"Ân..."
Một tiếng rên rỉ ngắn ngủi thoát phá ra từ trong miệng của Thừa Thanh, đôi lông mi dày như cánh bướm hơi rung động rồi từ từ mở ra. Sau khi có lại ý thức, Thừa Thanh cảm thấy toàn thân như vừa bị cắt nát, đau đến suýt nữa hắn không nhịn được muốn chửi thành tiếng.
Cũng may tu dưỡng nhiều năm khiến cho hắn chịu đựng được xúc động, vội vàng tìm kiếm thân ảnh của tiểu đồ đệ nhà mình. Chỉ là vừa định đứng dậy thì hắn mới phát hiện ra có vật gì nằng nặng đè lên người mình. Hắn cúi đầu nhìn mới thấy hóa ra là hắn đang bị Lăng Dạ đặt dưới thân, cả người của Lăng Dạ đề bị hắn vây ở trong lòng ngăn cản phần lớn lực lượng, thế nhưng dưới xung kích quá lớn của tự bạo kỳ Hóa Thần (Yêu thú ăn Thiên Thủy Băng Liên để tự bạo nên tu vi lên tới hóa thần kỳ) vẫn khiến cho nam chủ bị đánh sâu vào dẫn tới hôn mê.
Thừa Thanh cũng không khá hơn là bao nhiêu, mặc dù trước khi yêu thú tự bạo cả hai người đã bị hồ nước cuốn trôi, may mắn không chết nhưng Thừa Thanh vẫn bị chịu ảnh hưởng từ dư lực. Tu vi của hắn bị hao tổn nghiêm trọng, ngoại thương cũng khép lại một cách chậm chạp, chỉ kém một chút thì hắn liền thật sự xong đời. Cũng may là linh khí bạo động khiến cho Lăng Minh Chi Kính bị ảnh hưởng, vừa vặn Lăng Dạ ở đó cho nên cả hai mới bị kéo vào trong Lăng Minh Chi Kính mà bảo toàn mạng sống.
Mềm nhẹ ôm Lăng Dạ ngồi dậy, Thừa Thanh lấy từ trong túi Càn Không tất cả linh dược đều nhất nhất nhét vào trong miệng Lăng Dạ, một chút cũng không chừa lại cho mình. Tình hình hiện giờ của Lăng Dạ rất xấu, Luyện khí kỳ chịu tự bạo của Hóa thần kỳ khiến linh lực trong cơ thể y tán loạn, nếu không chữa trị e rằng cũng sẽ khiến Lăng Dạ mất mạng, mà hắn lại không phải y tu cho nên không biết chữa trị cho nam chủ thế nào, chỉ có thể nhét tất cả linh dược hắn có cho nam chủ, cầu mong số mạng của nam chủ lớn, có thể vượt qua được cửa ải này.
Quả nhiên sau vài khắc, Lăng Dạ trong lòng Thừa Thanh cũng từ từ tỉnh dậy. Đập vào mắt hắn là gương mặt tái nhợt nhưng tràn đầy lo lắng của Thừa Thanh, hắn không tự giác vòng tay ôm chặt lấy eo của nam nhân, đầu chôn vào trong ngực y, thanh âm khàn khàn nói:"Sự tôn... Sao ngài lại đối xử tốt với ta như thế?"
Thừa Thanh thấy đồ đệ nhà mình đã tỉnh, trái tim treo cao cuối cùng cũng hạ xuống. Hắn ôn nhu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nam chủ, tay còn lại vuốt ve đầu của hắn, nhịn xuống khí huyết cuồn cuộn trong miệng trấn an Lăng Dạ: "Đứa ngốc, ngươi là đồ đệ của ta, ta đương nhiên phải bảo về ngươi rồi."
Thân thể Lăng Dạ hơi hơi cứng đờ một chút, tiếp theo lại đem nam nhân ôm càng chặt hơn, như hận không thể đem nam nhân hòa tan luôn vào trong máu thịt của mình vậy, đầu vẫn tiếp tục chôn ở trong lòng Thừa Thanh, giọng nói mang theo ôn nhu có thể làm người chết chìm nhưng cũng mang theo một loại chấp niệm đáng sợ:"Sư tôn, sau này ta sẽ bảo vệ ngài, vĩnh viễn cũng sẽ không rời."
