Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

Chương 23: Chút tâm tư nhỏ




Liên tục mấy ngày sau, Liễu Y Dạ đều tới chỗ lãnh cung chơi với La Nguyên Nguyên và La Bác Triệt. Liễu Minh Châu phải tới Thư phòng học nhưng khi rảnh cũng được phép chạy tới lãnh cung.

La Nguyên Nguyên thật sự ra dáng một người chị lớn khi dẫn mấy đứa em nhỏ của mình đi chơi khắp lãnh cung.

Ban đầu Chiêu Mẫu Đơn và Hạ Nguyệt khá là có ác cảm với hai tỷ muội họ La kia nhưng khi tới lãnh cung xem thử một chuyến thì thái độ của họ cũng khác hẳn. Thoải mái để cho hai con gái của mình tới lãnh cung chơi.

Hảo cảm của La Nguyên Nguyên và La Bác Triệt dù nhích khá chậm nhưng vẫn tăng lên đáng kể sau hai tháng.

Ở một phần nào đó trong hoàng cung - cung Cảnh Nhân - nơi mà Hạ quý phi ở.

"Cái gì cơ?!" Hạ Yến Dương đập bàn tức giận, mấy vị tì nữ xung quanh cô ta run sợ.

"Ngươi nói con gái quý báu của Chiêu Mẫu Đơn-Liễu Y Dạ thường hay lui tới lãnh cung chơi với hai đứa con của tiện nhân họ La kia?!"

"Bẩm nương nương...đúng vậy.." nô tì đứng trước mặt Hạ Yến Dương run run.

"Chuyện này...bắt đầu từ bao lâu rồi?" Hạ Yến Dương tối sầm mặt.

"Đã...đã hai tháng nay rồi thưa nương nương."

"Vậy mà tới giờ ngươi mới nói cho ta biết?" Hạ Yến Dương cau mày, cầm một cây roi da tới gần nô tì trước mặt.

"Xin tha tội thưa nương nương...là lão bà kia ở trong lãnh cung không có mở miệng thông báo nên giờ nô tì mới biết tin..." Nô tì kia dập đầu, mồ hôi tuôn như suối.

Hạ Yến Dương tức giận vung roi lên, quất thẳng vào người nô tì kia mấy cái. Vừa đánh cô ta vừa tức giận chửi lên "Đồ ngu!!".

Lát sau khi nô tì kia đã nằm yên dưới đất thì cô ta mới dừng lại. Mấy nô tì khác xúm lại kéo người đang nằm dưới đất đi, vài người thì chỉnh trang lại cho Hạ Yến Dương.

"Hừ! Hay cho một Liễu Y Dạ, mới tí tuổi mà sức ảnh hưởng cũng thật lớn mà. Nếu hai đứa nghiệt chủng kia bấu lấy con nhỏ đó mà leo lên được thì không phải sẽ là mối họa với ta sao?"

Hạ Yến Dương cắn móng tay, tròng mắt đầy tia máu.

Trong người có quỷ tự nhiên sẽ lo lắng bất an. Hạ Yên Dương này chính là đã hại La tần-La Phi Phi và hai đứa con của cô ta tới mức phải chui vào lãnh cung sống.

Cũng là cô ta một tay gây suy thoái một liên hiệp thương nhân lớn do La gia làm chủ. Giờ La gia như cây khô trước gió, chỉ có thể gắng sức mà bấu lấy rễ.

Giờ đây nghe tới hai đứa con của La Phi Phi thân với Liễu Y Dạ thì lòng lại trở nên bất an. Cô ta lo sợ hai đứa trẻ này lớn lên sẽ tìm cách báo thù cho mẹ, sẽ tìm tới cô mà ám.

Mà Liễu Y Dạ lại như một bình nước mát, tưới thẳng vào hai cái rễ non nhất của La gia. Hạ Yến Dương lo sợ nhờ vào Liễu Y Dạ mà chúng sẽ phát triển và La gia sẽ một lần nữa khôi phục.

