Mỹ Thực Tại Dân Quốc

Chương 31




Cố Tứ Gia người này từ nhỏ tính tình đã lãnh đạm, đối với người nhà thái độ cũng như vậy. Hắn lớn như vậy, đã nhược quán (20 tuổi), cũng không thấy hứng thú với cô nương nào, thậm chí là đối với các cô nương không hề có hảo cảm. Thái độ của hắn khiến Cố gia cảm thấy, cả đời hắn cũng sẽ không thích cô nương nào.

Mà bây giờ, thật vất vả mới thấy hắn đối một nữ hài tử coi trọng săn sóc như vậy, Cố nhị gia làm sao có khả năng không thèm để ý?

"Đại khái, là tay của nàng rất đẹp đi." Cố Tứ Gia suy tư trong chốc lát, cho ra một đáp án như vậy.

Cố nhị gia nhìn theo hắn nửa ngày, rốt cuộc phát hiện, hắn thế nhưng lại nghiêm túc nghĩ rằng mình thích tay của cô nương kia.

—— Đệ đệ này của ta không phải là ngốc tử sao? Cố nhị gia nhịn không được nghĩ.

"Cũng bởi vì tay nàng rất đẹp?" Cố nhị gia nhịn không được hỏi.

Cố Tứ Gia gật đầu, trong đầu lóe lên đôi tay tuyết trắng kia, khác biệt với tay của hắn, tay kia mềm mại, ngón tay mảnh dài, như là dùng bạch ngọc tỉ mỉ chạm khắc ra, xinh đẹp miễn bàn.

Cố nhị gia: "..."

Nghĩ một lát, Cố nhị gia nói: "Nha đầu Mỹ Chi kia tay bộ dạng rất đẹp, nói đến bàn tay thì ‘chỉ như tước thông căn’ (đã từng giải nghĩa). Vậy ngươi có thích không?"

Cố Mỹ Chi tay mới thật xinh đẹp. Ngón tay vô cùng tinh tế, nàng lại thích loay hoay những loại sơn móng tay, sơn lên cũng rất dễ nhìn.

Cố Tứ Gia nghĩ nghĩ, lắc đầu, nói: "Khó coi."

Cố nhị gia a một tiếng, nói: "Ngươi cảm thấy nha đầu Lục gia kia tay đẹp a?"

Cố Tứ Gia gật đầu, lại nghiêm túc cùng Cố nhị gia giải thích: "Nàng tên là Lục Nghiên."

"Vậy sao." Cố nhị gia tỏ vẻ, hắn cũng không cảm thấy hứng thú.

Cố Tứ Gia đi gọi nha đầu Lục Nghiên, xuống lầu liền gặp Cố Thành đang chạy tới. Đối phương hơi hơi cau mày, vẻ mặt ưu tư, trông thấy Cố Tứ Gia, lập tức chỉnh đốn biểu cảm, hỏi: "Tứ thúc, Lục tiểu thư có việc gì không?"

Cố Tứ Gia thấy hắn, nhịn không được hơi hơi nhíu nhíu mày, nói: "Nếu ngươi đối với mối hôn sự gia gia định ra không hài lòng vậy thì nói với mẫu thân ngươi giải hôn đi, đừng trì hoãn hôn sự của cô nương nhà người ta, cũng làm mất mặt Cố gia chúng ta. Cố gia không có nam nhi không có trách nhiệm."

Nói xong hắn có chút xoi mói nhìn thoáng qua Cố Thành, Cố Thành lộ ra biểu cảm không biết phải nói thế nào, trong lòng cũng thực mờ mịt —— hắn thế nào lại chọc tới Tứ thúc rồi?

*

Xuân Hạnh cùng Hòa Hương nhìn thấy vết thương của Lục Nghiên, lúc nàng lăn mình, sau lưng va phải một tảng đá, xương bả vai bên phải đều bị tổn thương.

Xiêm y đỏ thẫm được cởi bỏ, lộ ra phần da thịt trắng như tuyết nên những mảng xanh tím kia đặc biệt gây chú ý.

