Trong quầy bar vắng vẻ, đôi trai gái không ngừng nâng ly uống cạn, Cố Khang Kiện nhìn Thiên Vy ủ dột bật cười hỏi:
“Sao thế? Lo lắng anh chàng kia sẽ bị cướp đi à?”
“Cái đầu cậu đấy!” Thiên Vy cạn ly rượu, chỉ cần nhớ đến chuyện khi nãy cô lại phiền lòng. Chia tay không bao lâu, giờ cô ta quay lại, nhìn cách cô ta nhìn sư huynh cô dám chắc bảy tám phần cô ta muốn nối lại tình xưa rồi!
“Cô thật thô lỗ!” Khang Kiện lầm bầm, cậu rớt rượu vào ly cô và cả ly mình, rồi lại "lên lớp"
“Cô chẳng xinh đẹp bằng cô ta, lại chẳng có tài cán gì, lại thêm tính tình đàn ông. Tôi thấy cô thua chắc rồi!”
“Anh có cần thẳng thắng thế không?” Thiên Vy nốc cạn ly rượu, nhìn thẳng "bạn nhậu" ánh mắt ra lệnh rót rượu.
“Tôi có cảm giác như đang xem bò uống nước.” Cố Khang Kiện không khách khí phê phán, đây là lần đầu cậu cùng An Thiên Vy thân thiết, cô cũng không đến mức tệ hại như trước đây, nhưng không hiểu sao cậu lại có chút thất vọng vì thay đổi này. Dù cằn nhằn, nhưng tay vẫn rót rượu cho Thiên Vy:
“Cô phải đối mặt với sự thật thôi. Dù tôi biết nó khá phũ phàng.”
“Cố Khang Kiện, bây giờ tôi đã tin anh và Cố Hạo Nhiên là anh em rồi đấy!” Thiên Vy khoé miệng co giật, trừng mắt nhìn người bên cạnh. Cô biết mình không ra dáng con gái, nhưng tên nhóc kia nói như thế dù da mặt cô có dày như da trâu cũng không khỏi cảm thấy tổn thương!!!
“Được rồi không chọc cô nữa!” Khang Kiện giơ tay ra hiệu đầu hàng, cậu không muốn lát nữa khi xuống bãi xe sẽ thấy xe mình mất "tai". Nhấp ngụm rượu, cậu vờ như không quan tâm nói:
“Cô thích anh chàng ngoại quốc đó thật sao?”
“Sao anh lại hỏi thế?” Thiên Vy khẽ hỏi, bầu không khí của hai người đã bắt đầu xám xịt hẳn.
“Trước đây cô điên cuồng theo đuổi Tưởng Thụ Nhân, bám dính Lâm Vỹ Tường...Tôi chỉ muốn biết lần này cũng như thế sao?” Khang Kiện lắc lắc ly rượu trong tay nêu ví dụ điển hình.
“Biết nói thế nào nhỉ?” Thiên Vy khẽ cười, trước đây là "An Thiên Vy" theo chân họ làm sao cô biết được chứ. Đắn đo một lúc, cô giở giọng cao thượng nói:
“Nói thế này chắc sẽ dễ hiểu hơn. Trước đây là tôi làm thế là để cứu vớt đời trai bọn họ! Nhưng tiếc là họ lúm quá sâu, tôi cũng bó tay, giờ tôi gặp được nửa kia, nên tôi phải lo cho đời mình thôi.”
“Cô chắc đó là một nửa của mình sao?” Khang Kiện hỏi, cổ họng gần như đau nghẹn không nói nổi, cậu không mong cô sẽ tìm được nửa kia. Bị suy nghĩ đó làm giật mình, Khang Kiện xấu hổ uống rượu.
“Chắc chứ, tôi đây sống cả đời, tôi biết mình muốn gì, tình cảm mình ra sao. Tôi thích sư huynh từ lúc mới gặp...ừm...gọi là gì nhỉ...à là tình yêu sét đánh!” Thiên Vy ngoặc ngẽo đầu nhìn cậu, cô cảm thấy trời đất quay cuồng.
