Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 48: Quá bổ, bổ đến chảy máu mũi




Khí nóng dày đặc bốc lên từ xoong, thịt Huyết Phượng kê như đông lạnh, trong suốt như ngọc, canh gà màu cam trong suốt không gì sánh được, không chứa tạp chất, mùi thơm nồng hậu, dưới ngọn đèn nhàn nhạt ánh lên quang hoa chiếu sáng Tử Sam Phượng Kê, món ăn như được khảm nạm bảo thạch rực rỡ.

Sắc, hương, vị là ba đặc tính then chốt để đánh giá món ăn có hợp cách hay không, tuy chén canh gà này bị hệ thống phê bình thậm tệ, nhưng chí ít khi nhìn qua ba tiêu chuẩn trên nhìn vẫn rất mỹ vị.

Đặc biệt là thịt gà tựa như trái cây đông lạnh, Bộ Phương thèm nhỏ dãi, nước miếng sớm chảy thành dòng. 

Hắn lấy một chén sứ nhỏ, múc ra nửa chén nhỏ canh gà, hương vị tản ra quấn quanh chóp mũi Bộ Phương, khiến hắn nhịn không được, liếm liếm môi.

Súp đặc giống như canh Tử Sam Phượng Kê, cần chú trọng phương pháp ăn, ngay từ đầu, không thể trực tiếp hạ thủ đối với thịt gà trong súp, trước phải uống một hớp nước canh, để mùi vị hoàn toàn bao trùm khoang miệng cùng dạ dày.

Sau khi dạ dày được canh gà ấm áp bao trùm mới ăn đến thịt gà như vậy mới có thể thưởng thức trọn vẹn mùi vị thịt gà, nhấm nháp từng sợi thịt non mềm của nó. 

Uống một hớp nhỏ canh gà, canh gà màu cam vừa vào miệng, hương vị đậm đà như một quả lựu đạn được bạo tạc, bao trùm cả miệng hắn, vị giác đều bị chiếm lĩnh, mùi thịt Huyết Phượng, mùi thuốc Tử Sam cùng những hương vị của linh dược khác hòa hợp bùng nổ.

Bộ Phương cảm giác như mình đang ngao du tại một vườn linh dược, dược vị chập chờn theo gió, mùi thuốc đậm đà phiêu động, một con Huyết Phượng kê đỏ chót, đang vỗ cánh trong bay vườn hoa thuốc.

- Thật ngon! 

Bộ Phương ực một cái uống cạn, khen một câu, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào thịt Huyết Phượng.

Hắn xé một cái đùi gà, vì nấu bằng chân khí, da gà co dãn đàn hồi, thời điểm Bộ Phương kéo đùi gà ra, da gà bị kéo dãn rất xa, kéo dài đến mức gần như trong suốt.

Tuy thịt Huyết Phượng kê có màu máu, nhưng ăn vào miệng không tanh hôi tý nào, còn non mềm hơn so với thịt gà thông thường, không cần tốn sức nhấm nuốt. 

Bộ Phương cầm đùi gà, gặm không ngừng, rất nhanh đã giải quyết sạch sẽ, miệng đầy dầu mỡ.

Đầu khớp xương cũng thấm huyết sắc, tản ra mùi thơm không giống thịt gà.

Lại múc thêm một chén canh gà, Bộ Phương từ từ thưởng thức, thích ý nằm trên ghế, cảm giác được ăn uống no đủ thật sự quá tuyệt. 

Tuy Bộ Phương rất muốn nuốt hết cả con gà vào bụng, nhưng hắn làm không được, bởi vì... bản thân Huyết Phượng kê này là linh thú, linh khí phong phú, hầm với dược liệu trân quý cùng Thiên La Tử Sam, là thứ đại bổ.

Dù Bộ Phương có hệ thống hạn chế hạn chế được phần nào, nên có thể ăn nhiều như vậy, nhưng nếu ăn hết toàn bộ, cho dù có hệ thống ức chế chắc hắn cũng bị bạo thể mà chết.

Dù như hiện tại, sau khi Bộ Phương ăn xong, cảm giác toàn thân như có hỏa diễm đang thiêu đốt, hai mắt như muốn phun lửa. 

Hít một hơi lãnh khí, Bộ Phương đứng lên, trên mũi chảy xuôi hai hàng máu.

Quá bổ... Bổ đến nỗi chảy máu mũi.

Bộ Phương vẫn bình thản, vốn muốn mang thịt gà còn dư để lại vào bụng người máy Tiểu Bạch, nhưng ngẫm lại, hắn dùng một tay che mũi, một tay cầm lấy cả con gà đã mất hai cái đùi đi tới trước mặt tiểu Hắc. 

- Này, bạn Tiểu Hắc thân mến, ăn khuya thôi.

Bộ Phương buồn bực lên tiếng, sau đó đặt gần một con Huyết Phượng kê trước mặt tiểu Hắc.

Tiểu Hắc đang nằm lim dim đột nhiên mở to mắt, mắt chó lóe ra hào quang lóng lánh. 

"A ô!"

Tiểu Hắc vui mừng kêu một tiếng, coi như ngươi tên nhân loại này thức thời, biết hiếu kính Hắc ca ngươi!

Sau đó, hắc cẩu đại ca chúng ta bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn của mình. 

