Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 26




Sở Nghiêu Nghiêu biết Tạ Lâm Nghiễn sẽ không thật sự làm gì với nàng, nhưng tình cảnh bây giờ vẫn làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.

Nàng muốn né tránh nhưng Tạ Lâm Nghiễn lại chống tay ở bên tai nàng, chặn hết tất cả đường lui, cảm giác rất đè nén.

Sở Nghiêu Nghiêu muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không biết nên xuống tay chỗ nào.

Nàng áp chế đáy lòng khác thường, trừng hắn: “Ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta!”

“Không phải ngươi đang quấy rầy ta sao?” Giọng của hắn hơi khàn khàn, âm cuối có chút giọng mũi.

“Cho nên ngươi thấy đấy, nếu chúng ta không ngủ chung trên một chiếc giường, không phải sẽ không quấy rầy lẫn nhau sao?” Sở Nghiêu Nghiêu nghiêm túc nói, muốn đánh vỡ trước không khí có vẻ ái muội trước mắt.

Tạ Lâm Nghiễn không nói tiếp, vừa nãy hắn dường như thật sự đã ngủ, trong mắt vẫn còn mông lung buồn ngủ, lúc nhìn Sở Nghiêu Nghiêu có vài phần mơ màng. Hắn nhìn nàng trong chốc lát, có lẽ là mệt không chịu nổi từ từ hạ cánh tay xuống, chậm rãi ôm lấy nàng, thuận thế vùi đầu vào, chóp mũi cọ nhẹ trên vai nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc, Tạ Lâm Nghiễn đây là muốn làm cái gì? Nàng theo bản năng nhắm hai mắt lại, thậm chí bất giác ngừng thở.

Cổ hơi ngứa, rất khó nhịn, hơi thở lạnh nhẹ nhàng phà tới.

“Ngươi buông ta ra.” Sở Nghiêu Nghiêu không thể nhịn được nữa, nâng tay muốn đẩy hắn ra, cổ tay lại bị Tạ Lâm Nghiễn nắm lấy.

Hắn bóp cổ tay nàng, dễ dàng đặt tay nàng trên đỉnh đầu.

Sở Nghiêu Nghiêu: “…”

Cái tư thế mặc cho người định đoạt này thật sự có tính nhục nhã.

Nàng xấu hổ ngước mắt lên nhìn lại, đối diện với đôi mặt ngậm ý cười của Tạ Lâm Nghiễn, khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần đến mức Sở Nghiêu Nghiêu có thể nhìn thấy gương mặt mình trong đôi mắt màu hổ phách của hắn.

Không nặng giống trong tưởng tượng, Tạ Lâm Nghiễn hiển nhiên không thật sự đè lên nàng, nhưng bọn họ thật sự tiếp xúc quá gần, gần đến mức Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn làm nàng không thở được.

“Không bỏ.” Âm cuối của hắn cao lên, dường như đang trêu chọc nàng, lại giống như chỉ đơn thuần muốn chọc giận nàng.

Dưới tình cảnh này, vậy mà tim Sở Nghiêu Nghiêu lại khó hiểu mà đập nhanh, nàng thầm mắng mình không có tiền đồ, tận lực thở chậm lại, cố gắng lùi về sau, sợ bị Tạ Lâm Nghiễn nhận ra khác thường.

Nhưng với thần thức mạnh mẽ của Tạ Lâm Nghiễn thì sao có thể không phát hiện ra. Ý cười trong mắt hắn càng đậm, vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào mặt Sở Nghiêu Nghiêu, vuốt nhẹ: “Sao mặt lại đỏ như thế?”

Hắn đã biết rõ còn cố hỏi!

Sở Nghiêu Nghiêu mím môi, quay đầu đi, né tránh ánh mắt của hắn.

Thiếu nữ nằm dưới khuỷu tay của hắn không nói một lời, thoạt nhìn có vẻ tức giận, đôi mắt ánh nước, dường như xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Tạ Lâm Nghiễn có thể cảm nhận được rõ ràng tim nàng đập mãnh liệt, cảm nhận được tâm tình nàng bất an.

Sở Nghiêu Nghiêu rất ít khi lộ ra thần sắc như vậy trước mặt hắn, trong lòng hắn sinh ra một loại cảm xúc quái dị, ma xui quỷ khiến hắn lại đặt ngón cái lên đôi môi mềm mại của thiếu nữ.