“Nhưng anh ta có vẻ không thích cô!” Khang Kiện khá hơn Thiên Vy đôi chút, ít nhất cậu còn đủ tỉnh để nhận ra cô đã say và biết mình đang nói gì.”Anh ấy thích tôi...thích tôi...sư huynh không như các người, ai cũng ghét tôi...chỉ có anh ấy không ghét tôi...” Thiên Vy lẩm bẩm uống thêm một ly rượu, choáng váng khiến cô nằm vật ra bàn nhìn Cố Khang Kiện lèm bèm:
“Tôi sẽ khiến anh ấy thích tôi...anh cứ chờ mà xem...”
“Yêu người mình yêu rất khó khăn sao cô không yêu người yêu mình?” Cố Khang Kiện nhìn Thiên Vy bất giác nói, hình như cậu đã bị cô gái thô lỗ này thu hút thì phải? Cậu thích cô sao? Trong lòng cậu đã có câu trả lời, chỉ là cậu sợ đáp án đó nên chẳng bao giờ nghĩ đến!
“Anh nói gì mà người người mình mình...tôi rối quá...khó hiểu...” Thiên Vy gục gật đầu nói, cô lúc này đã chẳng còn tỉnh táo để biết anh chàng này nói gì, nếu không nãy giờ đã bị câu hỏi này làm kinh sợ.
“Giờ người yêu cũ của anh ta đã xuất hiện, cô định làm gì?” Khang Kiện cố thả lỏng tâm trạng u ám của mình.
“Làm gì nhỉ?... Tôi không biết nữa...Tỏ tình với anh ấy?” Thiên Vy vỗ trán nói, mắt đầy hoang mang nhìn cậu.
Khang Kiện nhìn người đang chờ mình cho ý kiến, trong lòng một bụng lửa giận. Chẳng hiểu sao lại rất muốn nói: Nếu khó nghĩ thì bỏ đi. Cô tỏ tình với tôi này!. Nhưng cậu không có can đảm để nói. Cậu nhìn cô mà lửa giận không ngừng tăng, chợt cậu mỉm cười, thầm nghĩ nếu cô đã muốn tỏ tình tôi sẽ giúp cô!. Nghĩ là làm, cậu bỏ ly rượu trong tay sang một bên, bắt cằm cô nghiêm túc quan sát khuôn mặt đang ửng đỏ vì rượu:
“An tiểu thư cô quả thật không phải một cô gái xinh đẹp!...”
“Chết đi!” Thiên Vy đang rầu rỉ nghe được lời cậu liền giơ tay đánh Cố Khang Kiện một cái. Dù say nhưng cô vẫn nghe được tên nhóc này chê bai mình!!!
“Cô hung dữ cái gì? Tôi chưa nói xong mà!” Khang Kiện trừng mắt quát Thiên Vy, cố để áp chế cơn choáng đầu tiếp tục kế hoạch:
“Nhưng mà mắt cô rất đẹp!”
“Thật?” Là con gái ai chẳng muốn được khen, cả kiểu mạnh mẽ như Thiên Vy cũng thế! Thiên Vy mắt sáng nhìn Cố Khang Kiện hỏi.
“Tôi lừa cô làm gì, nếu nó to hơn thì càng đẹp, màu mắt của cô rất hiếm ở thành phố này!” Cố Khang Kiện thêm thoắt, tránh ánh mắt ngây thơ của ai kia. Cậu cảm thấy như một kẻ xấu đang lừa một đứa bé ít tuổi!!!
“Mắt tôi càng to càng đẹp sao?” Thiên Vy do tác động của rượu đã sớm biến thành một đứa trẻ, cô chớp chớp đôi mắt nhìn cậu.
