Thời cấp 3 tinh lực thịnh vượng, với thân thể bí ẩn tò mò tìm kiếm cùng đuổi theo khoái cảm tình ái, dường như lúc nào cũng có thể nổi lên dục vọng. Chỉ cần mỗi khi hai người ở chung một chỗ, mặc kệ đang làm gì, cuối cùng đều là ôm chặt nhau, vừa hôn vừa sờ soạng, xoa vú liếm huyệt.
Đầu lưỡi Quý Chính Tác là vũ khí của mọi chỗ, miệng ngọt phía trên, miệng thịt phía dưới, an nhàn vừa mút vừa hút, khiến cậu mở rộng hai chân mềm oặt ngã xuống giường, hai miệng trên dưới đồng thời chảy nước.
Chỉ cần Quý Vấn Tuyền không có nhà, hắn lập tức sẽ chạy đến nhà Phương Yểu An, nói muốn giúp cậu học phụ đạo, ngay trước mặc Chu Thư Nhu, công khai đường hoàng vào phòng cậu. Nhưng lúc Chu Thư Nhu ở nhà, sợ bà mở cửa phát hiện cửa đóng, hai người họ không dám khoá trái, nên bọn họ trốn trong phòng vụng trộm yêu đương, hôn liếm trên dưới, lúc nào cũng nhìn chằm chằm động tĩnh của cửa, vô cùng lo sợ, có cảm giác giống như yêu đương vụng trộm giữa ngăn cấm vậy.
Phương Yểu An núp sau cánh cửa, vén áo lên, lộ ra viên đầu v* nhỏ hồng vểnh lên, mông trần dán lên mặt tường lạnh như băng, chính cậu còn cảm thấy xấu hổ khi bày ra tư thế dâm loạn này. Đầu lưỡi Quý Chính Tác dọc theo rốn cậu liếm lên, mạnh mẽ cuốn lấy đầu v* run rẩy đứng thẳng, nghiêm khắc nhấm nháp, đôi tay có lực mà xoa bóp cặp mông thịt đẫy đà.
Cậu bị Quý Chính Tác bao cả người dán trên tường, hai chân mềm nhũn, ôm đầu Quý Chính Tác khó khăn lắm mới đứng được vững. Mặt lưỡi xù xì đảo quanh quầng vú, dùng răng ngậm mài, vừa sướng vừa đau. Cậu khẽ rên ưm ưm, vẻ mặt đầy dục vọng, "Mút nhẹ thôi, ưm, đừng cắn, ngứa..."
Phòng chứa đồ vặt sau vườn nhà Quý Chính Tác, cũng là nơi bọn cậu thường xuyên đến, nơi đó vắng vẻ, lại là một chỗ thu hẹp không gian độc lập, hai người không thể tránh khỏi rên rỉ lớn hơn một chút. Thường thường, Quý Chính Tác vừa mới vào cửa, sẽ vô cùng cấp thiết cởi quần cậu, giữ nữ huyệt chảy đầy nước của cậu nhấp nháp trước một phen, liếm đến bắn một lần, sẽ kéo cậu ôm chặt vào trong ngực, dương v*t phía dưới hung hăng chen vào trong khe thịt cậu, bóp mông thịt cong vểnh, liều mạng xông vào.
Phương Yểu An ôm cổ hắn, lưỡi hai người hôn chặt lấy nhau, khóe miệng có nướt bọt trong suốt rớt xuống. Hai mảnh thịt mềm yếu ớt sáp bị mài ra lửa, âm đế bị đụng chạm không ngừng hõm vào trong khe thịt, sướng đến thần hồn điên đảo, đầu gối như nhũn ra, hai đùi run rẩy khó đứng vững, chỉ dựa vào tay Quý Chính Tác nâng mông cậu mới đứng thẳng được.
Khoang miệng bị một đầu lưỡi dính dính khó hiểu chiếm lĩnh, dây dưa qua lại, môi dưới bị mút đến sưng lên, nụ hôn này vừa dài vừa dữ tợn, ngón tay sau mông đẩy ra hai bên âm thần, mị thịt bên trong miệng huyệt mềm mại lộ ra, bao quanh nhục nhận kia, cán trên nổi gân xanh mài phía trên, khiến âm huyệt nóng bỏng co rụt lại, một dòng nước ấm nhanh chóng từ âm đế đánh úp về phía toàn thân, vô lực bắn tung toé, hai đùi run rẩy, toàn bộ bắn trên dương v*t đang gắt gao bao lấy.