Sở Nghiêu Nghiêu cứng lại, thậm chí quên né tránh, nàng nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn, đến cả mí mắt cũng đỏ ửng lên.

Tạ Lâm Nghiễn nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đột nhiên thu tay, xoay người nằm lại chỗ cũ, thậm chí nghiêng người quay lưng về phía nàng, lạnh lùng nói: “Ngủ đi.”

Trở mặt quá nhanh, Sở Nghiêu Nghiêu còn chưa kịp phản ứng, nàng ngơ ngác nhìn trần nhà, trên môi còn lưu lại cảm giác khi ngón tay thô ráp của Tạ Lâm Nghiễn chạm vào.

Vừa nãy là đang làm gì?

Tạ Lâm Nghiễn đang đùa giỡn nàng? Hay là nàng đang đùa giỡn Tạ Lâm Nghiễn?

Hơn nữa nàng vậy mà còn mặt đỏ tim đập dồn dập!! A a!

Sở Nghiêu Nghiêu suy sụp, đây chính là Tạ ma đầu đó, trước mặt hắn nàng vừa lộ ra cái biểu cảm gì?

Vì sao hắn đột nhiên lại tức giận? Cái gì vừa kích động hắn?

Tạ Lâm Nghiễn có thể cảm giác được, Sở Nghiêu Nghiêu nằm sau lưng hắn từ đầu đến cuối không nhúc nhích, chỉ ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì.

Trái tim của nàng còn đập dồn dập, thật lâu cũng chưa thể bình thường, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng nhẹ nhàng liếm môi mình một chút.

Thần thức của Tạ Lâm Nghiễn quá mạnh mẽ, đương nhiên chú ý tới động tác nhỏ này của nàng, ngón cái của hắn theo bản năng hơi cử động, trong lòng ngứa ngáy kỳ lạ.

Hô hấp của hắn bất giác rối loạn.

Một hồi sau, Sở Nghiêu Nghiêu mới xoay người đưa lưng về phía hắn, chậm rãi lùi vào trong góc.

Tạ Lâm Nghiễn nhăn mày, nắm chặt tay.

Chỉ là một tiểu cô nương, vừa nãy hắn mới phát bệnh gì?

Trước giờ hắn chưa từng gặp phải tình huống thế này.

Trong lòng Tạ Lâm Nghiễn lại nổi lên sát ý.

Hắn muốn giết Sở Nghiêu Nghiêu.

Hắn nhất định sẽ giết Sở Nghiêu Nghiêu!



Lúc đầu Sở Nghiêu Nghiêu cho rằng xảy ra đoạn nhạc đệm như vậy nàng sẽ không ngủ được. Ai ngờ nhắm mắt lại không bao lâu, nàng liền ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, nàng bị ánh mắt trời làm tỉnh giấc.

Sở Nghiêu Nghiêu khó chịu trở mình, lại phát hiện trên giường chỉ còn mình nàng, nàng nhấc mí mắt lên, cau mày nhìn thoáng qua xung quanh.

Tạ Lâm Nghiễn lúc này đang ngồi ở bàn trà, cầm một chén trà chậm rãi uống, thấy nàng nhìn sang, ánh mắt cũng quét nhẹ trên mặt Sở Nghiêu Nghiêu, ánh mắt hắn lạnh lùng, tựa hồ tâm trạng không được tốt.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng không thấy hứng thú với tâm tình của Tạ Lâm Nghiễn, nàng kéo chăn che đầu lại, giọng có chút không rõ ràng lên tiếng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Sau khi hỏi xong, nàng liền phát hiện hình như có gì đó không đúng, ở nơi này không hỏi thời gian giống như vậy.

Nàng hoàn toàn thanh tỉnh, nhanh chóng kéo chăn ra, dè dặt nhìn Tạ Lâm Nghiễn. Tuy rằng Tạ Lâm Nghiễn trên cơ bản đã nhìn thấu lai lịch của nàng, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn có chút khẩn trương.

Tạ Lâm Nghiễn căn bản không quá để ý, hắn đặt chén trà đặt ở trên bàn, ngước mắt nhìn nàng một cái, giọng nói lãnh đạm: “Tóc của ngươi rất rối.”