Bộ Phương trở lại nhà bếp, lau máu mũi, cảm giác toàn thân tràn ngập tinh lực dùng không hết, chả có một chút buồn ngủ, vì thế hắn lấy ra mấy ngàn củ cải trắng, bắt đầu luyện sắt củ cải.

Căn bản không dừng được...

Ngày hôm sau, qua một đêm cắt củ cải, Bộ Phương vẫn tinh thần phấn chấn, mở cửa tiệm. 

Đám người Kim Bàn Tử rất giờ tới dùng cơm.

- Bộ lão bản, ta cảm giác hôm nay ngươi có sát khí rất nặng?

Lão Kim nghi ngờ nhìn Bộ Phương hỏi. 

Bộ Phương đạm mạt liếc hắn một cái, đầu lưỡi hơi liếm môi dưới.

- Có không?

Ta kháo... Kim mập mạp theo bản năng rùng mình, kinh ngạc nhìn Bộ Phương, Bộ lão bản mới liếm môi sao? Hắn sao muốn liếm môi chứ? 

Sau khi ghi lại thực đơn của đám người, Bộ Phương trở lại phòng bếp, một đêm chặt củ cải, sát khí có thể không nặng sao...?

Tiểu la lỵ Âu Dương Tiểu Nghệ cũng bắt đầu công việc, hôm nay là ngày cuối cùng trong thời hạn của nàng, làm xong ngày hôm nay, nàng sẽ được giải phóng.

Tuy vậy... lòng nàng vì sao không nỡ? 

Tiểu Nghệ ngoẹo đầu ngẫm lại.

- Tiểu Nghệ, bưng thức ăn.

Nghe tiếng Bộ Phương gọi, Âu Dương Tiểu Nghệ buông tha suy nghĩ vấn đề này. 

- Ai, tới đây.

Âu Dương Tiểu Nghệ hấp ta hấp tấp chạy đến cửa sổ quen thuộc, bưng món ăn vừa mới được làm ra đưa cho khách.

Theo từng thực khác quen thuộc đến rồi lại đi, ngày kinh doanh cuối cùng cũng kết thúc. 

Cơ Thành Tuyết hôm nay cũng tới, hắn vẫn ôn hòa nho nhã, không chút bị ảnh hưởng vì lần ám sát kia, lâu rồi không đến, hắn phát hiện ra không ít món ăn mới, không khỏi hưng phấn gọi món, sau đó thỏa mãn rời đi.

Tô đại học sĩ hôm nay cũng vội vã đến, hắn nghiện cơm rang trứng, không gọi những món khác, chỉ một phần cơm rang trứng.

Tiếu Nhạc vẫn như cũ, tiêu sái mà đến rồi tiêu sái rời đi, chỉ lấy một bầu Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu, dự định ngày mai lại đến. 

- Ai nha, đuối quá.

Âu Dương Tiểu Nghệ mệt mỏi ngồi trên ghế thở dốc, tiểu điếm ngày càng nóng, thực khách ngày càng nhiều, ngày sau đông hơn ngày trước, cũng rất mệt mỏi, bất quá, cô nàng rất hài lòng loại cảm giác này.

- Xú lão bản, ta sắp đột phá đến tam phẩm Chiến Cuồng rồi, đến lúc đó, ta muốn ăn hết tất cả món ăn một lần, đặc biệt Canh Đậu Phụ Đầu Cá! 

Âu Dương Tiểu Nghệ chớp đôi mắt to, nói với Bộ Phương.

- Há, được chứ, ta chờ ngươi.

Bộ Phương cũng kéo một cái ghế qua ngồi xuống, mặt không đổi trả lời. 

Hôm nay, cô nàng nói đặc biệt nhiều, miệng nhỏ bô lô ba la nói không ngừng, Bộ Phương vẫn bình bình đạm đạm, thỉnh thoảng gật đầu oh một tiếng trả lời nàng.

- Xú lão bản, ngươi thật có biện pháp cứu Yên Vũ tỷ tỷ sao? Ta vẫn rất tin tưởng ngươi.

Tâm tình tiểu loli có chút không tốt hỏi. 

- Đừng lo lắng, tin tưởng ta, không sai đâu.

Bộ Phương chém đinh chặt sắt lên tiếng, vỗ vỗ đầu cô bé, gương mặt cương cứng lộ vẻ mỉm cười.

- Xú lão bản, nhìn ngươi cười ngáo vãi ra! 

Âu Dương Tiểu Nghệ khinh thường liếc nhìn Bộ Phương.

Main ta cứng người, khôi phục lại vẻ mặt lạnh như tiền.

- Ừm, nghiêm túc thế này nhìn mới suất. 

Tiểu la lỵ cười khanh khách, chạy nhanh ra ngoài cửa, rời khỏi hẻm nhỏ.

- Xú lão bản, ngày mai ta sẽ đến, ngươi nhất định phải cứu được Vũ tỷ tỷ, ta tin tưởng ngươi!

Bộ Phương nhìn bóng lưng cô bé dần biến mất, trong mắt lóe lên tia nhu hòa, xoa xoa khuôn mặt, xoay người trở lại nhà bếp. 

- Ta đẹp trai như vậy, là sao có thể thất bại.

Bộ Phương lẩm bẩm.

Đối với việc ngày mai chữa trị cho Tiếu Yên Vũ, nhờ có kinh nghiệm nấu canh Tử Sam Phượng Kê, hắn tin tưởng mình không sẽ thất bại. 

Bởi vì tự tin nên rất thong dong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.