Trãi qua một đêm đầy cuồng nhiệt và sự sung sướng trong cơn hoan ái của dục vọng thì bây giờ đây Lý Dực đã không còn đủ sức để tỉnh dậy...
Chỉ còn cách là thiếp đi bên cạnh Lôi Chấn Tử mà thôi
Những tinh hoa đêm qua của hắn mang đến khiến Lý Dực không thể phân biệt được đâu là sung sướng và đâu là đau đớn...
Chỉ đến khi cái đại bổng của Lôi Chấn Tử hoàn toàn về lại hình dáng ban đầu thì Lý Dực mới có chút cảm giác ê ẩm...
Hình ảnh hai nam nhân trần trụi, ôm nhau chìm vào giấc mộng mà khiến khung cảnh trở nên hữu tình hơn bao giờ hết...
Nhất là khi Lôi Chấn Tử dùng thân hình vạm vỡ đầy mạnh mẽ của mình ôm trọn lấy một thiếu niên bé nhỏ vào lòng mình thì chẳng khác một bức tranh trành đầy tình ý...
Mặt trời đã nhô lên cao đến tận đỉnh đầu mà cả hai có vẻ như vẫn chưa chịu tách nhau ra để đón ánh nắng ban trưa...
Lý Dực theo thói quen bao ngày là dụi đầu vào lồng ngực của Thạch Cơ như một chú mèo con đang làm nũng... thế nên hiện tại thì Lôi Chấn Tử cũng vô tình bị đánh thức bởi hành động đáng yêu đó.
Hắn chẳng quá bất ngờ vì điều này hắn đã biết từ ngày đầu tiên ngủ cùng rồi...
Đôi mi khẽ lay, Lôi Chấn Tử dịu dàng nhìn Lý Dực mà trong lòng trở nên sung sướng rất lạ kì...
Hắn nhẹ đưa bàn tay vuốt ve mái tóc mềm của Lý Dực...
Hồi ức lại những chuyện tối qua, bản thân hắn thật sự không ngờ rằng Lý Dực vốn dĩ là một kẻ xa lạ mà dám xả thân dùng trinh tiết mà cứu lấy hắn.
Bằng chứng là phía dưới gốc của đại bổng còn có thể thấy được một ít máu khô vương trên đó...
Sự hi sinh này đối với hắn là quá lớn, điều này càng lúc càng khiến Lôi Chấn Tử đặt Lý Dực sâu tân trọng tim...
-"Tiểu Dực, ta có lẽ đã yêu đệ mất rồi..."
Lôi Chấn Tử thì thào khe khẽ chỉ vừa đủ bản thân mình nghe nhưng hắn nào đâu hay biết ngay vào lúc bàn tay hắn xoa đầu Lý Dực thì y cũng đã dần hồi tỉnh.
Câu nói ban nãy cũng đã vô tình để Lý Dực nghe được...
Nhưng y còn biết làm gì ngoài ngượng ngùng đến nói không nên lời cơ chứ... chỉ còn cách im lặng, âm thầm giả vờ còn đang ngủ say mà thôi...
Lôi Chấn Tử chưa bao giờ có cảm giác bản thân mình lười như thế này...
Hắn bỗng dưng chỉ muốn cứ giữ nguyên tư thế này mãi mãi... chỉ để được cùng Lý Dực an an ổn ổn bên nhau mà thôi...
Nghĩ đến đây bỗng dưng hắn lại thở dài...
Lý Dực sau một lúc im lặng thì cũng đã chịu thức dậy vì bao tử sôi lên réo rắc không ngừng...
-"Đệ tỉnh rồi..."
Giọng nói ấm áp vang lên vừa rồi chính là của Lôi Chấn Tử dành cho y...
Lý Dực còn ngượng ngùng vì sự việc kia mà chỉ biết gật gật nhẹ đầu cười gượng... không dám đối mặt với Lôi Chấn Tử
Nhưng hiện tại thật sự thì Lý Dực cũng còn đang suy nghĩ rằng có nên giữ mối quan hệ với Lôi Chấn Tử nữa hay không?
