Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 2 - Chương 22: Chào từ biệt, lưu luyến không rời




Lần này Nam An vương gia phụng chỉ dẫn đại quân khải hoàn hồi kinh, bởi vì lộ trình quá xa, người trong vương phủ đi theo không tính là nhiều. Mấy vị mưu sĩ đắc lực của Vương Gia, người hầu cận của Vương Gia - Triệu Anh, Triệu Dũng, Triệu Hùng theo đại quân của Vương Gia đi đường bộ; nữ quyến chỉ có Chu Tử -thông phòng của Vương Gia, Hồ ma ma trông nom ngoài thư phòng, cùng với một vị mọi người không quá quen thuộc tới từ Kinh Thành - Trịnh ma ma. Mấy vị nữ quyến không có tiện đi theo lộ trình của đại quân, phủ Nam An vương liền sắp xếp hai chiếc thuyền cho ba người các nàng ngồi.

Sắp xếp này rất nhanh đã không còn là bí mật trong vương phủ.

Ăn cơm trưa xong, Chu Tử tỉ mỉ kiểm tra lại một lần hành lý đã thu dọn, đặc biệt là hành lý của Vương gia, nhất định không thể có chút sai sót nào.

Nàng cầm danh sách so sánh từng chút từng chút, mới vừa so sánh xong, Lục Hà tới thăm nàng.

Chu Tử thấy Lục Hà có vẻ mang tâm sự nặng nề, biết nàng có lời muốn nói. Chu Tử không dám mang người vào trong nội viện, bên ngoài viện lại cảm thấy không tiện, trước tiên để Lục Hà chờ ở phòng trị sự ngoài viện, nàng chạy trở về, từ trong phòng cầm một cái hộp nhỏ đã sớm chuẩn bị bỏ vào túi trong tay áo, sau đó dắt tay Lục Hà ra bên ngoài viện.

Hai người bọn họ đi một đoạn đường thật dài dọc theo bên hồ, leo lên đài Bích Sam, đến lan can gần mặt hồ ngồi xuống.

Vì đài Bích Sam xây ở trên mặt nước bên hồ, một bên là hồ mênh mông bát ngát trong vương phủ, một bên là rừng cây sam không lớn không nhỏ, cho nên được mệnh danh là đài Bích Sam, luôn ít có người tới, là nơi tĩnh mịch nhất, thích hợp để nói những chuyện không muốn người khác nghe.

Lục Hà biết tính tình của Chu Tử, nghĩ rằng thay vì quanh co lòng vòng không bằng đi thẳng vào vấn đề, nàng trực tiếp nói với Chu Tử: "Chu Tử, ta muốn hồi kinh cùng ngươi!"

Chu Tử suy nghĩ một chút, mới hỏi: "Ngươi trở về Kim kinh làm gì?"

Ánh mắt xinh đẹp của Lục Hà mang theo kiên trì: "Rời Kim kinh hai năm rồi, ta nhớ Kim kinh, muốn trở về xem một chút!"

Chu Tử biết nàng nói xạo, liền cười nhìn nàng, đợi nàng nói thật.

Lúc họ ở Kim kinh, vẫn bị giam trong tiểu viện ở phủ Cao Thượng thư, không khác gì ngồi tù, Lục Hà sẽ có cái tình cảm quỷ gì với Kim kinh chứ!

Lục Hà thật sự bị nàng nhìn rõ ý đồ của mình, lúc này mới nói: "Nghe nói lần này Vương gia hồi kinh muốn nán lại Kim kinh một thời gian, không biết lúc nào sẽ trở về, ta không muốn ở lại vương phủ giống như nhà giam này lãng phí sinh mạng vô ích, trở về Kim kinh không chừng sẽ có cảnh ngộ khác!"

Nàng đã nói thẳng ra rồi, nghĩ rằng Chu Tử sẽ giúp một tay.

Chu Tử nhìn Lục Hà, nàng nhớ lại giao tình của hai người từ khi mười hai tuổi đến bây giờ, cũng hơi xúc động.

Bằng hữu dùng để làm gì? Bằng hữu là khi đối phương cần mình trợ giúp liền dùng hết sức mình! Đổi lại là nàng, nàng biết Lục Hà cũng sẽ trợ giúp mình, mặc dù Lục Hà ích kỷ hơn mình.

