Năm Ấy!!! Tớ Thích Cậu

Chương 63: Từ giờ cậu là người của tôi




Hai bên vốn dĩ là những cao thủ ghen tuông và rình mò đối phương nên chuyện đêm nay Gia Lạc bám theo Hạo Bối trên đường lớn không phải chuyện gì khó hiểu. 

Nó thấy hắn đi một mình, bước vào một căn nhà cấp bốn khá xập xệ, cửa nẻo cũng chẳng có gì. Tiến vào bên trong, đồ đạc để bừa bãi, nhìn qua khá giống một căn bếp cũ bỏ hoang

"Hắn vào đây làm gì chứ, hú hí thì thiếu gì chỗ sạch sẽ đẹp đẽ?" - nó nheo mày nghĩ ngợi

Hắn bước vào căn phòng, cửa khóa kín lại, nó dò tìm trên cửa coi có cái lỗ hỏng nào không nhưng bất lực, tấm cửa gỗ dày kín như bưng. Phải rồi, làm chuyện mờ ám nhất định phải kín cửa chứ. 

Chán chê, Gia Lạc đành đi ra ngoài, nó thấy phía sau nhà có khoảng trống trồng rất nhiều hoa, thích thú, cái mặt đỡ méo xệch chạy tới tí tởn. 

Những bông hoa hồng đủ màu sắc nở rộ trong đêm, nó mải miết ngắm nhìn, rồi ở bên lỗ thông gió từ căn nhà, có ánh điện vàng hắt ra. Nó tò mò ghé mắt vào, không đủ để nhìn rõ tất cả, chỉ đủ nhìn thấy hắn.

Hạo Bối đang ngồi trên một chiếc bàn, xung quanh bừa bộn những mảnh gỗ, ngọc vụn, rồi lung tung vừa bộn các dụng cụ đục đẽo. Ánh đèn rọi vào nơi hắn tỉ mẩn cắt gọt. Gương mặt điềm tĩnh, chăm chú, thực sự rất hiếm khi nhìn thấy gương mặt này bên ngoài. Đôi mắt hắn chăm chăm nhìn vào vật trên tay mình, nó cũng không rõ vật đó là gì nữa, chỉ thấy hắn mâm mê rồi cắt gọt, thi thoảng lại giơ lên rồi mỉm cười ngơ ngẩn. Có lẽ là một món đồ quan trọng chăng?

Vì cái này mà đêm hắn không ngủ, hắn thức để làm sao? Có lẽ vì vậy mà ban ngày mới ngủ nhiều, nhưng tại sao lại không làm vào ban ngày?

Nó thắc mắc đủ thứ nhưng cơn buồn ngủ kéo đến, nó liền trở lại kí túc xá. 

Chuyện ngày hôm trước nó thấy tuyệt nhiên không nhắc gì đến trước mặt Hạo Bối. Sau một tháng thì hắn không còn ngủ ngày nhiều nhe vậy, nó chắc nghĩ hắn làm xong rồi. 

Việc học trên lớp không còn dồn dập nữa, các môn học đều thưa hết ra, học sinh tham gia vào các câu lạc bộ để sinh hoạt nhiều hơn. Về lớp học tự chọn, hắn và nó đều được tuyển chọn vào lớp huấn luyện đội đặc nhiệm. 

Trải qua nhưng bài thi trí lực và sức lực mệt mỏi, gay gắt thì cuối cùng hắn cũng nằm trong danh sách đội Alpha dự bị. Hắn mặt thảm đến mức không thể thảm hơn, đưa nước cho Gia Lạc

- Sao bài cuối cậu lại làm mất tập trung vậy, chỉ thiếu 1 điểm nữa là đủ tiêu chuẩn rồi. 

Gia Lạc buồn bã, thở dài tu chai nước

- Không biết nữa, mà thôi, cũng đâu có sao, năm nay không được, năm sau lại cố gắng. Còn cậu ấy, đợt huấn luyện đặc biệt cuối năm nay, làm cho tốt vào. 