Bởi vì mục đích lần này quay lại là muốn trả thù cho cái chết của Thạch Cơ chứ chẳng phải là nạp thêm "quân số"
Có điều nếu mở lời quá thẳng thừng thì có phải sẽ tàn nhẫn lắm không? Nếu vậy thì liệu mai về sau có còn nhìn mặt nhau được nữa hay không?
-"Chuyện đêm qua..."- Lý Dực ấp úng không tài nào nói trọn vẹn câu
Khẽ ngước mắt lên nhìn Lôi Chấn Tử thì bỗng dưng như bị xoáy vào một trận mê hồn khi mà đôi mắt của hắn quá đỗi nhu tình đi.
Điều đó khiến Lý Dực tạm thời mất đi ý thức mà ngẩn ngơ nhìn..
-"Chuyện đêm qua thế nào?"
Lôi Chấn Tử mĩm cười dịu dàng nhìn Lý Dực mà cố hỏi trêu...
Hắn cho rằng Lý Dực vì ngượng ngùng nên mới nương theo câu nói mà trêu đùa với y một tí...
Lý Dực sau khi nhận được câu hỏi thì mới bắt đầu hồi lại lý trí của mình, cả gương mặt ửng đỏ một tầng mây...
Hàng mi dài hờ hững buông rũ trông rất mỹ miều diễm lệ..
-"Ta... ta..."
Lôi Chấn Tử dùng một ngón tay nâng lấy chiếc cằm bé nhỏ xinh xắn của Lý Dực lên, điều chỉnh cho mắt đối mắt trực diện mà ôn nhu
-"Đệ đừng lo nghĩ quá nhiều, ta sẽ chịu trách nhiệm với những gì ta đã gây ra..."
Nghe có vẻ như hơi quen thuộc nhỉ...
Nhưng Lý Dực nào đâu cần thiết, y chỉ muốn bình bình yên yên được cùng Khương Tử Nha báo thù cho Thạch Cơ mà thôi.
Chuyện tối qua thật sự là ngoài ý muốn, Lý Dực căn bản là không hề nghĩ rằng bản thân mình cũng được hưởng "đặc ân bàn tay vàng" như thế.
Lý Dực liền đó xua tay...
-"Đệ không có ý đó... huynh không cần cảm thấy áy náy đâu..."
-"Vậy ý đệ là sao?"
Sao mà khó mở lời thế không biết? Lý Dực cố hít một hơi thật sâu... cố gắng lấy bình tĩnh nói ra ý nguyện của mình...
-"Đệ chẳng phải nữ nhân nên Lôi ca không cần phải chịu trách nhiệm! Chuyện đêm qua... huynh cứ xem như một giấc mộng!"
Lôi Chấn Tử vừa nghe đến đó thì liền có phản ứng rất khẩn trương, hắn nắm chặt vai của Lý Dực mà lay mạnh, hàng mi tâm cũng vì thế mà nhíu chặt lại.
-"Đệ đang nói gì vậy? Xem như một giấc mộng sao?"
Lý Dực thấy tình thế khá nguy hiểm nên liền đó cố gắng giữ bình tĩnh mà trấn an Lôi Chấn Tử
-"Lôi ca, huynh đừng nên kích động... ta thật ra... thật ra..."
-"Đệ không cần phải nói nữa, ta đã quyết định rồi, đời này kiếp này sẽ chỉ có mỗi mình Lý Dực đệ. Đệ muốn đi đâu ta sẽ đi cùng..."
Lý Dực nhìn trân trân Lôi Chấn Tử mà không tin được những gì mình vừa nghe... hắn có phải là quá khích rồi không? Sao lời nói có vẻ như hơi bị nghiêm trọng.
Nhưng nếu nói vậy thì xem ra Lôi Chấn Tử cũng là một kẻ chân tình...
Huống hồ hắn cũng phụng mệnh Thái Ất chân nhân theo phò trợ Khương Tử Nha rồi còn gì...
Dẫu sao thì cả hai xem như cũng đã có chung một chí hướng, nếu đã chấp nhận được Kim Tra, Mộc Tra, Dương Tiễn thì thêm một Lôi Chấn Tử chắc cũng chẳng nhiều
Lôi Chấn Tử kéo mạnh Lý Dực vào lòng mình mà ôm chặt...
-"Ta có thể không đi theo Khương Tử Nha gì gì đó, chỉ cần có đệ bên cạnh mà thôi..."