Sở Nghiêu Nghiêu không để tâm, buổi sáng tỉnh dậy tóc rối không phải rất bình thường sao?

Nàng ngồi dậy nâng tay xuốt lại tóc tai lộn xộn, chăn liền thuận thế trượt từ đầu vai xuống, ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn dừng trên vai nàng chốc lát lại nhanh chóng dời đi, không biết suy nghĩ cái gì.

“Tạ công tử tối hôm qua không ngủ đủ giấc sao?” Sở Nghiêu Nghiêu thật sự cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn có chút khác thường, vì thế hỏi dò.

Thấy nàng hỏi như vậy, hô hấp Tạ Lâm Nghiễn cứng lại, không khỏi nghĩ tới chuyện tối hôm qua xảy ra sau khi Sở Nghiêu Nghiêu ngủ.

Sau khi nàng ngủ thì hoàn toàn quên mất trên giường còn có một người khác, trở mình qua không hề phòng bị ôm eo của hắn, thậm chí ngay cả chân cũng gác lên.

Tạ Lâm Nghiễn kéo nàng ra vài lần, nhưng cũng chỉ được một lát, nàng lại sáp lại.

Hắn đối với hành động của Sở Nghiêu Nghiêu có chút… Nàng lại năm lần bảy lượt đến trêu chọc hắn, hắn thật sự không thể nhịn được nữa, dứt khoát lại bàn trà ngồi, ngồi cho đến hừng đông.

Tạ Lâm Nghiễn nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy hắn đang tức giận: “Sở cô nương không biết bản thân sau khi ngủ một mình chiếm giường của hai người sao?”

Hắn nói như thế, trong đầu Sở Nghiêu Nghiêu lập tức liền có cảm giác hình ảnh, nàng nhăn mày lại, há miệng thở dốc, cả buổi một câu cũng không nói ra lời.

Sở Nghiêu Nghiêu có dự cảm không tốt lắm… Trong phòng ngủ của nàng có một con gấu bông rất lớn, mỗi tối nàng đều ôm gấu bông đi ngủ, lúc vừa xuyên đến nơi này, buổi tối không gì để ôm nàng còn không ngủ quen. Chẳng lẽ đêm qua nàng coi Tạ Lâm Nghiễn là con gấu bông kia?

Vậy thật sự là… vô cùng xấu hổ.

“Sao ngươi không gọi ta dậy?”

Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh: “Sao Sở cô nương biết tại hạ không gọi ngươi?”

Nằm cùng giường với Tạ ma đầu, nàng còn có thể ngủ say như vậy?

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn trộm Tạ Lâm Nghiễn, phát hiện hắn thật sự tức giận, ngẫm lại đúng là vậy, người ta tốt xấu gì cũng là ma đầu oai phong một cõi, vậy mà lúc ngủ không thể độc chiếm một chiếc giường lớn, còn bị chen đến ngủ không đủ giấc.

Nàng vội vàng xuống giường, nhường lại chỗ nói với Tạ Lâm Nghiễn: “Nếu không ngài ngủ thêm một lát?”

“Không cần.” Tạ Lâm Nghiễn cũng đứng lên: “Ta muốn đi ra ngoài một chuyến.”

“Ngươi đi một mình sao?” Sở Nghiêu Nghiêu ngượng ngùng hỏi.

“Ngươi ở lại chỗ này, ta đã bố trí trận pháp phòng ngự.” Tạ Lâm Nghiễn hoàn toàn không cho Sở Nghiêu Nghiêu cơ hội đề nghị cùng nhau ra ngoài.

“À.” Sở Nghiêu Nghiêu nhẹ gật đầu, tỏ vẻ có thể hiểu được, nàng lại trở lại giường, khoát tay với Tạ Lâm Nghiễn: “Ta ngủ thêm một lát.”

Tạ Lâm Nghiễn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu nhấc chăn lên bọc mình lại nằm xuống giường thì hơi cau mày, cuối cùng vẫn là không nói gì, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.

Nghe được tiếng đóng cửa, Sở Nghiêu Nghiêu mới quay đầu lại nhìn cửa phòng, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Ta đã nói đừng ngủ chung một giường rồi…”



Tạ Lâm Nghiễn đi trên đường phố phồn hoa của Vân Trung Thành, hắn hiếm khi lại ngẩn người.