Hòa Hương rơi nước mắt, Xuân Hạnh vừa tức lại vội, miệng không đắn đo nói: "Tiểu thư ngươi việc gì phải quản Cố tiểu thư kia? Nàng đối với ngài không hề có chút khách khí, ngài còn cứu nàng, khiến chính mình bị thương, lão gia thái thái nhìn thấy không biết sẽ đau lòng thành dạng gì."

Lục Nghiên đưa tay sờ sờ, vừa rồi cũng cảm nhận có chút đau nhưng khi đó đau đớn đều bị bả vai này làm cho quên đi, cho nên không chú ý tới tay cũng bị thương. Bất quá cảm giác cũng không quá đau, hẳn là không thương tổn xương cốt.

Bên ngoài cửa bị gõ vang, Xuân Hạnh đi qua mở cửa, nhìn thấy một nữ nhân tóc vàng mắt xanh đi đến. Đối phương mặc trên người áo blouse trắng, nhìn ra chính là một thầy thuốc Tây y.

Xuân Hạnh nói: "Đây là thầy thuốc mà Cố Tứ Gia thỉnh tới, nghe nói là từ phía tây đến.”

Cũng không biết đáng tin hay không!

Lục Nghiên không biết đối phương có nghe hiểu được lời nói của mình hay không nhưng cũng cảm tạ: "Làm phiền ngươi, đại phu."

Nữ thầy thuốc cười với nàng một thoáng, đôi mắt thâm thúy, thật sự xinh đẹp.

Vết thương trên tay, Cố Tứ Gia xử lý rất khá, nên chữa trị không tốn nhiều công sức, thầy thuốc cũng xem lưng nàng, sau đó huyên thuyên nói một tràng, Lục Nghiên nghe không hiểu chút nào.

Lục Nghiên mặc lại y phục xong thì Cố Tứ Gia từ bên ngoài đi vào, phía sau còn có Cố Thành.

"Duy Dạ tiểu thư, nàng không sao chứ?" Cố Tứ Gia hỏi.

Duy Dạ tiểu thư đem gì dụng cụ cất xong, nói: "Vị tiểu thư này không có thương tổn đến xương cốt, ngài yên tâm, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được rồi."

Cố Tứ Gia gật đầu, sai người tiễn thầy thuốc về.

"Lục tiểu thư, ngươi không sao chứ?" Cố Thành đi đến bên người Lục Nghiên quan tâm hỏi. Nhìn thấy tay trái nàng băng bó, trong lòng cả kinh, vội hỏi: "Tay ngươi làm sao?"

Lục Nghiên không muốn nhiều lời, thản nhiên nói: "Không có gì, ta chỉ không cẩn thận bị một chút trầy xước."

Cố Thành muốn nói lại thôi, Lục Nghiên kéo kéo băng vải được cột thành nơ bướm trong tay, thuận miệng hỏi: "Cố tiểu thư có sao không?"

Cố Thành nói: "Nàng không sao, chỉ là bị sợ hãi, hiện tại đã bình tĩnh rồi, ngược lại là ngươi..."

"Lần này nếu không phải ngươi ra tay giúp đỡ, Mỹ Chi không biết sẽ như thế nào, thật sự đa tạ ngươi." Ngữ khí hắn thập phần thành khẩn.

Lục Nghiên ngẩng đầu lên nói: "Nếu quả thật cảm thấy cần cảm tạ, ngươi có thể cho ta mấy ngàn lượng bạc, ta cũng không khách khí."

"Ách... Ân?" Cố Thành không phản ứng kịp, biểu cảm có chút khó miêu tả. Đại khái là lần đầu tiên thấy có người đòi thù lao trắng trợn như vậy.

Cố Tứ Gia đi tới, nói: "Tay ngươi hiện tại không được đụng nước, vết thương trên lưng, lát nữa ta lấy một lọ rượu thuốc cho ngươi, trở về sai nha đầu xoa bóp cho ngươi, đem máu ứ đọng đào thải, tịnh dưỡng một thời gian, cũng sẽ không có việc gì."

Lục Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Cám ơn Tứ thúc."

Nàng ngửa đầu, đôi mắt hoàn mỹ hơi hơi nhướn lên, ánh mắt hắc bạch phân minh, có vẻ hiểu rõ, bộ dáng nhu thuận, khiến người ta thương tiếc.