Thật sự thì lời nói tầm thường ấy lại chính là thứ khiến Lý Dực thật sự tin tưởng Lôi Chấn Tử.
Dẫu sao thì Kim Tra, Mộc Tra, Dương Tiễn cũng không còn thuộc quyền sỡ hữu của y nữa... nếu vậy thì cứ tạm thời chấp nhận tình cảm của Lôi Chấn Tử... biết đâu mai này sẽ giúp ích được rất nhiều...
Lý Dực khẽ vòng tay ôm đáp trả Lôi Chấn Tử cùng một câu nói khá là tình tứ...
-"Thôi được rồi... ta hy vọng rằng huynh sẽ giữ đúng lời hứa của mình..."
*****
Bây giờ chúng ta quay trở lại với các nhân vật kia nhé...
Khương Tử Nha sau khi được đích thân Tây Bá hầu Cơ Xương đến tận bờ sông Vị Thuỷ đón về thì đã phong cho y chức Thừa Tướng.
Câu chuyện Chu Văn Vương kéo xe ngựa có Khương Tử Nha ngồi trên đã lan truyền khắp cả đất nước Tây Kỳ...
Khi ấy mặc dù tuổi đã cao nhưng Tây Bá Hầu Cơ Xương cũng đã dùng sức lực già yếu của mình mà cố gắng kéo chiếc xe đó một đoạn đường...
Đến khi đã thật sự đuối sức thì mới quỳ xuống tạ lỗi với Khương Tử Nha...
Tuy nhiên thì Khương Tử Nha trong hình dáng ông lão râu tóc bạc trắng với bộ bạch y thanh trong như ngọc chỉ dịu dàng mĩm cười, nâng Tây Bá Hầu đứng lên rồi chậm rãi...
-"Văn Vương kéo xe tám trăm bước, nhà Chu kéo dài tám trăm năm!"
Đó cũng chính là lời khẳng định sự nghiệp nhà Chu sẽ kéo dài được đến tận tám trăm năm và mãi về sau thì nó chính là triều đại kéo dài nhất trong lịch sử...
Ngoài ra Khương Thượng giúp Cơ Xương chấn chỉnh nội trị và xây dựng lực lượng nước Chu để mưu đánh đổ nhà Thương tàn bạo mất lòng dân. Ông giúp Tây Bá đánh các đất Sùng, Bí Tu, Khuyển, Di, mở rộng lãnh thổ nước Chu. Bờ cõi nước Chu rộng lớn, chiếm hai phần ba thiên hạ khi ấy
Nhưng cũng kể từ ngày hôm đó thì Cơ Phát và Khương Tử Nha lại có rất ít thời gian được ân ái quấn quít bên nhau như trước...
Tuy nhiên thì mọi việc luôn có cách giải quyết ổn thoã cả...
Cơ Phát tuy ngoài mặt là cùng bàn chính sự nhưng hầu như những lúc không người thì hắn và Khương Tử Nha lại dành cho nhau những cử chỉ vô cùng thân mật...
Chẳng hạn như tối đêm nay...
Khương Tử Nha ngồi trong thư phòng đọc sách thì Cơ Phát lấy lý do vào cùng thừa tướng trao đổi sách lược chiến sự nên đã cấm không cho ai vào trong...
Tay bưng mâm có đựng trà nóng và một dĩa bánh quế hoa mà Khương Tử Nha thích ăn, Cơ Phát thích thú đóng chặt cửa lại rồi hí hửng bước đến...
Chẳng đợi Khương Tử Nha phát giác thì hắn đã nhanh chong lao đến ôm lấy y từ đằng sau...
-"Nha Nha của ta... vẫn còn đọc sách sao?"
Khương Tử Nha ban đầu cũng có hơi giật mình nhưng sau khi nhận thức được là kẻ nào thì cũng dịu dàng mà cười tươi...
-"Phát nhi... "
Cơ Phát quả thật ban đầu cũng chẳng quen với cách gọi này của Khương Tử Nha nhưng sau một thời gian bất đắc dĩ thì cũng đã dần đà thích ứng.
Hắn dụi đầu vào vai Khương Tử Nha mà hít sâu...
