Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 93: Bá tổng 22. Anh cũng rất vui




Lâm Không Lộc cũng phần nào đoán được, y đoán hẳn là Cố thị đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến việc hợp tác có vấn đề nên đã sai người đến cố ý làm khó.

Còn cụ thể chuyện như thế nào thì y không đoán được, chỉ có thể khó hiểu nhìn Cố Từ và lão Cố.

Lão Cố rảnh rỗi không có việc gì, đến chỉ để gặm dưa hóng hớt, ông vội bảo: “Ông thấy trong quán có vẻ bận bịu lắm nên đến giúp rót trà, cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Ối, bên kia lại có khách mới tới rồi, để ông ra đó xem sao.”

Nói xong ông bưng ấm trà khoan thai rời đi.

Đứng dậy rồi còn liếc Cố Từ ý bảo “Đáng đời”, ông nghĩ bụng, đã bảo tên nhóc nhà anh về thành phố A đi còn xử lý lũ sâu mọt kia, giờ thì phát sinh xung đột không đáng có rồi đấy.

Lâm Không Lộc không hiểu ra sao, đành nhìn Cố Từ.

Cố Từ ho khan một tiếng, vội nói: “Anh thấy không có ai tiếp khách nên tới giúp đưa thực đơn.”

Rồi hắn cũng cầm thực đơn rời đi theo.

Lâm Không Lộc: “…”

Trợ lý Tống đứng cạnh theo dõi tất cả, sắc mặt cậu ta trở nên phức tạp, tâm trạng nặng nề.

Hóa ra thư ký Dương là giám đốc Cố của tập đoàn Cố thị? Cốt truyện này đúng thật là… lòng và lòng vòng!

Chính cung thực chất là Vua của nước khác, hiện giờ đã khôi phục thân phận, phải về nước lập hậu (kết hôn) thế nên không cần sếp Lâm của họ nữa?

Chẳng lẽ dự án này là quà chia tay cho sếp Lâm? Sếp Lâm ơi, vì công ty mà ngài phải hy sinh nhiều quá đi mất!

Trợ lý Tống đau lòng khôn xiết.

Rốt cuộc Lâm Không Lộc đã chuyển ánh nhìn qua cậu, lại thấy sắc mặt cậu không được ổn, không khỏi hỏi: “Làm sao thế?”

Trợ lý Tống không lên tiếng, chỉ chờ Cố Từ đi xa mới nhỏ giọng nói thầm: “Sếp Lâm, sếp xem lịch sử trò chuyện trong nhóm công ty đi.”

Lâm Không Lộc: “?”

“Ngay… giữa trưa ngày hôm qua.” Trợ lý Tống ậm ừ.

Dứt lời cậu chạy biến về công ty.

Lâm Không Lộc nghi ngờ, lấy điện thoại lướt một hồi mới về đến đoạn tin nhắn giữa trưa hôm qua. Sau đó, càng đọc sắc mặt y càng khó coi.

Cố Từ chẳng mấy chốc đã quay lại, nhìn thấy y đang đọc lịch sử trò chuyện, hắn lập tức căng thẳng bèn nhanh chóng giải thích: “Ngô Tranh Hải kia là người của chú họ anh, trước đó anh không biết cậu ta cố ý làm khó bọn em, muốn làm hỏng vụ làm ăn này…”

Nhưng chưa giải thích hết, Lâm Không Lộc đã ngẩng đầu, giận dữ ngắt lời: “Anh gửi bao lì xì vào trong nhóm mà không cho em biết?”

Mấu chốt là đã gửi nhiều đến vậy, y lại chẳng cướp được chút gì.

Lâm Không Lộc không thể tin nổi, biểu tình của y cứ như thể… đã bỏ lỡ mất một trăm triệu (khoảng 350 tỷ đồng).

Cố Từ: “…” Thì ra đây mới là trọng điểm?

“Được rồi, em đừng giận mà, anh sẽ gửi riêng cho em.” Hắn vội vàng dỗ dành rồi lập tức lấy điện thoại chuẩn bị gửi, nhưng ——

Lâm Không Lộc buồn bã vô cùng: “Gửi riêng cho em và em tự tay cướp được giống nhau chắc? Chẳng có một tí cảm giác vui mừng gì vì may mắn cả!”

Khóe miệng Cố Từ khẽ giật, nghĩ ngợi một hồi, hắn đổi thành gửi vào trong nhóm.

Mọi người: Thư ký Dương lại sao thế?

Thư ký Dương: Không có gì, gửi chơi chơi thôi.

Mọi người: … Khoe sự giàu có phải không? Khoe một cách tr@n trụi như này, thật là đáng ghét, xin hãy chơi thêm một thời gian nữa nhé.

Lần này cuối cùng Lâm Không Lộc cũng cướp được, nhưng cướp xong vẫn rất đau lòng, phê bình hắn: “Phá của!”