- Biết rồi. 

Hắn thở dài, hai người cùng cố gắng, rốt cuộc lại chỉ có một người đến đích, nó chắc không biểu lộ ra mặt chứ trong lòng buồn nứt ruột ấy. Hắn bước đi bên cạnh im lặng, không biết nên an ủi hay nói gì, đôi mắt nó cụp xuống, khóe miệng chẳng nhếch lên nổi. 

- Đằng ấy đi hóng gió với tớ không? - Hạo Bối rụt rè hỏi

- Không, chán lắm, về kí túc đây. 

Nó nói rồi đi băng băng trước, hắn nhìn theo, chẳng biết an ủi như nào, bèn rút điện thoại ra Gọi Tiểu Bạch

"- Alo, có chuyện gì đấy anh?" - Tiểu Bạch uể oải

- Này, bây giờ mày lập tức đến chỗ tao, có việc cần hỏi.- Hạo Bối xuống giọng

"- Không được, đang bận rồi!" - Tiểu Bạch từ chối

- Cho mày 5 phút để xuất hiện, nếu không thì đừng khỏi tại sao cái video mày hai tay hai gái trong quán karaoke tuần trước lại được gửi cho Giản Niên ha! - Hạo Bối gằn giọng rồi cười đểu. 

Hắn cúp máy, Tiểu Bạch đang ăn cơm cùng Giản Niên giật thót tim liền đứng dậy, vội vàng lấy cặp rồi tạm biệt và chạy như bay đến chỗ Hạo Bối, miệng còn không quên chửi thầm " tên Hạo Bối chết tiệt"

Hai người ngồi đàm đạo nghĩ cách làm Gia Lạc vui, tối đó, khi đang nằm lăn lóc đọc ngôn tình trên giường, Gia Lạc liền nhận được tin nhắn của Tiểu Bạch. 

" Ra ngoài đi"

Nó tò mò ra mở cửa, không thấy gì, liền nhắn tin lại

" Có gì chứ?"

Liền có một tin nhắn trả lời lại ngay

" Xuống tầng đi." Và sau đó là hàng loạt các tin nhắn "Đi ra đằng sau" " rẽ trái" tiến thêm hai bước"

Sau đó, không còn tin nhắn nào đến nữa, nó ngẩng lên nhìn mới chợt nhận ra, khu vườn cấm đi đằng sau kí túc xá đang ở ngay trước mắt mình, những bóng đèn trắng con chăng dọc lối đi sáng lung linh. Mui fhoa thơm bay thoang thoảng trong gió. Cả khu vườn tĩnh lặng, nó nhìn xung quanh, nhìn kĩ cả những khoảng tối và vẫn không thấy gì. Nó thở dài

- Dẫn mình ra đây làm gì chứ?

Nói rồi giơ điện thoại lên ấn số gọi hỏi thì đột nhiên có bàn tay nhấc chiếc điện thoại ra, nó giật thót mình xoay lại. Thấy hắn ngay đằng sau, khuôn mặt đẹp như tượng khắc lấp ló trong ánh đèn. 

- Không cần gọi nữa, tôi ở đây rồi. 

Hạo Bối đưa trả nó điện thoại, nó còn mải nhìn hắn không chớp mắt. Không biết hắn làm gì mà thập thò ở đây

- Có việc gì thế? - nó ấp úng

- Có chút chuyện thôi. - hắn cũng rụt rè.

Tiểu Bạch đứng nấp đằng xa lén cười tên Hạo Bối nhát gái rồi cần dây phích cắm trên tay cắm vào ổ, cả khu vườn rực sáng của ánh đèn, những cánh hoa hồng lãng mạn từ trên cao rơi xuống như bầu trời mưa màu đỏ, trông đến lãng mạn. Nó ngơ ngẩn nhìn lên trên, miệng không ngậm lại được, nếu đây là giấc mơ, nó chẳng muốn tỉnh lai nữa. 