“Phải, tôi tin chàng ngoại quốc kia cũng thích mắt to, hơn nữa đa số người ngoại quốc thích những cô nàng dịu dàng ăn nói nhỏ nhẹ, giọng ngọt ngào. Chỉ cần thế thôi, dù cô không đẹp cả khuôn mặt nhưng chỉ cần có mấy ưu điểm đó là được, cô không tin thì cứ thử!” Cố Khang Kiện như một tay chuyên nghiệp cho ý kiến. Cậu nhìn Thiên Vy chăm chú nghe giảng lòng có chút mong đợi biểu hiện của cô.
“Sư huynh sẽ thích sao? Vậy tôi tỏ tình với anh ấy cũng sẽ thành công?” Thiên Vy được gãi đúng chỗ ngứa, cố không để mình ngã khỏi ghế hỏi, khi nhận được cái gật đầu của "quân sư" liền vui vẻ hẳn lên, nhưng rồi lại ỉu xìu nhìn cậu:
“Nhưng mắt tôi chỉ to thế này, giọng tôi cũng không ngọt được!””Đơn giản thôi. Muốn mắt to thì trợn, muốn giọng ngọt chỉ cần cô nói chậm, ngân dài vần cuối! Cô hãy học theo điệu bộ một cô gái yếu đuối mong manh, bất cứ lúc nào gió cũng thổi bay được.” Cố Khang Kiện cố nén cười nói, cậu nghĩ đến cảnh một An Thiên Vy mắng người như sấm, đạp gãy cả kính xe, không sợ trời không sợ đất lại làm những điều trên, chỉ nghĩ thôi đã khiến cậu rợn gáy rồi!
“Tôi cảm thấy nó kỳ quái sao ấy!” Thiên Vy ngờ nghệch gãi đầu, dù cảm thấy điều Cố Khang Kiện nói hơi kỳ lạ không đúng, nhưng cô lại không đủ tỉnh táo để xem nó lạ chỗ nào.
“Không quái gì cả, nó rất ổn, ta đi thôi!” Cố Khang Kiện vỗ vỗ đầu Thiên Vy đứng lên kéo cô ra khỏi bar.
“Đi đâu chứ?” Thiên Vy loạng choạng đứng lên, chút nữa ngã nhào xuống ghế nhưng may mắn cô kịp thời bám lấy bàn.
“Đi tỏ tình với anh ta!” Khang Kiện chờ cô đứng ổn định, lấy áo khoác và túi của cô trên bàn quầy bar.
“Bây giờ sao? Không được đâu để mai đi!” Thiên Vy nghe đến đây thì ngượng ngùng lắc đầu. Cố Khang Kiện nhìn cô xấu hổ, trong lòng tiếc nuối, phải chi cô tỏ tình với cậu nhỉ!
“Không được, bây giờ cô không đi, mai cô tỉnh rượu lại mất dũng khí, cô đừng quên bạn gái cũ của anh ta đang mối nối lại duyên xưa!” Khang Kiện hợp tình hợp lý nói, nhưng còn một nguyên nhân nữa cậu không nói ra đó là: Hơn nữa khi cô tỉnh cô sẽ làm những trò ngốc tôi nói sao?
Bị lời Cố Khang Kiện đánh tỉnh, Thiên Vy đáng thương bị cậu kéo đi mà không biết mình đang bị tính kế!!!
***
Nói đến Duật Thần, sau khi Thiên Vy rời đi anh cũng không có kiên nhẫn để nghe Trang Vân Tịch nói, anh chỉ muốn đuổi theo bắt cô gái kia. Nhưng với phép lịch sự, anh phải nói vài câu tạm biệt Trang Vân Tịch, sau đó đuổi theo Thiên Vy. Tiếc là khi đến nơi anh chỉ kịp thấy cô lên chiếc ôtô khác, cầm điện thoại anh muốn gọi cho cô chẳng hiểu sao anh lại muốn nói với cô rằng anh và người kia chẳng có gì. Nhưng anh lại do dự, nhìn số điện thoại của cô trong màn hình suốt mà không dám gọi. Cuối cùng chỉ biết thở dài lái xe rời khỏi, lòng thầm nghĩ chắc cô sẽ chẳng quan tâm đến Trang Vân Tịch kia!