Chu Tử nghiêm túc nói: "Ngươi cũng biết vương gia tự có chủ kiến, ai cũng không thay đổi được. Bất quá, ta có thể thử một lần, nếu buổi chiều có thể gặp vương gia, ta hỏi giúp ngươi một câu! Sáng mai, trước khi xuất phát nhất định sẽ báo tin cho ngươi!"

Lục Hà thấy được một tia hi vọng, gửi tất cả hy vọng về phía Chu Tử, nắm tay Chu Tử, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: "Chu Tử, cám ơn ngươi!"

Chu Tử vốn có chút ngượng ngùng, vội nói: "Mình là tỷ muội, nói cám ơn gì chứ! Hơn nữa, không nhất định ta có thể giúp được ngươi!"

Nhưng kế tiếp Lục Hà lại nói: "Chu Tử, ngươi yên tâm, ta sẽ không quyến rũ Vương gia!"

Vừa nghe lời nói sau cùng của nàng, Chu Tử vừa bực mình vừa buồn cười: "Câu sau ngươi để lại mà nói với Vương phi tương lai đi, đừng nói lời này với một thông phòng nhỏ nhoi như ta!"

Lục Hà cười nhìn nàng, chỉ không nói lời nào.

Chu Tử cũng không cười nữa, nàng đẩy Lục Hà một cái, thật sự có chút ngượng ngùng.

Điều kiện của Lục Hà rất tốt, bộ dạng xinh đẹp, là người khôn khéo có năng lực, lòng cầu tiến mạnh, quan trọng hơn là, nàng có tầm nhìn, chí hướng lại cao, một thời gian nữa, sẽ không còn là người tầm thường.

Trong lòng Chu Tử chỉ hận lời của mình không có trọng lượng, không thể giúp Lục Hà được nhiều hơn. Nếu như lời nàng nói có sức ảnh hưởng với vương gia, cầu xin vương gia cho Lục Hà kết duyên làm vợ một vị Tướng quân thích hợp, đó là một chuyện tốt đẹp đến dường nào! Đáng tiếc, nàng cũng chỉ là nha đầu thông phòng của vương gia.

Lúc này một trận gió thu thổi qua, mây trắng chậm rãi di động trên bầu trời xanh, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, cỏ lau dưới đài Bích Sam đong đưa theo gió, đúng là một cảnh thu đẹp không sao tả xiết. Nhưng Chu Tử và Lục Hà có tâm sự riêng, cũng không có ý định thưởng thức.

Lúc này, Chu Tử nhớ tới trong tay áo mình ước chừng có vật gì đó, vội lấy ra.

Lục Hà thấy nàng móc ra một cái hộp dài nho nhỏ, liền tò mò nhìn nàng mở ra.

Chu Tử mở hộp ra, lấy ra một cây trâm hoa lê bạch ngọc tinh xảo khác thường đưa cho Lục Hà, lúc này mới giải thích: "Ta không cẩn thận làm rớt bể cây trâm bạch ngọc hình Phượng của ngươi, liền muốn đền lại cho ngươi cây trâm hoa lê bạch ngọc này."

Lục Hà vốn yêu thích cây trâm hoa lê bạch ngọc này lâu rồi, vừa nghe, liền cười nói: "Cây trâm kia của ta chẳng đáng mấy đồng, sao có thể quý bằng trâm vàng của ngươi? Cây trâm này của ngươi, chỉ nhìn chất ngọc cũng biết rất đáng tiền, ta không thể nhận!"

Chu Tử vội nói: "Làm vỡ trâm là lỗi của ta, nếu ngươi tha thứ cho ta thì phải nhận lấy!"

Hai người nhường qua nhường lại một hồi.

Lục Hà thấy Chu Tử thật sự tận sức mà nhường, cho thấy nàng thành tâm thành ý đền cho mình, nàng biết Chu Tử là một người hào phóng, mình cũng thật thích cây trâm hoa lê bạch ngọc này, mặc dù biết rằng mình chiếm được lợi, cuối cùng vẫn phải nhận.

