Nắm Lấy Vì Sao Ôm Em Vào Lòng

Chương 5: 5: Nếu Vậy Tôi Thì Tôi Tình Nguyện Không Gặp





"Thật không thể cho tôi một cơ hội sao"
Thẩm Tinh xua tay: " Cô ăn nói cẩn thận một chút đi, xu hướng giới tính của tội bình thường đấy".
Lạc Dư ngơ ngác vài giây mới hiểu ra khuôn mặt hơi lúng túng :" Sao cô đen tối quá vậy".
Thẩm Tinh "..." cô có sao, tuyệt đối không có mà.

Tiểu tiên nữ trong sáng hiền lành như cô tư tưởng còn sáng hơn đèn pha ô tô đấy.
Chỉ là nhìn khuôn mặt có mấy phần giống mình, Thẩm Tinh cũng không thể nào nhẫn tâm mà nói lời cự tuyệt.
" Cho tôi một lý do chính đáng "
Lạc Dư nghe vậy trong lòng vui như nở hoa nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ bình tĩnh.
"Thật ra tôi đã nghiên cứu một công trình nghiên cứu rất nhiều năm rồi, sắp tới là giai đoạn mấu chốt tôi không muốn từ bỏ".
Thẩm Tinh nghe xong thì trong đầu một loạt dấu chấm than.

Cái lý do củ chuối gì vậy, vì công việc nên mới tìm người thay thế mình làm vợ người khác sao.

Lạc Dư thấy ánh mắt của Thẩm Tinh thì biết ngay cô đáng nghĩ gì.
"Đừng nhìn tôi như vậy tôi liều mạng gần mười năm nay cũng vì nó đấy.

Bởi vì nó là ước mơ của một người mà tôi rất thích".
Thẩm Tinh nghe xong thì ngạc nhiên nhìn Lạc Dư không ngờ đại tỷ này lại có thể si tình như vậy.
"Cô biết cái gì là yêu từ cái nhìn đầu tiên không năm đó khi lần đầu nhìn thấy anh ấy, tôi biết mình đã rung động.

Từ đó ngày nào tôi cũng theo bám lấy anh ấy, trở thành cái đuôi nhỏ luôn ở phía sau anh.

Nhưng cô biết không bọn họ lại có thể nhẫn tâm cướp anh ấy khỏi tôi.

"
Lạc Dư nói xong thì uống một hớp bia, đôi mắt cô phiếm hồng: " Chỉ vì thứ đồ vô tri đó bọn họ lại nhẫn tâm cướp đi anh ấy".
Thẩm Tinh đương nhiên không biết đó là thứ gì, chỉ đoán có lẽ nó rất quan trọng chỉ ngập ngừng : " Anh ta bây giờ thế nào".
Lạc Dư lắc đầu: " Không biết ".
Thẩm Tinh tròn mắt :" Bọn họ cướp anh ta kiểu gì".
Lạc Dư nhìn cốc bia hơi chằm chằm : " Bố mẹ anh ấy nghiên cứu một loại công nghệ cao có khả năng phá vỡ sự tấn công do các vũ khí nóng gây ra.

Khi anh ấy mười hai tuổi bọn họ đã bị bắt đi, nhưng tài liệu nghiên cứu vẫn còn đó.

Anh ấy đã tiếp tục thí nghiệm đó.

10 năm trước, khi tôi đến tìm anh ấy, toàn bộ căn nhà đã cháy rụi, sau khi điều tra tôi mới biết được anh ấy bị tổ chức năm đó đã bắt cha mẹ anh ấy bắt đi nhưng khi ra tới ngoài biển chiếc thuyền lại đột nhiên nổ tung, anh ấy không rõ tin tức.

Tôi muốn tiếp tục làm điều mà anh ấy chưa thể hoàn thành, chờ anh ấy trở về".

"Nhưng làm sao cô có thể nghiên cứu ra nó, bọn họ đã nghiên cứu hai đời rồi mà chưa có kết quả " Thẩm Tinh tò mò.
Lạc Dư cười nhẹ: " Chỉ cần cô muốn làm thì sẽ có cách mà thôi, mà điều tôi cần chính là thời gian ".
Thẩm Tinh nghe lời của Lạc Dư trong lòng chợt động chỉ cần muốn sẽ có vô vàn cách để thực hiện.
"Thời gian ".
"Phải, tôi đã hoàn thành một nửa quá trình, chỉ cần cho tôi thêm hai năm tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nó.

Tôi sẽ bắt bọn họ phải trả giá ".

Khi nói đến câu cuối cùng ánh mắt của Lạc Dư kéo lên một tia sát khí rồi nhanh chóng biến mất đến nỗi Thẩm Tinh cảm thấy đó chỉ là ảo giác.
Thẩm Tinh hiểu ra: " Vậy cô để tôi thay thế cô là để có thêm thời gian sao".
Lạc Dư gật đầu: " Chúng tôi đã kí một hợp đồng hôn nhân hai năm sau sẽ ly hôn cho nên hai năm sau tôi có thành công hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến cô"
Thẩm Tinh đầu to ra, thì ra hai bên đều không có ý muốn kết hôn vậy mà cứ thích sáp vào nhau làm gì không biết, cái này cũng quá rồi.
" Nếu hai người đã không muốn tại sao cứ phải kết hôn chứ".
Lạc Dư : " Liên hôn thương nghiệp, có thể tránh được sao, nếu hôm nay không có Mặc gia, ngày mai sẽ lại là Lý gia, Lưu gia gì đó"
"Chậc " Thẩm Tinh đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn đâu.
"Tại sao cô không đính hôn, chờ sau này sau khi thực hiện xong thì kết hôn cũng không phải không được mà".
"Kết hôn hay đính hôn mà nói, Lạc gia đều không có quyền quyết định" Lạc Dư nói

Thẩm Tinh nghe vậy thì im lặng, liên hôn thương nghiệp dựa trên lợi ích, bên nào có tiền nhiều hơn thì có quyền quyết định.
Thẩm Tinh nhịn không được hỏi cô ấy:"Cô làm vậy đáng giá sao"
Lạc Dư nghe vậy thì lắc đầu nhìn cô: " Trên đời này chẳng có gì là đáng hay không đáng cả, chỉ có tình nguyện hay không tình nguyện mà thôi."
Sẽ có một ngày cô gặp được người mà cô muốn dùng tất cả để bảo vệ, kể cả sinh mạng của mình".
Thẩm Tinh nghe vậy thì lắc đầu : " Nếu vậy tôi thì tôi tình nguyện không gặp "
Lạc Dư ngạc nhiên nhìn cô, trên đầu đầy những dấu hỏi chấm nhưng Thẩm Tinh không nói tiếp.
" Tôi có thể giúp cô".

Thẩm Tinh đột nhiên nói.
Lần này đến lượt Lạc Dư ngạc nhiên :" Vì sao".
Thẩm Tinh liếc mắt nhìn cô nàng: " Cái gì mà lắm sao với trăng như vậy, đơn giản là nhìn cô thuận mắt thôi"
Lạc Dư nghe xong thì bật cười giơ cốc bia lên cụm với cô: " Cảm ơn cô".
Thẩm Tinh đưa cốc bia lên uống cảm giác cứ là lạ ,sao cô có cảm giác mình bị hố như thế này..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.