Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 20: Uống bát canh cá




Một chén Đầu Cá Nấu Đậu Hủ, canh cá màu trắng sữa không có tạp chất, thịt cá béo mỡ tươi mới, đậu hũ càng trong suốt lung linh như ngọc, cho người ta cảm giác vừa chạm vào liền vỡ, mùi thơm đậm đà lượn lờ trên miệng chén, dưới ánh sáng của ngọn đèn, sáng bóng động lòng người.

Bộ Phương hài lòng hít sâu một hơi, kẹp theo miếng cá đượm mùi thơm dũng mãnh xông vào xoang mũi, khuếch tán toàn thân hắn, thực ra, món Đầu Cá Nấu Đậu Hủ này có độ khó cao, cần đầu bếp có kinh nghiệm khống lửa cao, bất quá, lấy tài nấu nướng của Bộ Phương, việc này, hắn tự nhiên vô cùng thành thạo.

Nấu ra bát canh cá trắng nõn như sữa bò, không có tạp chất. 

Bưng bát canh ra khỏi nhà bếp, đặt trên bàn, Bộ Phương đang chuẩn bị tự mình nếm thử.

- Lão bản yêu dấu, ngươi nấu cái gì đó, sao thơm vậy?

Ngay thời điểm Bộ Phương đang cầm muỗng múc canh, một cái đầu nhỏ chui ra từ cửa ngoài, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm chén canh trước mặt Bộ Phương. 

Bộ Phương lẳng lặng nhìn tiểu la lỵ, hắn chút nữa đã quên tiểu nha đầu này, lấy hương vị của Đầu Cá Nấu Đậu Hủ, không hấp dẫn nó cũng khó.

- Ta đang định nếm thử món ăn mới!

Bộ Phương thản nhiên nói. 

Sau khi nghe hắn nói thé, cô bé nhanh chân chạy đến trước mắt hắn, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng chuyển động, con mắt nhìn chằm chằm chén canh.

- Món ăn mới sao? Nhìn ngon quá, đây là canh cá sao? Sao nó có màu đẹp vậy?

- Ui? Đậu hủ này thật đẹp, giống như tác phẩm nghệ thuật vậy! 

- Oa! Con cá này nhiều thịt ghê! Nhìn có vẻ ngon lắm đây!

...

Bộ Phương buông chén đũa xuống, nhìn tiểu la lỵ đang khoa chân múa tay, dở khóc dở cười, khẽ thở dài: 

- Ngươi đi lấy một bộ chén đũa đến đây, cùng nhau ăn đi.

Con mắt cô bé nhất thời sáng quắt, đứng dậy, khuôn mặt phì nộn lộ ra nụ cười mừng rỡ:

- Lão bản ngươi thật tốt! 

Cô nàng nhanh chóng chạy vào phòng bếp, lấy ra một cái chén, sau đó quay lại, bộ dáng không kịp đợi nhìn Bộ Phương.

Khóe miệng Bộ Phương khẽ cười, cầm lấy cái chén của tiểu la lỵ, múc cho nàng nửa bát canh cá, kẹp một khối cá tươi non đưa vào trong, lại thêm vài khối đậu hũ.

Tiểu la lỵ mừng rỡ tiếp nhận cái bát, mũi ngọc tinh xảo ngửi một cái, hương vị ấm áp để nàng nhịn không được hú to. 

Nàng dường như cũng là dân trong nghề, không ăn thịt cá trước, mà trước hết, uống một hớp canh cá, canh cá trắng sữa theo đôi môi đỏ tươi mềm mại của tiểu la lỵ trôi vào miệng, mùi thơm nhàn nhạt làm nàng cảm giác trơn thuận như tơ lụa, mùi hương trong nháy mắt nở rộ trong miệng, bọc lại vị giác của nàng, mùi vị mát để cả người cô bé đều nhẹ nhàng thả lỏng.

- Hảo... Uống ngon! Thơm quá!

tiểu la lỵ hài lòng nuốt xuống, híp mắt lại, hưởng thụ, dáng vẻ hạnh phúc. 

- Đừng chỉ có uống nước canh, ăn miếng thịt cá xem!

Ánh mắt Bộ Phương nhu hòa nhìn cô bé, thản nhiên nói.

Một chén canh cá của mình, khi uống vào, mùi vị quả thực nồng hậu, nguyên liệu tươi mới thể hiện cực kỳ rõ nét. 

- A! Thịt cá này... Sao có cảm giác tê tê như điện giật nhỉ?

Tiểu la lỵ ăn một miếng cá, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khiếp sợ, tuy thịt cá có cảm giác tê dại, nhưng không vì thế mà mất ngon, ngược lại càng làm thịt cá ngon hơn không ít, bởi vì... cảm giác tê dại này đến từ bản thân nguyên liệu nấu ăn, hương vị tươi mới kết hợp với cảm giác tê tê nơi đầu lưỡi, khiến mùi vị càng thêm nồng hậu.

Đậu hũ cũng mềm mại không gì sánh được, vừa vào miệng đã tan đi, đậu hũ thơm hòa cùng vị tươi mới còn lưu lại trong miệng, mang đến hưởng thụ khác thường. 

- Đây là canh cá ngon nhất ta từng uống!

Tiểu loli uống hết giọt canh cuối cùng trong chén, nghiêm túc nói với Bộ Phương.

Canh này không chỉ ăn ngon, mà khi vào bụng, một cổ ấm áp chảy xuôi toàn thân, chân khí lưu chuyển thông thuận hơn không ít. 

- Ừm, ăn no rồi thì đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải làm việc.

Mặt Bộ Phương không thay đổi gật đầu, sau đó nhắc nhở.