Thấy nàng ta đồng ý nhận lấy, lúc này Chu Tử mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi nàng có được những thứ đồ trang sức kia, có chút cảm giác người nghèo chợt giàu lên, ngược lại có lòng đưa cho Lục Hà vài món đồ trang sức khảm đá quý, nhưng hiện nay tuy đồ trang sức của nàng nhiều, nhưng đều do Vương gia thưởng cho nàng, nàng không dám tùy tiện đưa cho người, chỉ có cái này là đã báo trước cho Vương Gia, cũng không phải sợ.

Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Triệu Trinh cầm quyển sách tựa lên trên giường mà đọc. Chu Tử biết lúc hắn tựa lên trên giường đọc sách, là lúc thả lỏng nhất, vội thừa cơ nói Lục Hà nhớ nhung Kinh Thành, muốn cùng trở về thăm một chút.

Triệu Trinh chăm chú đọc sách, hình như không nghe thấy nàng nói chuyện.

Việc nhỏ như vậy, sao hắn phải tự mình trông nom, đều giao cho gã sai vặt hữu dụng bên cạnh phụ trách. Mấy gã sai vặt bên cạnh hắn kia, Triệu Anh Triệu Dũng vẫn luôn đi theo hắn, Triệu Hùng Triệu Tráng là ám vệ, Triệu Phúc phụ trách chuyện vặt trong phủ, Triệu Quý phụ trách thư phòng, đều là mỗi người một trách nhiệm.

Giống như sắp xếp cho nữ quyến theo hồi kinh lần này, vì liên lụy một chút tới chuyện riêng tư trong phủ, cho nên đều luôn do Triệu Hùng phụ trách.

Những chuyện này Chu Tử cũng biết, thật ra thì có thể trực tiếp đi tìm Triệu Hùng.

Chu Tử thấy hắn không để ý đến mình, cũng không nổi giận.

Dù sao phần lớn thời gian Vương gia đều đối với mình như vậy, đả kích, đả kích thành thói quen luôn rồi.

Nàng cũng không dám dây dưa với Vương gia, liền đứng dậy đến chánh đường tìm đồ.

Mặc dù chỉ lúc lên giường Triệu Trinh mới nhiệt tình một chút, bình thường thì phần lớn thời gian đều là mặt không chút thay đổi như có điều suy nghĩ, thế nhưng lại không ngăn được Chu Tử tự động mơ mộng.

Hai ngày nay nàng nghĩ tới phải tách khỏi Vương gia một tháng, trong lòng rất không muốn, liền nhu tình mật ý với Triệu Trinh, cứ muốn đối xử tốt với Triệu Trinh hơn chút nữa. Sau khi giúp Triệu Trinh lau khô tóc dài đã gội xong, Chu Tử lại giúp Triệu Trinh cắt sửa móng tay và móng chân. Sau khi làm xong hết những việc này, nàng liền định thừa dịp còn chưa tách khỏi Triệu Trinh, vẽ khuôn bàn chân để làm giày cho Triệu Trinh, lên thuyền, đúng dịp không phải làm gì liền làm vài đôi giày ở nhà cho Vương gia.

Triệu Trinh đọc sách một lát, có chút buồn ngủ.

Hắn đợi một lát, Chu Tử vẫn chưa quay lại, nghĩ nghĩ, đoán là có phải vừa rồi không để ý đến Chu Tử, Chu Tử liền giận dỗi hay không. Nghĩ tới đây, Triệu Trinh nghĩ thầm: lá gan của nha đầu Chu Tử này lớn rồi, lại dám giận dỗi với ta!

Triệu Trinh xuống giường, trong chính đường tìm được Chu Tử đang bới cái khay đựng đồ may vá: "Làm cái gì đấy?"

Không cho giải thích ôm Chu Tử trở lại, đặt ở giữa giường, mình cũng thong thong thả thả nằm xuống bên người nàng, lúc này mới mở miệng tôn quý hỏi: "Nói một chút về chuyện cái Hà gì gì đó đi!"