Cố Thành nhìn thoáng qua Cố Tứ Gia, trong lòng có chút mất mác, hắn cảm thấy, Lục Nghiên đối đãi với hai người bọn họ có sự phân biệt, vì sao đối với Tứ thúc của hắn thì ôn hòa nhu thuận, còn đối với hắn thì thái độ lại lạnh lùng như vậy.

"... Tôn thiếu gia, Diệp tiểu thư tìm ngươi." Có nhân viên ở trường đua nói với Cố Thành, Cố Thành nhìn thoáng qua Lục Nghiên, nói: "Cái kia, ta trước đi qua một chuyến xem có chuyện gì, lát nữa ta sẽ trở lại thăm ngươi."

Lục Nghiên cười tủm tỉm gật đầu, không thèm để ý, ngược lại biểu cảm của Cố Tứ Gia bỗng chốc có chút khó coi.

"Đát!" Túi tiền được để lên bàn phát ra tiếng vang, Lục Nghiên nghi hoặc nhìn lại, Cố Tứ Gia tự nhiên nói: "Ta đi ra ngoài, không có mang nhiều bạc, trong túi chỉ có bốn năm mươi đồng đại dương, ngươi nhận trrước. Lần này, thật sự cám ơn ngươi cứu Mỹ Chi."

Lục Nghiên: "??"

Vị Cố Tứ Gia này thật sự mỗi một hành động đều làm cho nàng nghi hoặc khó hiểu, dở khóc dở cười, nhưng cũng rất thành thật. So với người cháu kia của hắn thì tốt hơn nhiều!

"... Ta vừa rồi chỉ nói đùa, ngài không cần đưa tiền cho ta." Lục Nghiên giải thích.

Cố Thành nhìn nàng thật sâu, nói: "Ngươi không phải muốn cùng Cố Thành phân chia rõ ràng sao?"

Lục Nghiên sửng sốt, mặc dù nàng có ý đùa giỡn, nhưng đích thực nàng cũng không muốn cùng người Cố gia có liên quan. Ân tình cái gì, vàng thật bạc trắng, một lần giải quyết cho xong. Không ngờ suy nghĩ của nàng bị Cố Tứ Gia nhìn ra.

"... Vậy chỉ cần mấy đồng đại dương này là đủ, không cần đưa thêm." Suy tư một chút, Lục Nghiên nói.

Cố Tứ Gia gật gật đầu.

Lục Nghiên liếc mắt nhìn đối phương, người này xuất hiện trước mắt nàng lúc nào cũng là quân trang phẳng phiu sạch sẽ, nhìn phi thường lạnh lùng, lại mang theo bộ dáng mê người kích thích dục vọng, khiến cho người ta chỉ nghĩ đến việc cởi bỏ xiêm y của hắn.

"Tứ thúc muốn cùng ta ăn cơm trưa hay không?" Lục Nghiên đột nhiên hỏi.

Tiểu cô nương cười rộ lên, đôi tròng mắt giống như sáng lên. Ban đầu hắn muốn cự tuyệt nhưng Cố Tứ Gia không biết vì sao, lời vừa ra khỏi miệng, thành chấp nhận.

"Tốt!"

*

Hồng trà, bánh ngọt, phòng bếp còn bưng lên beefsteak chín bảy phần đặt trong đĩa tuyết trắng, dao nĩa để hai bên, sau đó là một chén súp.

Cố Tứ Gia nhìn chằm chằm beefsteak ngẩn người, cảm giác rối rắm, ban nãy tại sao mình lại đáp ứng. Đương nhiên, bộ dạng ngẩn người của hắn ai cũng nhìn không ra, lưng thẳng, dáng ngồi vô cùng đứng đắn đoan trang.

"... Đây chính là thức ăn ở châu Âu sao?" Lục Nghiên tò mò nhìn thức ăn trên bàn, sai Xuân Hạnh đem hộp đồ ăn nàng mang đến tới, bên trong có điểm tâm nàng chuẩn bị từ trước, vốn tính toán chia cho những người khác ăn nên số lượng rất nhiều.

Bánh đậu xanh, bánh quế hạt mè, bánh sữa ngựa, còn có một bát to canh cá màu trắng đục, bởi vì được đậy kín nên bên trong vẫn còn nóng hôi hổi, vừa mở ra, hương thơm liền lan toả, rất thơm.

