Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo

Chương 32




Trình Thủy ngồi trong phòng chờ mười mấy phút, đạp xe ra cổng. Khoảng 6 tiếng nữa Nghiêm Khánh Sinh mới về nhà, hắn sẽ mua khóa xe, sẽ may xong đệm sau, chuẩn bị một bàn tiệc cưới, còn phải…

Hắn ho nhẹ một tiếng, hút gió vào, làm cuống họng đau.

Có xe tốc độ nhanh rất nhiều, không mấy phút đã thấy được cổng cao của khu chợ, Trình Thủy kiên trì đem dòng suy nghĩ ba nãy tiếp tục nghĩ tiếp:

Còn phải đi mua ống bôi trơn trăm miếng kia, hắn cùng Sinh ca nói được nghỉ, đêm nay — nên động phòng.

Vào cửa chính khu chợ là một cửa hàng khóa, Trình Thủy thuận tiện mua, đẩy xe vội vội vàng vàng hướng tiệm bán vải đi.

Một đệm lót xong, không có dùng nhiều vải bông, Trình Thủy lựa vải bên ngoài làm cho hoa mắt.Xưa nay trong sinh hoạt  Nghiêm Kháng Sinh cũng không có lựa chọn, thích màu sắc gì, thích hợp kiểu gì, khả năng chính anh ấy cũng không rõ.

Trình Thủy đắn đo nửa ngày, vầy thì màu đỏ đi, ngày đại hỉ, không lẫn đi đâu được.

Hắn cắt thấm vải bông đỏ, in trình tường long phượng, bà chủ một bên làm một bên hỏi: “ Có việc vui hả?”

Trình Thủy gật gật đầu: “ Đêm nay kết hôn.”

Hắn trong mặt không đổi sắc, trong đầu thì đang nhảy nhót không giấu được ngọt ngào, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều là ý cười.

Bà chủ ngần người, kinh ngạc liếc hắn cái, thấy hắn không giống như đang đùa, xoay người mò lấy tấm giấy chữ hỷ, giấy cắt to bằng lòng bàn tay, kẹp vào bên trong tấm vải.

Trình Thủy cũng ngạc nhiên cái, trong đầu đột nhiên sáng lên như đèn dầu.

Tấm giấy cắt làm tỉnh Trình Thủy, hắn nhiều năm như vậy, chuyện kết hôn gả chồng không có đi dự qua, đám tang sư phụ hắn đều phải tự mình tìm tòi làm, xung quanh không một ai dạy hắn cái này.

Kết hôn phải dùng chữ hỷ, hắn đã quên mất phải có cái đó.

Cũng may khu mua sắm có nơi chuyên môn bán thứ đó, hắn đi từng sạp lựa từng cái, chữ hỷ đỏ mua vài tấm, dán trên cửa, dán trên cửa sổ, dán ở đầu dường ở trước bàn, mảnh vụn giấy vàng cũng mua một túi, vừa nghiêng đầu nhìn thấy khắn đội đầu của cô dâu, thần xui đất khiến kêu ông chủ đồng thời bọc lại.

Nào có đám cưới nào không có khăn đội đầu của cô dâu đâu?

Về phần đổi ở đâu, hình dáng ra sao, trong đầu Trình Thủy bừng lên cái, cũng sắp không nhận rõ đông tây nam bắc.

Khăn đội đầu của cô dâu, ngồi ở bên giường, chờ đợi chồng vén lên, sau…

Dừng!

Trình Thủy hít sâu.

Không quản thế nào, cuối cùng lần nay cũng giống như đám cưới.

Ra cửa, Trình Thủy quay lại khu thực phẩm, so với khu tạp hóa, chỗ này hiện nhiên quyết định nhanh hơn rất nhiều. Làm đồ ăn tốn thời gian phí than đá, hắn liền trực tiếp cắt miếng thịt bò hầm, nghĩ một lát lại nghĩ phải  mua thịt gà, lại bảo ông chủ lấy thêm thịt gà.

Khác biệt gộp lại, một trăm đồng bay mất, Trình Thủy có thể nhìn thấy biểu tình đau lòng của Sinh ca.

Hắn cười cười, Sinh ca sẽ đau lòng, hắn sẽ nói với anh ấy, ca ca ngốc, cả đời cứ như thế, đau tiền sao không bằng đau em đi. Tiền hết thì kiếm lại, song đêm động phòng…

Ông chủ loảng xoảng nữa này, Trình Thủy thiếu chút nữa cứng lên bởi tưởng tượng của mình.

Hắn đi đủ một vòng chợ thực phẩm, nhìn thấy toàn màu xanh của rau dưa, khôi phục lại tâm tình, trên tay nhiều thêm sáu, bảy cái túi, cuối cùng đi tới quầy thịt lợn cắt miếng lớn, toàn bộ nhét vào cái giỏ xe.

Còn lại một việc cuối cùng.

Trong cửa hàng đồ dùng cho người lớn luôn có một luồng không khí khó tả, Trình Thủy từ bên ngoài đi vào, thiếu chút nữa không tím thấy ông chủ mặc áo đen đang vùi ở phía sau quầy.

Ông chủ nhớ hắn, tiểu tử này lớn lên thật đẹp trai, tới hỏi đồ vật ở cửa tiệm nhỏ của bọn hắn  có chút điểm đặc biệt, Trình Thủy vừa vào cửa y liền nhận ra ngay.

“ Tới rồi, cái kia sao?”

Trình Thủy từ nhỏ đến lớn, bao cao su thấy qua rất nhiều, mấy loại trong cửa hàng mới lần thứ hai đến, hắn nhẹ nhàng a một tiếng, đôi mắt nhìn chắm chằm  một hộp trên kệ hàng.

Ông chủ đưa đồ cho hắn, mí mắt cũng không nhấc: “ Đây không phải thứ con nít như cậu nên dùng.”

Trình Thủy ngắn ngủi a một tiếng, hắn vốn cũng không tò mò nghiên cứu ra cái gì, khi ông chủ cất tiếng, hắn bùm một cái đỏ mặt.

Lần trước hắn đến vì tìm hiểu, nói đơn giản tình huống cho ông chủ, không nghĩ tới ông chủ còn nhớ.

Hắn đem đồ vật bỏ cẩn thận vào túi, ông chủ vẫn đang làm ổ trong ghế tựa, chậm rì rì nói: “  Chúc vui vẻ, chúc phúc hai người.”

Trình Thủy nói cảm ơn, vùi đầu đi ra ngoài.

Ông chủ ở phía sau lại nói: “ Sau này lại tới chỗ tôi, giảm giá cho cậu.”

Trình Thủy cái gì cũng không nghĩ.

Hắn đạp xe đạp như bay, hắn phải về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.