Sau đấy, hắn cất giọng

- Gia Lạc, đây là lần thứ ba, tôi chính thức tỏ tình với cậu. Bằng cả tấm lòng của tôi.

- Tôi... - nó bất ngờ, sượng không nói lên lời

- Cậu đã hết lượt từ chối, bây giờ có hai phương án, một là cậu làm người yêu tôi, hai là chúng ta cùng yêu nhau. Chọn đi. - Hạo Bối dũng mãnh hơn hẳn lần trước, đã có sự tập rượt với Nhị Hắc cả tối. 

Nó chợt nhìn Hạo Bối, khuôn mặt hắn đang lo lắng trông rất buồn cười, cái mắt cứ nheo nheo lại, Lạc kiễng chân thơm nhẹ lên má hắn một cái, hắn tròn mắt ngơ ngác, rồi sau đó liềnsung sướng ôm chầm lấy. 

- Vậy là đồng ý rồi nhé... đồng ý rồi nhé!

Hắn nhảy cẫng lên như con cún được miếng thit ngon, sau đó cũng không quên mở chiếc hộp trong túi quần ra, giơ trước mặt Gia Lạc

- Tặng cậu, coi như món quà đầu tiên. 

- Đẹp quá!

Hắn cầm trên tay chiếc vòng ngọc màu xanh trong, những đường vẫn sáng nhưng đổ dòng nham thạch bên trong, đường khắc gọt tỉ mỉ hình hai con bướm và cái tên Tiểu Gia Lạc nho nhỏ ở chính giữa. Nó xúc động mắt ướt nhòe. 

Hóa ra cả tháng cậu không ngủ, chính là làm cái này sao? 

Cô thực sự rất xúc động, từ trước tới giờ chưa có ai đối xử tốt với cô như vậy, lòng thầm mong may mắn dường như đã ôm lấy cô. 

- Tiểu Lạc, từ giờ cậu chính thức là người của Hạo Bối tôi rồi đấy. 

Hắn ôm nó, một cách dịu dàng nhất có thể, vài tiếng trước cậu còn không dám làm, sợ lại bị từ chối thì đau lòng lắm. Ai ngờ, cuối cùng mưa dầm thấm lâu, nàng Lạc đã đổ, hắn chỉ còn biết cười trong sung sướng. 

Đám người nấp phía sau cũng vui không kém, cười hi hí với nhau, rồi đập tay đập chân vui mừng khôn xiết. 

Nỗi buồn của Gia Lạc hồi trưa dường như đã biến mất sạch, thôi thì năm nay không được, năm sau sẽ cố gắng, có muộn đâu mà lo. 

Nụ cười này, còn tiếp diễn những ngày sau đó. Trên lớp, vẫn là những lần cãi nhau, vẫn là những cái kẹo mút ăn vụng, vẫn là những cái nhín trộm quen thuộc. Hắn thấy tim mình lúc nào cũng ngọt ngào, gương mặt vui lên nhiều. Còn nó, dịu dàng, vẻ ngây ngốc hồi mới vào trường còn y nguyên. 

Mùa hè năm chuyển lớp sang 12, câu lạc bộ Boxing đi thi đấu cho nhà trường với đội tuyển bên trường An Nam. Thời gian tạp luyện gấp rút ngày đêm, nó hắng hái. Mà không, ai trong đội cũng hăng hái, cho có mình hắn vẫn dửng dưng như không, bị nhắc nhở, hắn cũng chỉ đút tay túi quần rồi nói

- Chả phải Hội trưởng và Hội phó đều là những người năng lực tốt hay sao, tôi đâu có ý định chen chân cầm cúp với các người.

Nói rồi, hắn ngang nhiên ngồi uống nước rồi lại ra tập một mình, chỉ đơn giản như buổi luyện sức khỏe bình thường. 