-"Nha Nha... đêm đã khuya sao còn chưa chịu nghỉ? Ta biết ngươi rất lo cho cuộc thảo phạt lần này nhưng cũng nên chú trọng sức khoẻ... "
Khương Tử Nha nắm lấy đôi bàn tay ôm dưới eo mình mà niết nhẹ...
-"Ân... ta đã biết rồi... nhưng do đêm nay chẳng hiểu vì sao ta cứ trằn trọc mãi không thể ngủ được nên muốn đọc sách thêm một lát ấy mà..."
Cơ Phát thở dài một hơi rồi ôm chặt lấy Khương Tử Nha thêm một chút nữa, hắn như một đứa trẻ đang cố nũng nịu
-"Mấy ngày qua nhìn ngươi lao tâm lao lực mà ta đây chẳng thể giúp đỡ được gì... ta thật vô dụng..."
Khương Tử Nha biết rõ tên tiểu tử này một lòng là lo lắng cho hắn, nhưng việc giúp đỡ Tây Bá Hầu đã là bổn phận của y rồi, không thể cho là cực khổ được...
Mặc dù vậy nhưng Khương Tử Nha vẫn giữ một phong thái dịu dàng mà an ủi...
-"Nếu vậy thì hãy giúp ta xoa bóp đi, có vậy thì Phát nhi sẽ không là kẻ vô dụng nữa..."
Cơ Phát nghe vậy liền rất hứng khởi mà làm theo lời của Khương Tử Nha nói...
Hắn nhẹ nhàng xoa nắn hai bên bả vai cho y một cách thật thuần thục rồi sau đó là di chuyển dần đến giữa sống lưng...
Được một lúc sau thì hắn mới tò mò hỏi
-"À phải rồi Nha Nha, còn chuyện mà Đại Thần nói thì sao? Ngươi thật sự muốn đi đến biên giới Tây Kỳ thật sao?"
Chuyện là mấy hôm trước Khương Tử Nha mới hay được tin rằng lão Thái Ất đã phạm phải thiên quy nhưng cũng nay chưa đến tay Ngọc Đế nên tạm thời bị Đại Thần nhốt lại.
Đại Thần cũng không quên báo cho Khương Tử Nha biết được tình hình hiện tại của Lý Dực cũng như chuyện thân xác của Na Tra để nhờ vào sự thông minh của y mau chóng đẩy nhanh tiến độ câu chuyện đến hồi kết.
Biết được nơi Lý Dực ở, Khương Tử Nha phải đích thân đến đó một chuyến xem xét tình hình rồi mới định đoạt được có nên để Lý Dực đi cùng hay sẽ để y ở một nơi khác...
Khương Tử Nha khẽ gật đầu...
-"Dẫu sao thì nó cũng đã từng gọi ta là sư thúc, lần quay trở lại cũng chính là vì một chữ tình... nếu ta không giúp thì làm sao có thể ăn nói với Thái Ất chân nhân và vong linh của Thạch Cơ đây?"
Sự áy náy trong lòng Khương Tử Nha vẫn vẹn nguyên như ngày đầu, tuy mỗi lần đều được Cơ Phát hết lòng xoa dịu nhưng xem ra cũng chảng được bao nhiêu...
Bây giờ đây bàn tay Cơ Phát đã lần mò ra đến phần hạ bộ phía trước của Khương Tử Nha mà vuốt ve...
-"Thật sự thì ta cũng rất ngưỡng mộ tình cảm chân thành của Lý Dực dành cho Thạch Cơ, vì một chứ tình mà bất chấp luân lý, vì một chữ hận mà vượt ngàn dặm gian nguy mà trở lại đây báo thù..."
-"Đúng vậy, ngay cả bản thân ta cũng vô cùng thán phục sự mãnh liệt trong tình yêu của họ, ta hi vọng Đại Thần sẽ suy xét và cho Thạch Cơ một cuộc sống viễn mãn và hạnh phúc hơn ở kiếp lai sinh.."
Khương Tử Nha âm thần thở dài...
Nhưng ngay khi tâm trạng chưa kịp chìm sâu thì y đã phát giác được bàn tay hư hỏng của Cơ Phát đang tung hoành ngang dọc bên trong quần của mình...