Sắc mặt cô bé cứng lại bị, ngạo kiều hừ một tiếng, buông chén xuống, xoay người trở về phong, bất quá khi đi tới cửa, nàng do dự một hồi, sau đó xoay người lại nói tiếp: 

- Xú lão bản, bản tiểu thư tên Âu Dương Tiểu Nghệ, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Nghệ.

Bộ Phương không thèm để ý, nói:

- Ừm, đã biết! 

Âu Dương Tiểu Nghệ: "..."

Tiểu la lỵ tức giận, bản tiểu thư tự mình báo danh rồi, tên xú lão bản này không nên nói tên hắn cho người ta biết sao?

- Xú lão, bản tên của ngươi ấy? 

Tiểu Nghệ tức giận hỏi.

- Bộ Phương.

Bộ Phương một bên thu thập chén đũa, một bên bình thản trả lời, Tiểu Nghệ ừ một tiếng, cuối cùng trở lại phòng khách, hài lòng đi ngủ. 

Thu thập xong chén đũa, đưa vào hệ thống máy rửa bát tự động, Bộ Phương duỗi người một cái, định nghỉ ngơi sớm một chút, tuy thân thể trở nên cường tráng, nhưng bảo trì giấc ngủ là chuyện hết sức trọng yếu.

Bởi vì ăn Đầu Cá Nấu Đậu Hủ, trong miệng vẫn còn mùi cá nồng đậm, Bộ Phương vốn muốn xem thêm "Hoàng Kim Thiêu Mạch" nhưng tạm thời không có hứng thú nữa.

Suốt đêm không nói chuyện. 

Khi ánh nắng ban mai soi sáng cửa tiệm, sau khi Bộ Phương hoàn thành huấn luyện mỗi ngày, mở cửa tiệm ra.

Âu Dương Tiểu Nghệ cũng xoa cặp mắt còn thèm ngủ mà rời giường, nhìn thấy Bộ Phương đang đang cho Đại Hắc Cẩu ăn, nhất thời tò mò đi lên trước, nàng thấy Đại Hắc Cẩu đang liều mạng ăn lấy ăn để chén cơm, nhìn qua rất tức cười.

Bộ Phương liếc nàng một cái, mặt không thay đổi nói: 

- Hôm qua quên nói ngươi biết, vì ngươi lao động trả nợ nên tiểu điếm sẽ không cung cấp đồ ăn cho ngươi, nếu muốn ăn thì vẫn thu phí như bình thường.

Tiểu la lỵ mạnh mẽ rời mắt khỏi chén cơm của Đại Hắc Cẩu, nghe Bộ Phương nói xong, nhất thời dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.

Bộ Phương không nhúc nhích chút nào. 

Được rồi... tiểu la lỵ bại lui, trong lòng hung tợn nguyền rủa Bộ Phương tương lai tìm không được vợ.

Bộ Phương buồn chán nằm trên ghế phơi nắng, còn Âu Dương Tiểu Nghệ thì vẻ mặt đau khổ, ngồi cách đó không xa, hình ảnh vẫn có chút... hài hòa.

Rốt cục, đám Kim Bàn Tử lại đến, quen thuộc chào hỏi Bộ Phương. 

- Chào Bộ lão bản! Hôm nay khí trời rất tốt!

Mặt Kim bàn tử lộ ra ý cười.

Bộ Phương gật đầu, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, sau đó đứng dậy đi vào nhà bếp. 

- Các ngươi muốn ăn gì, nói với nha đầu kia là được, à, hôm nay có món ăn mới, có muốn nếm thử hay không?

- Ô! Tiểu nha đầu thật dễ thương, khẩu vị Bộ lão bản ngươi thật đặc biệt!

Kim mập mạp cười ranh mãnh, nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ, nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn biến mất, da mặt hơi run lên. 

Ôi, mẹ của ta ơi! Sao lại là cô nãi nãi này?

Kim mập chớp mắt nhìn tiểu la lỵ, không sai... Thật là cô nãi nãi! Ta... Bộ lão bản thật ngưu bức, vậy mà bắt bà cô nãi nãi làm nhân viên phục vụ... Ba vị huynh trưởng dã man của hắn đồng ý sao?

- Kim Bàn Tử, muốn ăn gì, nhanh lên một chút. 

Âu Dương Tiểu Nghệ cũng nhận ra Kim Bàn Tử, nhất thời không nhịn được hừ lạnh nói.

- Một phần cơm rang trứng phiên bản mới, với một phần món ăn mới.

Kim Bàn Tử vội vàng nói, những tên mập khác cũng gọi theo, bất quá hôm nay, bọn họ không gọi khoa trương như hôm qua, chỉ gọi hai món, dù sao, thức ăn này... không rẻ đâu. 

- Được, đợi một chút.

Âu Dương Tiểu Nghệ nghiêm túc ghi lại thực đơn của mọi người, sau đó đi đến nhà bếp đưa thực đơn cho Bộ Phương.

Hả? Chỉ có Kim Bàn Tử gọi Đầu Cá Nấu Đậu Hủ thôi sao? Bộ Phương có chút ngoài ý muốn, bất quá cũng không ngoài dự liệu. 

Bởi vì giá cả Đầu Cá Nấu Đậu Hủ quả thực rất đắt, hai mươi viên Nguyên Tinh một phần, một cái giá trên trời.

Cũng chỉ có lão Kim, người không thiếu tiền mới dám tùy ý gọi, tuy những người khác cũng đều là tài chủ nhưng so ra kém lão Kim nhiều lắm.

- Đầu Cá Nấu Đậu Hủ, có chút ý tứ, thế mà lại để giá bán là hai mươi viên Nguyên Tinh, ta muốn thử xem nó có gì đặc biệt! 

Kim Bàn Tử ngồi trên ghế đợi, trong lòng đầy chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.