"Nương nương...xin người hãy bình tĩnh. Liễu Y Dạ đúng là được sủng trên trời nhưng cô bé chỉ mới hai tuổi, sẽ không nghĩ tới việc giúp đỡ một gia tộc thương nhân suy tàn đâu!"

Một nha hoàn thân tín của Hạ Yến Dương thì thầm vào tai cô ta.

"Nhưng lỡ hai đứa nghiệt chủng đó dựa dẫm vào cô ta mà leo lên thì sao hả?"

"Nương nương, hai đứa trẻ đó lớn lên trong lãnh cung đấy! Ngoài việc nương chúng chết thì chúng có thể biết gì thêm về gia tộc của mình cơ chứ?"

"..." Hạ Yến Dương trầm ngâm một lúc.

"Ngươi nói...cũng đúng. Là ta đã lo quá xa sao..?"

Hạ Yến Dương lấy lại nhịp hô hấp, quay lại dáng vẻ đoan trang.

"Hừ! Mong là hai nghiệt chủng đó mãi mãi không bao giờ ngoi lên được...như mẹ của chúng vậy. Chết không có đất chôn cho toàn thây!"

.....

"Hửm? Huynh không được đi học á?" Liễu Y Dạ tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn La Bác Triệt.

"Ừm! Ta ở trong lãnh cung mà...làm gì có ai tới đây dạy ta học cơ chứ? Chỉ có tỷ tỷ dạy dỗ ta, ta mới được như giờ. Có một chút phép tắc thông thường..."

La Bác Triệt xoa xoa tay.

"...Hay ta bảo nhị ca tới đây dạy huynh văn võ nhé?"

"...Nhị ca...Lần trước gặp hình như huynh ấy không có cảm tình với ta lắm. Khi ta chơi với hai người, huynh ấy cứ nhìn ta với ánh mắt hình viên đạn."

*Haha...Nhị ca đó là hận ngươi thân thiết với hai muội muội yêu quý của hắn quá đấy!*

"Nhị ca ta không có ghét đệ đâu mà Triệt Triệt! Chắc là huynh ấy không quen đệ ấy mà! Hồi trước Y Dạ cũng từng thế!"

Liễu Minh Châu ngây thơ khẳng định.

"..." La Bác Triệt chỉ im lặng.

Khi ba đứa trẻ đang ngồi trên hàng rào thì La Nguyên Nguyên đang ở dưới phơi đồ. Cô nhìn La Bác Triệt, ánh mắt phức tạp rồi lảng đi.

"Ca...hay ta đưa sách cho huynh đọc nhé? Đọc sách cũng rất thú vị đấy!" Liễu Y Dạ hơi nghiêng đầu nhìn La Bác Triệt.

Cậu bé không nói gì. Một lúc sau nhìn sang Y Dạ cười "Vậy ngày mai hãy mang sách tới đây đọc cùng ta nhé?"

"A...Ngà..ngày mai ta cùng sẽ xin lão sư vài cuốn sách hay tới cho đệ!" Liễu Minh Châu ấp úng.

"Hì! Cảm ơn ngươi, Bát tỷ tỷ!"

La Bác Triệt cười một cái. Nụ cười mang chút ưu sầu, phiền não mà một đứa trẻ không nên có.

Liễu Y Dạ nhìn bộ dạng ưu phiền của ca ca cô một lúc, không nói gì. Ánh mắt cô đổi hướng sang phía La Nguyên Nguyên đang chăm chú phơi đồ.

Cô không nói gì, cô từ lâu đã nhận ra điều gì đó bất thường từ hai chị em này. Càng ngày nó càng rõ.

*Haizz! Đúng là có chút thủ đoạn! Tuy nhiên cũng chỉ là hai đứa trẻ mà thôi. Muốn thu chúng về dưới tay thì ta cũng phải hợp tác với chúng một chút*

Liễu Y Dạ thở dài một tiếng.

La Nguyên Nguyên lén nhìn biểu hiện của Y Dạ, dường như sau biểu cảm đó thì tựa như biết mình đã đạt được thứ gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.