Cố Từ: “…”

Chỉ có mỗi trợ lý Tống lo lắng sốt ruột, nghĩ thầm, đây đâu phải khoe khoang mình giàu đâu? Phần lớn là quà chia tay rồi, thể diện cuối cùng.

*

Hai tháng sau, Cố Từ và Lâm Không Lộc tổ chức đám cưới tại vịnh Ngân Sa.

Trợ lý Tống cũng được mời tham dự, cậu ta bày vẻ mặt sốc khiếp trong suốt thời gian làm lễ.

Thế mà chính cung thật sự thượng vị? Không không không, hẳn là vua hai nước liên hôn… Không không không, hẳn là rước người về dinh. Giám đốc Cố của tập đoàn Cố thị, một trong những công ty quyền lực nhất thế giới, thật sự kết hôn với sếp Lâm của họ hả? Cái ** má rung chấn động đất cả nhà cậu!

Một số nhân viên nòng cốt đến dự đám cưới cũng vô cùng kích động, không khỏi thấp giọng cảm thán.

“Hóa ra thư ký Dương là giám đốc Cố, trời má, thảo nào gửi lì xì đã tay thế. Có phải về sau bọn mình cũng tính là nửa nhân viên Cố thị không?”

“Giám đốc Cố hào phóng thật, mưa lì xì kia… Chẹp chẹp, thế giờ giám đốc Cố có tính là… chồng của sếp không? Về sau chính sách đãi ngộ của công ty có tốt hơn không nhỉ?”

“Team building không phải đến vịnh Ngân Sa nữa phỏng?”

“Vẫn phải đến vịnh Ngân Sa đấy, đây chính là nơi kỷ niệm ngày cưới của sếp với chồng sếp mà.”

“Thế là giám đốc Cố vì theo đuổi sếp nên mới đến nằm vùng làm thư ký ở công ty bọn mình à? Đờ mờ k1ch thích vãi!”

“Tôi thì càng mong chờ đống lì xì của giám đốc Cố, há!”

Giám đốc điều hành Cố thị trà trộn vào trong họ: “Gì cơ? Giám đốc Cố gửi bao lì xì cho mọi người á? Anh ấy chưa từng gửi cho bọn tôi.”

Trợ lý Tống: “…” Chủ yếu là sếp Lâm không có trong nhóm của mấy người, hết cách.

*

Cố Từ cuối cùng cũng được kết hôn như mong muốn, nhịn không được ôm chặt Lâm Không Lộc vào lòng, cúi đầu khẽ hôn y.

Sau khi kết hôn, vì trụ sở chính của hai công ty không ở cùng một chỗ nên mới đầu Cố Từ thường xuyên qua lại giữa thành phố A và C. Sau này, khi đã giải quyết dứt điểm sâu mọt trong Cố thị, hắn dứt khoát thường trú tại công ty chi nhanh ở thành phố C, trực tiếp làm việc tại thành phố C.

Tình cờ lão Cố cũng thích sống ở vịnh Ngân Sa, thường hay đi câu cùng Lâm Kiến Quốc. Vậy nên từ khi Cố Từ chuyển đến thành phố C, hai gia đình thường xuyên đến nhà nhau dùng bữa.

Một buổi sáng bình thường nào đó, Cố Từ mơ một giấc mơ. Hắn mơ thấy khi còn bé bị cha mẹ bỏ lại bờ biển, sóng biển đánh vào bờ khiến hắn không kịp trốn, suýt chút nữa đã bị cuốn trôi.

Nào đó tầm thường sáng sớm, Cố Từ làm một giấc mộng, mơ thấy hắn niên ấu khi bị cha mẹ vứt bỏ ở bãi biển, sóng biển đánh đi lên khi, hắn không kịp trốn, suýt nữa bị cuốn đi.

Hắn ngạt nước, khó chịu đến mức sắp chết đi, nhưng hắn không còn sức để bò tiếp, rất có thể sẽ bị cơn sóng tiếp theo cuốn trôi bất cứ lúc nào.

Đúng lúc ấy, một bóng người gầy hò xuất hiện trước mặt hắn.

Người nọ đứng ngược sáng, giọng nói trong veo như thiên sứ, lo lắng hỏi hắn: “Cậu không sao chứ?”

Sau đó, hắn nghe thiên sứ ngâm nga một giai điệu thân thuộc và được cõng ra khỏi bãi cạn.

Khi Cố Từ mở mắt, sắc trời đã sáng, ánh sáng xuyên qua rèm cửa chiếu vào khuôn mặt bình yên đang ngủ của Lâm Không Lộc.

“Thiên sứ?” Cố Từ lẩm bẩm, nhịn không được mà hôn y rồi ôm chặt y, khe khẽ nói: “Phải là…” Giống thần mới đúng.

Bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn, mang đến niềm hy vọng và sự cứu rỗi.

Lâm Không Lộc tỉnh lại vì cơn mưa hôn hít của hắn, khàn giọng hỏi: “Anh sao thế?”