Khiết Bảo cay cú chỉ chực tới đấm Hạo Bối nhưng thừa biết mình không địch lại nên chỉ biết vung tay sau lưng chửi thầm. 

Hắn cười thầm, rồi sao, hắn vốn không hề có hứng thú với cái câu lạc bộ này, chả qua trường bắt buộc, với lại... cũng là do nó vào đây đơn côi mình phần gái nên mới theo thôi, chứ không thì đếch thèm. 

Ngày thi đến, nó lo lắng luyện tập căng thẳng, hắn chơi game xong quay lại còn thấy còn say mê đánh đấm liền dùng tay chặn bao cát lại. Nó dừng, ngồi thụp xuống sàn. Hắn cau mày nâng chân phải của nó lên

- Tập kiểu gì mà tím bầm cả cẳng thế này, đi về mau, không tập tành gì nữa. 

Hắn thương quá quát tướng lên, mặt đỏ gay nhìn vết bần tím lớn lan rộng trên cẳng chân Gia Lạc. Nó mắt đỏ hoe, mồ hôi chảy đầm đìa, lấy tay quệt nhẹ những giọt trên xuống mí mắt. Miệng thở hắt từng hơi mệt nhọc, nó thều thào

- Xin lỗi, tại tập hăng quá cũng không để ý. Đừng tức mà... - đau nhưng không quên nũng nịu. 

Hắn liền chạy tới phòng bên xin ít đá, bọc trong khăn vội vã chạy lại chườm chân cho Gia Lạc. Dù đau xanh mặt nhưng nó vẫn cười ngây ngốc, xoa đầu hắn rồi bỗng nhiên ôm chặt vào lòng mình

- Cậu có thể bớt đi được không, tôi sợ mình sẽ trở thành kẻ dựa dẫm mất. - Gia Lạc giả bộ thở dài

- Dựa dẫm gì? - Hắn ngẩng đầu hỏi

- Dựa dẫm vào cậu ấy, sao cậu cứ làm tôi thành yếu đuối thảm hại muốn rúc vào lòng cậu thế này. - Nó buông hắn ra, rồi lại ốm hắn, áp má vào lồng ngực săn chắc của hắn. 

Hắn cười, vuốt những nếp tóc mềm mượt mùi bạc hà mát mát, miệng thầm thì

- Ai bảo cậu là người tôi thương cơ chứ.

Khoảng trốn ở giữa tự nhiên ngại ngùng len lỏi, bên đó là nụ cười ngọt ngào của ai người hạnh phúc. 

Bên kia cánh cửa, Khiết Bảo bĩu môi nói với Trường An

- Rõ ràng hai người này không nên ở đây, trông thật đáng ghét. 

Trường An để bình nước xuống bên cạnh, tới đấm nhẹ vào vai Khiết Bảo

- Cậu ghen tỵ với họ à, tập đi, tôi bù cho cậu sau nha. - nói rồi cười bí hiểm, nháy nháy mắt

- Cậu đừng nói vậy, rùng cả mình. 

Hai người tập luyện, mặc cho đôi tình nhân bên kia ríu rít. 

Ngày thi tới, Gia Lạc hồi hộp không ngủ được, đã hai năm rồi, nó mới chính thức trở lại sàn đấu. Năm đó, không một lời từ biệt, chấp nhận nghe theo mẹ rời bỏ cơ hội trở thành người mạnh nhất, lần này, tuy không phải lấy danh hiệu đó, nhưng cũng có thể là một mở đầu mới, là một con đường mới, dẫu sao, trái tim cũng không thể ngủ yên.

Sàn đấu hôm thi rộn người xem, đám khán giả trường An Nam kéo tới rất đông, tiếng hò hét náo nhiệt. Bên trong phòng chờ của Tân Lập, cả phòng cũng tiếp sức mạnh cho nhau, những tiếng "Cố lên" thật to. Gia Lạc kéo Hạo Bối tới gần mình, tay nhéo má hắn

- Sốc lại tinh thần còn cổ vũ cho tôi chứ sao mặt mày cậu cứ bí xị thế?