-"Này... ngươi thật cơ hội..."- Khương Tử Nha mắng yêu
Cơ Phát gãi gãi đầu cười xoà...
-"Ta chỉ muốn giúp ngươi giải toả căng thẳng thôi Nha Nha à... "
-"Giúp ta? Hay là giúp cái của nợ này đây?"
Khương Tử Nha tinh nghịch vòng tay ra phí sau bóp chặt đũng quần của Cơ Phát mà hỏi gằn
Cơ Phát vừa được chạm đến là sung sướng đến tê tái...
-"Hề hề... giúp ai cũng được mà... ai bảo Nha Nha của ta quá sức mê hoặc đến thế chứ?
Khương Tử Nha nghe những lời nịnh nọt đó mỗi ngày đi nhưng bất quá lần nào cũng say mê hết cả...
Có vẻ như càng lúc... tình cảm Khương Tử Nha dành cho Cơ Phát mỗi ngày một lớn..
-"Khoan đã... đây là thư phòng... Phát nhi đừng nên làm bậy..."
Khương Tử Nha cũng lo sợ vạn nhất ai đó bất chợt vào trong và nhìn thấy cảnh tượng này thì thật sữ chẳng biết nên giải thích như thế nào...
Nhưng Cơ Phát trông có vẻ khá điềm tĩnh mà nhìn Khương Tử Nha ám muội
-"Ta đã cấm tất cả mọi người không được vào đây quấy rày ta cùng Khương thừa tướng "bàn chính sự"...."
-"Cái gì là chính sự chứ?"- Khương Tử Nha ngượng ngùng
Cơ Phát sau bao năm chung sống ấy vậy mà vẫn không thể cưỡng lại được cái điệu bộ e ngại của Khương Tử Nha...
Nó cứ như ma lực khiến hắn càng lún càng sâu và không còn đường nào thoát khỏi...
-"Là thế này..."
Nói rồi Cơ Phát gạt hết những thứ trên bàn bao gồm cả cuốn binh thư Khương Tử Nha vừa đọc cũng mạnh mẽ rơi xuống nền đất...
Hắn đặt cả thân người của Khương Tử Nha lên đó rồi mãnh liệt trao tặng cho y một nụ hôn nồng thắm hơn bao giờ hết...
Và thế là cả đêm hôm đó cả hai quấn lấy nhau cuồng nhiệt vô cùng...
Đối với Cơ Phát là tình yêu nồng nàn cùng sự hưng phấn khó tả...
Còn về phần Khương Tử Nha thì không gì ngoài cảm giác vừa thấp thỏm lo sợ những cũng không kém phần sung sướng...
Đêm nay trăng không hề tròn, sao cũng chẳng buồn soi sáng nhưng cảnh tình bên trong thư phòng phủ Tây Bá Hầu thì lại vô cùng hoàn mỹ...
Tuy nhiên thì bên ngoài hậu viên của phủ lại có một tiểu tử yếm đỏ ngồi một mình lặng lẽ suy nghĩ vẩn vơ...
Vũ khí trên người hiện tại đang nằm trơ trọi trên mặt bàn gỗ lạnh lẽo đến rợn người...
Hai búi tóc trên đầu vẫn còn rất gọn gàng và cái điểm chu sa nằm giữa mi tâm càng làm nổi bật hơn gương mặt xinh đẹp đầy yêu mị này...
Từ ngày người đó tỉnh dậy cho đến hôm nay thì mọi chuyện bắt đầu trở nên kì lạ...
Na Tra bỗng dưng không còn dáng vẻ đáng yêu, hiếu động như trước nữa mà thay vào đó là sự trầm lặng đến đáng sợ...
Kim Tra Mộc Tra tuy nói là vâng mệnh Khương Tử Nha lên núi tu tập nhưng thực chất cũng một phần là do sự xa lánh của Na Tra dẫn đến họ cái cảm giác chán nãn
Còn riêng Dương Tiễn thì được Na Tra tạm như xem trọng nên có thể ở lại trong phủ mà kề cận cũng như để Na Tra sai khiến
Bỗng đâu từ xa có một đốm trắng đầy lông đang thoăn thoắt tiến đến gần và cho đến khi nó hiện ra nguyên hình một nam tử trẻ trung...
-"Tham kiến nương nương!"
...
..