Vòng quanh một vòng bên ngoài phố, anh lái xe về chung cư. Khi bước ngang nhà cô anh dừng lại đăm đăm nhìn cánh cửa một lúc rồi lại thở dài, cô chưa về. Duật Thần không hiểu sao trong lòng lại chẳng thoải mái, bước vào nhà, thả người trên chiếc sôfa êm ái. Anh nhìn trần nhà, tự hỏi không biết khi nào cô sẽ về, không hiểu sao khi Thiên Vy bỏ về lúc nãy, anh cảm thấy tâm trạng cô không tốt lắm. Không biết qua bao lâu, nhưng chắc đã ngắm trần nhà rất lâu vì trời bên ngoài đã ngã màu chiều. Lúc này tiếng chuông cửa inh ỏi đánh tỉnh anh, Duật Thần nhanh chóng ra mở cửa.
***
Thiên Vy trên đường bị kéo đi đã vài lần nỗi dậy kháng chiến, nhưng lần nào cũng bị đống lý luận: nếu bây giờ cô không làm thì sẽ hối hận cả đời, hoặc cơ hội tốt này cô phải biết giành lấy, hay phải đấu tranh vì hạnh phúc của mình,...trên của Cố Khang Kiện đàn áp. Cuối cùng cộng thêm một lượng cồn không nhỏ trong người bộc phát, khiến Thiên Vy bừng bừng tự tin nhấn chuông cửa nhà Duật Thần.”Xin lỗi, xin lỗi...” Cố Khang Kiện đứng ở góc khuất nhìn Thiên Vy ngã trái ngã phải lắc lư đứng trước cánh cửa kia điên cuồng nhắn chuông, không ngừng lẩm nhẩm. Cậu biết làm thế không phong độ, nhưng khi trong quán bar nghe những lời kia của cô về anh, cậu không vui có chút không cam lòng, cậu thừa nhận mình thích cô, nhưng tiếc là cô lại không, vì thế cậu quyết định bày trò.
***
Duật Thần vừa mở cửa liền bị mùi rượu nồng xông thẳng vào mũi. Anh nhíu mày lo lắng nhìn bộ dạng lung lay sắp đổ của Thiên Vy, vươn tay đỡ cô đứng vững:
“Em sao lại say thế nào? Anh đưa em về nhà.”
“Em không về!” Thiên Vy hất tay anh lớn tiếng phản đối, do mất chỗ dựa cô ngã phịch ngồi bẹt dưới sàn. Duật Thần sửng sờ nhìn cô, Thiên Vy lắc lắc đầu nhớ tới lời Cố Khang Kiện hắng hắng giọng rồi lại chớp chớp mắt sau đó ngẩng đầu nhìn Duật Thần cất giọng như "kẹo cao su":
“Sư huynh ̃ ̃ ̃ ̃ ̃”
Duật Thần khoé môi co rút mạnh, lòng đầy thắc mắc không biết Thiên Vy làm sao? Chẳng lẽ mình làm gì để cô ấy giận, nếu không sao cô ấy lại trừng mắt nhìn mình như thế? Nhưng mà cũng không đúng, nếu giận mình sao giọng cô ấy lại...khụ khụ... có thể dùng êm như nước chảy không ta? Duật Thần rùng mình cố suy nghĩ nguyên nhân.
Cố Khang Kiện bụm miệng đứng nhìn lén so với cái kết quả mà cậu nghĩ đến lúc nãy nó còn tuyệt vời hơn! Nhìn anh ta chết lặng thế kia cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nhưng ngay sau đó lại có chút áy náy với Thiên Vy vì cậu phát hiện có vài người sống ở tầng này cũng đang ngóng ngó xem phim.