Chu Tử vừa nghe có hy vọng, trở mình bò dậy, nằm úp sấp trên người Triệu Trinh: "Lục Hà và nô tỳ là đồng hương, nàng vừa đến vương phủ liền bị điều đến chánh viện. Người như tên, chính là nữ hài tử thích mặc quần áo xanh lá, mắt hạnh miệng nhỏ nhắn rất đẹp. Chúng nô tỳ vốn cùng bị bán vào phủ Cao ông trong huyện, lại cùng nhau bị đưa đến phủ Cao Thượng thư, cuối cùng cùng nhau đến vương phủ. . . . . ."

Chu Tử nói miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng hỏi Triệu Trinh: "Vương gia, rốt cuộc có được hay không vậy?"

Triệu Trinh nhắm mắt lại, đáp một tiếng "Được".

Chu Tử lấy được câu trả lời khẳng định, vô cùng vui vẻ, tiến tới cực nhanh hôn một cái lên mặt Triệu Trinh, sau đó lập tức trở mình lăn đi, nhảy khỏi giường, chạy ra ngoài.

Triệu Trinh nằm ở trên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ say.

Rất nhanh Chu Tử cầm một cây kéo đi tới, lại cầm lấy giấy trên bàn đọc sách, rồi đến trước gương lấy bút chì kẻ mi, cười hì hì đi tới bên chân Triệu Trinh, cầm giấy đính vào lòng bàn chân Triệu Trinh, cầm bút chì vẽ theo.

Chân của Triệu Trinh bị nàng làm cho hơi ngứa, muốn rút về lại bị móng vuốt nhỏ của Chu Tử vững vàng bắt được.

Chu Tử liếc hắn, cúi người khẽ hôn một cái lên ngón chân hắn, sau đó nói: "Ngoan, đừng động đậy!"

Triệu Trinh bị nàng hôn, hình như có một dòng điện từ ngón chân xoẹt một cái truyền đến xương sống, lông tơ cả người đều bị dựng lên.

Loại cảm giác này quá kỳ quái, hắn không dám lộn xộn, cau mày nhìn động tác của Chu Tử.

Chu Tử không thấy hắn cau mày, chỉ thấy dưới ánh nến mắt phượng của Triệu Trinh dồn dập như có điều suy nghĩ, cảm giác thật rất đẹp.

Tâm tình vui vẻ, rất nhanh nàng liền vẽ xong khuôn giày, lại bắt lấy chân của Triệu Trinh lật qua lật lại nhìn, còn dùng một cây thước nhỏ đo chiều dài, đo xong liền ghi lên khuôn giày.

Triệu Trinh biết Chu Tử muốn làm giày cho mình, có chút mong đợi, nhưng cũng không nói ra.

Hắn không đáp lại cũng không sao, hắn chỉ muốn nằm ở đó tùy tiện Chu Tử thưởng thức mỹ nam đùa nghịch mỹ nam là được. Chu Tử lại cười nói: "Chỉ muốn nô tỳ làm giày thôi sao? Không muốn để nô tỳ làm cho người mấy bộ y phục sao?"

Triệu Trinh: ". . . . . ." Định nhắm hai mắt lại.

Chu Tử cười ha ha tiến lên kéo hắn: "Người đứng lên cho nô tỳ đo chút đi!"

Triệu Trinh tâm không cam lòng không nguyện bị Chu Tử từ trên giường kéo xuống, chỉ mặc trung y màu trắng đứng đó.

Hắn vốn muốn nói mình mặc quần áo do phòng may vá trong vương phủ may là được rồi, nhưng nghĩ lại, cảm thấy nói đầu đuôi mọi việc rất phiền toái, cũng không nhẫn tâm hủy đi hăng hái của Chu Tử, vì vậy liền im lặng không lên tiếng đàng hoàng đứng ở đó mặc cho Chu Tử đùa nghịch.

Thật vất vả mới đợi được Chu Tử đo xong, tính nhẫn nại của Triệu Trinh cũng sắp sử dụng hết, ôm ngang lấy Chu Tử đi đến bên giường: "Ngủ!"

Đến khi xong chuyện, Triệu Trinh nghiêng người ôm Chu Tử, tay vẫn còn vuốt ve trước ngực Chu Tử.

Chu Tử nói: "Vương gia, hai ta thật đều thuận theo nhu cầu!"

