Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 46: 46: Cái Chết Thê Thảm





Cổ công công ngẩng đầu nhìn Sở Dật bình đạm không gợn sóng, phong hoa vô song, một thân y thuật lại kinh diễm thiên hạ kia.
Nhíu mày.
"Xem ở mặt mũi Sở đại phu, hơn nữa ngươi mới vừa tiến cung không hiểu quy củ trong cung, tạp gia nếu mà so đo với ngươi, ngược lại sẽ bị người ta nói tạp gia hẹp hòi, lần này buông tha cho ngươi, lui ra đi!"
Xua xua tay, ý bảo thị vệ buông Lăng Thanh Thần ra.
Lăng Thanh Thần ở đây có chút mê mang.

Hoàn toàn không biết mình vừa mới bước một chân vào quỷ môn quan.
Y chính là muốn cứu Tương mỹ nhân nha, y muốn bảo các nàng dừng đánh Tương mỹ nhân nha.
Nhìn Cổ công công đứng ở một bên đếm ngón tay, lại nhìn Tương mỹ nhân không ngừng rên rỉ kia một cái.
Tiến lên một bước, muốn đoạt roi kia lại.
Sở Dật vừa thấy, vội vàng tiến lên một bước, ngăn cản ý muốn của hắn, túm xuống dưới.
Sau đó dùng thân thể của mình che toàn bộ Lăng Thanh Thần ở phía sau, đưa lưng về phía Cổ công công.
"Lăng nhị công tử, ngài cũng nên cảm ơn Cổ công công, sai lầm hôm nay ngài phạm phải này, đủ để chém đầu cả nhà ngài, là Cổ công công tâm địa thiện lương, tha cho ngài một mạng, còn không nhanh nói lời cảm tạ với Cổ công công?"
Sở Dật cố ý nhấn mạnh câu chém đầu cả nhà một cái, rồi sau đó lấy ánh mắt ra hiệu cho Lăng Thanh Thần, ở trên tay hắn cũng nhéo thật mạnh.
Lăng Thanh Thần có chút ngơ ngẩn không biết nên làm gì, không rõ Sở Dật tại sao phải nói những lời này với y, y không phạm sai lầm a, tại sao sẽ bị chém đầu cả nhà? Tận đến sau khi ngón tay bị nhéo thật mạnh một cái, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.

Đúng vậy, Cổ công công quyền cao chức trọng, nếu hắn một mực chắc chắn mình có ý muốn hành thích bệ hạ, hoặc là muốn mưu phản làm loạn, bất luận là cái tội nào, đều là tội lớn tru di cửu tộc a!
Nghĩ đến hành vi cử chỉ vừa nãy của mình, phía sau lưng không khỏi mồ hôi lạnh đầm đìa, ướt một mảnh.
Cảm kích nhìn thoáng qua Sở Dật.

Thật bạc tình a, thật là rất bạc tình a!
Chẳng trách nơi này, mấy trăm hơn một ngàn người, cũng không ai dám mở miệng cầu tình, hóa ra là như thế này!
Một bên Cổ công công, đếm ngón tay đồng thời đôi mắt liếc xéo Lăng Thanh Thần, đáy lòng khinh thường mà hừ lạnh.
Hừ, không biết trời cao đất dày, nếu không phải bệ hạ còn có hứng thú với ngươi, nếu không phải Sở Dật mấy ngày nay trị hết chứng đau đầu của y, xem tạp gia có bóp chết ngươi hay không? Vô tri!
"Hồi bẩm công công, Tương mỹ nhân ngất xỉu."
"Làm hắn tỉnh!"
Vừa dứt lời, bèn có người cầm một chậu nước, trực tiếp tạt xuống.
Nhìn Tương mỹ nhân máu thịt lẫn lộn từ từ tỉnh lại, nhíu chặt mày, dường như chịu đựng tất cả thống khổ, Lăng Thanh Thần không khỏi giật giật mũi.
Cổ công công này làm sao còn tàn nhẫn hơn cả Đoạn quý quân?
"Lấy cho tạp gia một cái chảo dầu, trực tiếp ném vào chiên!"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc, bao gồm nam tử mạo mỹ lúc trước còn vui sướng khi người gặp họa.
Chiên? Đem một người sống sờ sờ ném vào chảo dầu chiên? Đây, đây cũng quá độc ác đi..
Cùng lắm thời gian một chén trà nhỏ, một cái chảo dầu sôi ùng ục đã bị khênh lên.
Nguồn nhiệt nóng hầm hập kia làm nam tử đứng ở hai hàng không khỏi đổ từng trận đổ mồ hôi.
Cách xa đến như vậy vẫn nóng, nếu là thật sự ném vào, vậy sẽ đau đớn như thế nào?
"Đừng để lửa quá lớn, chiên người chín luôn, sẽ chơi không vui!"
"Vâng, Cổ công công!"
Thị vệ đem củi lửa dưới chảo dầu sôi ùng ục làm nhỏ lại, làm độ nóng chảo dầu giảm một chút.
Trong này, toàn trường im ắng, ai cũng không nói lời nào, ngoài Tương mỹ nhân còn trên mặt đất kêu rên thống khổ ra.
Chờ đợi không thể nghi ngờ là thống khổ nhất.
Nhìn nhiệt độ không ngừng tăng lên kia, vô cớ, đáy lòng chúng nam phi phát lạnh từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, thật sự không thể tưởng tượng có người sẽ tàn nhẫn như vậy, coi người như đồ ăn ném vào trong nồi chiên.
Trong lòng thình thịch nhảy, có chút không đành lòng nhìn Tương mỹ nhân ngũ quan vặn vẹo, hung tợn trừng mắt Cổ công công kia.
Bọn họ ở bên cạnh nhìn đều sợ hãi đến như vậy, Tương mỹ nhân lại sẽ sợ hãi như thế nào?

