Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo

Chương 37




Chiếc quần dài từ trên người Nghiêm Khánh Sinh được cởi ra, bị Trình Thủy tiện tay ném đi, nện vào tường rơi xuống đất, giường lớn, thẳng tắp nhào vào người Nghiêm Khánh Sinh.

Ba ngón tay  của Trình Thủy ở bên trọng mở rộng rất lâu, không ai dạy hắn thời điểm nào mới là tốt, hỏi Nghiêm Khánh Sinh thì  càng không ra đáp án, hắn nhẹ nhàng kiềm chề mấy lần, cảm thấy được bên trọng đã không còn cắn chặt chẽ như lúc ban đầu, suy nghĩ ước chừng đã được rồi.

“ Ca, chúng ta bắt đầu nào.”

Nghiêm Khánh Sinh run rẩy co chặt bé hoa, rên khẽ một tiếng. Anh nhắm mắt lại, trước một giây đó nhìn thấy cái chăn in hình hoa mẫu đơn bị rất nhiều kẹo ngọt màu sắc rực rỡ phủ đầy, có con thiêu thân đụng vào dây đèn, phút chốc ánh sáng trong phòng lay động, chờ cái gì đều không nhìn thấy được, trước mắt anh vẫn là một mảnh trống màu đỏ nhạt.

Nghiêm Khánh Sinh đang cảm giác có ma sát, Trình Thủy bổng đỉnh đầu, dĩ nhiên cứ như thế chen vào một đoạn nhỏ.

“ A——-!”

Cho dù đã mở rộng tốt, tự vị cũng đâu có thể  cho người lần đầu tiên hưởng thụ. Nghiêm Khánh Sinh khó có thể hình dung đây là cảm giác gì, anh đau kêu lên một tiếng, mặt đã trắng rồi nay lại thành trắng bệch, cái cổ hướng lên, không để ý tiếng có khó nghe hay không nữa, hà hà thở dốc.

Trình Thủy ngay lập tức cũng không dám chuyển động, ở trong thân thể Nghiêm Khánh Sinh cứng, tiến cũng không được lui cũng không xong.

“ Ca, nếu thực sự không được…”

Lông mày Nghiêm Khánh Sinh nhíu lại, cắn chặc hàm răng, “ Em dám ra ngoài thử coi.”

Anh nghĩ rất đơn giản, dù sao đã một lúc lâu thế rồi, giờ đây thật vất vả mới gặp ngày lành tháng tốt, lấy thuốc bôi trơn bốn mươi năm đồng làm tiền diễn rồi, đầu ngón tay cũng đã đi vào rồi, cái thứ đồ chơi kia cũng chen vào rồi, bây giờ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Nghiêm Khánh Sinh là người đầu tiền không đáp ứng.

Đau tính là gì, anh muốn Trình Thủy muốn trải qua thật tốt, mấy chục năm trước không phải đều đau sao?

Nghiêm Khánh Sinh chậm rãi hít sâu, ở trong đầu cũng không biết nói ai: Yếu ớt.

Con thiêu thân lại bay, Nghiêm Khánh Sinh nhắm hai mắt cũng có thể cảm nhận được ánh sáng màu hồng nhạt đó lúc ẩn lúc hiện, lung lau qua lại, anh nhẫn nhịn xấu hổ cảm thụ chút: “ Tốt hơn rồi, em, em động…”

Trình Thủy mới chỉ là người mới, Nghiêm Khánh Sinh bảo hắn động, hắn thật ra cũng chỉ nhúc chút xíu.

Dù sao vừa nãy hắn lỗ mạng nên mới làm cho anh ấy đau đến vậy, quả thực lưu lại bóng ma trong lòng Trình Thủy.

Nghiêm Khánh Sinh bị hắn đẩy vào sâu, cự nhiên so với ba nãy buông lỏng chút.

“Nào, làm lại.”

Trình Thủy đang còn lo lắng, hắn không hiểu ba nãy có vấn đề gì, không dám thẳng thắn thoải mái, như mài sắt từng chút nhích nhích.

Kết quả hai kẻ đều không có cảm thụ tốt, Trình Thủy đầu óc thanh tỉnh, có thể phía dưới không do đầu óc quản, bên trong Sinh ca thật nóng, còn có nhịp co bóp, quả thực như muốn đem thứ của hắn gắt gao khóa bên trong. Nghiêm Khánh Sinh bị hắn mài cho nóng lóng, dúng cẳng chân gõ bên chân hắn, Trình Thủy nắm lấy, không cho anh lộn xộn.

Nghiêm Khánh Sinh từ không biết cái gì bị hắn làm nổi lên khao khát, ít nhất ở bề ngoài là thế. Anh gấp gáp, giẫy dũa: “ A Thủy, A Thủy, em nhanh lên, nhanh lên….”

Mặt Trình Thủy đã nín đỏ, “ Sẽ làm anh đau.”

Nghiêm Khánh Sinh bật thốt lên: “ Ca thích.”

Nói xong anh sửng sốt ra, Trình Thủy trầm thấp nói làm một cái.

Làm chuyện này thật ra là bản năng của động vật, hắn muốn học không làm tổn thương, làm sao cho đối phương thoải mái, chỉ cần động nhanh chút, mở ra song sắt cho mãnh thú lao ra, còn trước mặt mãnh thú là một chú cừu non thịt thơm tươi.

Trình Thủy nhịn không được, đổi ai khác cũng mẹ nó nhịn không được.

“ A…A Thủy, A Thủy… Ư!”

Giường gỗ  cũ kỹ dưới thân bọn họ rốt cuộc chịu không nổi sức, ra sức kẽo kẹt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.