Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Chương 114: Phiên ngoại: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt (3)




Hôm nay Mạc Thiên quyết định dẫn Mạc Chi Tuyệt tới siêu thị lớn gần khu nhà mình. Bởi vì ngoại hình của Mạc Chi Tuyệt quá bắt mắt vậy nên Mạc Thiên phải cố gắng che bớt nó.

Hai người đều đeo khẩu trang đi vào, tuy nhiên nhìn kiểu gì cũng có thể thấy dưới lớp bảo vệ là một gương mặt điển trai. Năng lực thích ứng của Mạc Chi Tuyệt rất mạnh, tuy còn nhiều thứ không rõ nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh. Hắn nhìn quanh, bước đi song song với Mạc Thiên đến chỗ bán quần áo. Chủ cửa hàng là một chị gái thân thiện lại niềm nở, thấy hắn thì lập tức lôi hết quần áo ra.

Vốn dáng đẹp thì khoác lên cái gì cũng sẽ đẹp, Mạc Thiên cười cười chọn trong đó một bộ rồi đẩy đến trước mặt Mạc Chi Tuyệt, nhỏ giọng nói.

- Đệ vào thử thay cái này đi.

Đã có kinh nghiệm thay từ mấy lần trước, lần này Mạc Chi Tuyệt chỉ gật đầu rồi theo hướng dẫn vào phòng thay. Trong lúc đợi hắn, cậu liền tìm thêm mấy cái nữa.

Thực ra Mạc Chi Tuyệt chả thiếu thứ gì cả, đơn giản do Mạc Thiên muốn thấy hắn mặc quần áo hiện đại mà thôi. Cảm thấy có một tư vị khác lạ lẫn quyến rũ.

- Mặc vậy sao?

Giọng nói Mạc Chi Tuyệt vang lên bên tai, Mạc Thiên đang ngẩn người lập tức giật mình. Cậu quay đầu lại sau đó lập tức sững sờ, chiếc áo len cổ cao đen tôn dáng, bên ngoài khoác thêm áo khoác màu sáng nhìn không khác gì người mẫu.

- Á! Quá đẹp, đúng là quá đẹp! Không biết tôi có thể chụp để làm mẫu cho cửa hàng được không?

Chị chủ tỏ vẻ kích động, ánh mắt phát sáng nhìn hắn không sót cái nào. Đây là lần đầu tiên thấy người mặc đẹp đến vậy, toàn bộ ưu điểm của quần áo đều được phô ra hết.

Mạc Thiên cười nhẹ từ chối, để ảnh Mạc Chi Tuyệt cho nhiều người xem như vậy cũng không hay cho lắm. Hoạ chăng lại kéo được một đống phiền phức thì đúng là rắc rối.

Chủ cửa hàng nghe vậy cảm thấy đáng tiếc, cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mạc Chi Tuyệt một cái. Cậu chụp cho hắn một chiếc mũ lên đầu rồi nhanh chóng đi thanh toán. Tiền bạc mà cậu có trong thẻ bây giờ cũng được kha khá, ban đầu vì ít tiêu lung tung nên mỗi lần được lương đều gửi vào thẻ hết, bây giờ mới có dịp dùng nó.

- Ca, chúng ta qua đó ngồi đi.

Mạc Chi Tuyệt nói thầm vào tai cậu, ánh mắt hắn chỉ một chỗ khá vắng người. Hắn không thích chốn ồn ào lắm, Mạc Thiên cũng hiểu điều đó vậy nên di chuyển chân bước đi.

May mà Mạc Thiên đã cố ý chọn ngày vắng người, vậy nên cũng không chen lấn lắm.

- Ngày mai chúng ta sang "bên kia" nhé.

- Được.

Mạc Chi Tuyệt cười cưng chiều, vuốt một lọn tóc che khuất mắt của cậu lên. Ngày nào cũng dính lấy nhau như thế này, ngọt ngào trong lòng của hắn sắp hoá thành thực thể rồi.

- Đệ chờ ta chút, ta đi mua nước.

Cảm thấy hơi khát, Mạc Thiên đứng dậy, dặn dò hắn mấy câu rồi rời đi. Thế nhưng cậu không ngờ rằng chân trước vừa bước, chân sau đã có người đến chiếm chỗ.

Mạc Chi Tuyệt đang ngồi yên, thấy ánh sáng bị che khuất liền nhíu mày ngẩng đầu. Là một cô gái xinh đẹp đang cười tươi nhìn chằm chằm hắn không chút kiêng dè. Ở thế giới này các nữ nhân hình như không có chút e dè nào thì phải.