Cơ thể Thừa Thanh vốn suy yếu, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy Lăng Dạ nói phải bảo vệ gì đó, liền ậm ừ "Ân" một tiếng rồi ngất đi.
Không đợi Thừa Thanh ngã người về phía sau, một bàn tay mạnh mẽ liền đem nam nhân kéo ngược trở lại vào lòng mình. Lăng Dạ vươn tay tỉ mỉ lau sạch vết máu trên mặt y. Những ngón tay thon dài chầm chậm di chuyển trên gương mặt y như một đâu dã lang cao ngạo đang tuần tra lãnh địa của mình, ánh mắt ôn nhu lại si mê, gần như là thành kính mà hôn lên trán nam nhân.
Một lần rồi lại một lần nam nhân khiến cho hắn rung động, a, sư tôn, người như vậy khiến ta làm sao áp lực được nữa đây? Rất nhanh thôi, "đồ nhi" sẽ đứng đỉnh thế giới này. Đến lúc đó, cho dù là ai, kể cả ngài, cũng không thể cướp sư tôn khỏi tay ta được nữa.
----
【QAQ Ký chủ! Ký chủ! Ngươi không sao chứ? Dọa chết bản hệ thống rồi anh anh anh.】
Vừa trở lại không gian ý thức thì Thừa Thanh đã bị hệ hống nhà hắn bổ nhào vào mặt oa oa khóc lớn. Nhìn ở nó thật sự lo lắng cho mình, cho nên Thừa Thanh phá lệ để mặc nó ở trên người mình lăn lộn.
Sau khi đã khóc đủ, cuối cùng hệ thống cũng chịu từ trên người của Thừa Thanh nhảy xuống, trừu thút tha thút thít lên án. 【Ký chủ vô lương, nam chủ của thế giới này mệnh rất lớn, ngươi đâu cần phải đem toàn bộ linh lực dùng để bảo vệ hắn chứ, nhỡ đâu ký chủ bị ngỏm, ai tới bồi cho bản hệ thống một ký chủ mới ôn nhu xinh đẹp như ngài a anh anh anh.】
Khóe miệng Thừa Thanh giật giật nhìn hệ thống nhà hắn lại bắt đầu xoay xoay vặn vặn khóc lên, bất dắc dĩ đem nó ôm lên vỗ vô an ủi, "Ngươi đừng khóc nữa, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn."
Miệng là nói vậy, nhưng chính Thừa Thanh cũng không dám chắc nếu nam chủ gặp nguy hiểm thì hắn có thể khoanh tay đứng nhìn hay không. Ban đầu quả thật hắn chỉ coi những người ở đây là một đoàn số liệu, đơn thuần nghĩ bản thân có thể không do dự mà làm theo nhiệm vụ của hệ thống, nhưng ở đây đã lâu, tiếp xúc với nhiều người, hắn lại không thể tiếp tục coi họ là một dãy số liệu nữa. Họ là những con người bằng xương bằng thịt, là những tồn tại chân thật, nhất là Nhạc Hồng và Lăng Dạ là hai người thân thiết nhất với hắn tại đây. Nhạc Hồng như anh trai hắn, mà Lăng Dạ lại giống như con hắn (:v Tiểu Dạ nghe chưa, tiểu Thanh chỉ coi ngươi là con thôi nha), nếu một trong hay người họ gặp nguy hiểm chắc chắn hắn không thể chỉ đứng yên mà nhìn được.
Cuối cùng, sau khi dành chút thời gian dỗ dành hệ thống, Thừa Thanh cũng có thời gian để xem lại bảng tổng kết của hắn. Có điều vừa nhìn thấy những con số trên màn hình, nam nhân kinh ngạc thiếu chút nữa là rớt cả tròng mắt.
Nà ní? Hình như cách hắn mở hệ thống sai rồi? Tại sao giá trị của hắn lại tăng một cách đột phá phía chân trời như thế này?
【Người dùng: Thừa Thanh.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 27.
Cấp độ: Du hí giả cấp C.
Thế giới nhiệm vụ: Ma đồ
Độ tồn tại: 1050.
Độ hảo cảm: 1100.
