Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Các Ngươi

Chương 45-1: Kết




Năm năm sau.

Sau bay tấp nập người, lúc này một cô gái thanh tú diện váy dài đến gối, đơn giản màu xanh biển, tay lướt điện thoại từ trong bước ra. Cô gái không nhìn những người đang đứng sau thanh ngăn, có lẽ không có người thân đến đón. Đúng lúc này, có người từ phía sau va phải cô gái, khiến chiếc điện thoại rơi xuống. Cô gái xoay đầu trừng mắt người va phải mình, nghiến chặt răng đáp:

"Hứa An Kỳ con ngứa mông rồi phải không?"

"Mẹ à, nhìn mẹ bây giờ rất giống mụ phù thủy!" Cô nhóc Hứa An Kỳ diện một bộ đầm xòe hồng nhạt, khuôn mặt bánh bao đôi mắt to tròn, miệng nhỏ nhắn đáng yêu trách cứ mẹ mình.

"Con muốn mẹ mách bố con không?" Thiên Vy nhướng mày khiêu khích nhìn con gái giọng đầy thách thức, vươn tay nhéo đôi má hồng hào của cô bé.

"Hừ! Mẹ suốt ngày chỉ có một chiêu này, chờ con lớn mẹ còn bắt nạt con, con sẽ mách người đàn ông của con tính sổ với mẹ!" An Kỳ giận đến dậm chân mặc mẹ mình ức hiếp, ai bảo bé sợ nhất là bố mình chứ. Bố bé là một đại soái ca nha! Hơn nữa còn rất thương yêu mẹ bé, đặc biệt là sau khi bé ra ngoài, nghe bà nội kể đây là do khi mẹ mang thai bé rất cực khổ, ốm nghén, phu nhũng tay chân... cực thảm hại, lại thêm việc khi sinh do bé quá lớn khiến mẹ đau mất một ngày một đêm. Vì thế bố luôn thương mẹ, nay càng cưng chìu hơn, mỗi khi bé khiến mẹ tức giận hay giành cánh gà của mẹ liền bị bố trách phạt. Bé khi đó chỉ muốn đấm ngực hét to rằng mình cũng đâu cố ý khiến mẹ cực khổ!!! Nhưng đáng tiếc thay bé chẳng có gan làm thế, bố bé nổi giận thì rất kinh khủng, bố sẽ không cho bé cánh gà mà cho bé rất nhiều rau xanh, thật khinh khủng!

Rau xanh chính là cơn ác mộng của bé, từ nhỏ bé đã chẳng thích rau xanh, còn nhớ một lần bé đánh một bạn ở trường mẫu giáo bị mời phụ huynh, khi về mẹ đã mắng bé, bé tức giận cãi lời mẹ, mẹ giận vô cùng, bố chỉ im lặng nhìn bé, sau đó...sau đó bữa trưa của bé chỉ có rau xanh không thịt gà T_T. Ăn hết bữa trưa rau xanh, bé chỉ có thể ấm ức đầy bụng, sau đó mỗi lần nhìn thấy rau xanh bé lại thấy chúng hình như đang mỉm cười "thân thiện" với bé! Ôi bé ghét rau xanh!!!

Kể từ đó bé biết mình chẳng thể nào đấu thắng mẹ mình, mẹ bé luôn chỉ một câu thoại: Muốn mẹ mách bố! Đã khiến bé không phục nhưng vẫn phải giơ cờ đầu hàng. Dù thế nhưng trong thâm tâm bé vẫn không bỏ cuộc, bé đã lên kế hoạch kiêm mục tiêu kiêm luôn ước mơ phải cưới một người chồng như bố mình như thế bé mới giải được những khổ cực mà bé phải chịu! Tuy có vẻ hơi lâu nhưng bé cũng không nôn nóng bé là đang theo câu: Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!

"Con được lắm mới bốn tuổi đầu mà đã nghĩ đến chuyện muốn gả đi?" Thiên Vy không tin được thốt lên, cô cố nén cười nhìn con bé đang cố kìm cơn giận. Xem kìa con cô còn bản lĩnh hơn cả cô!