Trên đường rất nhiều người, ồn ào náo nhiệt.

Tâm trạng của Tạ Lâm Nghiễn rất tệ, hắn rất ghét Sở Nghiêu Nghiêu. Mấy trăm năm qua, hắn luôn đơn độc lai vãng, hiện tại lại không thể không mang theo con chồng trước bên người.

Hơn nữa con chồng trước này còn…

Bước chân của Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên dừng lại, dường như hắn nhớ ra gì đó, quay ngoắt người lại, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hắn lại quên mất chuyện máu chốt như thế!

Trong chốc lát, thân ảnh của hắn biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì hắn đã đứng ở trước cửa phòng, cấm chế cấm phi hành của Vân Trung Thành chấn động, hồ quang tinh mịn đánh vào trên người hắn, tia lửa bốn phía, nhưng Tạ Lâm Nghiễn một chút cũng không thèm để ý.

Thần thức thuận thế trải ra, mọi thứ trong phòng liền xuất hiện ở trong đầu hắn.

Pháp trận phòng ngự đã hoàn toàn bị phá hủy, trong phòng cũng trống không, một người cũng không có, đệm chăn cuộn ở một bên, mặt trên còn có hơi ấm, Sở Nghiêu Nghiêu tựa như biết mất vào hư không.

Hắn vậy mà quên mất, thành chủ Vân Trung Thành cực kỳ am hiểu trận pháp, trậ pháp của hắn tuy rằng cũng tuyệt diệu, nhưng ở trong mắt thành chủ Vân Trung Thành căn bản chẳng là cái gì.

Thần sắc của Tạ Lâm Nghiễn trở nên vô cùng ngưng trọng, tay cầm kiếm của hắn xiết chặt, khớp ngón tay trắng nhợt, từng đường gân xanh trên mu bàn tay của hắn nổi lên, sát khí nháy mắt tỏa ra, bao phủ cả khách điếm.

Trong khách sạn không ít tu sĩ cấp thấp, chạm đến uy áp đáng sợ này đều tỏ vẻ hoảng sợ. Gần đó có phàm nhân không hề có tu vi, thậm chí trực tiếp ngã nhào xuống đất, thất khiếu chảy máu, vẻ mặt thống khổ.

Tuy giấy khôi lỗi của Tạ Lâm Nghiễn chỉ có Kim Đan sơ kỳ, nhưng thần thức của hắn vẫn là Nguyên Anh hậu kỳ, mà uy áp có liên hệ với thần thức, hắn không hề che giấu, hùng hổ tỏa thần trí của mình ra, lập tức tác động cấm chế của Vân Trung Thành.

Hồ quang màu vàng từ quanh khách điếm dâng lên, nhanh chóng tụ lại ở không trung tạo thành một cái lồng bán nguyệt, lấy Tạ Lâm Nghiễn làm trung tâm, giam cả hắn lẫn khách điếm ở trong đó.

Tạ Lâm Nghiễn mặt lạnh như băng, ôm trường uyên, lạnh lùng đứng trong viện của khách điếm.

Hồ quang màu vàng điên cuồng bắn về phía hắn, tựa hồ là muốn công kích hắn, nhưng lại dừng quanh thân hắn ba mét có hơn không thể mảy may tới gần.

Trong áo bào màu trắng linh khí dồi dào, không gió tự lay động.

Tóc của Tạ Lâm Nghiễn cũng bay lên, ánh mắt của hắn nhìn về phía phía chân trời, trong mắt thiêu đốt lửa giận.

Cùng lúc đó, ba đạo ánh sáng màu xanh từ phía chân trời bay vụt đến bên ngoài cái lồng bán nguyệt màu vàng, hiện ra ba người. Bọn họ đều mặc y phục màu xám tro, chính là đội hộ vệ của Vân Trung Thành.

Người cầm đầu là một nam nhân trung niên, tóc mai đã bạc, thân hình lại rất cường tráng, hắn nâng tay không kiêu ngạo không siểm nịnh ôm quyền về phía Tạ Lâm Nghiễn, cất cao giọng nói: “Vân Trung Thành có quy củ của Vân Trung Thành, Nguyên Anh trở lên không được vào tham gia du hội đèn lồng, hy vọng vị tiền bối Nguyên Anh kỳ này nhanh chóng rời khỏi Vân Trung Thành, tránh tổn thương hòa khí.”

