chỉ là không quen biểu hiện ra mà thôi, không giống cô, nhìn rất dễ nói chuyện, kỳ thật lại cẩn thận che giấu nội tâm âm u của mình, để mọi người thấy một mặt hiền lành của cô.

Bạch Lục Châu Tốt như vậy, cuối cùng không biết sẽ là ai có được.

Chung Khởi thất thần trong chốc lát, nước đều có chút lạnh, dứt khoát không tắm nữa, bỗng nhiên từ trong bồn tắm đứng lên, nước rầm rầm từ trên người rơi xuống, có chút dính ướt Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nhìn cô kêu meo meo.

Chung Khởi nhanh chóng dùng khăn tắm bao lấy mình sau đó lập tức dùng khăn mặt bao lấy Bạch Lục Châu, bọc cậu lại rồi để qua một bên trên ghế sạch sẽ.

Bạch Lục Châu ngoan ngoãn nằm đợi cô.

Nhanh nhẹn sửa sang xong cho mình, Chung Khởi chuẩn bị một chậu nước nóng cho mèo con Bạch Lục Châu tắm rửa.

Lúc trước Chung Khởi không có nuôi mèo, cũng không biết tắm rửa làm sao cho mèo mới đúng, dứt khoát lên mạng tra xét một vòng, bởi vì trong nhà không có sữa tắm chuyên cho mèo dùng, Chung Khởi cũng chỉ là dùng tay xoa tắm cho Bạch Lục Châu, vốn đang sợ cậu làm loạn lên, kết quả cậu ngoan đến không tưởng tượng được, mở to mắt to nhìn mình chằm chằm, mặc cho mình xoa tròn xoa dẹp, Chung Khởi vừa nhanh chóng giúp cậu tắm rửa vừa khen cậu: “Tiểu Bạch nhà chúng ta thật giỏi!”

Một chút bùn đen đều đã được rửa sạch, Chung Khởi dùng khăn mặt bao lấy cậu, sau khi lau khô tranh thủ thời gian sấy cho nó, cô sợ Tiểu Bạch bị cảm.

Hết thảy đều kết thúc, Chung Khởi hài lòng cực kỳ, Tiểu Bạch lại khôi phục sạch sẽ như trước, lông có chút xoã tung, nhìn càng đáng yêu!

Cô ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, cúi đầu, vốn định hôn cái đầu nhỏ của cậu, kết quả cậu ngửa mặt lên, Chung Khởi vừa vặn hôn trên cái mũi nhỏ ẩm ướt.

“Tiểu sắc phôi.” Chung Khởi cười, đặt cậu ở một bên của gối đầu, sau đó mình cũng chui vào chăn, một người một mèo cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Tiểu Bạch không còn thấy bóng dáng như trước đây, Chung Khởi luôn luôn không ăn sáng ở nhà, rửa mặt sạch sẽ liền đi học.

Lúc cô đứng ở cửa phòng học, phát hiện Bạch Lục Châu đã ngồi vào vị trí, đồng thời vừa lúc ngẩng đầu lên nhìn cô.

Học sinh trong phòng học không nhiều, thưa thớt mấy người, Chung Khởi có chút xấu hổ, không biết có nên chào hỏi với cậu hay không, trong lúc nhất thời liền cứng đờ tại cửa ra vào.

Bạch Lục Châu lúc này cũng đứng lên, đi tới cửa, hoặc là nói, đi về phía cô.

Trong lớp vài học sinh tới sớm đều đang cúi đầu học tập, không có người chú ý bọn cô.

Quả nhiên, Bạch Lục Châu đi đến trước mặt Chung Khởi, dừng lại, nhìn cô, vẫn là dáng vẻ không biểu cảm gì, nhưng trong mắt kia rõ ràng có chút mơ hồ si mê.

Chung Khởi căng thẳng vô cùng, theo bản năng giơ một nhỏ túi giấy bánh bao hấp trong tay lên, hỏi: “Buổi sáng tốt lành, cậu muốn ăn bánh bao hấp sao?”

Nói xong cô liền hối hận, cảm thấy mình đơn giản như kẻ thiểu năng, cô vừa rồi đã nói gì với Bạch Lục Châu – người mà ba năm học chung với mình cũng chưa từng nói được vài câu?

Nhưng sau vài giây đồng hồ, Chung Khởi thấy Bạch Lục Châu nhẹ gật đầu.