Cậu bắn xong thở mạnh một cái, mềm nhũn dựa trước ngực Quý Chính Tác, Quý Chính Tác bị một luồng nhiệt nóng đánh điên cuồng kéo ra đưa vào, sử dụng hông dưới, đặt quy đầu đè lên miệng âm đ*o của cậu, cắn lỗ tai Phương Yểu An, cũng đồng thời bắn ra.
Trời cực nóng, hai người núp trong phòng chừa đồ lặt vặt nho nhỏ này một thân đầy mồ hôi, mồ hôi trên mặt Phương Yểu An, nước mắt cùng nước bọt trộn chung cùng nhau. Quý Chính Tác liếm một vòng trên má cậu, đầu lưỡi trượt vào trong miệng, hai người hôn khó chia cắt một lúc lâu.
Quý Chính Tác cực kỳ thích liếm phía dưới của cậu, dường như là si mê, đôi khi thậm chí không biết lý lẽ ngang ngược ép buộc cậu.
Bàn tay to bóp mông cậu, mở rộng hai chân, âm hộ nhỏ nhắn xinh xắn bị ngậm vào, nóng bỏng trơn trượt, đầu lưỡi chui vào trong miệng huyệt cậu liếm mút không biết mệt mỏi. Một ngày cậu bị liếm bắn ba lần, hạ thể bị ngậm đến sưng đỏ, âm đ*o co rút, run rẩy phun nước, hai đùi vẳ lên thành giường, thường bị mạnh mẽ hút run vài cái, "Đừng mà!"
Cậu thực sự không chịu nổi, vùi đầu trong giường đơn, cảm giác hít thở không thông vô hình bao phủ cậu, phía dưới đột nhiên nghiêm khắc hút mạnh một cái, thân thể cậu dựng đứng, xương sống phía sau như bị con dao xuyên qua từ đầu đến đuôi, gân xanh nổi lên. Cậu khẽ khóc lớn tiếng, phía dưới có chất lỏng loãng bắn ra, chảy trước cửa âm đ*o, nhanh chóng bị liếm sạch.
Khuôn mặt cậu nhợt nhạt, âm đế bị ngậm sưng to lên như hạt đậu nành, cả người sắp bị hút hết rồi, không còn một chút khí lực nào, nước mắt bị chuyển hoá thành khoái cảm chảy ra, môi cậu run rẩy, đang giữa mùa hè nóng gắt nhất, lạnh đến co thành một góc, "Không thể, không được, muốn chết..."
Quý Chính Tác hồn nhiên không hề hay biết, vẫn siêng năng mà liếm mút, hai bên cánh hoa bị hắn thay phiên hút vào trong miệng. Hành động của hắn dường như có phần điên rồ rồi, đoá hoa bị bị hắn nghiêm khắc tàn phá thổi lên nhuỵ hoa, từng đợt từng đợt gió lạnh thổi qua nữ huyệt đang sốt cao, đầu ngón tay ở quanh nhục hộ non nớt dễ vỡ vuốt ve, lòng bàn tay xù xì khiến Phương Yểu An không ngừng run rẩy, "Hi hi, thật xinh đẹp, lỗ nhỏ của Tiểu An thật xinh đẹp."
Lần đầu tiên cậu trực tiếp nghe được Quý Chính Tác nói ra lời trên đùa này, có cảm xúc không chân thật thác loạn. Ngón tay của Quý Chính Tác còn đang đi tuần tra, gỡ âm thần sưng đỏ ra, đi vào bên trong xem, giọng không hề biết hối lỗi mà sụt sịt, "Thật đáng thương, bị anh mút đến sưng lên rồi haizzz."
Tay cùng đùi của cậu thay phiên nhau rút lui, giống như đang tránh né một tên đầu dã thú ăn thịt người, "Đừng hút nữa, sẽ hỏng mất, đừng..."
Khi Quý Chính Tác dạy mãi không sửa lại liếm thêm lần nữa, cậu dùng hết toàn lực giơ chân một cước đạp hắn ra ngoài, "Fuck, con mẹ nó, đã bảo cậu đừng liếm nữa!"
Quý Chính Tác nhìn cậu trước mặt hận không thể lập tức kéo quần cậu, sắc quỷ đầu thai nhanh nhẹn gấp gáo, khiến cậu cảm thấy Quý Chính Tác chỉ nói ngon nói ngọt mà thôi, thích cậu là giả, muốn làm cậu mới là thật.