- Chuyện gì?

Nếu không phải Mạc Thiên dặn ở nơi này không được tùy tiện động thủ thì hắn đã một chưởng đánh bay người này rồi.

Thấy Mạc Chi Tuyệt mở lời, trong đầu cô gái chỉ biết kích động, soái ca nhìn mình, soái ca bắt chuyện với mình!!!

- Có... có thể cho tôi xin số liên lạc không? Tôi tên là Thuần Ly.

Giọng nói mềm mại dễ nghe, rơi vào tai hắn lại chỉ như ong chích phải gỗ.

- Không có.

Hắn trả lời một cách lạnh lùng, ánh mắt sắc bén lia qua khiến Thuần Ly hoảng hốt. Áp lực vô hình từ đâu tới khiến cô lùi lại vài bước.

Thế nhưnh sắc đẹp là nhất, tuy sợ là thế, Thuần Ly vẫn cố gắng nói tiếp.

- Sao lại không có, ít nhất cũng phải có một thứ để liên lạc chứ.

Sao lại có người bám dai như vậy cơ chứ, Mạc Chi Tuyệt động thân, tụ một chút sức mạnh trên đầu ngón tay rồi tính toán. Mạc Thiên nói không được đánh người ta bị thương, vậy thì hắn sẽ khiến cô ta cảm thấy khó chịu là được. Cảm giác bị giật nhẹ tuy không ảnh hưởng gì nhưng cũng chẳng dễ chịu cho cam.

Khi hắn vừa định phóng ra thì vừa khéo lúc đó Mạc Thiên đã trở về, trên tay cậu cầm hai chai nước lạnh. Cậu không ngờ vừa trở lại đã gặp được cảnh này, có chút bất đắc dĩ. Mạc Chi Tuyệt đi đâu cũng có thể thu hút được người ta, chuyện này nhiều khi cũng khiến cậu phiền não.

- Xin lỗi, người này đi với tôi.

Thuần Ly nhìn soái ca khác đi tới, vô tư không biết bản thân gặp nguy hiểm mà cười ngượng ngùng nhìn Mạc Thiên. Thấy cô ta nhìn Mạc Thiên như vậy, Mạc Chi Tuyệt khó chịu, đi đến trước mặt cậu rồi kéo người đi.

- Khoan đã.

Thuần Ly kêu gọi yếu ớt, hoàn toàn bị bỏ ngoài tai.

- A Tuyệt, chậm đã.

Mạc Chi Tuyệt thả chậm bước chân hơn, thế nhưng tay vẫn không buông tay cậu ra. Mạc Thiên đành phải để yên như vậy, mặc hắn kéo.

- Đệ muốn đi đâu nữa không?

Dứt khoát lắc đầu, còn chưa đi được một nửa nữa. Thấy hắn như vậy cậu cũng không ép buộc.

- Vậy chúng ta ghé cửa hàng tiện lợi mua chút thức ăn nhé?

Hắn gật đầu đi theo Mạc Thiên, ánh mắt từ đầu tới cuối chỉ nhìn mỗi thân hình ấy.

Lúc đi qua chỗ bán gel bôi trơn và mấy thứ khác đột nhiên cậu hơi khựng lại, hình như vùng này toàn cặp đôi bước vào mà thôi. Thấy Mạc Thiên lảng tránh như vậy, Mạc Chi Tuyệt nhướn mày khó hiểu rồi quay đầu nhìn sang thứ cậu vừa nhìn.

- Ca, đây là gì?

Mạc Chi Tuyệt cầm trên tay một chai Gel màu xanh nho nhỏ, dung tích vừa phải, thấy thế Mạc Thiên suýt sặc.

- Không có gì quan trọng đâu.

Cậu ho khan, tuy đã làm chuyện đó nhiều lần rồi nhưng vẫn thấy ngại lắm đó.

- Vậy sao, nhưng ở đây ghi chữ có tác dụng kích dục.

Mấy chữ cuối hắn đột nhiên hạ giọng xuống, âm thanh rơi vào tai lập tức khiến Mạc Thiên đỏ mặt. Mạc Chi Tuyệt tuy không biết rõ đây là gì nhưng dựa vào vài chữ trên đó mà đoán được ra. Hắn tỉnh bơ bỏ vào giỏ hàng, cười khẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.