Tương mỹ nhân trừng Cổ công công bằng cái loại con ngươi âm ngoan ác độc này làm cho đáy lòng bọn họ cũng trầm xuống.
Đây, ánh mắt này cũng quá dọa người đi!
Rốt cuộc, ở Cổ công công ra hiệu, thị vệ khiêng người máu thịt mơ hồ kia lên, trực tiếp ném vào chảo dầu.
"Ưm.." "A.."
"Bịch" một tiếng, mặt người kia trong chảo dầu không ngừng giãy giụa, kêu rên rung trời, làm người nghe không khỏi muốn lã chã rơi lệ.
Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, một người sống sờ sờ cứ bị chiên như vậy!
Thân thể bị chiên trong nhiệt độ kia, sẽ đau đớn như thế nào?
Sở Dật gắt gao giữ chặt Lăng Thanh Thần không ngừng muốn tiến lên kia.
Trên mặt bình đạm không gợn sóng, hiện lên một mạt bi ai.
Cá lớn nuốt cá bé, tại hậu cung này chính là như vậy.
Thanh âm thống khổ kêu rên của Tương mỹ nhân giằng co thật lâu, lâu đến chúng nam phi, không nhịn được che lỗ tai lại.
Đều nói thanh âm thê lương của người trước khi chết là đáng sợ nhất, sức lực cũng là mạnh vô cùng.
Hiện tại xem ra, quả thật là như vậy, mặc dù chặt đứt hai tay hai chân, thân mình kia vẫn không ngừng giãy giụa như cũ.
Nhưng đều bị bọn thị vệ lấy que dài đè ép xuống.
Thanh âm Tương mỹ nhân từ kêu rên cao giọng đến thét chói tai thê lương, lại đến kêu rên thống khổ, cho đến khi không tiếng động suy yếu, quy về bình tĩnh.
Trong quá trình này, Cổ công công vẫn luôn cười, cười đến âm u, lạnh căm căm, cùng với thanh âm thê lương của Tương mỹ nhân, mặc dù ban ngày ban mặt, mặc dù mặt trời lên cao, vẫn như cũ làm người cảm giác gió lạnh từng trận, âm khí thét gào.
Nhìn thân thể Tương mỹ nhân kia rốt cuộc không giãy giụa nữa, cùng thanh âm quy về bình tĩnh, còn có chảo dầu vẫn không ngừng sôi ùng ục kia, đầu Lăng Thanh Thần không khỏi dựa vào trên vai Sở Dật.

Cúi thấp nức nở lên.

Y muốn về nhà, y phải về nhà, y không bao giờ muốn ngây ngốc tại hậu cung này.
Nương, người rốt cuộc ở nơi nào, tại sao còn chưa tới cứu ta.

Hu hu..
Mấy thị vệ lại đây, sau khi đối với Cổ công công hành lễ, nói nhỏ ở bên tai hắn: "Công công, đều tra qua, không có phát hiện bất luận hung khí cùng đồng đảng nào!"
Cổ công công khẽ gật đầu, phất tay đuổi thị vệ.

Xoay người đối với một chúng thị quân nói: "Về sau ai dám hành thích bệ hạ, Tương mỹ nhân chính là tấm gương của các ngươi, biết không?"
"Vâng, Cổ công công!"
"Tới a, áp giải cửu tộc của Tương mỹ nhân vào thiên lao cho tạp gia, chờ bệ hạ hạ chỉ diệt tộc!"
"Vâng, công công!"
Con mắt bình đạm không gợn sóng kia của Sở Dật, khép lại thật mạnh, mang theo một mạt bất đắc dĩ, một mạt thương xót.
Trên đời này, lại phải tăng thêm rất nhiều oan hồn.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.