Lại nghĩ đến buổi tối hôm đó bị Quý Chính Tác cưỡng gian, một cây nhục côn to lớn cứng rắn mạnh mẽ đấu đá lung tung trong cơ thể cậu, cảm giác đau đến chết đi sống lại, còn vô cùng thê thảm, cậu không chút nghi ngờ, đêm đó nếu làm thêm hiệp nữa, cậu nhất định sẽ bị Quý Chính Tác làm đến chết.
Chính hắn bây giờ cũng ngang ngược như thế, ở dưới chân cậu nhất định không chịu đi, im lặng lạnh lẽo, bằng không hai người cũng sắp điên rồi. Phía dưới phồng to vô cùng đau đớn, sưng lên giống như bánh bao, ỡ giữa nứt ra một khe hở nhỏ, đi đứng cũng thấy đau, liên tiếp hai ngày ngăn Quý Chính Tác ở ngoài cửa.
Mà dù sao đã thành thói quen được miệng lưỡi Quý Chính Tác hầu hạ, buổi tối ngủ trên giường nhịn không được cọ mài trên chăn, nằm mơ cũng mở rộng chân mình, đẩy mép thịt ra, bao bọc một dương v*t to lớn điên cuồng đẩy vào rút ra. Trong mơ cậu mềm thành một vũng nước rồi, há miệng, rên rỉ đứt quãng, "Quý Chính Tác, Quý Chính Tác,...A!"
Khi tỉnh lại đũng quần ướt thành một mảng, đây là lần đầu tiền cậu dùng âm huyệt mộng tinh, khó có thể mở miệng xấu hổ, ngồi trong toilet rầu rĩ không vui, lúc đang giặt quần lót Quý Chính Tác lại gọi điện qua đây.
Cậu vẩy vẩy nước trên tay, tức giận nhận máy, "Có chuyện gì?"
Bên kia Quý Chính Tác không nói lời nào, chỉ có vài tiếng thở to đứt quãng, "Này! A lô? Quý Chính Tác? Nói đi! Tôi cúp đây nha..."
"Đừng, đừng cúp..." Giọng mũi nặng nề, đè nén thở dốc, còn có tiếng vuốt ve khe khẽ, hơi thở tình dục được tận lực che giấy lại vẫn bị lộ ra.
Lúc đó cậu mới đen mặt lại, "Con bà nó, cậu đang giở trò quỷ gì?"
"Tiểu An, Ô, Tiểu An." Động tĩnh bên kia càng lúc càng lớn, Quý Chính Tác giọng khàn khàn mà thở gấp, qua điện thoại truyền đến, mang đến lửa nóng ẩm ướt, xấu hổ đến mang tai cậu đều đỏ, biểu cảm trên mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng chỉ khẽ mắng một lời thô tục, "Con mẹ nó, cậu đúng là đồ biến thái!"
Đến khi Quý Chính Tác bên kia cuối cùng cũng bắn, thanh âm còn chưa bình tĩnh lại, hơi run, hỏi: "Tiểu An, em còn đó không?"
Cậu im lặng trong chốc lát, mới nhận lại điện thoại, "Cậu có bệnh đúng không, đang thủ dâm gọi điện thoại làm gì?"
"Anh nhớ em, sờ nửa ngày bắn không được, đành phải gọi điện thoại cho em." Hắn lại giả vờ vô tội làm nũng.
" Bệnh tâm thần." Huyệt Thái Dương cậu nhảy thình thịch, mặt mày đen xì mà mắng hắn.
Quý Chính Tác giống như căn bản nghe không hiểu tiếng người, tự nhiên lại nói tiếp, "Hôm nay em đến nhà anh được không? Mẹ anh không có nhà."
"Không đến, tôi muốn ra ngoài chơi."
"Em đến nha, mẹ anh không cho anh ra khỏi cửa, anh nhớ em mà."
"Cả ngày chỉ mẹ cậu, mẹ cậu, cậu là con trai cưng của mẹ à?" Trong lúc nhất thời cậu lanh mồm lanh miệng, thốt ra.
Bên kia bỗng nhiên im lặng, Quý Chính Tác không đáp lại cậu.
Cậu nhận thức thấy mình nói sai, cắn răng mím môi, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chết tiệt này, lúng túng khó xử, "Xin lỗi, tôi, tôi nói sai rồi." Sau đó nhanh chóng cúp máy, trán không ngừng đập vào gạch men xứ trên tường nhà WC, "Ngu xuẩn chết mất, quên đi."
Lời của tác giả: Tiểu Quý thật ra không phải con trai cưng của mẹ... hắn chỉ là ngu ngốc. Chờ sau này ta cải tổ thằng bé. =)))