Triệu Trinh: ". . . . . ."

Chu Tử: "Nô tỳ yêu chàng xinh đẹp, chàng yêu thân thể nô tỳ —— chàng yêu nô tỳ rồi nô tỳ yêu chàng!"

Triệu Trinh: ". . . . . ."

Lúc rạng sáng, Triệu Trinh và Chu Tử đều đã thức dậy.

Theo hành trình, Chu Tử ngồi xe lên thuyền lên đường trước, Triệu Trinh trực tiếp cưỡi ngựa đến trại lính để buổi trưa xuất phát.

Hai người đều dọn dẹp xong xuôi, Triệu Trinh nhấc chân vừa muốn ra ngoài, đuôi mắt đảo qua, thấy được đôi mắt trông mong đang nhìn mình, trong mắt Chu Tử tràn đầy cảm xúc biệt ly, bước chân ngập ngừng.

Hắn cảm thấy thời gian rất gấp, phải lập tức rời đi, nhưng hai chân giống như độc lập gây rối, nhất định không chịu cất bước.

Triệu Trinh thở dài trong lòng, xoay người lại, kéo Chu Tử đang hai mắt đẫm lệ lặng lẽ không nói vào trong ngực. Sau khi ôm một lát, hắn cũng không biết nói gì cho phải. Hồi lâu, mới nói: "Nàng phải ngoan, phải nghe lời, lớn hơn chút nữa ta sẽ tổ chức lễ chải tóc cho nàng!"

Cõi lòng Chu Tử vốn đang đầy thương cảm lúc biệt ly, nghe thấy lời Triệu Trinh nói, cõi lòng sáng rỡ, ưu thương biến thành từng vạch đen trên trán, đẩy Triệu Trinh ra: "Vương gia, chàng bao nhiêu tuổi? Tròn mười tám chứ gì? Sao có thể như ông cụ non thế!"

Nói xong, nàng lại nhào vào trong ngực Triệu Trinh, ôm chặt lấy Triệu Trinh.

Nàng biết, đối với mình mà nói, có thể không quan tâm đến tục chải tóc làm di nương gì đó...; nhưng đối với Triệu Trinh nhi nói, đây không phải là hứa hẹn tùy tiện mà Triệu Trinh cam kết với nàng, đây là việc hắn có thể sắp xếp ổn thỏa.

Hắn đối với nàng thật tốt.

Triệu Trinh nhìn Chu Tử, muốn nhìn lâu một chút.

Hắn luôn cảm thấy Chu Tử ngây thơ, Chu Tử mềm mại, Chu Tử ngơ ngốc, không tự chủ được mà xem Chu Tử như đứa bé, thật ra thì hắn cũng chỉ lớn hơn Chu Tử hai tuổi mà thôi.

Triệu Trinh lấy một túi gấm ra đưa cho Chu Tử: "Bên trong có chút bạc vụn, để nàng thưởng cho người!"

Hắn chưa bao giờ cần tự mình trả tiền, cho nên trên người chưa từng mang theo bạc, đây là Triệu Dũng và Triệu Anh đang nói chuyện phiếm bị hắn nghe được, thế mới biết bình thường nữ nhân đều cần bạc để tiêu pha, cho nên đặc biệt dặn dò Triệu Dũng chuẩn bị chút bạc.

Chu Tử nhận lấy túi gấm, mở ra ngay trước mặt Triệu Trinh, phát hiện bên trong có không ít bạc vụn, còn có một xấp giấy, giống như ngân phiếu.

Nàng giữ lấy gấm túi, cảm thấy lỗ mũi có chút cay cay, giọng nói giống như bị ngăn lại, không nói lời nào.

Triệu Trinh cúi đầu nhìn Chu Tử.

Hắn đột nhiên cảm thấy không bỏ nàng được, rất muốn nàng luôn luôn ở bên cạnh mình.

Sau khi thở dài một hơi, hắn nhỏ giọng nói: "Ở trên thuyền không cần tiếp xúc nhiều với Trịnh ma ma, nên thường xuyên ở cùng nha đầu tên gọi Ngân Linh!"

Chu Tử không rõ chân tướng, chỉ vẫn dùng sức gật đầu một cái như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.