Kỹ năng: tu chân sơ cấp. (đã mở khóa. Nếu hoàn thành nhiệm vụ người chơi có thể mang kỹ năng trở về thế giới ban đầu.)
Tích phân: 2150 tích phân + 1 kỹ năng tùy cơ.】
"Này này này... Sao độ hảo cảm và độ tồn tại lại cao thế này?" Thừa Thanh lắp bắp hỏi.
【Này a, độ hảo cảm và độ tồn tại đều là dựa vào nam chủ để tính toán, bản hệ thống chỉ phụ trách tính kết quả, còn nó cao hay thấp phải hỏi nam chủ a.】Hệ thống ở trên mặt đất nhảy nhảy, nghiêng đầu trả lời.
【Ngài có muốn mở kỹ năng tùy cơ hay không?】
"Ừ, có." Thừa Thanh tuy là kinh ngạc khó hiểu, nhưng ngẫm nghĩ việc này đối với mình cũng không phải là việc gì xấu, cũng không thèm để ý nữa mà đem lực chú ý đặt lên trên kỹ năng tùy cơ.
Sau khi tổng kết xong, cuối cùng hắn rút được "Thể năng", mua thêm vài lọ thuốc trị thương liền chuẩn bị ra ngoài chữa trị. Thân thể hắn đang nguy cấp a, hắn cũng không muốn mình thật sự ngỏm ở đây.
----------------
"Sư tôn, người tỉnh rồi à?" Thừa Thanh vừa mở mắt liền nghe thấy tiếng Lăng Dạ từ đỉnh đầu vọng tới. Lúc này tư thế của hai người đã hoán đổi, Lăng Dạ ngồi thẳng còn Thừa Thanh bị hắn ôm vào trong lòng, hai người họ đang ngồi dưới một gốc gây, bên cạnh có một dòng suối.
Thừa Thanh cử động thân thể một chút, phát hiện ra cơ thể cũng không còn đau đớn như ban đầu, linh khí đang từ từ hồi phục, quần áo trên người cũng đã được thay đổi, là y phục của Lăng Dạ. (Con quỷ nhỏ tà ác trong lòng tác giả lại bắt đầu trỗi dậy =)))) Có lẽ là lúc hôn mê Lăng Dạ đã thay quần áo và trị thương cho hắn.
Tư thế xấu hổ này khiến cho Thừa Thanh không khỏi đỏ mặt, hắn giãy giụa một chút ý bảo Lăng Dạ thả hắn ra. Tuy trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng Lăng Dạ vẫn ngoan ngoãn nghe lời đem người buông.
Sau khi đạt được tự do, Thừa Thanh đứng dậy, hít sâu vài cái để lấy lại tinh thần, thế này mới chuyên tâm đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
"Đây là Lăng Minh Chi Kính?" Thừa Thanh kinh ngạc thốt ra.
"Sư tôn biết nơi này là đâu?" Lăng Dạ cũng chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, ánh mắt sâu xa nhìn sau lưng của Thừa Thanh. Lăng Minh Chi Kính ngoài hắn ra thì không ai biết được, tại sao hiện tại sư tôn hắn lại biết? Quả nhiên người này tuyệt đối không phải là Thanh Phong chân nhân mà hắn từng quen biết.
"Ta đọc được trong một quyển sách về đại lục. Tiểu Dạ, đi, ta dẫn ngươi đi tìm lối ra." Thực chất là đưa ngươi đi khế ước với Lăng Minh Chi Kính a. Thừa Thanh ở trong lòng nói thầm.
Lăng Dạ cũng rất nghe lời, không hề hỏi thêm gì mà ngoan ngoãn đi theo sau Thừa Thanh tiến vào trong khu rừng trước mặt.
-Hết chương 18.
Tác giả: QAQ Trời nóng đầu tác giả cũng nóng, viết đoạn sư đồ Thừa Thanh ôm nhau ở đầu chương chả hiểu sao suy nghĩ nó cứ chạy tới góc đen tối YY loạn xạ. Mô phật mô phật, sắc tức thị vô, vô tức thị sắc a~
Hí hí hí, mỗi lần viết thế giới riêng của hai sư đồ này thì ta luôn cảm thấy có viết 3000 chữ cũng không chán á nha