- Không thích, hay mình đi về đi. - Hạo Bối kéo tay Gia Lạc ra ngoài

Cả đám người trân trân đứng nhìn Hạo Bối, khó chịu ra mặt, Khiết Bảo không tránh khỏi tức giận mà cau có, xổng lên

- Cậu ta là cái thá gì mà lúc nào cũng phá đám hết thế, không thi thì về đi cho rồi, đến làm gì cho vướng chân. 

- Thôi đi, cậu còn muốn gây sự, chuẩn bị ra sân, cậu vào đấu hiệp đầu đấy. - Trường An kéo tay Khiết Bảo lại, lấy nước cho uống, hạ hỏa

Tiếng trống tiếng nhạc dồn dập, ánh đèn sáng chiếu rọi thằng vào sàn Boxing, khán giả cuồng nhiệt. 

Hàng người bước ra, đầu tiên là trường An Nam, đối thủ ai cũng to con, vạm vỡ. Trường Tân Lập cũng không hề kém cạnh, chỉ điều duy nhất đám người rộ lên chính là sự xuất hiện của cô gái duy nhất Tiểu Gia Lạc. Trận đấu diễn ra đầy bốc lửa, sàn đấu nóng rộn lên, tiếng gào thét, tiếng cổ vũ không ngừng một giây. Những nắm đấm trong găng vung liên tiếp với tốc độ nhanh chậm khác nhau nhưng lực không hề nhỏ, ban giám khảo vuốt mồ hôi hồi hộp xem trận đấu hay. 

Ngồi hàng ghế chờ, nó run run lấy tay vân vê chiếc khăn bông, mắt chăm chú theo sát từng hành động của đàn anh. Kĩ thuật quả thực không tồi, những cú đánh rất nội lực nhưng còn khá chậm. Tuy hai người hình dáng có vẻ cân sức nhưng bên đối thủ lại nhanh nhạy hơn cả, chứng tỏ An Nam là một trường rất mạnh trong lĩnh vực Boxing. Khiết Bảo gương mặt đầy khí thế, tung đòn cuối cùng, cú đánh không nhẹ thẳng tới lồng ngực đối phương làm cậu bạn kia ngã xoài, mặt nhăn nhó đau đớn. 

Phân tích tình hình một hồi, nó thấy tay mình lành lạnh, liền giật mình quay qua thì thấy hắn ngồi bên ôn nhu, đặt chai nước suối ướp lạnh bên cạnh. Nó tu một hơi, thở hắt một cái. Hiệp một kết thúc, cú đánh khiến đối phương ngã không thể trở dậy, Khiết Bảo sung sướng hét lên trong sự chiến thắng. Cả khán đài nhao nhao, nhất là có sự tiếc nuối và dè bỉu của bên trường An Nam. 

Hiệp hai, nó không để ý mấy vì hắn cứ bên cạnh lèo nhèo, hắn kêu muốn đi về, không thi đấu gì nữa, về rồi hắn đãi bánh kem, nó muốn bao nhiêu cái cheesecake hắn cũng đồng ý.

- Có phải cậu lo cho tôi đấy không?

- Ừ... sợ gì mà không lo, tôi lo từ đêm qua đấy nhé! Này, về đi, kệ họ, kiểu gì họ chả có người đánh thay.

- Nhưng đã bỏ cả mấy thấng trời tập luyện, giờ bảo bỏ là bỏ được à? Không được, ít nhất cũng phải có trách nhiệm. 

Hắn mệt mỏi, nhìn nó cứng đầu không chịu theo về, miệng lầm bầm khó chịu

- Nếu cậu có làm sao thì ai chịu trách nhiệm cho tôi. - Hắn lẫy.