Tạ Lâm Nghiễn mặt không biểu tình nhìn ba người.

Tu vi ba người bọn họ cũng không thấp, trừ cầm nam nhân trung niên đã đến Kim Đan trung kỳ, hai người còn lại cũng đều tu vi Kim Đan sơ kỳ.

Phía sau nam nhân trung niên là hai người một nam một nữ, tuổi tác không chênh nhau lắm, đều có dáng vẻ hơn hai mươi, đi sau nam nhân trung niên, cũng là dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ thậm chí chưa kịp thấy rõ Tạ Lâm Nghiễn đã làm cái gì, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, sau đó trên cổ nam nhân trung niên đứng phía trước bọn họ xuất hiện một vòng máu thật dài.

Mọi thứ phát sinh quá nhanh, hắn thậm chí chưa kịp hét thảm một tiếng đầu đã lăn xuống dưới.

Máu tươi ấn áp phun ra như suối, hắn nghiêng người ngã xuống đất, bắn đầy trên người hai người họ.

Hai người sau lưng nam nhân trung niên đều cứng lại, cuối cùng là nữ tu kia thét chói tai trước, nàng chỉ vào Tạ Lâm Nghiễn hô lớn: “Ma quỷ! Đó là ma quỷ!”

Máu tươi dính nửa người nàng ta, thần sắc của nàng vì sợ hãi mà dữ tợn, trái lại Tạ Lâm Nghiễn vẫn không thay đổi sắc mặt đứng yên một chỗ, vạt áo nhẹ nhàng phất động, trường uyên yên lặng nằm ở trong lòng hắn, thật giống như vừa nãy không phải là hắn giết người vậy.

“Dẫn ta đi gặp thành chủ của các ngươi.” Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng nói, không định nói nhiều cùng bọn họ.

Tên nam tu kia cũng hoảng sợ, hắn căng da đầu bước lên một bước, chắn ở trước mặt nữ tu, run giọng nói: “Ngươi giết người của Vân Trung Thành, thành chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Khi hắn nói lời này thì trong lòng không kìm sợ hãi, thanh niên y phục trắng trước mắt giống như ma quỷ chỉ dùng tu vi Kim Đan sơ kỳ giết chết một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Thủ đoạn và năng lực bậc này chỉ sợ trong cảnh giới Kim Đan kỳ khó gặp được đối thủ.

Trên mặt Tạ Lâm Nghiễn vẫn không có bất kỳ thần sắc dư thừa nào, hắn đương nhiên chú ý tới đông tác nhỏ của nam tu. Ánh mắt của hắn trong thời gian ngắn ngủi đao qua nữ tu trốn ở phía sau nam tu kia, đột nhiên dưới chân dùng lực, cả người lao xuống.

Hồ quang màu vàng thuận thế quấn lên, hắn cũng không tránh, một tay cầm vỏ, một tay nắm tay, liền vọt tới trước, kiếm sắc ra khỏi vỏ, hồ quang màu vàng đánh vào lưỡi kiếm dễ dàng sụp đổ.

Trong chớp mắt, Tạ Lâm Nghiễn liền xuất hiện ở sau lưng nữ tu kia, một tay hắn nhấc cổ áo nàng ta, mũi kiếm lật qua, lưỡi kiếm nặng nề đặt trên cổ của nàng ta.

Bốn phía của khách điếm đã sớm lâm vào một mảnh tĩnh mịch, từ khi Tạ Lâm Nghiễn tản ra uy áp của Nguyên Anh kỳ, căn bản không ai dám ở lại xem náo nhiệt.

Tên nam tu thấy đồng môn bị Tạ Lâm Nghiễn khống chế, mắt muốn nứt ra, lạnh lùng nói: “Buông sư muội ta ra!”

“Dẫn ta đi gặp thành chủ của các ngươi, ta tha chết cho nàng ta.” Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng nói.

Nam tu gắt gao trừng Tạ Lâm Nghiễn, hắn tin tưởng, chỉ cần hắn nói một chữ không, tên ma quỷ này nhất định sẽ không chút do dự chém chết sư muội của hắn, hệt như không lưu tình chút nào mà giết sư huynh.