"Mẹ đừng đắc ý quá sớm, con không phải sợ mẹ, chỉ là con nhường mẹ thôi!" An Kỳ thở phì phò ngẩng mặt sang một bên bé sợ nếu còn nhìn vẻ mặt trêu tức của mẹ thêm bé sẽ không nhịn được bạo phát! Chỉ có thể nhịn, nhịn, nhịn!!!

"An Kỳ con sao thế?" Duật Thần vừa đẩy hành lý ra ngoài đã nhìn thấy vợ và con gái ở phía trước đôi co. Kể ra An Kỳ cũng rất đáng thương, luôn phải nhường nhịn Thiên Vy, anh biết con bé rất bất mãn nhưng Thiên Vy mang thai cực khổ lại khó sinh, nên sau khi cô khoẻ lại anh thật không nỡ làm trái ý vợ mình, chỉ có thể để con gái chịu ấm uất!

"Con không sao!" An Kỳ dù nói thế nhưng trong lòng lại: Con có sao thế? Con lại mẹ bắt nạt chứ còn sao! Nhưng lý trí của bé vẫn còn sót lại, nó nói cho bé biết nếu bé dám thốt ra lời kia thì thật phải ăn rau xanh!

"Không sao thì tốt rồi. Đi thôi An Kỳ lần đầu đi máy bay chúng ta mau về nhà, cho con bé nghỉ ngơi!" Câu đầu là nói với con gái, câu sau là nói với vợ mình, làm sao anh không nhìn ra vợ mình lại mách tội con gái chứ. Nói thế chỉ là để Thiên Vy không bắt nạt con gái, hơn ai hết anh biết được vợ mình thương An Kỳ còn hơn cả anh, chỉ là vợ anh rất yêu thích dáng vẻ An Kỳ nổi giận nhưng không dám phát hỏa, có điều đôi lúc vợ anh có chút quá trớn nên anh phải kín đáo nhắc  nhở như lúc này.

"Em nhắn tin cho anh hai rồi, anh ấy bảo chúng ta cứ đến An gia họ làm tiệc ở đó!" Thiên Vy sao không hiểu lời chồng mình, một tay phụ anh đẩy hành lý, tay kia nắm lấy con gái đang giận dỗi. Năm năm trước, sau khi nhận được điện thoại của Thiên Nam là lúc Duật Thần đột nhiên có dấu hiện tim ngừng đập, cũng may bác sĩ kịp thời cấp cứu qua khỏi giai đoạn nguy hiểm đó, hôm sau bố mẹ anh từ nước A đến, họ đề nghị chuyển anh đến nước A ở đó họ có quen một bác sĩ có tiếng. Thế là cô liền cùng họ đưa anh đến nước A, qua vài cuộc phẫu thuật hai tháng sau anh tỉnh lại. Cô liền cùng anh kết hôn tham dự hôn lễ chỉ có người thân, không lâu sau cô mang thai. Và giờ cô vô cùng hạnh phúc, có chồng yêu thương, có con gái đáng yêu thông minh.

***

An gia.

"Ông ngoại!" An Kỳ vừa vào cổng đã cao giọng gọi to, Thiên Vy và Duật Thần chỉ biết nhìn nhau cười mặc con gái tác oai.

"An Kỳ bảo bối đến rồi! Con lần đầu đi xa có mệt không?" An Khánh từ trong nhà vội chạy ra ôm lấy An Kỳ, để bé hôn lên mặt mình.

"Không ạ, nghỉ đến gặp ông cháu không mệt nữa!" An Kỳ mở miệng nịnh nọt, đôi tay nhỏ mũm mỉm ôm chặt lấy cổ ông ngoại. Bé rất thích ông ngoại, mỗi tháng ông ngoại đều đến nước A thăm bé, còn mua cho bé rất nhiều cánh gà. Mỗi lần nhìn thấy ông ngoại thì nỗi ấm ức vì không được ăn cánh gà liền được xua đi, trong lòng bé luôn mặc định: Ông ngoại chính là cánh gà!