“Em yêu anh đấy ̃ ̃ ̃ ̃ ̃ “ Thiên Vy hùng hồn nói mặc đám người hóng chuyện kia.
Duật Thần trân trân nhìn cô, tâm trạng lúc này sao nhỉ? Có chút vui vẻ, có chút nghi ngờ không biết điều cô nói là thật hay giả, tim đập mạnh... Cảm giác đặc biệt khó nói mà trước giờ anh chưa từng gặp, kể cả khi hôm nay gặp lại Amy anh cũng không có cảm giác mãnh liệt như lúc này.
“Anh không yêu em sao!” Thiên Vy bắt đầu tức giận ngước mắt nhìn anh. Rõ ràng cô đã theo lời Cố Khang Kiện kia, vì sao anh còn không thích cô? Chẳng lẽ do bạn gái cũ của anh? Lần đầu trong đời Thiên Vy tức giận vì chuyện tình cảm, cô cảm thấy mình chẳng thua cô ta đều gì ngoài sắc ra, vì sao anh không thích cô chứ. Có lẽ do rượu khiến cô càng đau lòng đến sắp phát khóc khi nhìn anh im lặng. Cô nghĩ mình đã đoán đúng!
“Đừng khóc, đừng khóc, chúng ta vào nhà trước nhé!” Duật Thần phát hoảng ngồi xuống dỗ Thiên Vy, anh dìu cô vào nhà mình vì có vài người hàng xóm đang vây xem, anh không muốn ngày mai cô "nổi tiếng" khắp chung cư!
Cố Khang Kiện không cười nổi khi hai người kia khuất bóng sau cánh cửa ấy, thở dài, cậu thấy mình hình như đã tỉnh táo hơn vài phần, nhìn một lúc cậu khẽ cười quay người bước đi.
***
Duật Thần nhìn cô gái đang sướt mướt trước mặt mình không biết phải làm gì ngoài ngồi xuống sàn đối diện cô, lau nước mắt cho cô. Đột nhiên Thiên Vy chụp lấy hộp đựng khăn giấy trên tay anh sau đó ném vào người anh quát:
“Hứa Duật Thần ngốc, sao anh không thích em chứ? Anh là đồ bò mà, em thế mà lại thích một con bò như anh...”Duật Thần không né, anh để cô thoải mái phát giận, trong lòng có chút buồn cười. Anh đã hiểu cảm giác kì lạ kia, cảm giác khi nghe cô nói thích mình. Thấy ai đó không ngừng mắng mình, Duật Thần không nổi giận ngược lại còn thấy cô khá đáng yêu. Anh bắt lấy tay cô để cô không cọ quậy nghiêm túc nói:
“Tại sao lại thích anh? Xung quanh em có rất nhiều chàng trai tốt, giàu có, điển trai...”
“Nhưng em không thích, anh có tài anh kiếm tiền bằng tự bản thân, không giống họ.” Thiên Vy đáp.
“Em theo anh sẽ cực khổ, anh không nhiều tiền để em tiêu vô tư, có khi không nuôi nổi em.” Duật Thần nói, anh muốn nhân lúc cô say sỉn để nghe lời thật lòng của cô, anh không muốn cô lại như Amy.
“Em không sợ cực khổ. Cả chuyện cực khổ nhất là phải dậy từ sớm đợi anh chạy bộ em còn làm được. Những chuyện khác chỉ là số 0.” Thiên Vy gục đầu giọng nói nhỏ dần nhỏ dần, cơn buồn ngủ đang vây lấy cô.
Duật Thần nghe rõ từng câu từng chữ, trái tim anh ấm lên theo lời cô, mấy năm nay, đây là lần đầu anh vui nhất, hơn cả đoạt giải trong những cuộc thi. Duật Thần nhìn cô gái đang dần thiếp đi, ôm cô vào lòng hôn lên trán cô, khẽ nói:
“Cho em biết một bí mật của anh nhé! Anh phát hiện mình cũng lỡ yêu em rồi, bé ngốc!”