Người này rốt cuộc là ai? Rõ ràng nhìn tu vi chỉ có Kim Đan sơ kỳ, kiếm thuật lại xuất thần nhập hóa, còn có thần thức cường đại như thế.

Sao lại có nhân vật đáng sợ như vậy tiến vào Vân Trung Thành? Hơn nữa hắn còn muốn gặp thành chủ.

Hắn muốn làm cái gì?

Kiếm sắc để ngang trên cổ, Tạ Lâm Nghiễn dùng chút lực, lưỡi kiếm lạnh băng để lại trên cổ nữ tu một đường vết thương đỏ sẫm.

Nam tu cắn răng một cái, cuối cùng vẫn phải nói: “Được, ta mang ngươi đi gặp thành chủ, thả sư muội ta ra.”

Trong mắt hắn đều là vẻ khuất nhục, nhưng không thể thật sự mặc kệ sư muội, người này rõ ràng là ma đầu giết người không chớp mắt, mình và sư muội căn bản không phải là đối thủ của hắn ta, có lẽ cũng chỉ có thành chủ Nguyên Anh hậu kỳ có thể đối phó với hắn ta.



Sở Nghiêu Nghiêu nằm ở trên giường, nàng kỳ thật không định tiếp tục ngủ, chỉ là thấy nhàm chán không biết nên tìm chuyện gì để làm. Nhưng đang nằm, một cảm giác mệt mỏi kỳ lạ liền ập đến.

Ngoài cửa sổ sáng trưng, một mảnh tuyết trắng, Sở Nghiêu Nghiêu mở đôi mắt mông lung ra, cố nén mí mắt đánh nhau, cũng không muốn ngủ nữa.

Ban ngày ngủ nhiều, buổi tối lại thức cùng Tạ Lâm Nghiễn mắt to trừng mắt nhỏ? Vậy thì ít nhiều hít thở không thông.

Nhưng nàng quá mệt mỏi không thể ngăn được, ý thức rất nhanh liền mơ hồ. Nàng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng không đợi nàng nghĩ nhiều, nàng đã ngủ thiếp đi.

Nàng cảm thấy mình giống như mơ một giấc mộng, cảnh tượng trong mộng khiến nàng không thoải mái, nàng quỳ trong một đại điện vô cùng rộng lớn, có ai đó đang dùng giọng điệu lạnh lùng nói chuyện với nàng. Nàng cúi đầu, đắm chìm trong một loại bi tráng cổ quái, giống như sắp đi chịu chết, nhưng vừa ngẩng đầu thì nàng lại nhìn thấy thứ vẫn đang nói với nàng vậy mà là một cái gương, thanh âm từ trong gương truyền ra, làm cho người ta có cảm giác thần thánh không thể xâm phạm, nhưng dù có thế nào, nàng cũng không nghe rõ cái gương kia đang nói cái gì.

Trong gương phản chiếu mặt nàng, thần sắc trên khuôn mặt kia lại làm cho nàng cảm thấy người kia cũng không phải là nàng, nàng trông quá nghiêm túc, cũng quá đau thương.

Không phải nàng, nhưng mặt lại giống hệt nàng.

Đây là giấc mộng kỳ quái gì.

Sau khi Sở Nghiêu Nghiêu tỉnh lại từ giấc mộng quái dị thì vẫn còn chút mơ màng. Nàng mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, không thể hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc bi tráng lại đau thương kia.

Trên trần nhà là gỗ lim, bên trên có khắc hoa văn phức tạp, đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt một lát, cả người liền triệt để thanh tỉnh.

Đây là chỗ nào? Trần nhà khách điếm đơn sơ đến cực điểm, căn bản không dài như vậy!

Sở Nghiêu Nghiêu ngồi bật dậy, lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng đặt đầy nội thất bằng gỗ lim, trên nền đất trải thảm rất dày, trên thảm có thêu hoa văn phức tạp, cẩn thận xem xét thì dường như là thụy thú nào đó nàng không đọc nổi tên.

Góc phòng còn đặt một cái lư hương lớn, khói nhàn nhạt, cả gian phòng đều thấm một mùi đàn hương nồng đậm.

Tình cảnh này thật sự quá quen thuộc.