"Con bé này miệng lưỡi càng ngày càng ngọt, trong mắt cháu chỉ có ông ngoại thôi sao?" An Thiên Nam tựa cửa nhìn hai ông cháu quấn quýt với nhau xem anh như không khí liền nói. Có lẽ lúc này mọi người sẽ ngạc nhiên vì anh ở đây, và thắc mắc vì sao anh ở đây, còn cả mở tiệc. Câu trả lời cực kỳ đơn giản, đó là vì anh và Thiên Vy đã tha lỗi cho ba mình. Chuyện xảy ra lúc Thiên Vy đến nước A, khi ở sân bay Thiên Vy nói với anh:" Chúng ta tha thứ cho ba được không? Giờ đây ai gây tội gì thì cũng đã phải trả, làm người không thể quá cố chấp. Ai cũng có sai lầm, nếu anh cứ cố chấp không buông lỗi lầm của người ta, chính anh là người khó chịu nhất mà thôi! Em đã nhiều lần nghĩ về chuyện của ba, rồi em chợt phát hiện thì ra chính mẹ cũng không hận ba, mẹ thậm chí còn mong anh em mình tha lỗi cho ba, bằng không sao mẹ lại cố chấp không cho anh em mình đổi họ cơ chứ!"

"Cậu, con rất nhớ cậu, còn có mợ nữa!" An Kỳ ngẩng đầu nhìn Thiên Nam nhanh miệng nói, lại thấy Tưởng Giao từ trong nhà bước ra liền nói thêm, sau đó trượt xuống khỏi ông ngoại lăn xăn chạy về phía mợ mình nhưng nữa đường lại bị Thiên Nam chặn lại. Thiên Nam nghiêm túc nói:

"Sau này không được chạy lao vào mợ con như trước đây nữa."

"Tại sao ạ?" An Kỳ đáng thương nhìn Tưởng Giao, như thể nếu không có được đán áp hợp lý liền khóc ầm lên.

"Vì ở đây có em bé, mợ không thể cùng An Kỳ đùa giỡn, An Kỳ ngoan ngoãn chờ mợ sinh em bé, sẽ có thêm người chơi với An Kỳ được không?" Tưởng Giao vuốt bụng mình vui vẻ dỗ dành An Kỳ. Cô và Thiên Nam kết hôn sau Thiên Vy hai năm lại gần ba năm mới mang thai, cả hai vợ chồng đều rất mong đợi đứa bé này.

"Thật sao? Sao lại không gọi báo em biết?" Thiên Vy vừa đến liền nghe tin vui, vội vội vàng vàng nắm tay Tưởng Giao vào nhà hỏi.

"Không phải hôm nay em cũng biết sao?" Tưởng Giao mỉm cười vỗ nhẹ tay Thiên Vy.

"Vậy là ba sắp lên chức ông nội rồi!" Thiên Vy bĩu môi với Tưởng Giao rồi quay sang An Khánh nói.

An Khánh vừa nghe liền cười híp cả mắt lại cùng An Kỳ chơi đùa, Thiên Nam thì bận bịu giúp Duật Thần đem hành lý vào phòng. Một khung cảnh gia đình cực kỳ ấm áp.

***

"Nhớ nghe lời mẹ con biết không? Bố sau khi xong việc sẽ mua cánh gà rồi đến đón hai mẹ con!" Duật Thần mở cửa xe nhìn con gái dặn dò, Thiên Vy bước ra xe ôm An Kỳ dặn anh lái xe cẩn thận rồi không quên hôn tạm biệt.

Chờ đến khi Duật Thần lái xe đi, An Kỳ liền nhìn mẹ mình khinh thường nói:

"Mẹ lại ăn đậu hũ của bố!"

"Ơ? Đó là chồng mẹ, sao ban nãy con không nói trước mặt bố như thế?" Thiên Vy nhíu mũi con gái thỏa mãn hỏi.

"Vì khi nãy con quên!" An Kỳ đuối lý nhưng vẫn cố cãi, lại vùng vẩy đôi chân ngắn củn giọng chanh chua ra lệnh:

"Mau lấy móng vuốt của mẹ ra khỏi người con!"

Thiên Vy cũng không phản đối bỏ An Kỳ xuống, con bé lại lên cân cô bỏ xuống cả người liền nhẹ hẳn. Nếu An Kỳ nghe được những lời này chắc chắn sẽ khóc to, bé chỉ tròn một chút thôi mà!

Hai mẹ con bước vào tiệm bánh, chiếc chuông gió treo trước cửa kêu lên những tiếng êm tai, sau đó một giọng nói trẻ con vang lên:

"Mời quý khách ngồi đây ạ, quý khách muốn dùng gì?"