Chung Khởi ngây ngẩn cả người.

Bạch Lục Châu khẽ nhíu mày, giọng nói thanh lãnh: “Tôi không có rửa tay, cậu đút cho tôi một cái.”

Trong lớp học tập mấy bạn học đều nghe thấy được, lập tức không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, dùng sách che mặt, bịt tai vụng trộm nhìn lén hai người kia.

Chung Khởi a một tiếng, tay động tác nhanh hơn não, nhanh chóng lấy một cái trong túi ra, nhét vào bên trong miệng Bạch Lục Châu, tốc độ tay nhanh chóng, nhưng mà độ chính xác có chút lệch, có chút dầu dính đến khóe miệng Bạch Lục Châu.

Nhưng cậu hoàn toàn không thèm để ý, nhai mấy ngụm liền nuốt xuống, đã ăn xong mới nói: “Giúp tôi lau một chút.”

Trong nháy mắt đó Chung Khởi cho là mình đang đút Tiểu Bạch ăn, nhưng vẫn là lấy khăn tay giúp cậu lau miệng, mặc dù trong đầu vẫn không rõ mình đang làm gì.

Lớp tự học, Tạ Đan chào hỏi với cô, cô vẫn là mơ mơ màng màng.

Sau khi tan học Tạ Đan đi đến quầy bán quà vặt, hỏi Chung Khởi muốn đi hay không, Chung Khởi lắc đầu, ghé vào trên mặt bàn nói buồn ngủ.

Tạ Đan đành phải cùng người khác đi, từ canteen trở về Tạ Đan như bùng nổ, cô ấy đỡ Chung Khởi dậy, khoa trương: “Mình con mọe nó xảy ra chuyện lớn như vậy cậu cũng không nói cho mình!”

“Cái gì?” Chung Khởi hỏi.

“Còn giả ngu là không được nha!” Tạ Đan ôm chầm cổ Chung Khởi, dán vào bên tai cô nhỏ giọng hỏi: “Cậu cùng Bạch Lục Châu có tiến triển rồi hả!”

Chung Khởi nghĩ, đại khái là chuyện buổi sáng cho ăn bánh bao hấp cô ấy đã biết, gãi đầu một cái, nói: “Không có nha.”

“Còn gạt mình đúng không! Buổi sáng hôm nay. . .”

Giọng nói Tạ Đan không tự chủ được lớn hơn, Chung Khởi nhanh chóng che miệng của cô ấy, nói: “Bà cô ơi, nhỏ giọng một chút!”

Tạ Đan gật đầu, chờ Chung Khởi buông cô ấy ra, còn nói: “Này nha, có cái gì mà giấu diếm, mọi người đều biết!”

“Mọi người?!”

“Đúng vậy, bọn mình trên đường đến quầy bán quà vặt không dưới 7 nữ sinh tới hỏi, Bạch Lục Châu lớp các bạn có có phải có bạn gái rồi không? Chung Khởi là bạn học trong lớp hai người sao, nghe nói cô ấy và Bạch Lục Châu yêu đương rồi?”

Chung Khởi có chút mơ màng, chậm rãi nói một câu: “Mình không có nha.”

“Cái này còn không có? Chị hai chị còn giỡn với em? Cậu nhìn ánh mặt Phương Nghê nhìn cậu đi, ai ui hận không thể nuốt sống cậu, thật hả giận mà!” Tạ Đan nói.

Chung Khởi giải thích: “Thế nhưng mình với Bạch Lục Châu thật không có gì.”

Nói còn chưa dứt lời, một bình sữa nóng đặt trên bàn của cô, khớp xương của bàn tay cầm chai sữa kia rất rõ ràng, trắng nõn dài nhỏ, chủ nhân của cái tay kia là. . . Bạch Lục Châu.

Chung Khởi cùng Tạ Đan đều ngây ngẩn cả người, mọi người trong lớp cũng đều ngưng làm ồn, không ngừng nhìn qua.

Bạch Lục Châu dường như không có cảm giác đến những ánh mắt này, cậu cực kỳ chăm chú nhìn Chung Khởi, nói: “Đừng nằm sấp ngủ, sẽ bị cảm, nhân lúc sữa còn nóng uống đi.” Giọng nói như nước rơi khe núi, khuôn mặt sáng lấp lánh giống như sao trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.