“Không sao cả.” Cố Từ nhếch môi, nhưng một hồi không nhịn được đành kể: “Anh nhớ hết cả rồi.”

Lâm Không Lộc: “Hả?” Nhớ cái gì?

“Chuyện em cứu anh trên bờ cát.” Tâm tình Cố Từ vui sướng, không khỏi hôn lên môi y thêm lần nữa: “Cả chuyện vòng tay nữa, anh cũng nhớ ra rồi.”

Lâm Không Lộc vẫn còn lơ mơ, chưa qua cơn ngái ngủ.

“Không phải do anh tặng, mà là Úc Minh Tu lừa anh. Trước khi anh mất trí nhớ thì gã đã muốn cái vòng đó, anh không cho. Đến lúc anh mất trí nhớ, gã lừa anh làm mất vòng ở chỗ anh nên anh bảo gã tự đi lấy, gã đã lấy mất cái vòng tay đó đi.” Cố Từ nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Không Lộc: “Hả?”

“Chuyện này…” Y ngẫm nghĩ rồi khuyên nhủ: “Người đã mất rồi, với anh cũng tìm lại được vòng rồi mà.”

Thế nên sáng sớm tinh mơ, đừng tức giận.

Cố Từ hơi bất mãn, ôm y nói: “Em nói đỡ cho gã.”

Lâm Không Lộc: “?” Em nào nói đỡ cho gã?

“Phải rồi, ngày đó lúc cuối gã dùng khẩu hình nói gì với em vậy? Anh nhớ biểu cảm của em hơi thay đổi sau khi nghe lời cuối cùng của gã.” Cố Từ ghen tị.

“Có à?” Lâm Không Lộc nghi ngờ.

“Có.” Cố Từ khẳng định.

Lâm Không Lộc: “…” Giấm chua từ thuở nào rồi mà cũng ăn? Sáng sớm ra không muốn yên bình đúng không?

“Em không nhớ.” Lâm Không Lộc lắc đầu, tất nhiên sẽ không nói lúc ấy đối phương chỉ nói ra tên thật của mình.

“Thật sao?” Cố Từ hiển nhiên không tin lắm.

“Có phải anh… muốn lôi chuyện cũ ra giải quyết không?” Lâm Không Lộc lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nhanh chóng ngồi dậy: “Được thôi, em hỏi anh, anh đã giả vờ mất trí nhớ lúc anh mới ở bên em rồi cố ý tiêu pha tiền của em đúng không? Trước mặt em thì vờ nghèo đói, trước mặt người khác thì hào phóng thế, tiện tay cho luôn mấy trăm, gần chục triệu (khoảng 90 triệu đồng)?

“Khụ.” Cố Từ lập tức im bặt, sau một lúc lâu mới ngập ngừng: “Hay là hôm nay mời em ra ngoài ăn nhé, bữa ăn trị giá khoảng mười mấy vạn gì đó?”

Bồi thường những gì hắn đã tiêu hoang trước đây.

Lâm Không Lộc lườm nguýt hắn: “Anh không sợ ông nội biết à?”

Lão Cố mới chân chính là người dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, ngày thường đã quen với việc tiết kiệm.

Còn về sếp nhỏ Lộc, cũng rất vất vả, vào đại học đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, thức khuya dậy sớm, ra sức phấn đấu. Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là người nhà giúp đỡ, lão Lâm trực tiếp tài trợ 50 triệu (khoảng 175 tỷ đồng).

Thế nên để mà so sánh, y chưa phải keo kiệt lắm, lão Cố mới là người thực sự keo kiệt.

“… Thôi vậy, vẫn nên đến chỗ bố thôi.” Cố Từ thở dài.

Trong nhà một già một trẻ đều keo kiệt, làm cả hắn không thấy sao cả cũng không dám tiêu xài bừa bãi.

Có điều, sau khi mơ giấc mơ này, nhớ lại việc xảy ra hồi nhỏ, chút giá trị hắc hóa cuối cùng cũng biến mất.

Lâm Không Lộc biết đây là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra nên không quá kinh ngạc, nhưng vẫn không khỏi hôn môi Cố Từ một cái.

Cố Từ vừa chất quà định mang đến cho lão Cố và Lâm Kiến Quốc thì đột nhiên được hôn, hắn không khỏi sững sờ: “Sao thế?”

“Không có gì, em thấy vui thôi.” Đôi mắt Lâm Không Lộc chất chứa ý cười, phảng phất như đựng ngàn vạn vì sao.

Cố Từ cũng cười, đưa tay ôm lấy gáy y, hôn nhẹ lên mí mắt y như lông hồng rồi chậm rãi lướt xuống bờ môi, một nụ hôn nồng nàn nóng bỏng, hắn khẽ bảo: “Anh cũng rất vui.”

________________

Sâm: Hết thế giới nàyyyyyy, còn một phiên ngoại cháu Lâm đi tìm hai ba ba của cháu là tới thế giới mới nhá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.