Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo

Chương 39




Năm giờ sáng Nghiêm Khánh Sinh có tỉnh một lúc, anh chống eo đau ngồi dậy, không rõ vì sao ngồi ngốc một lúc,  lúc sau mới nhớ tới hôm nay không cần đi làm, quần áo được mặc chỉnh tề, nghĩ tới chắc lúc đó anh ngủ sâu quá, Trình Thủy giúp anh mặc.

Trình Thủy nằm bên cạnh ngáy khò khò, Nghiêm Khánh Sinh vừa nằm xuống, phía sau anh chưa phục hồi tốt,  cũng không đau lắm, chỉ có một loại cảm giác ê ẩm, cùng với eo mỏi tạo thành một bộ đôi.

Tiểu hỗn đản, Nghiêm Khánh Sinh vừa muốn cười vừa muốn thở dài, tự mình cũng không biết nên làm gì, cuối cùng nhìn Trình Thủy bên cạnh, đảo mắt cái liền ngủ say.

Lúc anh mở mắt ra, trời đã sáng chưng, mùi thơm ấm áp bao quanh phòng. Nghiêm Khánh Sinh nghe được mùi, giãy dụa nâng nửa người lên, trên bàn bày một nồi nóng hổi, Trình Thủy không có ở trong phòng.

Chắc ra có việc nên ra ngoài.

Eo Nghiêm Khánh Sinh còn chua, nhưng so với hửng đông đã đỡ hơn nhiều, cũng không biết do anh thiên phú dị bẩm hay nên cảm ơn cái thuốc bôi trơn đắt đến nhức nhối kia. Một năm 365 ngày, không được mấy ngày toàn thân thoải mái, từng đó ngàu thực sự không khiến anh để trong lòng, nhớ năm trước, việc trong cửa hàng bận rộn cả ngày so với chút này lợi hại hơn.

Anh chậm rãi xuống giường, đi tới tủ thấp lấy cốc đánh răng, đối diện với chữ hỷ đỏ thẫm, Trình Thủy dán tỉ mỉ, mỗi một đường công đều được hắn dáng mượt lên trên tường, bằng phẳng đến bất ngờ.

Nghiêm Khánh Sinh lấy cốc đánh răng tay chần chờ chốc lát, nhấc lên, chỉ lo sợ sờ hỏng, nhẹ nhàng vô cùng mà ở phía trên ma sát mấy lần, Chuyện tối hôm qua phiêu phiêu thoáng qua đầu, giờ đây mới cảm  nhận được chân thật.

Không phải nằm mơ, Nghiêm Khánh Sinh nhịn không được cười khúc khích, cầm cốc đánh răng đi rửa mặt.

Trình Thủy thực ra chỉ đi ra đầu hẻm.

Ngày hôm này hắn muốn sau khi cơm nước xong sẽ đưa Sinh ca đi vòng vòng, trong thành phố cũng được vùng ngoại ô cũng tốt, cũng không tận lực muốn đi chỗ nào, hắn chính là muốn cho anh ấy biết ngoại trừ ngõ hẻm sáu và tiệm sủi cảo còn có thế giới bên ngoài.

Xa đi không được, trước hết từ tòa thành nhỏ bắt đầu đi.

Bây giờ gần tới tết nguyên đán, trời quá lạnh, hắn thấy Nghiêm Khánh Sinh ngủ sâu, liền nấu nồi súp cay nóng, đặt ở trên bàn để nguội, chờ Sinh ca rời giường vừa lúc bớt nóng, uống vào ấm thân thể.

Cách chừng một trăm bước tới đầu hẻm, sáng sẽ có một chiếc xe đẩy nhỏ, một ông già bán bánh nướng mỡ vịt, nghe nói là món ăn vặt nổi danh trong khu phố, mỗi ngày trước xe đều có một đám người chen chúc. Trình Thủy mua qua một lần, một cái đáng giá bằng bốn cái bánh vừng thường, nhưng thật đắt, mỡ vịt mùi thơm, bánh bột ngô nướng xốp giòn, Sinh ca thích ăn.

Trình Thủy vừa ngồi xuống nhớ tới cái đó, liền ra ngoài.

Hắn đi không lâu, một lát sau mang một túi bánh nóng hổi quay về, trên giường trống, hắn liền đoán được Nghiêm Khánh Sinh đang ở sau nhà.

“ Ca, anh đâu rồi!” Hắn gọi một tiếng, đem bánh nướng đặt xuống, mở cửa sổ ra, linh hoạt đi tới sau nhà, Nghiêm Khánh Sinh quả nhiên ở đó, mặc áo bông ngồi chồm hổm đánh răng.

Nghiêm Khánh Sinh nhổ kem đánh răng trong miệng ra, “ Em đi ra đây làm gì, nhanh vào nhà.”

Trình Thủy không đáp ứng anh, chỉ lo vui. Hắn từ tối hôm qua đầu giống như bị cái gì đập vào, nhìn thấy Nghiêm Khánh Sinh cả người đều muốn bay lên, bên ngoài mặt thì  toét miệng ra cười cả ngày.

“ Bên ngoài lạnh, nhanh lên.”

Trình Thủy lúc này mới thoáng lui lại, “ Không sao đâu ca, em không lạnh, không tin anh sờ thử.”

Hắn bắt lấy tay Nghiêm Khánh Sinh dán vô mặt mình, lại hỏi: “ Ca, anh… Thế nào?”

Nghiêm Khánh Sinh ngậm ngụm nước, súc miệng nhổ ra, mới hàm hồ nói: “ Không sao.”

Anh thật không cảm thấy có chuyện gì cả, eo mỏi chút mặt sau sưng chút, chút đó anh đều có thể tiêu hóa được, Trình Thủy hỏi tới anh có chút khó có thể mở miệng.

Trình Thủy không tin, anh da mặt mỏng, có khó chịu cũng không tự nói ra cho mình.

“ Ca không muốn nói thật, chờ lát nữa đi lên giường cho em kiểm tra một chút.”

Mặt Nghiêm Khánh Sinh cấp tốc đỏ lên.

“ Hồ đồ.”

Trình Thủy lắc đầu một cái: “ Nơi nào hồ đồ chứ, trong bệnh viện có một khoa, chính là đem đầu ngón tay cắm vào…”

“ Thôi!” Nghiêm Khánh Sinh vội vàng kêu dừng, “ Đi vào nhà!”

Trình Thủy quả thực ngừng, Sinh ca mặt đã đỏ, mục đích của hắn cũng đã đạt đến một nửa.

“ Được được được, vậy ca ca cũng nhanh lên.” Hắn nói, thật nhanh thò người ra, đôi môi ở trên trán trơn bóng của Nghiêm Khánh Sinh đánh một cái chụt, “ Bánh nướng lạnh sẽ ăn không ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.