Thiên Vy nhìn bé trai trước mặt mỉm cười, đứa bé này thật soái nha còn bé thế mà đã đẹp thế này, lớn lên còn thế nào! Đứa bé có mái tóc đen bồng được cắt gọn gàng, đôi mắt đen sâu như có thể hút người nhìn nó, chiếc mũi cao, làn da trắng, nhìn có vẻ lanh lợi.

"An Kỳ con muốn ăn gì?" Thiên Vy mắt dán chặt vào tấm menu cậu bé đưa, cô bị thu hút bởi những chiếc bánh ngọt ở đây không biết phải chọn cái nào, vì thế đành hỏi con gái.

"Dạ, mẹ ơi mình ăn bánh sôcôla này được không ạ?"

Thiên Vy xém chút đã ném cuốn menu,trời ạ An Kỳ vừa nói chuyện với cô sao? Thật không tin được vài phút trước còn giận dỗi, khiêu khích thế mà giờ lại nhanh chóng quay phắt thái độ 180°. Lại nhìn con gái đang không ngừng chớp chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn cậu bé kia. Thiên Vy hiểu ra nguyên nhân An Kỳ thay đổi nhanh như thế, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: Haiz con bé này sao lại giống mẹ nó thế!

"Được rồi, cháu cho cô một phần này nhé! À mà mẹ cháu có đây không?" Thiên Vy món sau lại hỏi cậu bé.

"Có ạ, cô biết mẹ cháu sao?" Cậu bé đôi mắt lấp lánh nhìn Thiên Vy nhưng vẫn có chút rụt rè trước người lại.

"Vậy nhắn mẹ con gặp cô một lát được không?" Thiên Vy mỉm cười hỏi.

"Được ạ!" Cậu bé nhìn thấy khách đến có vẻ không phải người xấu liền vui vẻ đáp ứng chạy vào bếp.

Đợi cậu bé đi mất, Thiên Vy khẽ khuề vai An Kỳ đang mãi mê nhìn theo cậu bé kia khẽ nói:

"Khi nãy mắt con làm sao thế? Kiến bò vào mắt con hay sao mà cứ chớp mãi thế?"

Cơn giận vốn đã lắng xuống lại một lần nữa bị khơi dậy, An Kỳ mím môi nhìn khuôn mặt hớn hả của mẹ bé, vẫn là không nhịn được mở lời:

"Mẹ, có thể trước đây là mẹ đã "ăn" bố rồi ép bố gả cho mẹ không?"

"Cái con nhóc nè! Là bố con cầu hôn mẹ đấy!" Thiên Vy cốc trán con gái răng đáp, nhìn cô giống hạng lưu manh ép hôn người ta như trong phim sao? Con nhóc này thật khiến cô đau lòng mà! Sau đau lòng, Thiên Vy vẫn không quên tiếp tục trêu con gái:

"Nhưng mà mắt con vẫn ổn chứ? Lúc nãy nó cứ giật giật mãi thế này!"

"Cái kiểu giật đó của mẹ là bị rút gân đấy!" An Kỳ hít sâu để nguôi lửa giận.

"Hứa An Kỳ, ngày thường vẫn nó con ngốc mà không tin, con có giỏi thì cứ ăn nói với mẹ vô lễ thế đi. Nhưng trước khi con tiếp tục vô lễ với mẹ, mẹ xin nói trước, mẹ cậu bé ban nãy kiêm chủ quán tiệm bán này_ là chị em tốt của mẹ. Hết!" Thiên Vy nhướng mày nhìn con gái đang vào trầm tư, cô không làm phiền im lặng, cô biết con nhóc này cần thời gian nghĩ kế sách. Đúng như Thiên Vy dự đoán An Kỳ không lâu sao liền lên tiếng, giọng ngọt ngào vô cùng:

"Mẹ ơi, chúng ta ngừng chiến nhé, con hứa sẽ tạm ngoan một thời gian ạ!"

"Thiên Vy?" Thiên Vy đang định hù doạ con gái thì bị gọi lại, cả hai mẹ con nhìn về hướng phòng bếp, một người phụ nữ xinh đẹp, đeo tạp dề hồng trên đó dính vài vết bột trắng, mái tóc bới gọn, một vài sợi rũ xuống tai, trang nhã.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.