Nhìn cô như con mèo nhỏ ngủ say trong lòng mình, Duật Thần cảm thấy lòng bình yên hẳn. Anh cười tươi, nụ cười hay khiến Thiên Vy ngẩn ngơ, bế bổng cô vào phòng mình, đặt cô lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô anh nói:
“Hôm nay nhường cả phòng cho em đấy. Ngủ ngon nhé tiểu thư của anh!”
***
“Oái... Đây là đâu?” Thiên Vy vò mái tóc rối bù vừa ngáp vừa nói. Nhìn quanh căn phòng lạ lẩm một giây sau cô liền thoát khỏi cơn ngái ngủ. Nếu đoán không lầm đây không phải phòng cô nha! Thứ nhất, phòng cô không sạch sẽ. Thứ hai, đây là phòng của đàn ông, vì trong phòng không có bàn trang điểm. Nghĩ đến điều thứ hai Thiên Vy trợn mắt, hôm qua cô uống rượu cộng theo kinh nghiệm là độc giả của vài quyển tiểu thuyết Thiên Vy nghĩ đến một tình huống rất là cẩu huyết!!!
Cô vội hất chăn kiểm tra quần áo, thở phào khi không có gì lạ thường:
“Ừ tốt chỉ có chút mùi lạ.”
Xong việc cô cào cào mái tóc rối, vuốt vuốt quần áo bước ra ngoài. Ra đến bên ngoài phòng khách cô gần như sắp hết lên vì đây rõ ràng là nhà sư huynh cô, nhưng cô nhớ rõ hôm qua mình đi bar cùng Cố Hạo Nhiên, tại sao lại biến thành ở nhà sư huynh?
“Tỉnh? Mau vào ăn sáng, anh chừa cho em một phần rồi, anh thấy em ngủ say nên không gọi.” Duật Thần từ bếp đi ra nói, anh không để cô có thời gian nghĩ về nguyên do mình ở đây. Vô cùng thân thiết nắm tay dắt cô vào bếp, kéo ghế cho cô, rồi tự mình bê bữa sáng cho cô, lại ngồi cạnh đưa cô ly sữa tươi.
“Sao em lại ở đây?” Thiên Vy mân mê ly sữa trong tay căng thẳng hỏi, cô cảm thấy sư huynh mình hôm nay rất lạ nha!
“Không nhớ sao?” Duật Thần khẽ cười hỏi, nhìn Thiên Vy đang chăm chú nhìn mình không có ý định ăn sáng, anh lấy bánh mì phết bơ đưa cho cô.”Cảm ơn anh. Em uống say quá!” Thiên Vy ăn miếng bánh anh vừa đưa, lòng cảm thấy ngọt vô cùng.
“Hôm qua em đến bấm chuông nhà anh với bộ dạng say khướt, người đầy mùi rượu.” Duật Thần nhìn cô ăn, ánh mắt vô cùng dịu dàng chậm rãi nhắc chuyện, anh không nói nhanh, vì sợ khi nghe xong sẽ chẳng ăn nổi bữa sáng này!
“Sau đó em ngã nhào xuống sàn nói em yêu anh!” Duật Thần nhìn cô ăn hết miếng bánh mì kể tiếp.
“Phụt” Thiên Vy đang đánh chiến với sữa tươi liền bị ai kia tập kích khiến cô phun toàn bộ sữa vừa uống, quay sang nhìn Duật Thần lắp bắp:
“Cái gì? Em...em nói thế sao?”