Mấy món điểm tâm được mang ra, trên bàn bày đầy đồ ăn, ánh mắt Cố Tứ Gia trở nên rối rắm không biết trước tiên nên ăn món nào —— cái nào nhìn cũng rất ngon.

Lục Nghiên đối với beefsteak cảm thấy rất hứng thú, thế nhưng nàng chưa từng dùng qua dao nĩa nên chỉ có thể cầm đũa gắp.

Beefsteak rất mềm và ăn cũng vô cùng ngon. Hương vị tiêu đen đặc biệt khiến mắt nàng sáng lên, ăn rất cao hứng.

Cố Tứ Gia cũng giống nàng, cảm thấy rất vui vẻ. Canh cá thực ngon, mà điểm tâm cũng vậy, hình dáng làm rất đẹp và hấp dẫn, hương vị lại càng thanh tao câu dẫn khẩu vị hơn. Phần bánh đậu xanh mềm mịn, cắn một cái giống như tan trong miệng làm cho người ta quyến luyến, độ ngọt cũng vừa phải rất ngon.

Nhưng mà điểm tâm quá bé, không đủ để lấp đầy bụng đói.

Trong hộp đồ ăn còn có mì lạnh được đặt vào một cái đĩa lớn, giống như đã được trộn rồi, tuy rằng kém một chút so với hương vị vừa trộn xong nhưng ăn vào cũng hết sức mỹ vị.

Lục Nghiên hỏi ý Cố Tứ Gia, lấy mì lạnh ra, trộn mì lạnh với một chút dầu màu vàng, sau đó xào đậu tương cùng với đậu phộng cho lên mì, rải một ít thịt vụn nữa là xong. Ăn một miếng, cảm nhận được vị cay trên đầu lưỡi, thật sự gây nghiện, mà trên đĩa còn có rất nhiều mì a.

—— Lượng mì dành cho bốn người thì có thể ít sao?

Lục Nghiên trong lòng líu lưỡi, Cố Tứ Gia này nhìn bên ngoài không nhận ra là có khả năng ăn nhiều như vậy, lượng mì dành cho bốn người một mình hắn có thể ăn hết, còn ăn thêm vài khối điểm tâm.

Bất quá, nàng bị người như vậy làm cho có động lực, tuy có chút kinh sợ nhưng cũng thực sự cao hứng.

Ăn xong tô mì, uống một chén canh cá còn ấm làm trung hoà thức ăn trong miệng, cảm giác ngán lập tức biến mất, chỉ còn đọng lại sự thoã mãn no bụng.

Cố Tứ Gia uống xong canh cá, cả người đã thả lỏng hơn, hai tay đặt trên bàn, cổ áo cũng gỡ bỏ hai nút, cả người phát ra một loại khiến cho người khác cảm thấy nhu hòa đi rất nhiều.

Thư thái giống như một con chó lớn được vuốt lông!

Lục Nghiên cười tủm tỉm hỏi: "Những thứ này đều là ta tự tay làm, Tứ thúc, ngươi cảm thấy hương vị thế nào?"

Cố Tứ Gia nhìn nàng một cái thật sâu, gật gật đầu, nói: “Rất ngon."

Beefsteak đặt một bên không nhúc nhích, liền có thể biết hắn yêu thích món của nàng. Bất quá, với sức ăn của Cố Tứ Gia khẩu vị, một miếng beefsteak có thể ăn no sao?

Trong lòng Lục Nghiên lóe lên một tia nghi hoặc.

Trong phòng bếp trường đua, đầu bếp nhiều lần hỏi: "Muốn beefsteak? Không phải màn thầu nhân thịt? Biết Tứ Gia đến, ta hôm nay đã hấp ba lồng màn thầu. Tứ Gia không phải ghét thức ăn của người ngoại quốc ăn không no sao... Các ngươi có nghe lầm không? Tứ Gia chắc chắn muốn màn thầu."

Người truyền lời: "Beefsteak, nói là beefsteak, muốn loại chín bảy phần."

Editer: Câu này theo mình hiểu nghĩa là anh còn đói nên kêu bít tết ăn thêm, kiểu vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.