Sở Nghiêu Nghiêu sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ nàng lại xuyên rồi?

Vậy mà điều đầu tiên nàng nghĩ đến lại là cứ xuyên đi, Tạ Lâm Nghiễn chắc sẽ vui muốn chết, cuối cùng cũng không còn đồng sinh cộng tử chú cưỡng ép hắn, hắn không cần phải mang theo gánh nặng như mình bên người nữa.

Như để phủ định suy nghĩ của Sở Nghiêu Nghiêu, cửa phòng bị một đôi tay xinh đẹp trắng nõn đẩy ra, một người đi vào phòng.

Sở Nghiêu Nghiêu đầu tiên chú ý tới chính là vạt áo màu vàng của hắn, hoa văn bên trên thêu bằng tơ vàng, ở góc khảm nạm màu đen, lộng lẫy đến cực điểm.

Ánh mắt dời lên, là một gương mặt ngũ quan âm nhu, gương mặt này Sở Nghiêu Nghiêu nhận ra, chính là thành chủ Vân Trung Thành, cũng chính là vị Lưu Vân Tán Nhân mà Tạ Lâm Nghiễn nhắc tới kia.

Lúc này, Sở Nghiêu Nghiêu cuối cùng đã hiểu tình huống hiện tại.

Nàng bị bắt cóc, bị thành chủ Vân Trung Thành bắt cóc.

Nhìn gần, Sở Nghiêu Nghiêu càng cảm thấy vị thành chủ này rất kỳ lạ, rõ ràng có dáng vẻ thiếu niên, biểu cảm và động tác lại như lão thành.

Nói riêng về ngũ quan thì xác thật rất tinh xảo, nhưng cách phối trí dường như có vấn đề, làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên.

“Ngươi đã tỉnh.” Hắn mở miệng trước, lúc nói chuyện ánh mắt cũng không chút che giấu mà đánh giá Sở Nghiêu Nghiêu.

Đây là lần đầu Sở Nghiêu Nghiêu nghe thấy giọng của hắn, thanh âm của hắn giống với người hắn, đều lộ ra một cảm giác quái dị, nàng suy nghĩ, rốt cuộc hiểu rõ phần cảm giác quái dị này đến từ đâu.

Giọng nói của hắn không giống giọng của nam tử trưởng thành, giống với thiếu niên hơn, làm cho người ta nghe qua sẽ có cảm giác khó phân biệt nam nữ.

Tương tự với diện mạo của hắn cũng là cảm giác này, vai hắn không rộng lớn giống nam tử bình thường, ngược lại rất nhỏ, nếu không phải là mặc y phục dày, chỉ sợ sẽ khiến người ta cảm thấy mảnh mai.

Đây hẳn là nam sinh nữ tướng.

“Thành chủ bắt ta tới đây là muốn để ta làm lô đỉnh sao?” Sở Nghiêu Nghiêu đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.

Lưu Vân tán nhân không trả lời: “Ngươi rốt cuộc là loại người nào?”

Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, nàng thật sự nghĩ không ra sao người trước mắt lại hỏi vấn đề này.

Lưu Vân tán nhân từng bước đi tới bên giường, từ trên cao nhìn nàng: “Ta dùng thuật bói toán xem mệnh cách của ngươi, nhưng ta căn bản không tìm thấy mệnh cách của ngươi, ngươi từ đâu tới đây?”

Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu được dụng ý của hắn, nàng đánh giá tình cảnh trước mắt. Theo lý thuyết một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như thành chủ Vân Trung Thành bắt nàng đến, nhất định là vì thân thể thuần âm của nàng, nhưng khi đối mặt, hắn lại hỏi lai lịch của mình.

Chẳng lẽ là vì Tạ Lâm Nghiễn? Bởi vì hắn và Tạ Lâm Nghiễn có quen biết, cho nên mới nghi ngờ thân phận của nàng?

Sở Nghiêu Nghiêu thu hồi suy nghĩ, chậm rãi cười khiêu khích: “Lai lịch của ta ra sao liên quan gì tới ngươi? Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên làm hại ta, bằng không Tạ Lâm Nghiễn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Lưu Vân tán nhân cũng không giận, một đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Sở Nghiêu Nghiêu, hắn hỏi: “Mục đích ngươi đi theo Tạ Lâm Nghiễn là gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.