“Phải! Em còn trợn mắt nhìn anh rất lâu, ồn ào khiến một vài người cùng tầng chú ý nên anh đưa em vào nhà trước. Sau khi vào nhà em khóc lóc mắng anh, sau đó ngủ thiếp đi.” Duật Thần nhìn Thiên Vy kinh hãi trong lòng vô cùng buồn cười, sợ cô xấu hổ, nên anh kiềm nén, lấy khăn giấy lau ít sữa dính trên môi cô. Thiên Vy lúc này đang bận tua đi tua lại đoạn phim hôm qua nên không phát hiện động tác của anh, đến khi phát hiện xấu hổ đến đỏ mặt nhưng cô lại rất vui nha!
“Em xin lỗi, em...” Đang lí nhí xin lỗi, chợt Thiên Vy im bặt, vì cô nhớ ra rồi nha!!! Gân xanh nổi đầy trán, Thiên Vy vô cùng đau khổ nhớ ra đoạn Cố Khang Kiện chỉ điểm, và cả lúc mình làm chuyện xấu hổ kia!!! Thiên Vy lúc này cảm thấy trên đầu mình như có đám mây đen. Cô bây giờ chỉ muốn bóp chết tên Cố Khang Kiện kia!
“Nhớ rồi sao?” Duật Thần nhìn biểu cảm của Thiên Vy hỏi. Thiên Vy ngại ngùng gật gật đầu không dám nhìn anh. Nhìn cô anh khẽ cười một tiếng hỏi:
“Thế anh hỏi em một câu, em phải thành thật trả lời anh.”
“Vâng.” Thiên Vy chẳng dám nhìn anh, mặt mũi cô đã bị Cố Khang Kiện kia mài mỏng rồi!
“Đồng ý làm bạn gái anh chứ?” Duật Thần xoay mặt cô nhìn thẳng mình nghiêm túc hỏi. Thiên Vy như bị đánh một cái đứng bật dậy nhìn anh không dám tin nói:
“Thật sao? Nhưng cái cô Trang Vân Tịch kia...”
“Cô ta là bạn gái cũ của anh, bọn anh chia tay cách đây không lâu, có thể em cảm thấy anh nhanh như thế tỏ tình với em là không tốt. Nhưng anh muốn em biết anh không lừa em, anh thích em, ở bên cạnh em anh thấy rất bình yên và thoải mái, lắm lúc tim đập loạn. Ở em cho anh cảm giác mà khi ở bên Trang Vân Tịch anh không cảm nhận được, có lẽ giữa trước đây anh đã nhận lầm cái gọi là tình yêu với cô ta.” Duật Thần cắt ngang lời Thiên Vy, anh đứng lên nắm lấy tay cô nói ra những điều trong lòng mình. Nhìn thấy cô vẫn như cũ đứng ngây người nhìn anh, Duật Thần cảm thấy chút mất mát, vỗ nhẹ tay cô nói:
“Anh không ép em, em nghĩ kĩ rồi trả lời anh cũng được. Anh sẽ chờ!”
“Anh không cần chờ. Em đồng ý, em yêu anh, yêu từ lần đầu nhìn thấy anh!” Thiên Vy là ai chứ, cô đâu phải những cô gái thẹn thùng kia. Anh là người cô yêu, cô dại gì mà không đồng ý.
“Anh yêu em!” Duật Thần lòng đầy hạnh phúc, đưa mặt đến sát mặt cô, chuẩn bị một nụ hôn lãng mạn, nhưng chỉ còn chút xíu thì lại bị ai kia cản lại.
“Đợi em đánh răng, rồi mình tiếp tục!” Bỏ lại một câu Thiên Vy nhanh chóng chạy đi đánh răng. Đùa à! Đây là nụ hôn đầu của cô ở thế giới này, sao có thể sơ sài được chứ!!!
“An Thiên Vy em thật biết phá không khí mà!” Duật Thần lắc đầu theo đuôi cô vào phòng. Nhìn cô đang trong phòng tắm tích cực súc miệng, anh bật cười nói:
“Anh không ngại đâu!”
“Xong rồi bạn trai đại nhân mau đến đây!”
***