Gia Lạc nhìn hắn trẻ con, cười khì khì véo má hắn, dỗ ngon ngọt

- Thì nếu tôi cảm thấy không đấu được nữa thì sẽ xin thua luôn được chưa. Tôi biết cậu là đẹp trai tốt bụng nhất mà. 

- Nhớ miệng đấy nhé. - Hắn dãn bớt cơ mặt

Đang mải nói chuyện, bỗng có tiếng kêu và những tiếng hét lẫn thở dài chán trường của bên Tân Lập, nó ngược mắt lên, thấy Tấn Mạnh của đội mình đã nằm sấp trên sàn. Nó ngạc nhiên, anh ấy là tay đấm mạnh của đội vậy mà đã bị hạ gục rồi. Trong lòng lại hơi lo một chút.

Trường An tới bên cạnh Gia Lạc, đi sau còn một số người nhóm nhóm đi theo

- Gia Lạc, bây giờ chuyên thắng thua phụ thuộc cả vào em. Chúng ta cần phải thắng để hoàn thành nốt cái huy chướng thứ 100 của truyền thống Boxing trường Tân Lập. 

Nó cảm thấy mình phải gánh thêm một trọng trách rất lớn. Điểu này làm tim nó run lên từng hồi một. Nắm chặt lòng bàn tay lại, Hạo Bối đứng dạy, hôn lên trán nó, miệng nói thầm vào tai

- Cậu làm được, Gia Lạc, cố lên. 

Nó lấy lại khí thế, bước từng bước thận trọng, vén vành bảo vệ bước qua, chân trần chạm xuống nền đấu lạnh ngắt. Gia Lạc đưa tay kiểm tra mũ bảo hộ, găng tay và không quền ngậm bộ bảo vệ hàm. Quay lại nhìn Hạo Bối lần cuối, tay đút gọn trong túi quàn nhìn bằng ánh mắt tin tưởng. Nó biết, mặc dù rất lo và không muốn no thi đấu nhưng chắc chắn hắn còn mong nó chiến thắng hơn rất nhiều lần. 

Nó nhất định không để hắn thất vọng. 

Đối thủ trường bên xuất hiện, mọt gã thanh niên cao lớn, hơn hắn Gia Lạc một cái đầu, cơ thể quặn lên từng khúc thịt, nhìn qua trông không khác con át chủ bài của bên trường An Nam, có lẽ bên đó cũng cần chiếc cup này, họ cũng phải dành bằng được. 

Lạc nhìn đối thủ, bằng con mắt tinh anh của mình, bên trong có cả sự thách thức lẫn khí phách, người bên Tân Lập đòi đổi người, vì như vậy là không cân sức, sao bên An Nam lại có thể để một người thanh niên như con quái vật ấy chiến đấu với cô gái yêu ớt được chứ. Ban tổ chức cũng suy xét lại nhưng Gia Lạc liền đồng ý. 

Thì sao chứ, to cũng được, khỏe cũng được, nhưng quan trọng vẫn là thần thái, khí chất, tốc độ và sức mạnh. Người kia mặc dù như gã khổng lồ nhưng đạt được bao nhiêu cái trong những cái quan trọng kia chứ, dẫu sao cũng vẫn chỉ là học sinh, cùng lắm là sưng mắt sưng mũi chứ chả chết được. 

- Đấu thì đấu, Gia Lạc từ trước đến giờ chỉ sợ những kẻ loắt choắt mà mưu mô, còn những tên to xác chưa bao giờ ái ngại. - Nó nhìn đối thu uy hiếp

Nói rồi, tư thế sẵn sàng cho hiệp cuối. Cả khán đài một lần nữa là những tiếng hét xé toạc không khí. Gió nóng nổi hơi người nồng quyện nhưng mãnh thú lẩn quẩn cả sàn đấu ác liệt.

Có thể... sẽ thua.... nhưng nhất định... không được nhục. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.